Chi 4 – Này Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 11




Khi bữa tiệc kết thúc, đoàn người vây quanh cổng khách sạn rồi mỗi người một ngả, còn nghe nói hai nhân vật chính đã lên thẳng phòng trên tầng. Tiếu Tần không uống rượu, mở cửa xe nói với Cảnh Viễn Phàm : “Lên đi?”

Cảnh Viễn Phàm cứng ngắc cười cười, huy tay : “Tôi đi cùng Cẩm Khang là được rồi. Cẩm Khang ông cũng không uống đúng chứ? Lái xe đưa tôi về đi?”

Thư Thích vốn đang đi theo Lí Cẩm Khang, lúc này lại dừng lại nhìn người đứng bên cạnh, xem Lí Cẩm Khang lộ ra bộ dáng khó xử : “Cái này, ông chủ bận rộn a, ông xem, tôi hôm nay còn phải đưa vợ về nhà, sẽ không cùng ông đâu a.” Thư Thích khẽ hừ một tiếng để Lí Cẩm Khang mở cửa xe hầu hạ người ngồi vào ghế.

Nhìn Tiếu Tần còn đang cố chấp đứng một bên, Cảnh Viễn Phàm thở dài : “Tiếu Tần, cậu đi về trước đi, tôi trước tiên muốn tản bộ cho bớt hơi rượu, lát nữa sẽ tự đánh xe về.”

Tiếu Tần rầm một tiếng đóng cửa xe, sau đó nghênh ngang mà đi. Cảnh Viễn Phàm hướng Lí Cẩm Khang và Thư Thích bên kia gật đầu rồi chậm rãi bước.

“Người nọ là ai?”

“Người nào?”

Thư Thích không phải là loại người thích bát quái, hiếm thấy anh cũng có thời điểm thắc mắc : “Cái người vừa lái xe đi, còn có cái người đang đi bộ kia nữa.”

Lí Cẩm Khang cẩn thận đeo đai an toàn : “Đi bộ là Cảnh Viễn Phàm, là bạn cùng lớp của tôi. Tôi, Đường Nghiêu và Xa Phàm cùng gặp nhau, lại là đồng hương Tứ Xuyên. Tôi và Đường Nghiêu, còn có Tiếu Tùy là ngựa tre, cùng ở một khu. Người lái xe là Tiếu Tần, nghe nói là bà con xa của Tiếu Tùy, được mẹ hắn đưa đến Bắc Kinh, vốn là đi theo Tiếu Tùy, ai ngờ tốt nghiệp lại cùng Viễn Phàm hợp tác xây dựng sự nghiệp. Hai người bình thường quan hệ cũng thân thiết, gần đây không hiểu sao lại giải tán, ài ……”

Thư Thích nghe xong nhàn nhạt gật đầu, không chút hứng thú, dường như còn ngại Lí Cẩm Khang nói quá cụ thể : “Về nhà cậu trước đi, không phải tôi còn cấn lấy quần áo ở chỗ cậu sao?” Anh có điểm mệt, yếu ớt tựa vào ghế.

“Được, được.” Lí Cẩm Khang quay xe, “Cậu hôm nay gần như không ăn gì, khó chịu sao?” Lí Cẩm Khang đối với sức ăn của Thư Thích đã rút kinh nghiệm.

“Tôi không ăn cay.” Thư Thích qua loa giải thích, “Ban nãy định về nhà sẽ ăn thêm sau.”

Lí Cẩm Khang kinh ngạc, không ăn cay. Khó trách cả đêm gần như chỉ uống nước, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Tiếu Tùy và nhóm Đường Nghiêu đều là đám không cay không vui : “Vậy, Ba Ba, đến nhà tôi, tôi nấu bữa khuya cho cậu được không?”

“Tôi chọn món a.”

“…….. Nga.”

Nhóm người đi tiệc hôm nay còn tiếp tục đi quán bar làm tăng hai, Thư Thích thì theo Lí Cẩm Khang về nhà, phát hiện tủ lạnh nhà hắn cái gì cũng có, nhất thời mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

“Đây vốn là chuẩn bị cho các cậu mà, ai biết là gần đến lúc thì lại hủy,” Lí Cẩm Khang cởi áo khoác ngoài, lộ ra bên trong là chiếc áo là một chiếc áo lên thẫm màu rộng thùng thình. Hắn quen tay đeo tạp dề, hỏi : “Muốn ăn gì?chọn món gì dễ tiêu hóa chút.”

