Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 20




Tôi cẩn thận nhìn trên giá sách, một tầng lại thêm một tầng, khiến tôi hoa cả mắt…

Khi tôi nhìn lên tầng trên của giá sách, loáng thoáng nhìn thấy dấu hiệu quạt tròn của gia tộc Uchiha, tôi lập tức gọi Sasuke lại, bởi vì quyển trục được đặt ở trên nơi rất cao… Nếu đem chiều cao của tôi ra để nói tới thì hoàn toàn với không tới.

Nào ngờ, vừa quay đầu lại nhìn thấy tươi cười hiện lên trên mặt của Sasuke, làm tôi thật sự rất muốn đi đến đánh mấy cái…

Sasuke nâng tay lên đem quyển trục lấy xuống!

Tên nhóc cũng dám khinh bỉ chiều cao của tôi… Hừ! Chị đây cũng không muốn phải đi cạnh tranh lễ nghi gì đó của tiểu thư hoặc tiếp viên hàng không đâu, mắc mớ gì cần phải cao như vậy chứ!

Huống hồ, không biết cái gì gọi là ‘Cô đọng chính là tinh hoa’ sao?

Tôi hung hăng trừng mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái, từ trong tay hắn đoạt lấy quyển trục!

Đánh giá nó một chút, phát hiện ra trên quyển trục có một phong ấn tương đối cổ quái.

Mà cách thức của phong ấn này, trong thời gian ở trong Akatsuki tôi đã từng nhìn thấy qua. Bởi vì vô cùng thú vị, cho nên tôi đã đặc biệt can đảm nhờ Boss Pain dạy cho tôi… Không nghĩ tới mình lại được lucky tới như vậy, hiện tại thế nhưng có thể phát huy được công dụng!

Cắn nát ngón tay cái của chính mình, đem máu ở trên quyển trục vẽ ra hình dạng giống như loài chim nào đó, rất nhanh trở tay bắt đầu kết ấn “Giải.”

“Viu…” Phong ấn tiêu thất!

Mang theo Sasuke ở một bên ngồi xuống, mở quyển trục ra xem những ghi chép ở bên trong.

Trong quyển trục này, ghi chép lại đều là thời của Đệ Nhất – gia tộc Uchiha giai đoạn đầu luôn luôn phát sinh sự kiện… Khi tôi cùng với Sasuke nhìn đến dòng cuối cùng.

Dấu vết màu đỏ của bút lông viết đến mười chữ, cả hai hoàn toàn sửng sốt.

“Konoha cấp cao quyết định, gạt bỏ gia tộc Uchiha!”

Hai tay tôi run run, thể hiện ra nội tâm khiếp sợ……

Gia tộc Uchiha bị diệt tộc… Là quyết định của Konoha cấp cao…

Tại sao có thể như vậy!!!

Chẳng lẽ là mệnh lệnh của Đệ Tam-sama? Điều đó không có khả năng đi!

Nghĩ đến Đệ Tam, ông ấy là một người hiền lành như thế…

Trong lòng tôi hoàn toàn rối loạn, đáp án như vậy, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận. Những tháng ngày tôi cùng với Sasuke chung sống với nhau kia, hoàn toàn là do Đệ Tam-sama chiếu cố chúng tôi… Ông ấy hoàn toàn thật lòng, không có khả năng là giả bộ!

Đợi chút…

Trên quyển trục thượng này nói là Konoha cấp cao…

Mà không phải là Hokage…

Nhưng, nếu Hokage không đồng ý như trong lời nói, như vậy cũng không có khả năng sẽ chấp hành!

Nhưng nếu cấp cao kia cương quyết ép buộc thì sao?

Cứ như vậy, thân là Hokoga Đệ Tam cũng không còn cách nào…

Như vậy, nếu nghĩ nói như vậy… Hết thảy có thể giải thích được…

Huống hồ trong khoảng thời gian kia, anh Itachi thân là ám bộ! Hơn nữa mối quan hệ với cha cũng không tốt cho lắm… Gặp mặt nhau coi như không thấy là chuyện như cơm bữa.

