[Chí Ái Tiểu Quỷ Hệ Liệt] - Bộ 3 - Hướng Tả Phiêu Đích Vũ

Chương 1




Năm 1966 Vệ Văn Vũ tròn 16 tuổi, em gái Văn Tuyết tròn 10 tuổi.

Nhà ở chính là đại viện cửa son do tổ tiên lưu lại, cha là thầy giáo trung học, cũng coi như một văn nhân, viết chữ rất đẹp, thường hay thay người khác viết tự viết bảng, nên cũng có danh tiếng trong trấn. Vệ Văn Vũ từ nhỏ đã tiếp thu, hiểu biết so với trường học còn nhiều hơn.

Mẹ mở một quán trà nhỏ trong trấn, thu nhận không nhiều nhưng so với nhà người khác vẫn còn tốt hơn.

Nhưng, từ 1966 mọi sinh hoạt đều bị đảo lộn.

Cha bị gọi cái gì “Giai cấp tư sản phần tử trí thức” gia đình bọn họ trong một đêm bị dọn sạch sẽ.

Văn Vũ cùng Văn Tuyết chỉ biết mở to hai mắt nhìn từng món từng món trong nhà bị lấy đi, bình hoa lỗi thời thì bị đập nát, còn toàn bộ sách trong thư phòng, đều bị lấy, phế vật thì đem bán…

Văn Vũ không hiểu sao lại như thế, trong nhà đâu có làm cái gì thương thiên hạ lý.

Em gái ngây ngô nhìn búp bê mà mình yêu nhất bị người ta dẫm lên, sợ đến phát khóc.

Cha trầm mặc không nói, mẹ thì nước mắt cứ rơi. Gia đình chỉ còn biết yên lặng thừa nhận.

Cùng ngày, cha mẹ bị người khác kéo ra ngoài diễu phố.

Văn Vũ dắt tay em gái, trộm đi theo phía sau đoàn người.

Buổi tối, cả nhà bọn họ được an trí tại một phòng tranh hẻo lánh, ngay cả dầu thấp cũng không có.

Văn Vũ lần đầu ngủ trên rơm rạ, cảm thấy rất mới mẻ. Đêm đến thông qua khe hở mái nhà có thể nhìn thấy sao trên trời.

Từ nay về sau, cha bị bắt đến xưởng máy làm công, mẹ thì đến xưởng vải làm nữ công, còn thường thường bị bắt đi diễu phố.

Văn Vũ lại thường nghỉ học, các bạn dường như thích chê bai thầy giáo, không biết mệt, trong phòng học đa phần là không có bóng người.

Văn Vũ vì quan hệ của cha mẹ mà bị các bạn học coi thường bài xích, trước kia còn tốt giờ thì chẳng ai dám để ý đến y, cho dù mấy người cùng chung hoàn cảnh kia cũng chẳng dám nói chuyện với mình nữa là. Chỉ cần vừa nói, liền bị người khác chỉ trỏ, nói bọn họ “Vật họp theo loài”.

Sinh hoạt trong nhà càng trở nên kham khổ, em gái vốn trắng trẻo mập mạp giờ thì khá gầy yếu.

Hơn một năm sau, Vệ Văn Vũ bị phân công đến nông thôn, lão bí thư trong công xã niệm chút tình cũ với cha Văn Vũ, không đem y đến nơi chim không hót khỉ chẳng trèo cây mà đưa đến một nơi gọi là “Hồ gia thôn”.

Đêm trước khi đi, mẹ Văn Vũ tại túi ẩn bên trong của y, trộm nhét thêm vài tờ tiền giấy nhăn nếp, 1 đồng lại 1 đồng tiền lẻ.

“Văn Vũ, sinh hoạt nông thôn điều kiện rất gian khổ, 10 đồng tiền này trước đây là mẹ trộm giấu lại, con để dành dùng, cẩn thận một chút, đừng cho người khác phát hiện”.

“Mẹ, không cần nhiều như vậy. Con lấy nhiều tiền như vậy, trong nhà phải làm thế nào?”.

