Chỉ Cần Có Em

Chương 1




“Cô chủ, chào mừng cô trở về”.

“Chào cô chủ”.

“Chào cô chủ”.

Hạ Yên bước qua cổng lớn nhà họ Hạ, tiếng giày cao gót gõ từng nhịp đều đặn, tiếng vang lạnh lẽo vang lên như chính khuôn mặt lạnh lùng của chủ nhân khi đó.

“Ba tôi đâu rồi”.

Hạ Yên đưa hành lý cho người làm mang lên phòng, còn cô thì nhàn nhã ngồi xuống sofa uống trà.

Nghe thấy cô hỏi, quản gia cung kính trả lời:

“Ông chủ đang tiếp khách trong thư phòng, cô đợi một lát, chắc cũng sắp xong rồi đấy ạ”.

“Tôi biết rồi, bác cứ làm việc tiếp đi”.

Quản gia được cô lệnh cho lui xuống thì thầm thở phào nhẹ nhõm, đây là cô con gái ông chủ hết mực cưng chiều, hôm nay mới là thứ sáu, chẳng phải cô chủ nhỏ vẫn còn phải đi học sao, tự nhiên hôm nay lại đột ngột về nhà, còn mang theo hành lý nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

Hạ Yên nhìn lá trà xoay xoay trong ly, càng nhìn càng thấy chán ghét. Cô dằn mạnh ly trà xuống bàn. Âm thanh chói tai vang lên làm cho người làm ở gần đó sợ thót tim, chỉ sợ mình đã là sai điều gì khiến cô chủ tức giận.

Tử Vũ vừa đi đến cầu thang thì nghe thấy tiếng động chói tai phát ra từ phía bàn trà, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Đinh Nam đi ngay trước mặt Tử Vũ cũng phải nhíu mày, anh nhanh chóng nhìn về phía phòng khách, khi nhìn rõ người ngồi đó là ai thì trái tim anh cũng đập chậm đi một nhịp.

“Cô ấy là Hạ Yên, là con gái út của chú Hạ”. Đinh Nam giải thích sơ qua về sự đường đột của cô lúc nãy, dù sao đây cũng là nhà riêng, có hành động vô lễ như vậy cũng không phải điều gì quá đáng.

Lời nói của Đinh Nam khiến sắc mặt của Tử Vũ miễn cưỡng hòa hoãn hơn một chút, thế nhưng ánh mắt vẫn độc địa như cũ.

Lúc này thì Hạ Yên đã nhìn thấy hai người phía cầu thang rồi, có lẽ là khách của ba. Cô biết hành động lúc nãy của mình có chút luống cuống, nhưng người không quen biết thì cô cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Cô hơi nhìn đi hướng khác, xem như không thấy mấy người kia.

Bản tính Hạ Yên ương bướng, người có công dưỡng thành tính cách này của cô chính là ba Hạ. Ông từ nhỏ đã xem cô như tâm can bảo bối, việc gì cũng không nỡ la mắng cô nữa lời, huống chi Hạ gia cũng là một gia tộc lớn, người muốn lấy lòng cô rất nhiều thế nên cô chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Cũng vì lẽ đó nên mới xảy ra chuyện kia.

Hạ Yên năm nay 20 tuổi, cô mới học năm hai đại học, kinh nghiệm sống không nhiều thế nên mới xảy ra chuyện tranh cãi với bạn cùng phòng ký túc xá tối hôm qua. Phòng cô ở gồm 4 người, ngoại trừ Lăng Tiếu Tiếu ra thì cô đối xử với những người khác rất lạnh nhạt. Đó vốn dĩ là tính cách của cô chứ không phải cố tình tỏ ra thanh cao gì, thế nhưng những người kia hà cớ gì lại xúc phạm cô như vậy.

