Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chương 16: Chương kết




Bốn phía rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh... Trong lúc nhất thời, sự yên tĩnh này khiến trái tim Thẩm Thiên Vi như ngừng đập! Cô không dám mở mắt ra, cô rất sợ vừa mở ra liền nhìn thấy sự thất vọng và ánh mắt khiếp sợ của ba mẹ...

“Hay quá, tôi thắng! Đưa tiền, đưa tiền... Vi Vi, cậu thật sự là đáng yêu đó! Ha ha.”

“Ai!” m thanh thất bại vang lên, “Chị Vi Vi, chị thật là hiền quá, không thể cứ đơn giản như thế mà để cho tên khốn Thiên Dục kia được như ý nguyện”

“Này này, em gái Thượng Quan, em là không hiểu, cái này gọi là tình yêu như nước thủy triều trào dâng! Vi Vi yêu Thiên Dục đã không ai có thể sánh bằng!”

“Thật là, Vi Vi đáng yêu như thế... Sớm biết như vậy tôi nên ra tay trước”

“Đúng là, con gái lớn không giữ được mà!”

Mắt đẹp bỗng chốc mở ra, Thẩm Thiên Vi không thể tưởng tượng nổi, cô phát hiện phòng khách vốn yên tĩnh, trong nháy mắt có thật là nhiều người! Trừ ba, mẹ, còn có bạn bè của Thiên Dục: Mạc Lân, Duke, Minh Duẫn, Lan Hughes đợi chút...

Hả? Còn có Thượng Quan Hi? Rốt cuộc là xảy ra việc gì?

Hơn nữa ba, mẹ lại không thất vọng như trong tưởng tượng của cô chỉ là vẻ mặt thất bại giống như là thua cuộc.

“Ba, mẹ...”

Lúc này, Thẩm Thiên Dục mới ôm lấy bả vai Thẩm Thiên Vi, tức giận nói với mọi người: “Quậy đủ chưa? Đừng có bắt nạt vợ tôi.”

“Trời trời, không biết mắc cỡ!” Lan Hughes dùng giọng điệu khiến người khác phải chán ghét, giống y như ba hắn! Cả người hắn gần như ngã trên người Minh Duẫn, bĩu môi nói: “Vi Vi còn chưa có gả cho cậu, kêu cái gì vợ chứ! Nói không chừng sau này cô ấy sẽ là vợ của tôi! Có phải không, Vi Vi? Ha ha, thật đáng yêu đó, búp bê đỏ mặt kìa.”

“Cái gì, cậu chán sống phải không?” Thẩm Thiên Dục ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại âm thầm giương súng lên, giọng nói lành lạnh từ môi mỏng của hắn phát ra.

“Không có, tôi còn không muốn cha tôi tức chết nha, tôi còn chưa chán sống!” Lan Hughes bày ra một nụ cười của ác ma.

Còn An Vịnh Tâm thì thất bại nhìn con gái mình: “Vi Vi à, ba mẹ đều đánh cuộc vào con thế mà mất hết rồi! Mẹ nghĩ con thích hai chúng ta như vậy sẽ không dám mở miệng! Không nghĩ tới, thì ra Thiên Dục so với chúng ta còn quan trọng hơn nhiều...”

“Mẹ!” Thẩm Thiên Vi cho đến bây giờ mới phản ứng kịp, đồng thời cô cũng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Thẩm Thiên Dục cúi người, thở dài, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Vi Vi ngốc, em còn chưa hiểu sao? Mọi người đã sớm biết rồi! Bảy năm trước anh đã nói... Ba, mẹ sẽ không để ý tới việc này.”

“Em...” Hốc mắt Thẩm Thiên Vi lập tức có chút ướt át, thì ra mọi người không có xem thường mối quan hệ của cô và Thiên Dục, ba mẹ cũng thế... Chỉ có cô tự làm khổ mình, thật là ngu ngốc.

Thượng Quan Hi chen qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Vi, nịnh nọt nói: “Chị Vi Vi, em với tên nhóc Thiên Dục kia một chút quan hệ cũng không có! Ý tưởng đó là của hắn, nói là muốn kích thích chị!”

“Thượng Quan Hi!” Có người cắn răng nghiến lợi gầm lên.

