Chi 4 – Này Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 27




Thư Thích đem cà vạt trên cổ Lí Cẩm Khang kéo xuống : “Cũng không phải là đi làm, đeo cà vạt làm gì a.”

Lí Cẩm Khang ngẫm lại cũng thấy đúng, tháo chiếc cà vạt màu đỏ hòng xuống cười khổ : “Em sao lại không học tháo cà vạt, mà lại chỉ biết xé là chuẩn.” Bỏ chiếc cà vạt mới tinh tình tinh ấy ra, đây chính là quà tặng của Thư Thích, đương nhiên là phải nhận thật tốt.

Xé xong xuôi đương nhiên là sẽ có điểm tâm lót dạ rồi. Thư Thích chỉa chỉa chiếc áo sơ mi màu trắng Lí Cẩm Khang đang mặc : “Cái này cũng cởi ra, đổi cái áo ở nhà kia em nhìn một chút…..” Thư Thích đi đến mắc áo, lấy ra chiếc áo phông lót màu lam so lên người Lí Cẩm Khang, “Cái này cũng được.”

Số lần hai người cùng đứng trước tủ quần áo chọn đồ thức sự là đếm trên đầu ngón tay, mọi khi thường là Lí Cẩm Khang đi làm rồi Thư Thích vẫn còn đang nằm trên giường, mỹ miều mà nói là hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã trước khi đi làm, chơi mệt rồi lại ngủ.

Lí Cẩm Khang xem xét chiếc áo lam nhạt Thư Thích ướm trên người mình, như vậy thì hai người đều mặc đồ lam, không tồi chút nào. Lí Cẩm Khang sảng khoái cởi nút áo, đường hoàng dùng hai tay lột chiếc áo sơ mi, để lộ phần trên quang lỏa, tay đón lấy chiếc áo phông trên tay Thư Thích, thoáng một cái đã mặc lên người.

Thư Thích cũng kịp liếc nhìn cái lưng dài rộng của người ta, hai đầu vai còn lưu lại vết cào của bản thân mấy ngày trước. Anh nhìn lại móng tay của chính mình, đêm hôm sau đã bị Lí Cẩm Khang cầm bấm móng tay tỉa tót một hồi, hiện tại xem móng nào móng nấy thoạt nhìn cũng rất thanh tú.

Lí Cẩm Khang sửa soạn xong quần áo, quay ra lại thấy Thư Thích ngẩn người nhìn móng tay, tiến tới cầm tay anh : “Làm sao vậy? Cắt ngắn quá nên khó chịu?”

Thư Thích nắm lấy chốt cửa mở ra : “Không. Anh đã xong chưa? Xuất phát đi, sắp mười giờ rồi.”

“Không cần vội, mười rưỡi mới gặp mặt. Chúng ta từ đây đi nửa tiếng cũng đu rồi.”

Quả nhiên khi hai người đến được nhà hàng cũng còn chưa đến mười rưỡi, chỉ có điều ngoại trừ người khởi xướng kia, những người khác đều đã có mặt rồi. Hai nam hai nữ, phân rõ ranh giới mà ngồi, nhưng hai cô nàng kia rõ ràng đang ngồi cười nói hi hi ha ha với một trong hai người con trai, người đó mặt mũi hồng hồng, hiển nhiên là đang tranh chấp gì đó, nhìn thấy Lí Cẩm Khang và Thư Thích đi tới ngay tức khắc nhảy ra : “Hắc, Ba Ba!” Nói xong thì xem xét một vòng Lí Cẩm Khang, “He he, vị này…. là Đao Tước Diện đi?”

Lí Cẩm Khang gật đầu : “Đạm Ngữ.” Ánh mắt lại chuyển đến người đần ông đang ngồi trên bàn ăn kia, “Vị kia là hậu kỳ nhà cậu?”

Đạm Ngữ cao hứng, đầu điểm một cái : “Cải trắng đại hiệp tới đón khách a!”

Kỳ Dĩ đứng lên, gật đầu với Lí Cẩm Khang và Thư Thích thay cho lời hỏi thăm, lại một tay bốc Đạm Ngữ kéo về chỗ ngồi : “Trà đã lạnh rồi.”