Kể từ đó… Lại kết hợp với một chút tin tức nhỏ mà trong hai năm này tôi đã cùng với anh Itachi đi ra ngoài.

Nhíu mày lại.

Tôi nhớ được Konoha cao tầng… Là có những chiến hữu mà Đệ Tam-sama đã từng hợp tác với nhau, Utatane Koharu cùng Mitokado Homura……

Có vẻ như còn có một người, không thể bỏ qua…

Giữa ám bộ… Gốc rễ của người lãnh đạo.

Danzo!!!

Khi tôi còn là một thành viên của đội Anbu, hắn đã rất nhiều lần lôi kéo tôi đang trực theo bên người Hokage Đệ Tam sang phía bên đội Anbu của hắn, nhưng tất cả đều bị Hokage-sama ngăn cản!

Trong lòng đại khái như đang có cơn sóng, nhìn thoáng qua Sasuke ở một bên đang khiếp sợ không thôi.

“Cái này, chị nghĩ em cũng hiểu được phần nào, chuyện diệt tộc có quan hệ cùng với anh Itachi.”

Sasuke khép quyển trục lại, không tiếp tục nói chuyện, thân hình run rẩy thể hiện nội tâm đang phẫn nộ của hắn!

Tôi đang muốn tiến lên trấn an cảm xúc của hắn một chút!

“Ken két” Cửa phòng kho sách bị một lực lớn đẩy vào.

“Người nào đang ở đây!” Một người phụ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp xuất hiện tại cửa! Vung nắm đấm hướng về phía chúng tôi tập kích.

“Hỏng bét.” Tôi thấp giọng mắng.

Nhanh chóng mang mặt nạ lên cùng Sasuke nhanh chóng tránh đi.

Nhìn áo khoác ngoài màu xanh lục, phía sau có ghi chữ “Kake” (cờ bạc), tôi đã biết được thân phận của người phụ nữ đó, là Hokage Đệ ngũ – Tsunade

“Oanh.”

Tiếng vang kịch liệt… Một quyền của bà ấy đã khiến cho chỗ đó bị sụp một lỗ thật lớn!

Thật mạnh và vô cùng dã man… Nếu như trực tiếp bị đánh trúng, nhất định sẽ thương và mạng nhỏ sẽ khó bảo toàn nha…

Remon vuốt trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình.

“Trên lầu có tiếng động… Mau.”

Âm thanh tiếp viện truyền vào trong lỗ tai tôi!

Không tốt, trên đầu tôi chảy ra những giọt mồ hôi nhỏ bé.

Tôi đối với Sasuke ở một bên nháy mắt, ý muốn bảo hắn đi trước, thế nhưng tên nhóc không chịu nghe tôi.

Chết tiệt! Kiên quyết lắm, thằng nhóc này thật sự kiên quyết như vậy, nội tâm tôi thật sự tức chết đi được.

Mà lúc này tôi không có thời gian để cùng hắn thảo luận về việc này, vừa rồi… hắn không có nói đồng ý…

“Toàn bộ viện quân do em xử lý, còn người cầm đầu sẽ do chị phục trách, gặp lại ở nơi chúng ta đã định!”

Tôi siêu không phụ trách ném lại một câu này.

Dù sao lấy năng lực hiện tại của Sasuke, muốn chặn những viện quân này lại cũng hơi bị cưỡng chế một tí. Mặc dù không dễ dàng nhưng sẽ không thành vấn đề.

Tôi đem Tsunade dẫn tới nơi khác, rút kiếm ở sau thắt lưng ra, chặn lại đòn tấn công của Tsunade!

“Xuy ~~~~” Bị Tsunade đánh cho một quyền, đánh tới khiến tôi dứng không vững, gắng gượng bị đòn tấn công mạnh mẽ làm thối lui về sau.

Mặc dù… một đòn công kích này đã làm cho tôi hiểu rõ ít nhiều, thực lực kém hơn rất nhiều.

Nhưng tôi cũng không thể đánh mất mặt mũi của anh Itachi cùng với chú Kisame được, tốt xấu gì cũng là hai năm huấn luyện đặc biệt đấy… Những bài huấn luyện không phải chỉ để luyện không vậy đâu.