Chuyện vốn chẳng có gì to tát, đại học giống như một nồi lẩu thập cẩm, loại người nào cũng có thể gặp phải, nhưng đến hôm nay Hạ Yên mới biết mình gặp phải loại cực phẩm gì. Cô cực kỳ ghét người khác dùng đồ của mình thế nên lúc nào dùng xong cũng cất cẩn thận vào một góc riêng, bạn cùng phòng cũng hiểu nên từ khi sống chung với nhau đều xem như tạm ổn. Hôm qua Lị Lị, một cô gái học cùng lớp với cô, là con gái Giang Nam điển hình, nói chuyện ngọt ngào như rót mật vào tai, cô ta đi dự sinh nhật bạn nhưng lại không có quần áo mới để mặc. Hạ Yên chẳng mấy để tâm đến chuyện này, cô vẫn thản nhiên nghịch điện thoại trong khi Lị Lị than thở cho hai người khác trong phòng nghe. Ban đầu cô cứ tưởng chuyện không liên quan đến mình, nhưng đột nhiên Lị Lị hỏi cô:

“Yên Yên, cậu có thể cho mình mượn bộ váy tuần trước cậu mới mua không, làm ơn đi mà, mình thực sự không có quần áo mới để mặc đi sinh nhật”.

Hạ Yên hơi nhíu mày.

Lăng Tiếu Tiếu biết thói quen của Hạ Yên, cô vội nói đỡ thay bạn.

“Chiếc váy đó Yên Tử còn chưa mặc lần nào,sao có thể cho cậu mượn được. Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thôi mà, cậu mặc lại mấy bộ cũ cũng có sao đâu, mình thấy chiếc váy đỏ lần trước cậu mặc cũng đẹp lắm mà”.

Lăng Tiếu Tiếu đã nói vậy nhưng Lị Lị vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Hạ Yên.

Hạ Yên chán ghét nhìn Lị Lị một cái, cô im lặng đã là lịch sự lắm rồi, vậy mà vẫn có người làm như không hiểu.

“Không cho cậu mượn được”. Nói xong cô tắt điện thoại, nằm xuống giường tỏ vẻ muốn ngủ.

Câu từ chối trực tiếp của Hạ Yên làm Lị Lị ngượng đỏ cả mặt, cô ta lúng túng một lúc rồi tức giận thốt ra một câu:

“Không cho mượn thì thôi, ai biết được cậu làm gì mới có được bộ váy đó”.

Lị Lị nói ra câu này dựa trên suy đoán chung, chiếc váy đó cô đã xem qua, là thiết kế mới nhất của một nhãn hiệu danh tiếng thế giới, Hạ Yên chỉ là sinh viên, làm gì để có tiền mua nó thì không cần nói ra mọi người cũng đoán được. Cô ta đúng là loại con gái chẳng ra gì, nhìn điệu bộ đã biết là hồ ly tinh rồi, không biết phải lên giường với bao nhiêu người mới đủ tiền mua bộ váy kia đây.

“Cậu nói cái gì”. Hạ Yên muốn ngủ, nhưng câu nói của Lị Lị khiến cô hơi bực mình.

“Mình có nói gì đâu, ai có tật thì giật mình thôi”.

Cô ta cũng xoay người chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ chưa kịp nhắm mắt thì đã thấy từng miếng từng miếng vải đỏ bay lả tả rơi xuống giường mình. Lị Lị tròn mắt nhìn, hai cô bạn cùng phòng còn lại cũng đứng hình luôn rồi.

Hạ Yên dùng kéo cắt rời chiếc váy mà Lị Lị muốn mượn của cô, cắt xong xuôi còn nhìn Lị Lị đầy khinh bỉ.

“Tôi có cắt nát nó cũng không cho cô mượn”. Nói xong hiên ngang trở về giường mình.

Cô còn chưa kip xoay người đi thì Lị Lị đã to tiếng hét lớn.

“Hạ Yên, cô đừng xem thường người khác quá đáng, chiếc váy đó đắt như vậy, cô lấy đâu ra tiền để mua chứ”.