Đạm Ngữ như là đang chờ chén trà nguội bớt, được Kỳ Dĩ nhắc nhở liền chạy như bay về chỗ, cho hai chén trà vào bụng, có thể thấy cậu ta khát đến thế nào. Xem Đạm Ngữ vừa một hơi uống hết trà, Kỳ Dĩ lại rót đầy hai cốc khác cho người ta.

Hai cô gái tạm thời không có đối thủ tranh cãi, hướng Lí Cẩm Khang và Thư Thích nở nụ cười, không hiểu sao dáng vẻ tươi cười lại có chút gì đó không thuần khiết. Thư Thích đối với mấy thứ này thường không mấy chú ý, còn Lí Cẩm Khang chỉ biết cười ngu ngơ. Hai cô gái chụm đầu vào nhau không biết thì thầm cái gì, rồi lại phát ra hai nụ cười giả tạo.

Thư Thích đi qua, ngồi xuống bên cạnh hai cô, Lí Cẩm Khang thì ngồi giữa Kỳ Dĩ và Thư Thích, thuận tay đón lấy một chén trà : “Ly Đồ còn chưa đến?”

“Không biết a, nói mười giờ rưỡi gặp mặt, giờ này còn chưa ló mặt, he he.” Đạm Ngữ làm bộ làm tịch chế giễu Ly Đồ.

Người chưa tới đủ, đồ ăn cũng chưa gọi, một bàn sáu người không quá xa lạ nhưng cũng không tính là quen thuộc, Đạm Ngữ uống vừa uống trà vừa cùng hai cô gái bắt đầu một đề tài khác. Thư Thích đối với việc đấy không hứng thú, lấy điện thoại ra đọc tin tức mới, Lí Cẩm Khang liếc mắt nhìn Kỳ Dĩ im lặng ngồi bên cạnh, không khỏi tự giác ưỡn thẳng người, biểu cảm nghiêm túc xem Thư Thích đọc tin tức.

Sáu người xem như là mỗi người một việc cho hết thời gian. Thực ra Ly Đồ đến cũng không phải là quá muộn, không tới mười một giờ mười liền đẩy cửa vào, dáng vẻ Ly Đồ từ đường nhìn của mọi người ngồi trên ghế thì cao, lại còn đnag đứng, nhất thời khiến cho người đang sợ hãi rụt rè đi đằng sau anh càng trở nên nhỏ bé.

“Ta kháo, Ly Đồ , hai người thực là lề mề quá đi.” Đạm Ngữ hướng hai người kia núi lửa phun trào, một bên dùng ánh mắt quét từ trên xuống người kia nhà Ly Đồ, không phải là kinh diễm, chỉ coi như là thanh tú thôi, mấu chốt là khéo léo được lòng người, kháo, nguyên lai là tên Ly Đồ kia yêu thích cái loại tiểu bạch thỏ này, he he.

Kỳ Dĩ bất đắc dĩ đem Đạm Ngữ ấn về chỗ ngồi: “Đem hai chữ đầu bỏ đi.”

Nhìn cậu nhóc đi cùng Ly Đồ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, Đạm Ngữ cười hi hi đùa cợt : “Tìm cái gì? Lão tử ở đây này.” Sau đó giúp cả nhà được chứng kiến nét mặt nghi ngờ kinh ngạc trên gương mặt của bạn nhỏ Lam Xoa Xoa.

Thư Thích từ khi Ly Đồ bước vào cửa khi nãy đã cất điện thoại, lúc này mới nghĩ đến Lí Cẩm Khang cũng có thể là lần đầu tiên gặp gỡ Đạm Ngữ, cư nhiên lại không để lộ chút nào thần sắc ngoài ý muốn. Tốt lắm.

Kỳ Dĩ nhức đầu : “Đừng có suốt ngày “lão tử lão tử” thế.” Một bên cầm lấy chén trà bị Đạm Ngữ đưa tới, đặt trước mặt mình, một bên đem thực đơn đưa cho hai cô gái trước mắt.