Thư Thích suy nghĩ hết nửa ngày, tuy rằng nói là tự do chọn lựa nhưng Lí Cẩm Khang lại tuyên bố bỏ qua những “đề xuất mạnh mẽ” của mình. Cuối cùng anh đành vung tay để Lí Cẩm Khang tư xử đi.

Thư Thích đi đến phòng ngủ của Lí Cẩm Khang, quen thuộc mở máy vi tính, vừa lên QQ liền thấy Đại Nữu một mình chơi trong diễn đàn nội bộ.

Tiểu Trùng Tử : Nhị Nữu đi công tác.

Tiểu Trùng Tử : Lão đại không biết bị ai bắt cóc.

Tiểu Trùng Tử : Công quân cũng không ở TOT

Ba Tường Quân : Đại Nữu

Tiểu Trùng Tử : A a a, lão đại!

Ba Tường Quân : Bình tĩnh.

Tiểu Trùng Tử : Lão đại, anh và công quân đều không onl TOT

Ba Tường Quân : Ừ, tôi đang ở nhà anh ta ăn bữa khuya.

Tiểu Trùng Tử : 0. 0 Anh thế nào lại chạy đến nhà anh ta.

Ba Tường Quân : Tiện đường.

Tiểu Trùng Tử : Chính là đã trễ thế này, lão đại vẫn còn tiện đường đến nhà công quân người ta.

Tiểu Trùng Tử : Lão đại ………..

Ba Tường Quân : Hử?

Tiểu Trùng Tử : Lão đại, anh không phải là, thực sự yêu thích anh ta chứ?

“Được rồi, tôi bưng qua đó cho cậu nhé?” Âm thanh vang dội từ phòng bếp, đánh gãy vấn đề của Đại Nữu cũng như ngắt ngang câu trả lời của Thư Thích.

“Được, bưng qua đây.” Thư Thích cũng lớn tiếng đáp lại.

Vì thế Lí Cẩm Khang thật cẩn thận, dè dặt bê bát mì nóng hổi qua bên cạnh máy vi tính. Thư Thích cầm lấy đũa, nhìn qua một lượt, cư nhiên so với lần trước còn phong phú hơn.

Lí Cẩm Khang ngồi một bên đưa khăn giấy, một bên giảng giải : “Lần trước nguyên liệu có hạn, lần này tôi khẳng định là so với lần trước còn ngon hơn.” Còn dễ tiêu hóa và đầy dinh dưỡng nữa chứ.

Ai dè Thư Thích vẫn không hài lòng : “Cá rán còn không?”

Lí Cẩm Khang không ngờ anh lại được một thước lại muốn tiến một bước như vậy : “Cái đó là đồ đông lạnh, lúc nấu không có bỏ vào, hiện tại mới lấy ra thì chưa giã đông, lần tới cho cậu ăn sau.”

Khuôn mặt Thư Thích không chút cảm xúc, tay cầm đũa chọc chọc bát mì.

Lí Cẩm Khang đành cam chịu số phận, xoay người dùng nước nóng làm tan đá mấy miếng cá rồi mới nhét vào bát Thư Thích : “Ngâm nước mì một chút hẵng ăn.”

Thư Thích chôn mặt trong bát nhẹ gật đầu, chỉ chỉ cái ghế bên trong : “Cậu cầm ghế lại đây, tôi ăn thì cậu lên mạng chơi đi, Q của cậu có người gọi.”

Lí Cẩm Khang khởi động QQ xong liền thấy mấy cái avar nhảy lên không ngừng.

Hắn mở lần lượt từng cái một, đầu tiên là Tiểu Trùng Tử trong diễn đàn nội bộ gào thét mấy tiếng “Lão đại?”, Lí Cẩm Khang xem thử một chút, điịnh bụng nói cho cô nàng kia biết lão đại của cô đang ăn, thành ra lại nhìn thấy câu hỏi khiến cả tâm hồn đều chấn động.

Lão đại, anh không phải là thực sự yêu thích hắn chứ?

