Chị Gái Yêu Tôi

Quyển 1 - Chương 4: Rất nhiều năm sau, vẫn không quên được tiếng thổi còi của nàng




Khi xem phim ma vào buổi tối đều luôn thấy sợ hãi hơn bình thường, rất nhiều người đều rõ ràng chuyện này, nhưng lại có rất ít người đi tự hỏi một cái đạo lý rất đơn giản: Nguyên nhân tại sao khi xem phim ma vài buổi tối lại thấy sợ hãi hơn khi xem vào ban ngày.

Phần lớn cảnh tượng trong phim ma đều là âm trầm và đen tối, làm cho người xem khi cũng đồng dạng ở trong hoàn cảnh âm u, thường thường sẽ sinh ra cảm giác đại nhập cảm. Ngọn đèn mờ tối, trong góc tràn ngập bóng ma, những nguyên tố này sẽ thỉnh thoảng lại ám chỉ đầu óc người xem: đây là cảnh tượng giống hệt như trong phim ma. Vì thế khiến cho người xem không khỏi tim đập nhanh, luôn cảm thấy giống như ma nữ sắc mặt trắng bệch ở trong phim ma kia, có khi nào chỉ sau chớp mắt sẽ xuất hiện ở trước mặt của mình.

Sinh vật càng có tính tự hỏi, lại càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tính ám chỉ. Tất cả những tài xế lái xe buýt vào ban đêm đều từng nghe nói qua chuyện nửa đêm chở ma trên xe, loại chuyện xưa này ở khi chưa có bị tính ám chỉ ảnh hưởng, đều sẽ bị người cười trừ. Nhưng khi ở vào ban đêm thâm trầm, gió lạnh gào thét, thùng xe không có một bóng người, lại có một đứa bé cười nói một mình. Khi những nguyên tố này hội tụ cùng một chỗ, sẽ hình thành một loại ám chỉ mạnh mẽ, làm cho tài xế cảm giác mình đang ở trong chuyện ma kia, mục đích của Vương An cũng đạt tới.

Vương An chậm rãi đi đến chỗ dự tính, đó cũng không phải là một đoạn đường ngắn ngủi và dễ dàng, nhất là đối với một đứa bé trai hai tuổi phải mang theo giỏ đồ ăn và vải bạt, còn muốn né tránh người đi đường.

Còn may là có nước rỉ ra từ vòi nước chữa cháy công cộng, nên Vương An không cần dùng sương sớm trên lá cây để rửa sạch môi. Làm xong hết thảy việc này, lại ngồi ở bậc thang thở phì phò nghỉ ngơi một hồi, dựa vào ánh đèn ở bên hiên nhìn rõ số nhà, xác nhận chính mình đã đi tới ngoài cửa nhà Mã Hướng Đông.

Vương An buông giỏ đồ ăn nhựa, tỉ mỉ đem vải bạt gấp gọn xếp vào giỏ đồ ăn, lại nhìn đôi giày của mình bởi vì lây dính không ít tro bụi và cọng cỏ lá vụn mà có vẻ hơi bẩn thỉu, vội vàng cởi giầy, mang nó ném vào thùng rác.

Bởi vì nếu dấu vết đi đường quá mức mới mẻ, sẽ làm người ta sinh ra một ít liên tưởng, khiến người ta khi cần làm ra quyết định trọng đại nhưng không nhất định phải làm, liên tưởng này sẽ dễ dàng sinh ra nghi ngờ, mà nghi ngờ này sẽ làm dao động ý nghĩ vốn cũng không kiên quyết cỡ nào trong đầu, Vương An cần phải làm được không có chút sơ sót nào.

Tuy rằng dưới tình hình chung, không có ai sẽ nghĩ rằng có thể là do chính đứa bé này đi đường lại đây, chính mình nằm vào trong giỏ đồ ăn.

Vương An mang ra một ngàn đồng tiền mình lấy được từ trong ví của cô gái trẻ tuổi kia, nhét vào trong túi nhỏ trên áo của mình, để tờ tiền lộ ra một nửa. Sau đó nằm vào trong giỏ đồ ăn, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên miệng túi che tiền lại, sau đó nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi Lý Tuệ mở cửa.

Hiện giờ chuyện nhặt được đứa bé bị bỏ rơi ở trong thành phố đã muốn giảm bớt rất nhiều. Nhưng chuyện này nếu đặt ở mười năm trước, một đứa bé được đặt trong giỏ đồ ăn, lại thêm một hai túi sữa bột và một tờ tiền giấy trị giá 50 hoặc là 100, chuyện này tỏ vẻ đứa trẻ đã bị cha mẹ vứt bỏ xảy ra rất nhiều.

Vương An muốn làm bộ như chính mình là đứa nhỏ bị vứt bỏ, tuy rằng những đứa nhỏ thế này phần lớn đều ở một tuổi trở xuống, lớn tuổi như Vương An này là vô cùng hiếm thấy...... Đứa nhỏ hai ba tuổi đã muốn có một ít trí nhớ và nhận thức đối với cha mẹ, điều này sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn và quyết định của rất nhiều người.

Chờ Lý Tuệ vừa mở cửa, Vương An sẽ mở to mắt, kêu một tiếng “mẹ”.