Hai cô gái tiếp lấy cái menu, lại nhích người một chút để ra khoảng trống cho Ly Đồ vs Lam Xoa Xoa. Mọi người tự giới thiệu một lượt, quả nhiên ngoại trừ người mới Lam Xoa Xoa, còn lại đều là những ID rất quen thuộc.

Ăn xong bữa tối, một nhóm tám người rồng rắn kéo nhau đến phòng thu của bạn Ly Đồ thu âm, lấy kịch bản ra dượt lại một lần. Lúc Ly Đồ vs Lam Xoa Xoa phối CP, bạn nhỏ Lam Xoa Xoa đáng thương đối diện với kịch bản mà cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu, mà còn phải hổn hển tạm nghỉ mấy lần. Đạm Ngữ ở một bên cười đến méo cả mồm, Ly Đồ cư nhiên không hề giúp đỡ, miễn cưỡng tựa ở một bên đứng ngoài nhìn.

Vẫn là Thư Thích đã xem trước, lôi Lam Xoa Xoa ra bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó đối với Lí Cẩm Khang ra lệnh : “Chúng ta thu trước đi, máy tính anh có kịch bản cái “Thiếu trang chủ” kia chứ?”

Lí Cẩm Khang gật đầu, liền lấy kịch bản ra : “Vừa vặn còn kỳ cuối cùng.”

Thư Thích quay màn hình notebook về hướng mình điều chỉnh một chút : “Ừ, vậy tới thử lời thoại xem.”

Đạm Ngữ ở một bên gian ác cười, hai người này thế nhưng lại rất thoải mái, trong ca hội YY công khai thổ lộ với nhau, hôm nay lại trước mặt mọi người ân ái, thật sự là đủ rồi nha.

Nội dung của kỳ cuối cùng, vấn đề vướng mắc bao lâu nay của võ lâm đã dần dần bị phơi bày, Thiếu trang chủ nhờ vào một thân võ nghệ cao cường cuối cùng cũng có thể mang theo Tiểu lâu la nhà mình toàn vẹn thuận lợi trở ra, thành ra Thiếu trang chủ đối với ba mẹ của mình lập kế bắt hắn sinh nhi tử , đem chủ ý đánh lên người con trai mình ——–

“Thiếu gia, chúng ta không trở về sao?”

“Làm sao?”

“……. Vậy….. Vậy làm sao lại muốn xuất môn rồi a? Thiếu gia, ngươi không phiền lụy sao?”

“Ngu ngốc, ngươi không thấy cha mẹ ta muốn làm gì sao?”

“Lão gia phu nhân…..”

“Ân?”

“……. Tiểu nhân không biết.”

“……. Ài. Nói thế này, chủ ý của bọn họ là đem ta và một cô nương nhốt vào một phòng, thẳng cho đến khi sinh em bé mới thả ra.”

“……….”

“Em bé tốt nhất vẫn là nam, mới sinh ra sẽ khóc nháo, lớn chút nữa sẽ chập chững biết đi, lại lớn chút nữa sẽ gọi ta là cha……”

“ Ô oa oa …..”

“…….. Ngươi khóc cái gì?”

“Ô ô…….”

“Ài……. Đừng khóc, ta đây không phải mang ngươi trốn đi sao?” Bất hiếu? Hừ, ta trốn xa rồi, xem các người làm sao vì để ôm tôn tử mà đặt lên đầu ta cái danh bất hiếu!

“Thiếu gia……”

“Về sau còn khiến Thiếu gia ta sinh khí không?”

“…….. Không.”

“Về sau còn cắn Thiếu gia ta không?”

“……..Không.”

“Về sau còn đem Thiếu gia ta đá xuống giường của ngươi không?”

“……. Không.”

“Ừ, tốt lắm, đến, kêu tướng công nghe một chút.”

“……..”

“Đừng có một thước lại muốn tiến lên một bước!” Thanh âm Thư Thích nháy mắt từ nhu hòa uyển chuyển biến thành âm u lạnh lẽo, trừng Lí Cẩm Khang một cái.

Lí Cẩm Khang ủy khuất : “Không phải là kịch bản viết thế sao.”

“Cút!”

27.