“Trong nhà không có việc gì, con không cần lo. Con là cuối năm mới có tiền công, còn tới tận nửa năm! Cầm, tiết kiệm chút là được”

Văn Vũ gật đầu, nhìn mẹ đem tiền cắt vào.

Nhìn phòng tranh ở một đoạn thời gian đoán rằng sinh hoạt ở nông thôn đại để cũng như vậy. Văn Vũ tưởng tượng không ra còn có nơi nào phòng ở kém hơn chỗ này, nơi đó hẳn là cùng nơi này đồng dạng đi.

Hôm sau, tờ mờ sáng, Văn Vũ cáo biệt người nhà liền theo đường nhỏ đến Hồ gia thôn.

Hồ gia thôn, không phải nơi có nhiều người họ Hồ. Nó vốn là “Hồ thôn” mà mấy trăm năm trước lưu truyền “Nghĩa Hồ hành y”, cho nên hồ ly nơi đây được xếp vào động vật được bảo vệ, một đời lại một đời càng sinh sôi phát triển. Chính là đầu năm nay lưu hành “Đả đảo tư tưởng phong kiến, phản đối mê tín” Đừng nói bảo hộ hồ ly, ngay cả “Hồ thôn” cũng phải đổi thành Hồ gia thôn.

Nơi đặt chân của Văn Vũ là một bãi tha ma, kỳ thật nó là một sười núi nhỏ, không quá cao, chừng 5,6 thước, nhưng phạm vi lại rất lớn, nghe đại đội trưởng giới thiệu, bốn phía đều là rừng trúc đất hoang, ở đây ước chừng đến trăm mẫu. (1 mẫu = 3.600 m2)

Lều tranh hướng Bắc chính là “Nhà” sau này của Văn Vũ, bên ngoài lều có một chậu nước, bên cạnh là cái lò giản dị, do mộ bia dựng nên, trên đặt một cái nồi đen. Bên trong lều có một cái bàn cũ gãy, trên còn khắc một đường tam bát thật sâu. (Tam =三, bát =八) Đồ dùng trong lều được bài biện đơn giản. Không có giường, chỉ có một chiếc chiếu trên mặt đất, mặt trên trải đầy rơm rạ.

Trong góc phòng dựng một cái cuốc, môt bia ngắm, một cái xẻng

Y trừ bỏ mỗi ngày đến đội sản xuất còn phải ở trong này tạc mộ phần, san bằng bãi tha ma này, để trồng cây.

Đại đội trưởng giới thiệu một chút, dặn Văn Vũ ngày mai vào thôn báo đanh. Hôm nay tạm thời cứ như vậy.

Đi hơn mấy chục lộ đường, Văn Vũ mệt muốn chết, thấy rơm rạ trải đầy đất có vẻ khá ấm, ngã đầu liền ngủ. Này rơm rất mới, có hương của nắng.

Văn Vũ vừa nhập mộng đẹp, thì bị người lay tỉnh.

“Này! Đứng lên! Đây là giường của ta”

Văn Vũ miễn cưỡng mở mắt, thấy một tên có cái đầu cao cao anh tuấn tò mò nhìn mình.

“Ngươi là ai?” Văn Vũ nhu nhu mắt, ngồi dậy. Nhìn xem bên ngoài sắc trời chưa tối hoàn toàn, hai cái bánh bao trong tay tên này cầm nhắc nhở Văn Vũ tới giờ vẫn chưa ăn cơm chiều.

“Nhìn hồi lâu, nguyên lai là nam, lúc đầu ta còn tưởng là con gái a”.

“Hả?”

“Người mới tới?”

“Ừ”

“Gọi là gì?”

“Vệ Văn Vũ”

“Nhiêu tuổi?”

“17”

“A. ta gọi là Kiến Quốc, 18 tuổi. Vừa nghe đại đội trưởng nói, hôm nay có người mới, nguyên lai là ngươi a, nhìn ngươi như vậy, có thể sống sao?”

“Có thể” Văn Vũ nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Kiến Quốc, bụng liền “ọt ọt” kiến nghị.

