[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 47: Tiến Triển




Harry ăn xong bữa sáng liền bỏ lại Sirus không ngừng ai oán chạy tới hầm, cậu muốn hỏi giáo sư có hài lòng với lễ vật của mình không……

Severus đang ngồi trên sô pha bóc quà thì y thấy vật nhỏ một thân lạnh ngắt chạy vào, vội vàng bỏ một thần chú giữ ấm cho cậu: “Sao sớm vậy đã chạy tới?”

Harry dựa vào y ngồi xuống, lấy món quà của mình trong số quà tặng đưa cho y, vẻ mặt mong chờ: “Mở của em trước đi giáo sư~”

Severus lưu loát mở giấy gói, lấy ra một chiếc khăn choàng cổ màu xanh lá cây cùng một cái hộp nhỏ: “Đây là quà của ngươi?”

Vật nhỏ ngượng ngùng đứng lên, vân vê ngón tay: “Dạ, là hiệu trưởng dạy em dùng pháp thuật đan…….em học không giỏi, thoạt nhìn có phải hơi xấu không?”

“Không, đẹp lắm.” Severus vuốt ve chiếc khăn quàng mềm mại, mỉm cười mở chiếc hộp nhỏ, thấy hai cái nanh rắn: “Đây là cái gì?”

“Là răng Heleba.” Harry mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Bởi vì em sợ tặng khăng quàng cổ quá đơn giản, nên liền rút nanh Heleba…..bất quá nó nói sẽ rất nhanh mọc lại!”

Severus 囧, quyết định sẽ tăng thêm một bữa cơm cho Heleba để tỏ vẻ đồng tình, sau đó có chút kì quái hỏi: “Khăn choàng này ngươi đan lúc nào? Trước đó không phải luôn ở cùng với ta sao? Sao ta không phát hiện?”

“Đương nhiên không thể để thầy biết rồi!” Vật nhỏ cười tủm tỉm nói: “Mấy hôm trước có mấy ngày tới tối em mới về ấy, hiệu trưởng để em lên phòng thầy ấy làm, lúc trước em đang nghĩ nên tặng gì cho thầy, vừa vặn thấy thầy ấy mượn một mớ sách dạy đan len, thầy ấy đề nghị em đan cho thầy một món gì đó, sau đó dạy em làm~kì thật dùng pháp thuật đan len rất thú vị~em còn dành ra vài ngày để tìm hiểu~em còn đan cho thầy ấy một đôi vớ!” Nói xong còn bày ra vẻ mặt ‘chờ được khen ngợi’.

Severus vốn thu được chiếc khăn choàng do tự tay vật nhỏ đan có chút cảm động, nghe thấy lão nhân kia cư nhiên được đãi ngộ ngang với mình, có chút thất vọng.

Y bất đắc dĩ ôm vật nhỏ vào lòng, ghé bên tai cậu nhẹ nhàng thở dài: “Harry, mau lớn lên đi……..”

Bị y phun bên tai có chút ngứa, Harry nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Năm nay em cao lên nhiều lắm, đã tới ngực thầy rồi nè.”

“Còn phải lờn hơn chút nữa…….” Severus thất vọng vùi đầu trên vai cậu, buồn bực nói: “Vì cái gì ngươi còn nhỏ như vậy……..” Nhỏ tới mức làm người ta bất đắc dĩ.

Nghe thấy âm thanh ôn nhu trầm thấp, Harry đột nhiên đỏ mặt, thân hình nhỏ nhắn không được tự nhiên muốn tránh ra, có chút ngượng ngùng nói: “Giáo sư, thầy buông ra trước……..”

Severus không chịu buông tha cậu, nhìn gương mặt đỏ bừng của vật nhỏ, đột nhiên có chút vui sướng, vật nhỏ vì bị mình ôm mà đỏ mặt? Để xác định suy đoán của mình, y nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên hôn một ngụm trên trán cậu, ôn nhu nói: “Giáng Sinh vui vẻ, Harry.”

“Giáng, Giáng Sinh vui vẻ!” Mặt Harry lại càng đỏ hơn nữa.

Severus hài lòng mỉm cười: “Thích món quà ta tặng không?”

“Dạ!” Ánh mắt vật nhỏ tỏa sáng:”Thích! Sao thầy tìm được nhiều hình ba mẹ như vậy? Sirius nói chú ấy tìm khắp nơi cũng không được!”

“Cái kia à, ta phải tìm rất lâu.” Severus thích thú nói: “Cẩu đỡ đầu của ngươi không quan tâm đương nhiên tìm không thấy.”

Vừa nghe thấy giáo sư nói tới cha đỡ đầu liền làm vẻ mặt đáng thương nhìn y.

“Được rồi, không nói tới hắn.” Severus xoa đầu cậu: “Hôm nay mang ngươi tới thung lũng Godic chịu không?”

“Tới nhìn ba mẹ sao?”

“Ừ.”

“Giáo sư thật tốt!” Vật nhỏ quên hết mọi chuyện hôn chụt lên mặt y một cái, sau đó phản ứng mình vừa làm cái gì lập tức đỏ bừng.

Severus hài lòng đứng lên ôm chặt cậu, khởi động khóa cảng đã sớm chuẩn bị.