“Tiền là của tôi, không cần cô quan tâm xuất xứ như vậy”. Với những loại người như vậy, cô không muốn nhiều lời làm gì.

“Đừng tỏ vẻ thanh cao như vậy, là tiền không tiện nói ra chứ gì, cậu đừng tưởng việc mình làm không ai biết”.

Lời này Lị Lị vừa nói ra, hai cô bạn cùng phòng còn lại ngay lập tức can ngăn.

“Lị Lị, chuyện đồn lung tung cậu tin làm gì”. Cao Sương Sương lên tiếng trước.

“Cậu không có bằng chứng thì đừng phát ngôn bậy bạ”. Lăng Tiếu Tiếu cũng lên tiếng cảnh cáo cô ta.

“Cái gì mà bậy bạ, cô ta không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông trên đời này rồi, một học trưởng khóa trên còn nói là đã chơi chán cô ta từ lâu rồi kia kìa. Đúng là đĩ mà cứ tỏ vẻ thanh cao”. Lị Lị càng nói càng quá đáng.

Lời của cô ta khiến mọi người trong phòng đều im lặng, Lị Lị càng tin là mình đã nói đúng thế nên Hạ Yên mới không dám cãi lại, cô ta cười tự tin như một nữ hoàng, vừa tính nói thêm một vài câu cho đỡ tức thì đột nhiên cảm thấy đau rát trên má phải.

Lị Lị không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Hạ Yên vừa giơ tay đánh mình.

“Cô…cô dám”.

Lị Lị còn chưa dứt lời thì lại bị Hạ Yên đánh tiếp lên má còn lại.

“Nể tình cô là bạn học nên tôi chỉ đánh nhẹ như vậy, lần sau nếu còn để tôi nghe được những lời này thì cô không sống yên ổn được nữa đâu”.

Nói xong Hàm Yên đi luôn ra khỏi phòng.

Khí thế bức người của Hạ Yên khi nãy khiến cho Lị Lị hơi sợ, nhưng khi trấn tĩnh lại rồi cô ta lập tức muốn đuổi theo Hàm Yên tính sổ.

Cao Sương và Lăng Tiếu Tiếu thấy vậy vội vàng cản cô ta lại, khuyên nhủ hết lời mới khiến cô ta chịu đi ngủ. Dù sao bây giờ đã khuya, không nên kinh động đến các phòng xung quanh.

Hạ Yên đi ra khỏi phòng ký túc xá rồi mới phát hiện bản thân không mang theo tiền và điện thoại, cô chán nản ngồi tạm trên ghế đá một lúc. Trời càng về đêm càng lạnh, bóng dáng cô gái ngồi một mình trong đêm càng thêm hiu quạnh.

“Cuối cùng cũng tìm được cậu, làm mình lo muốn chết”.

Lăng Tiếu Tiếu vừa thở hổn hển vừa đưa túi xách cho cô.

“Trong đó có cả ví tiền và điện thoại của cậu luôn đó. Thật tình, cậu đánh con nhỏ kia cho sướng tay rồi mình lại phải chạy ra mang đồ cho cậu, nếu có bản lĩnh thì cậu phải đuổi nó đi chứ không phải là một mình chạy ra đây phơi gió phơi sương như vậy”.

Lăng Tiếu Tiếu vừa giận vừa thương, giáo huấn cô bạn của mình một hồi, cuối cùng vẫn quan tâm hỏi.

“Bây giờ cậu có về phòng với mình không, hay là ra ngoài tìm phòng ở”.

Hạ Yên cười khổ.

“Sao mà về phòng được nữa, cậu cứ về trước đi, mình ngồi ở đây thêm một lát rồi ra quán net trước cổng trường ngồi cho đến sáng thôi”.

Lăng Tiếu Tiếu thấy như vậy cũng được, dặn dò Hạ Yên các kiểu cuối cùng mới không an tâm rời đi trước.