Hà Kiến Quốc rất hào phóng lập tức đưa một cái bánh cho Văn Vũ. Văn Vũ xấu hổ cười cười liền cắn một ngụm.

Nguyên lai, nơi này hết thải không phải là chuẩn bị cho Văn Vũ mà là có một người ở đây. Yếu phẩm sinh hoạt của Văn Vũ thì ngày mai báo dánh mới có thể lĩnh.

Hà Kiến Quốc cùng mình không sai biệt đều do “Giai cấp địa chủ” sinh ra, cha mẹ hắn hiện tại đang nuôi heo ở phía đông, cũng không việc gì thì đi “Dạo phố”. Căn phòng lớn trong nhà biến thành văn phòng đội sản xuất, hắn bị đuổi tới đây cải tạo mộ phần, xem như không tồi, ít nhất có thể thường thường gặp cha mẹ.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy.

Hà Kiến Quốc từ trong ba lô lục sắc lấy ra cơm gà vàng vàng, vui vẻ hớn hở nói với Văn Vũ “Ta là thùng cơm, một tháng 28 cân gạo không đủ ta ăn, mỗi lần ta trộm ra ngoài mua ít cơm gà ăn. Ngươi thế nào?”

“Ta còn có thể….”

“Bất quá, chúng ta ở đây có một cái chảo, tốt nhất là cùng nhau nấu, tiết kiệm nha. Nếu ngươi sợ ta ăn nhiều, thì hai ta có thể tách ra nấu”

“Không có vấn đề. Chúng ta cùng nhau nấu tốt rồi”

Hà Kiến Quốc ha ha cười, cảm thấy tiểu tử này rất sảng khoái.

Một buổi tối, hai người chen chúc trên rơm rạ cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, Văn Vũ lấy được đồ dùng riêng của mình.

Hiện tại việc nông hơi nhàn, Văn Vũ không cần ở lại đó làm việc, nên trở về rất sớm.

Trong thôn có a bà thấy Văn Vũ còn nhỏ liền nhét một ổ bánh mỳ cho y, Văn Vũ đem về cùng Kiến Quốc ăn, nói thế nào, về sau chính là huynh đệ hoạn nạn có nhau.

Buổi chiều, Văn Vũ bắt đầu làm việc, đột nhiên thấy bụng không thoải mái, nhìn quanh bốn phía, như là không có nơi nào để đi phương tiện, liền hỏi Kiến Quốc “Hà Kiến Quốc, ngươi hằng ngày đại tiện ở đâu a?”

“Cái gì đại tỷ tiểu thư?”

(Đại tiện =大解(dàjiě), Đại tỷ = 大姐(dàjiě), đồng âm nên Hà Kiến Quốc nghe không được rõ)

Văn Vũ chỉ chỉ bụng “Ta…bụng không thoải mái…”.

“A, ngươi muốn ị?” Hà Kiến Quốc cuối cùng hiểu, chỉ vào rừng trúc cách đó không xa “Ở đó, Vừa lúc ta cũng muốn, hai ta cùng đi!”.

A? Đi đại tiện còn muốn cùng chỗ?!.

Hà Kiến Quốc kích động chạy vào lều lấy hai sấp giấy bản vàng vàng, đưa cho Văn Vũ “Tiết kiệm dùng, nếu không sẽ không đủ”.

“Ờm…” Văn Vũ đem giấy bản nhét vào túi quần, đi theo Hà Kiến Quốc.

Vào rừng trúc, đi chưa được vài bước thì cảm thấy có gì đó mềm mềm, nhắc chân, là đại tiện…

(—__—)…

Hà Kiến Quốc thấy vậy, xấu hổ gãi đầu “Thực xin lỗi, đây là ta ngày hôm qua…”

Lại vài bước, Hà Kiến Quốc “A” một tiếng kêu lên. Chỉ thấy hắn nâng chân mình, quay đầu nói với Văn Vũ “Này hình như là ta hôm qua, vừa rồi có lẽ là hôm trước…”

(—__—)…

Cũng không phải chó hoang đánh dấu địa bàn, hà tất nơi nào đại tiện tiểu tiện cũng lưu lại “Ấn ký” của mình đâu…

Hà Kiến Quốc tìm một chỗ, nhìn xem không tồi, bảo Văn Vũ “Đến, chúng ta tại chỗ này ị đi!”