Với ánh mắt suốt lóe sáng, biểu tình điềm đạm, thân hình nho nhỏ ẩn chứa hương vị đáng yêu, chính mình sẽ kích phát tình thương của mẹ của một người phụ nữ. Một tiếng “mẹ” rất khả năng sẽ khiến cho phụ nữ sinh ra một loại cảm giác đây là con của ta, nhất là loại phụ nữ đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có con như Lý Tuệ, hơn nữa đối với phụ nữ có ý định đi viện mồ côi nhận nuôi đứa nhỏ, việc này quả thật chính là đâm trúng vào tử huyệt của nàng...... Nếu Mã Hướng Đông không đồng ý, chỉ sợ Lý Tuệ cũng sẽ không tiếc cãi nhau với hắn. Phụ nữ một khi vì xúc động cảm tính của mình mà bắt đầu cố chấp, đó là hoàn toàn không nói đạo lý.

Một người có thể đi tới độ cao bao nhiêu, đều quyết định bởi ánh mắt của hắn. Mà khi hắn đứng ở độ cao của mình, có thể làm ra được bao nhiêu chuyện, thì lại quyết định bởi hắn có giỏi lợi dụng lòng người hay không!

Một đứa bé hai tuổi không có bao nhiêu năng lực, tự thân lại có tính cực hạn quá lớn, nhưng nó cũng có ưu thế của riêng mình. Chế định kế hoạch chính là như thế, tránh đi cực hạn và hoàn cảnh xấu, phóng to ưu thế của chính mình.

Vương An lẳng lặng chờ đợi, biểu hiện cũng giống như khi hắn làm điều tra để chuẩn bị cho việc mình sống lại vậy. Khi trời tờ mờ sáng, hàng hiên vẫn như cũ không có người đi đường đi qua, chỉ còn chờ sau khi Lý Tuệ mở cửa, phát hiện “con trai” của mình.

Cửa phòng truyền đến tiếng vang, Lý Tuệ muốn ra ngoài!

Vương An nghe được tiếng cửa phòng trộm mở ra, sau đó tựa hồ có người ngồi xuống ở trước mặt mình. Hắn không nhanh không chậm mở to mắt, chuẩn bị tốt nụ cười hồn nhiên ngây thơ nhất, chỉ là khi nhìn thấy rõ người đang ở trước mắt, tiếng “mẹ” kia chợt bị nghẹn ở trong cổ họng.

Trước mắt hắn là một cô bé khoảng bốn năm tuổi, mái tóc được buộc thành một đôi sừng dê nhếch lên thật cao, trên đuôi sam còn mang hai cái đồ buộc tóc có trái cà chua thật to. Cô bé có khuôn mặt bụ bẫm, mắt to và cái miệng nhỏ nhắn đang ngoẹo đầu nhìn Vương An với vẻ mặt ngạc nhiên.

Trước người nàng treo một cái còi thổi bằng kim loại, đang lay động lắc lư qua lại. Nàng cầm còi thổi một cái, dường như đang biểu đạt cảm tưởng của mình vào lúc này. Sau đó dùng hai tay chống lên khuôn mặt mặt mình rồi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Vương An.

Nhìn cái gì vậy, ta cũng không phải con khỉ trong vườn bách thú! Từ lúc nào thì trong nhà Lý Tuệ có một cô bé như vậy? Đầu óc Vương An cấp tốc vận chuyển, không chút hoang mang suy nghĩ biện pháp ứng phó...... Chỉ là với một cô bé như vậy, nên làm sao đối phó đây?

Để cho Vương An cảm thấy càng không ổn là... sau khi cô bé này quan sát vài giây, phi thường quyết đoán tách hai chân Vương An ra, đưa tay sờ sờ tiểu đệ đệ của Vương An.

Sau khi làm xong chuyện này, cô bé lại ngậm còi bắt đầu thổi, sau đó nàng mang Vương An từ trong rổ ôm ra, liền vừa thổi còi vừa ôm Vương An ì ạch chạy xuống lầu!

Đối với hành động mà cô bé lựa chọn làm sau khi tự hỏi, Vương An thấy trợn mắt há mồm lại sợ muốn vỡ mật. Bà cô nhỏ của tôi ơi, ngài có thể cẩn thận một chút không? Lấy thân thể nhỏ bé của nàng ôm hắn đã rất miễn cưỡng rồi, còn hùng hổ chạy xuống lầu như vậy, nếu lỡ trượt chân một cái, hai người đều sẽ lành ít dữ nhiều.

Vương An không trông cậy vào việc có thể thuyết phục cô bé này mang hắn thả lại chỗ cũ, đó là chuyện không có khả năng. Hắn biết kế hoạch của chính mình ở trong thời khắc này đã hoàn toàn bị cô bé vừa thổi còi vừa lao nhanh này quấy rầy toàn bộ. Trong lúc thầm kêu không hay ho, Vương An không khỏi sinh ra vài phần tò mò, nàng định làm gì?

Âm thanh bén nhọn của còi nhiễu loạn bình tĩnh trong tiểu khu, không khí tươi mới đập vào mặt mà đến, mang theo một chút rét lạnh. Vương An bị cô bé này ôm rất không thoải mái, nhưng là hắn không dám lộn xộn, bởi vì hắn biết nàng ôm hắn lao nhanh đã là hao hết tất cả khí lực của mình, chỉ cần hơi bất cẩn là hai người sẽ ngã sấp lên trên mặt bùn đất. Tuy nơi này so với từ trên thang lầu ngã xuống tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì đứa bé hai tuổi hay bốn năm tuổi đều rất yếu ớt.

Hơn nữa, giãy dụa vào lúc này cũng không hề ý nghĩa, hắn không có khả năng lại chạy trở về rồi tiến vào trong giỏ đồ ăn nằm xuống.

Ngẫm lại chính mình vất vả cả đêm, còn có nguyên lai rất nhiều điều tra và kế hoạch, đều bị nàng phá hư. Nghe nàng không ngừng thổi còi vang lên âm thanh chói tai, Vương An rất muốn tát một cái mang cái còi nhét vào trong miệng nàng.