Tăng tốc di động charka trong cơ thể, ánh mắt nhanh chóng chuyển hóa thành Sharingan.

Tsunade bị ánh mắt của thiếu nữ đeo mặt nạ trước mắt làm kinh sợ!

“Sharingan?” Theo như cô biết… gia tộc Uchiha không phải chỉ còn lại có Uchiha Sasuke cùng với anh trai của hắn Uchiha Itachi đang ở Akatsuki sao?

Vì sao còn có thể có một thiếu nữ!

Nhận thấy được kinh ngạc của bà ấy, khóe miệng tôi gợi lên một chút tươi cười tà ác.

Khi đang nhanh chóng chạy đi, sắp đến gần bức tường, cô nhấc chân lên hướng về phía trước thoải mái nhảy lên, chân giẫm lên trên mặt tường, mượn lực hóa giải đòn nghiêm trọng của Tsunade!

Ngược lại rơi xuống phía sau bà ấy.

“Không hổ là Hokage Đệ ngũ… Thực lực quả nhiên thật mạnh!”

Cô có một loại tính chất thản nhiên nghĩ muốn khiêu chiến xuất hiện.

Tsunade xoay người, nhìn người thiếu nữ đang ở trước mắt người này “Ngươi là ai? Vì sao lại xông vào mật thất của Hokage, đến tột cùng là có mục đích gì?”

Nghe được lời nói của Tsunade, nghĩ đến chân tướng vừa mới biết được, trong lòng thật sự phi thường khó chịu, cô “Hừ” nhẹ nói “Không có mục đích gì… Chỉ là đã biết được một số chuyện lúc đầu nên biết, nhưng chuyện thực vẫn bị ai đó âm thầm che giấu…”

“Ngươi có ý gì!”

“Có ý gì sao? Thân là Hokage, chẵng lẽ ngươi không có xem qua tư liệu ở trong mật thất sao? Chưa từng nghĩ đến Konoha thế nhưng sẽ lại có ‘gốc rễ’ mục nát như thế tồn tại đâu!”

“Gốc rễ?” Tsunade nghĩ đến đó là cái tên Danzo nham hiểm độc ác kia!

Tôi không lịch sự cười lạnh. “Tôi nói này, không chỉ đơn giản là người mà ngài đang nghĩ đâu, còn có… Rõ ràng nhìn qua lại vô cùng ấm áp như vậy, nhưng sau lưng lại như thế làm cho trái tim người ta băng giá!”

Tsunade nhăn đôi mi thanh tú lại “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”

“Mặt chữ ý nghĩa mà thôi… Hokage-sama sẽ không hiểu rõ được.” Trong ánh mắt đang có một chấm đen, từ một chấm đen đó chuyển biến ra ba dấu phẩy. “Ảo thuật.” (Tsukuyomi)

Nhất thời, cảnh tượng xung quanh Tsunade thay đổi… Vô số bóng dáng màu đen dần dần hiện lên… Dần dần tới gần cô, đem cô vây quanh ở trong đó.

“Đáng chết!” Tsunade nhìn cảnh sắc đột nhiên thay đổi … Mắng một tiếng, một đám bóng người bổ nhào vào trên người cô, dính sát vào cô, ghìm chặt cô lại… Cho dù cô có giãy dụa như thế nào cũng đều không có ích!

Tsunade phẫn nộ đến cực điểm, biết rõ là ảo thuật nhưng chân thật như vậy… hơn nữa dù chỉ một chút cũng không thể phản kích. Đây là Sharingan Tsukuyomi sao? Quả nhiên… Không hổ danh là Sharingan Tsukuyomi lợi hại nhất!

Gặp Tsunade hoàn toàn rơi người vào giữa cảnh vật xung quanh, mặc dù bà ấy có thể hóa giải được ảo thuật của tôi, nhưng trong thời gian ngắn hoàn toàn không có khả năng!

Mà trong khoảng thời gian này, cũng đủ để cho tôi rời khỏi đây thần không biết quỷ không hay.

Đem quyển trục có liên quan đến gia tộc Uchiha khi nãy từ trên người Sasuke lấy xuống, đặt ở tại bộ ngực của Tsunade.