Văn Vũ thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này muốn mình cùng hắn sao?

Đúng vậy.

Hà Kiến Quốc chính là có ý này.

Văn Vũ thấy không thể chối từ, đành phải cùng hắn song song ngồi xổm xuống…

Vốn chuyện này bên người có thêm người hơi kỳ quái, mà tiểu đồng chí kia còn cố tình lải nhải nói chuyện, bắt đắc dĩ Văn Vũ đành phải “Ừ” “A” đáp lại, cường bách bản thân ảo tưởng ngồi trong bồn cầu đàn hương nhà mình…

Khi bọn họ rời khỏi rừng trúc, Văn Vũ trong đầu niệm sáu từ: Cách mạnh vẫn chưa triệt để…

Lúc làm việc, Văn Vũ đối với Kiến Quốc đề nghị, trong rừng trúc nên làm một cái hố để dùng đi ngoài, như vậy có thể trữ phân bón, lại có thể tránh lần sau dẫm lên bài tiết của mình.

Hà Kiến Quốc này tính tình nóng nảy, vừa nghe chủ ý không tồi liền lấy xẻng đi vào rừng trúc.

Văn Vũ cười cười, cầm cuốc bắt đầu đào mộ.

Cái mộ Văn Vũ chọn, là mộ bia rất đẹp, văn bia thể hiện người này sống tại Thời Thanh.

Văn Vũ đem mộ bia đẩy ngã, phần cấm trong bùn nhô ra một góc đỏ thẳm.

Này là quan tài đi…Văn Vũ nghĩ như vậy. Sau đó lại nghĩ đến lời Hà Kiến Quốc nói: Đem ván quan tài phơi nắng, bổ ra có thể làm củi.

Vì thế! Văn vũ bắt đầu đào quan tài.

Không bao lâu, một đại quan tài còn lưu nước sơn màu đỏ sáng bóng xuất hiện trước mặt Văn Vũ.

Rất mới, hẳn là đồ Thanh, sao có thể bảo tồn tốt như vậy? Chẳng lẽ thổ địa nơi này đặc biệt khô ráo? Sẽ không a, trong này có sông nhỏ a…

Văn Vũ dùng sức cạy nắp quan tài, thấy rõ đồ vật bên trong, hét một tiếng chói tai rồi ngã ra đất! Sau đó ném cuốc bỏ trốn…

Trong quan tài có một người nằm, một người còn nguyên vẹn chưa phân hủy, màu da hồng nhuận, ăn mặc hoa lệ, trường phát hỏa hồng trải dài tới eo. Đều dọa người nhất là lúc Văn Vũ mở quan tài một khắc đó, người đó oán hận liếc hắn một cái…

Hà Kiến Quốc bị Văn Vũ kéo về, thì thầm: “Sao có thể? Ngươi hoa mắt a?”

“Thật sự thật sự” Văn Vũ đem Hà Kiến Quốc đến bên cạnh mộ phần, chính mình không dám nhìn qua “Ngươi xem đi”

Hà Kiến Quốc quyệt miệng nhìn thoáng qua quay đầu hỏi Văn Vũ “Liền như vậy? Không có gì, thực bình thường, ta thấy nhiều! Ngươi dần dần sẽ quen thôi”

Hả? Chẳng lẽ thi thể đều dài hơn như vậy?

Văn Vũ cố lớn gan nhìn qua. A? Hiện tại trong quan tài lại là một thây khô? Miệng dài, mười ngón tay giao nhau, bộ dáng thực ghê sợ…

Vừa rồi nam nhân hồng phát đi đâu?

Chẳng lẽ mình hoa mắt?

Không có khả năng a?