Lí Cẩm Khang khe khẽ liếc mắt sang vị lão đại vô cùng tao nhã, xinh đẹp đang ăn đến quên mình kia. Cẩm Khang đảo đường nhìn quay về màn hình, đập vào mắt lại là câu hỏi nhắc óc kia nhưng bên dưới lại không có câu trả lời của Thư Thích. Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định tắt khung chat đi.

Ngoài ra còn có QQ tổ kịch, còn diễn đàn fan, cũng có hai người chuẩn bị đến tìm Đao Tước Diện mời tiếp kịch. Lí Cẩm Khang mở văn kiện “Kịch” trong ổ D, phát hiện đã gần hai mươi bộ hãm hại, đành bất đắc dĩ cự tuyệt yêu cầu mời hắn tiếp chủ dịch, nhưng không hiểu tại sao, Lí Cẩm Khang lại cảm thấy mình hơi lung lay.

“Này, cậu thật nhiều hãm hại a.” Thư Thích đã ăn xong phân nửa bát mì, tốc độ dần dần chậm lại, liếc qua cửa sổ QQ liền thấy bộ sưu tập gần hai mươi file hãm hại.

“Cho nên tôi muốn từ chối bộ này, nhận diễn viên đào kép thôi.” Lí Cẩm Khang khổ não.

Thư Thích cắn đũa nhìn hắn, mập mờ tiếp lời : “Vậy từ chối a.”

“Chính là tôi cảm thấy tôi sắp bị thuyết phục rồi.” Lí Cẩm Khang phát sầu.

Thư Thích suy nghĩ chút, đặt chiếc đũa vào tay Lí Cẩm Khang : “Cầm giúp tôi, cậu mở ra đi, tôi nói cho.”

Lí Cẩm Khang còn chưa hiểu gì, ngây ngốc tiếp nhận chiếc đũa, tiếp đó liền nhường chỗ lại cho Thư Thích. Cũng chỉ thấy anh ngồi xuống rồi bắt đầu cạch cạch đánh chữ.

Fantan-sy : Đao Tước Diện đại nhân, vai diễn này thực sự không phải cậu thì không được a, chỉ có âm sắc, diễn xuất, kỹ xảo của cậu mới xứng. Tìm đâu ra thanh âm hồn hậu, âm trầm như của cậu đây?

Fantan-sy : Chúng tôi thực sự sẽ không sốt ruột, cậu khi nào thuận tiện thì làm a, tuyệt đối không thúc giục TAT cầu tiếp kịch.

Đao Tước Diện : Gần đây bề bộn, chỉ lo các bộ hãm hại cũ, trừ làm diễn viên đào kép còn không không tiếp kịch mới.

Fantan-sy : Bộ này lời văn không tồi, phong bình cũng hay lắm, rất thông thoáng, không tìm cho nó được một công âm tâm linh tương thông, tôi thật sự không biết nói sao với chính mình a, Đao Tước Diện –sama có thể hay không giúp đỡ tôi đi, chấm nước mắt.

Đao Tước Diện : Gần đây bề bộn nhiều việc.

Fantan-sy : Đại nhân thực sự không được sao? Vậy bận đến khi nào? Chúng tôi có thể chờ mà.

Đao Tước Diện : Hai năm chờ được không?

Fantan-sy : ……….Được rồi, ô ô đại nhân không thể hợp tác thật đáng tiếc.

Đao Tước Diện : Chúc các người tìm được người thích hợp hơn.

Thư Thích đóng khung chat, cầm đũa tiếp tục sự nghiệp ăn uống, anh thật sự là rất bận, nếu không nhanh lên sợi mì đều nguội mất.

Lí Cẩm Khang trợn mắt há mồm, chết lặng : “Vì sao tôi từ chối thì không được.”

“Lòng dạ mềm yếu, khẩu khí khách sao.” Thư Thích một câu liền đâm trúng tim đen.

Lí Cẩm Khang thở dài, đổi chỗ cho Thư Thích, mở vở tìm diễn viên đào kép ra. Kỳ thực muốn nói nhẫn tâm cự tuyệt, bản thân không phải không hiểu, chẳng qua kịch hãm hại thật sự hay lắm, ngoài ra cũng cảm thấy gần đây không phải là quá bận, tinh thần phấn chẫn cũng có thể tiếp kịch mới, nhưng là chờ mấy ngày nữa công việc sẽ lại vô cùng căng thẳng, hoản toàn không đủ khả năng theo đuổi bộ hãm hại này. Xem ra mình phải nhẫn tâm một chút.