“Xem cái này… Ngài sẽ hiểu được, thế giới hiện tại đang là một mảnh hắc ám!”

Xoay người, nhanh chóng rời đi!

Trong nháy mắt…

Tôi thuận tiện??? Đi tới trong mật thất nhà cũ Uchiha!

Sasuke đã ở nơi đó, hắn đứng ở trước bia đá lớn, nhìn nội dung được khắc ghi trên đó!

“U, nhóc con, không kém đâu, nhanh như vậy liền đã giải quyết xong!” Tôi đi đến bên người hắn, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn.

Sasuke cười cười “Em cũng phải dạng vừa, đối thủ chính là Hokage Đệ Ngũ.”

“Như nhau thôi.” Đem tầm mắt dời tới tấm bia đá, nhìn tấm bia đá ghi chép lại lịch sử hưng thịnh về gia tộc Uchiha…“Sao rồi, em có tìm được tin tức nào có liên quan đến việc trị liệu tình trạng phản phệ của Mangekyou Sharingan không?”

Sasuke lắc đầu, một mặt trầm trọng! Đối với việc biết được chân tướng này, nội tâm hắn hoàn toàn lộn xộn…

Bất thình lình, hắn cảm thấy… chính mình oán hận nhiều năm như vậy, hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối…

Hơn hết, may mà Remon đã nói cho hắn biết một chân tướng khác, nếu như thật sự chờ đến lúc hắn phẫn nộ đem Itachi giết chết… Sau đó mới biết chân tướng!

Hắn tuyệt đối sẽ hoàn toàn sụp đổ mất……

Như vậy vì sao Itachi phải làm như vậy, làm cho hắn phải hận anh ấy? Không quan tâm đến mọi thứ làm cho hắn phải hận anh ấy chứ!

Sasuke ngồi ở trên một tảng đá nhô ra, phiền chán gãi lấy mái tóc vẫn luôn đầy kiêu ngạo của hắn…

Tôi vỗ vỗ vai Sasuke “Đừng rối rắm nữa, trong lòng có nghi vấn, tạm thời gác nó sang một bên đi, cứu anh Itachi là việc quan trọng nhất. Có một sô việc cần phải giáp mặt mới hỏi được, chị sẽ làm cho anh Itachi ra ngoài để cùng em gặp mặt nhau, cho dù có phải dùng đến vũ lực.”

Sasuke không nói gì, luôn luôn cúi đầu…

Biết hắn cần bình tĩnh, cho nên tôi liền dừng nói chuyện.

Cất bước đi đến phía trước tấm bia đá, xem văn tự ở trên đó…

Tôi vươn tay chạm đến trên bề mặt tấm bia!

Kiếp trước, tôi nhớ có lần mình đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, bên trong đều sẽ viết đến việc nam chính hoặc nữ chính đi đến mật thất XX nào đó, nhìn đến tấm bia đá, trong lúc vô tình đã đem tấm bia đá phá hư, phát hiện ra bên trong có bí tịch võ công, vì thế liền hết sức khổ luyện… Cuối cùng trở nên nổi bật, ôm được “người đẹp” trở về.

Vậy thì…

Tay nắm thành quyền, nhẹ nhàng gõ lên trên tấm bia đá, nhe thử xem âm thanh có rỗng ruột hay không!

Quả nhiên… Khi tôi gõ lên đến phía bên trái, âm thanh đáp lại không giống với những phía bên kia.

Rút kiếm ra “Kha” Đem tấm bia đá bổ ra.

“Uỳnh” Tấm bia đá bị chia thành hai mảnh, có gì đó lộn ngược rơi ra…

Tôi nhặt hộp gỗ lên, mặt trên có khắc một chữ nhỏ, nhẹ giọng đọc ra “Izuna…” Đây không phải là thủy tổ đời đầu tiên của gia tộc Uchiha sao!

Có chút nho nhỏ kinh ngạc tồn tại trong thời gian rất lâu.

Bất quá… Nếu cùng với vị thuỷ tổ này có liên quan như trong lời nói, như vậy… bí mật về Sharigan, ít nhiều gì cũng sẽ có đề cập qua đi!