Hà Kiến Quốc cùng Vệ Văn Vũ hợp lực đem quan tài ra, Hà Kiến Quốc lớn mật không chút khách khí đem thây khô trong quan tài ra trái phải suy nghĩ “Thịch thịch” ném vào hố sâu, để lại gối kê đầu của thây khô – sợi tơ thêu chữ thọ, rất tốt.

Văn Vũ cầm gối đầu nhìn một chút, ngón tay cảm giác như có độ ấm.

Chẳng lẽ đây là ảo giác?

Hay là độ ấm của Hà Kiến Quốc? Hắn mới chạm có một chút mà…

Sau đó, Hà Kiến Quốc đem quan tài hủy, phần dưới khiêng vào trong lều tranh, bên trên phủ một tầng rơm rạ, cấp Văn Vũ làm giường.

Văn Vũ lòng còn sợ hãi nhìn cánh tay bị gãy của thây khô, đem hố lắp lại. Tuy rằng khoa học có nói, phản đối mê tính, nhưng Văn Vũ vẫn đối với thây khô niệm mười lần “Thực xin lỗi”

Chạng vạng, tiểu đồng chí Hà nói mình làm cơm trưa, cơm chiều là Văn Vũ làm. Văn Vũ tuy rằng không phải lần đầu nấu cơm, nhưng với cái loại “bếp” này chưa từng dùng qua, lửa không chỉnh được, nấu cháy cơm là chuyện bình thường.

Hà Kiến Quốc cho rằng Văn Vũ không biết nấu cơm liền chọc “Xem ra ‘Giai cấp tư sản’ cùng ‘Giai cấp địa chủ’ vẫn có cái khác nhau. Ta mười tuổi đã nấu cơm. Hơn nữa chưa từng nấu cháy như vậy!” – Ước chừng đến nửa thước đi?

Văn Vũ nhai tản đi mùi khét, không tìm được cớ, chỉ xấu hổ cúi đầu.

“Không sao, những miếng cháy chúng ta dùng làm điểm tâm ăn dữ trữ! Rất thơm!” Hà Kiến Quốc từng ngụm từng ngụm ăn, sau đó nấu khoai tây, thêm ít muối, có chút mùi vị. Loại điều kiện này dù là một đầu bếp tốt, cũng nấu không ngon.

Hà Kiến Quốc cao hứng, vì Văn Vũ ăn không nhiều. Hai người cùng chiều cao thế mà hắn lại ăn nhiều hơn đây không phải lời cho hắn sao?

Một lát sau, Văn Vũ một mình đi vào rừng trúc. Là vì ban ngày “Cách mạng vẫn chưa triệt để” cảm thấy không thoải mái. Nói với Hà Kiến Quốc muốn lấy giấy bạc, hắn chẳng chút tình nguyện đưa còn nói “Một ngày sao lại ị hai lần? Quá lãng phí giấy bản!”

(—__—)…

Văn Vũ tìm được cái hố Hà Kiến Quốc đào, cởi dây lưng ngồi xổm xuống

Đang lúc nổi lên, y đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có người đang chằm chằm theo dõi!

Văn Vũ đột nhiên quay đầu thì trong rừng im ắng chẳng có gì ngoài tiếng gió thổi “hù hù”

Nhưng là cái loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, bỗng nhớ tới nam nhân nằm trong quan tài kia nhìn mình lúc sáng! Nếu như mình không hoa mắt, thì này có phải hay không là yêu quái…hay là cương thi…mình đào mộ phần hắn, hắn là đến báo thù?

Miên man suy nghĩ nên Văn Vũ chẳng mấy chú ý, cái gì cũng chưa đi ra, y vội vàng kéo quần lên chạy. Còn không quên kiểm tra lại mấy tờ giấy bạc trong túi quần chưa dùng đến, để lần sau dùng

Văn Vũ chạy ra khỏi rừng trúc thì trời cũng tối. Y một đường chạy, vọt thẳng vào phòng ngủ, thấy hà Kiến Quốc đang ngủ trên gối chẩm nhặt được trong quan tài. Liền hỏi “Đồ của người chết cũng có thể sử dụng sao?”

“Sao không dùng được? Trên thế giới này không có quỷ!” Hà Kiến Quốc không sợ trời không sợ đất, đến Văn Vũ cũng phải hâm mộ.