Xem ra là chơi rất vui, Minh Duẫn cũng bắt đầu nói: “Vi Vi, hôm nay thời tiết thật là đẹp nha, tôi tốt bụng nói cho cô biết một bí mật! Có người vào lúc tám tuổi sợ chị gái của mình đang nằm viện không thể thi vào trường học nên đã xâm nhập cơ sở dữ liệu của trường lấy trộm đề thi rồi đem công bố lên mạng, thế là cuộc thi phải kéo dài một tuần... Thế là chị gái thân yêu của người nào đó thuận lợi thi tuyển vào trường cùng hắn đi học mỗi ngày! Hắc hắc, cô xem, người nào đó có phải quá ngây thơ hay không? Chẳng lẽ không học cùng nhau thì hắn không thể tự mình chăm sóc cho bản thân sao?”

“Minh Duẫn” Giọng nói của người nào đó càng tăng thêm âm lượng.

“Còn nữa, còn nữa!” Duke sờ sờ cằm, cố làm ra vẻ suy tư nói: “Vi Vi đáng yêu, người nào đó có phải có khoảng thời gian rất thích đá banh hay không? Thật ra thì hắn không phải là đi đá banh mà là theo chúng tôi đi “trộm đồ” ở chợ đen! Nhưng là sợ chị gái thân yêu biết, cho nên mới giả bộ ngoan ngoãn nói đi đá banh... Chậc chậc, là như thế đó. Giữ hình tượng thật là rất vất vả nha”

“Duke!” Rồng bắt đầu phun lửa!

“Đúng rồi, Vi Vi, nụ hôn đầu trong đêm giáng sinh có tuyệt không? Lần đầu tiên... Thời điểm đó tên kia có thô lỗ hay không? Chậc chậc, là đàn ông nếu thấy ghen tỵ thì hãy nói đi! Rõ ràng cực kỳ khó chịu với vị đàn anh đẹp trai cao to đó.”

“Mạc lân!” Có người sùi bọt mép rồi.

“Ha ha...” Cả nhà cười ầm lên chọc cho Thẩm Thiên Dục muốn phát điên, mỗi một câu “Chị gái thân yêu” cùng “Nội tình” của quá khứ bị vén lên, làm cho hắn dần dần mất khống chế.

“Thiên Dục.” Mặc dù cũng bị cười nhạo đến sắc mặt ửng hồng, nhưng Thẩm Thiên Vi biết, mọi người chỉ là đùa giỡn một chút, cô biết mọi người là khích lệ họ, cho nên cười cười kéo kéo Thẩm Thiên Dục đứng dậy, an ủi, “Không cần tức giận bọn họ.”

“Anh mới lười phải tức giận bọn họ.” Lửa giận trong nháy mắt liền bị dập tắt, làm cho tất cả mọi người đều ngẩng người.

Quả nhiên sức mạnh của tình yêu không thể coi thường nha!

“Chị Vi Vi, chị có thể chỉ cho em cách làm sao có thể làm cho đàn ông ngoan ngoãn nghe lời hay không?” Thượng Quan Hi cảm thấy rất thần kỳ, tròng mắt u oán liếc xéo người ngồi cách đó không xa, “Tại sao em làm cái gì thì Mạc Lân cũng không thích em?”

Mạc Lân vốn là đang cười đùa, khi hắn nghe vậy thì mặt cứng lại, giống như vô cùng thương cảm Thượng Quan Hi.

“Nhìn kìa, hắn lại không vui.” Thượng Quan Hi nhíu mày bĩu môi.

Mạc lân lành lạnh nói: “Quậy xong rồi, tôi đi nha.”

“Này, này, chờ em.” Thế là đôi oan gia ồn ào liền một trước một sau biến mất ở Thẩm gia.

Thì ra, Thượng Quan Hi thích Mạc Lân... Thẩm Thiên Vi đối với mình lộ ra một nụ cười khổ, cô lại bị đùa bỡn, nhưng là, cô có thể thấy được, Mạc Lân đối với Thượng Quan Hi cũng không phải là không có cảm giác, mặc dù cô không hiểu rõ Mạc Lân, nhưng cô biết... tất cả đàn ông ở đây đều cùng một dạng! Nếu như không quan tâm, sẽ không để mắt tới.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Thẩm Thiên Dục không muốn làm trò cười miễn phí nữa, hắn nắm tay Thẩm Thiên Vi rời đi.

“Không được? Mới như thế đã đi rồi!” Thẩm Thiên Vi cùng Thẩm Thiên Dục đều đi rồi, còn có gì vui chứ. Thế là tất cả mọi người bắt đầu rời đi, đến cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn lại An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều.

An Vịnh Tâm dựa vào Thẩm Tư Kiều than thở, nhưng mà trên mặt lại là nụ cười vui vẻ, “Chồng ơi, hiện tại chúng ta có thể coi là hạnh phúc rồi!”