Dù sao gì thì hắn cũng là người sớm nhất khai mở Mangekyou Sharingan trong gia tộc Uchiha!

Không phải sao?

Nhớ được hai năm trước, tôi cùng với Sasuke ở trong nhà cũ Uchiha tìm được phương pháp khai mở mắt Mangekyou Sharingan ở dưới gầm giường cách vài mét…

Phải giết chết người bạn thân nhất của mình mới có thể khai mở được Sharingan Mangekyou…

Tôi cùng với Sasuke thật không đồng ý với cách làm này, cho nên luôn luôn đều không có khai mở Sharingan…

Nhưng chúng tôi cũng không biết mắt Mangekyou Sharingan sẽ phản phệ lại cơ thể.

Mở hộp gỗ ra, bên trong  là một quyển vở nhỏ đã ố vàng!

Tôi mở ra, chậm rãi đọc lên…

Bất quá, tôi không nghĩ tới được đây chính là nhật ký của Izuna.

Bên trong ghi lại chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn cùng với Uchiha Madara – tộc trưởng vĩ đại nhất của gia tộc Uchiha!

Nội dung bên trong càng về sau càng làm cho tôi kinh ngạc hơn…

Cần phải trao đổi mắt thay cho anh trai của mình, lại vừa ức chế việc Sharingan phản phệ, do đó quá trình này đã tạo ra Mangekyou Sharingan vĩnh cửu, thuộc loại Sharingan mạnh nhất trong lịch sử!

Mà Izuna sở dĩ sẽ chết, là vì… hắn đã đem ánh mắt mình giao cho anh trai, trợ giúp cho hắn khai mở được cấp độ mới của Mangekyou! Làm sao có thể là như thế này…

Nói như vậy… Với việc anh Itachi yêu thương Sasuke đến như vậy… Anh ấy làm như vậy… Là vì muốn đem chính đôi mắt của mình giao cho Sasuke sao? Bởi vì biết một ngày nào Sasuke sẽ khai mở được Mangekyou, cho nên vì không muốn cho Sasuke cũng sẽ giống như anh, bị Sharingan phản phệ lại… Cho nên trước tiên tìm đến cái chết… Mượn lý do này để đem ánh mắt cho Sasuke?

Này… Này…

Tôi tuyệt đối không thể để việc này xảy ra được!!!

Trong lòng tự nhiên nảy sinh phẫn nộ!

“Xoẹt” Quyển vở đang cầm trong tay bị tôi xé thành hai… xé rách mất rồi!

“Như thế nào? Remon?” Sasuke đứng lên, hướng về phía tôi đi đến.

Vụng trộm đem một tờ giấy chứa đựng tin tức quan trọng kia xé xuống, đem giấu vào trong áo!

Tôi lạnh nhạt xoay người “Không có… Chính là tìm được nhật ký của thuỷ tổ, do quá thật kinh ngạc, không nghĩ qua là sẽ xé rách.”

Sasuke vẫn chưa có phát giác ra tôi có chút không thích hợp “Có phát hiện gì sao?”

Tôi lắc lắc đầu… “Trên đó không có viết! Bất quá có thể cầm lấy đem đi nghiên cứu nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm được manh mối nào đó!”

“Phải không?”

“Ừ!” Đưa tay nhét quyển vở vào trong tay hắn. “Chúng ta đi thôi, nhanh chóng trở về căn cứ, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi! Chờ thêm một đoạn thời gian, chị sẽ làm cho anh Itachi phải ra ngoài… Trước đó, Sasuke, có thể mời em tự điều chỉnh chính mình cho tốt được không?” Cố ý đề cập đến Itachi, làm cho Sasuke sẽ không suy nghĩ đến việc vì sao tôi không kiên trì tìm phương pháp trị liệu!

Toàn thân Sasuke cứng đờ!

Tôi xoa mặt hắn “Chị tin tưởng em Sasuke… Em sẽ giải quyết được thôi!”

Trên mặt tiếp xúc ấm áp làm cho Sasuke cảm thấy thư thái, gật gật đầu. “Chúng ta đi thôi!”

“Ừ!”