Đêm, Văn Vũ bị tiếng kêu kỳ quái bên ngoài đánh thức, lều tranh không có cửa sổ, Văn Vũ liền hé mở cửa chính nhìn ra ngoài, không nhìn thì thôi vừa thấy đã giật mình! Toàn bộ bãi tha ma đều là ma trơi, còn có một đôi mắt lục sắc nhìn y…

Văn Vũ vỗ vỗ ngực, an ủi bản thân “Bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ cao, ma trơi xuất hiện cũng bình thường. Những ánh mắt này là của các động vật nhỏ, buổi tối ra ngoài tìm thức ăn…”

Cái gọi là mê tính cũng có thể dùng khoa học giải thích.

Văn Vũ lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lần nữa, đột nhiên phía trước có một đôi mắt lục sắc thật lớn đang nhìn chằm chằm y, chỉ cách 20cm, hơn nữa còn cao hơn y!

“A!!!!!!!!”

Một tiếng hét chói tai đánh thức cả Hà Kiến Quốc, hắn đốt đèn dầu nhỏ lên, phát hiện cửa mở toang, Văn Vũ lại rút vào thảm run run…

“Làm sao vậy? Hơn nửa đêm mở cửa làm gì?”

Văn Vũ vươn tay chỉ ra ngoài, “Có…có quỷ”

Hà Kiến Quốc đứng lên, mở cửa nhìn ra bên ngoài, “Này, đó là hồ ly trong thôn chúng ta! Trước kia có nhiều lắm, sau này người trong thôn vì da lông nên giết hồ ly, chết rất nhiều, bất quá…”

“Thế…thế trước cửa là sao?”

Hà Kiến Quốc nhìn quét một vòng, cái gì cũng không thấy.

“Chỗ nào a? Ngươi nằm mơ sao?”

Văn Vũ từ thảm chui ra, núp ở phía sau Hà Kiến Quốc nhìn ra ngoài, chính xác, cặp mắt to kia không thấy nữa… Hơn nữa những hồ ly cũng không ồn.

Văn Vũ nhớ đến ánh mắt kia, rõ ràng là từ trong đó có thể nhìn thấy hình ảnh của mình! Này là mộng sao?

Hà Kiến Quốc thấy Văn Vũ sợ không nhẹ, liền an ủi y “Ngươi gặp ảo giác là bình thường, dù sao, đây là bãi tha ma, ban đêm thoạt nhìn rất kinh dị, về sau, buổi tối ngươi đừng ra ngoài!”

“Ừ”

Hai người lần nữa nằm xuống ngủ, chính là Văn Vũ sao có thể ngủ được. Ngoài phòng tiếng ồn ào của hồ ly vang lên, Văn Vũ vì không để mình nghĩ linh tinh nên kiếm đề tài nói chuyện

“Hà Kiến Quốc, ngươi vừa nói trước trong thôn bắt giết hồ ly, là vì sao?”

Hà Kiến Quốc buồn ngủ, hàm hàm hồ hồ trả lời “Bất quá, có một ngày vào buổi tối tất cả mọi người trong thôn đều nằm mơ một giấc mộng, mộng rằng có hồ tiên nói, nếu chúng ta lại giết hồ ly, sẽ khiến cho thôn chúng ta gặp ôn dịch…”

“Vậy ngươi thì sao?”

“Không…khi đó ta còn nhỏ…”

“Kia…ngươi có biết hồ tiên kia dạng gì không?”

“Ừa…nghe người ta nói, là hồng phát…”

Trong lòng Văn Vũ ‘lộp bộp’, ban ngày nam nhân kia là hồng phát… Còn có ánh mắt tà tà đó…

Xong rồi, vốn muốn di dời suy nghĩ của mình, giờ thì hay rồi, tay chân lạnh như băng, ý nghĩ thanh tỉnh, như thế nào cũng ngủ không được…

Mơ mơ màng màng cuối cùng trời cũng sáng, vừa định ngủ, thì bị kêu đứng lên làm việc.