“Anh vẫn luôn cảm thấy rất hạnh phúc!” Thẩm Tư Kiều ôm bà, hôn lên mái tóc của bà “Trong lòng anh, chỉ cần có em là anh đã thấy rất hạnh phúc.”

“Anh thật là hư, không quan tâm đến con trai và con gái nhà mình!”

“Chúng nó có suy nghĩ của mình, không cần chúng ta quản, sau này, em chỉ có thể vì anh mà suy nghĩ, không cho phép suy nghĩ vì người khác!”

“Được rồi, được rồi, chúng nó đều là người khác.” Tiếng cười vang lên trong phòng khách.

Thời gian tại vườn hoa Tường Vi vĩnh viễn đều là thời gian ấm áp, hạnh phúc nhất...

Rời khỏi Thẩm gia, hai người nắm tay nhau bước đi chầm chậm trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô. Vào lúc Thẩm Thiên Vi cười trộm lần thứ 101, Thẩm Thiên Dục cuối cùng cũng thất bại dừng bước lại, ôm lấy eo nhỏ của cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Em cười đủ chưa?”

Thẩm Thiên Vi mỉm cười, ngẩng đầu lên, đưa tay ôm chặt gáy của hắn, mắt đẹp như hình trăng lưỡi liềm sáng tỏa lộ ra ý cười, êm ái nói: “Thì ra là... Anh đã sớm yêu em nha.”

Cô không biết hắn cũng đã vì cô làm nhiều việc như thế...

Mặc dù mới vừa bị tất cả mọi người đùa giỡn, nhưng là cô nghe được sự chân thật trong đó. Cô vẫn cho là mình mới là người thích đối phương nhất, nhưng thật ra thì không bằng hắn.

“Em bây giờ mới biết!” Môi mỏng của Thẩm Thiên Dục giương nhẹ lên, mở miệng trêu ghẹo, tâm trạng của hắn đương nhiên là rất tốt.

“Đúng vậy, em bây giờ mới biết.” Thẩm Thiên Vi mang theo sự dịu dàng nhìn chằm chằm vào hắn, vô cùng nghiêm túc nói, “Em thật là ngốc, đến bây giờ mới biết được sự thật. Anh làm em cảm thấy vừa hạnh phúc vừa khổ sở...”

“Hạnh phúc thì có thể, không cho phép khổ sở.” Thẩm Thiên Dục chống lên trán cô, cưng chiều lại bá đạo nói.

Cô ngẩng đầu, hôn lên môi của hắn: “Sẽ không, em không bao giờ khổ sở nữa! Chỉ cần anh không rời xa em, không quên em...”

Xem ra cô còn rất để ý sự kiện kia...

Thẩm Thiên Dục mở miệng, trong nháy mắt biến thành một đứa trẻ làm nũng: “Em vẫn còn giận anh sao? Em yêu, không cần giận anh, như vậy anh sẽ đau lòng!”

“Nghịch ngợm.” Rời đi môi của hắn, cô đưa tay sờ lên lông mày tuyệt đẹp kia “Em không phải tức giận, chỉ là lòng vẫn còn sợ hãi, sợ có một ngày anh sẽ thật sự quên em.”

“Không thể nào! Kiếp này, kiếp sau, anh đều sẽ không quên em! Nếu như anh quên em thì em cứ việc giết anh đi”

Cô nghe giọng điệu nghiêm túc của hắn, buột miệng cười, “Đừng có nói bậy...” Nằm ở trên ngực hắn, nghe nhịp tim đập, cô nhẹ nhàng thở dài, “Trước kia sao anh có thể nhẫn tâm như thế, vừa đi một cái chính là bảy năm! Anh không sợ em sẽ đau lòng đến chết sao? Không sợ em thật sự dứt khoát quên anh, cùng người khác ở một chỗ sao?”

“Em sẽ không như vậy.” Hắn xoa tóc cô khẳng định nói.

Cô cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng giờ phút này nhớ tới bộ dạng ảo não muốn chết của hắn, cô lại không nhịn cười được, kéo đầu hắn xuống, tiếp tục hôn, hôn đến khi hắn không thở nỗi nữa mới thôi.

Cô biết, từ nay về sau, hắn nhất định sẽ không ảo não như vậy nữa.

Chỉ là, Thiên Dục của cô... Tại sao lại phải ảo não chứ? Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều cái bảy năm!

Sau này đến lượt em tới yêu anh, cưng chiều anh, cho anh thật nhiều thật nhiều bảy năm hạnh phúc, ha ha!

HẾT