Nhìn Thư Thích thoải mái ăn xong, Lí Cẩm Khang vội vàng nhận lấy cái bát : “Ăn no chưa?”

“Tàm tạm,” Thư Thích miễn cưỡng nói, “Dù sao cũng sắp đi ngủ rồi.”

Lí Cẩm Khang vốn định đứng lên dọn nhà bếp, nghe đến đây liền sững sờ. Đây là …….Cậu ấy muốn về sao?

“Tôi muốn tắm rửa.” Thư Thích lên tiếng.

“Hả?”

“Phòng tắm của trường học bây giờ đã đóng cửa rồi, tôi tắm ở đây đi.”

“Được, được, tôi đi lấy quần áo cho cậu. Cậu lần trước để quần áo lại đây, vừa lúc có thể dùng để thay.”

Anh gật gật đầu.

Lúc anh tắm xong thì gặp Lí Cẩm Khang cầm đống quần áo bẩn chuẩn bị đi giặt : “Ba Ba, quần áo của cậu, có muốn giặt luôn không?”

Thư Thích nhẹ nghiêng đầu, tay lau lau mái tóc ướt nước: “Nếu như thuận tiện?”

“Dù sao cũng phải giặt, không có gì.”

Thư Thích khoan khoái bằng lòng : “Vậy được rồi.”

Vì thế Thư Thích lại mặc bộ lần trước, quần áo mới lại bị để lại.

Lúc này đã gần mười một giờ mười, anh hiền hòa đề nghị : “Quá muộn rồi, cậu ngày mai cần đi làm chứ?”

“Cần a.”

“Vậy đi ngủ đi, mai tôi tự mình về trường học.”

“Hả?”

“Hôm nay tôi cùng cậu ngủ một đêm được chứ? Tôi mệt lắm rồi.”

“Hả? Nga!”

Thư Thích thoải mái lau khô tóc liền chui vào ổ chăn ấm áp, bởi vì đã có kinh nghiệm ngủ nhờ giường người ta, anh tự do lấn chiếm mà cũng không thèm trưng cầu ý kiến chủ nhà, đến cả lời khách sáo hỏi xem người ta phải chăng là ngủ sô pha cũng không có.

Thư Thích đích thật là mệt mỏi, vừa mơi được ngâm nước nóng, tẩy rửa toàn thân đến cả người thư sướng, lúc này lại nằm trong ổ chăn bông xốp mềm mại, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, không bao lâu liền say trong mộng, nhưng người nằm bên cạnh lại không may như vậy.

Người ngày nào cũng có giấc ngủ ngon như Lí Cẩm Khang lần đầu tiên hiểu rõ cái gì là tinh thần phấn chấn dồi dào, tâm viên ý mãn khiến mất ngủ. Người kia nằm ngay bên cạnh mình, không hề phòng bị, nhè nhẹ hít thở trông đêm đông giá buốt này. Khí tức của Thư Thích cứ lẳng lặng tản ra khắp gian phòng, ve vãn các giác quan của hắn, sạch sẽ mà mỏng manh.

Lí Cẩm Khang trong bóng đêm mở to hai mắt. Hắn nhớ tới câu hỏi của Tiểu Trùng Tử, lão đại anh không phải là thật sự yêu thích hắn chứ? Thư Thích chưa đưa ra câu trả lời, nhưng trong lòng Lí Cẩm Khang cũng đoán được ít nhiều. Thái độ của Thư Thích rất thản nhiên cho nên bản thân cũng ….. không thể nói đùa.

Lí Cẩm Khang lại có điểm chán nản, rồi lại cảm thấy đương nhiên, không phải là đã biết ngay từ đầu, con người tên Thư Thích này ở một nơi rất cao mà loại người như mình khó mà với tới được. Hắn không phải là cam chịu, cũng không phải là tự ti quá đà, nhưng chí ít hắn hiểu rõ cái gì là môn đăng hộ đối, cái gì là thích hợp vừa vặn.

Không có ai hỏi Lí Cẩm Khang một chút rằng, hắn có thích Thư Thích hay không? Lí Cẩm Khang cũng sẽ không có cơ hội nói với người khác rằng, hắn dường như …. đã yêu người kia rất nhiều.

11.