Thung lũng Godic vẫn như năm trước phủ đầy tuyết trắng xóa, người trên đường rất ít. Hai người hợp lực dọn dẹp mớ tuyết đọng trên tấm bia kỉ niệm, sau đó quen thuộc đi ra ngôi mộ phía sau nhà thờ nhỏ.

Severus nắm tay Harry đi tới trước mộ vợ chồng Potter.

Vật nhỏ không cần y giúp, tự mình dọn dẹp sạch sẽ tuyết bám trên mộ bia, sau đó rút khăn tay lau ảnh chụp cha mẹ, sau đó mới ngồi xổm xuống im lặng nhìn gương mặt trẻ tuổi của người trong hình.

Severus ngồi xổm xuống bên cạnh ôm bờ vai cậu hỏi: “Vẫn quá khó à?”

“Không có……..” Vật nhỏ hít hít cái mũi, thấp giọng trả lời: “Chính là rất tưởng niệm bọn họ……”

Yên lặng lấy ra một bó hoa bách hợp trách đặt trước bia mộ, Severus ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Muốn khóc thì khóc đi, không ai cười ngươi.”

Vật nhỏ quật cường ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng phản bác y: “Em mới không khóc đâu! Em lớn rồi!”

“A………. được rồi.” Severus mỉm cười xoa vệt nước mắt bên khóe mắt cậu: “Kể bọn họ nghe ngươi sống thế nào đi.”

“Dạ.” Vật nhỏ hít hít mũi, nhìn ảnh chụp cha mẹ chi chít thì thầm không ngừng, cái gì mà ‘Giáo sư đối với con tốt lắm’, còn ‘Draco cùng Neville cũng tốt’, ‘Sirius với hiệu trưởng cũng rất tốt với con’…….. Dù sai cũng không ai không tốt với cậu bé.

Severus ở bên cạnh nghe, biểu tình ngày càng nhu hòa, ôn nhu trong mắt cũng sắp trào ra ngoài.

Harry nói xong vừa quay đầu lại nhìn nhìn thấy cặp mắt ôn nhu làm người ta phải đỏ mặt kia, nhất thời có chút ngây ngẩn.

“Làm sao vậy?” Severus hỏi: “Sao nhìn ta không nói gì?”

Vật nhỏ đỏ măt tai hồng, lắp bắp nói: “Giáo sư, ánh mắt thầy thực đẹp…….” Kì thực cậu cũng không biết mình vì cái gì tự nhiên có cảm giác mặt mình rất nóng, nóng tới mức không dám nhìn giáo sư.

“Ánh mắt ngươi cũng rất đẹp.” Severus đưa tay xoa nhẹ mắt cậu, vật nhỏ cả kinh nhắm mắt lại, hàng mi dài cong vuốt khẽ run, cả người lúng túng vô thố.

Severus cúi d8ầu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu, thấp giọng nói: “Ánh mắt của ngươi mới đẹp nhất.” Luôn trong suốt sạch sẽ như vậy, tất cả cảm xúc đều vô cùng thuần khiết.

“Giáo, giáo sư……..” Cảm giác được xúc cảm ấm áp mềm mại, đầu óc vật nhỏ trống rỗng, hai tay vô thức siết chặt vạt áo Severus.

Severus ôm cậu vào lòng: “Được rồi, chúng ta trở về được không?”

“Dạ.” Harry cúi đầu trả lời, xấu hổ vùi đầu vào lòng y.

Hai người trở lại hầm, Severus còn chưa kịp buông Harry ra đã nghe thấy ngoài cửa phát ra tiếng cào chói tai.

“Cẩu đần chết tiệt!” Không cần nghĩ cũng biết âm thanh như móng vuốt của động vật đang cào cửa này đại biểu cho ai, Severus thấp giọng mắng, buông vật nhỏ trong lòng ra, bước qua mở cửa, kết quả chỉ mới hé ra một khe hở, một con chó đen như mực ‘soạt’ một tiếng đã lao vào, sau đó biến thành người trợn mắt với y.

“Snape! Ngươi cư nhiên dám chiếm lấy con đỡ đầu của ta trong ngày Giáng Sinh đoàn tụ gia đình!” Sirius trừng mắt vô cùng căm phẫn: “Muốn đứa nhỏ như vậy sao không tự mình sinh đi!”

Severus bị lối suy nghĩ của hắn chấn động, cư nhiên không kịp phản bác.

Sirius thấy y không nói lời nào liền đâm chọt tiếp: “Hừ, bị ta nói trúng rồi! Ngươi là lão già độc thân!”

Cẩu đỡ đầu sốt ruột muốn bảo vệ đứa con lập tức vọt tới ôm lấy Harry, dùng bộ dáng cha hiền dỗ cậu: “Harry bảo bối, đừng ở chung với lão già độc thân chén ghét này, chú mới là cha đỡ đầu của con! Đi, ra ngoài chơi với cha đỡ đầu đi!”

Harry bị hắn ôm chặt thở không nỗi, vật nhỏ vô lực giãy dụa, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Severus.

“Cẩu đần! Ngươi muốn siết chết con đỡ đầu của mình à?” Severus không chút do dự cho Sirius một cái ‘Xì hơi’, sau đó kéo Harry trong lòng hắn ra sau lưng mình: “Ta thực không thể trông cậy một kẻ đầu óc trống rỗng tứ chi phát triển như ngươi hiểu được cái gì gọi là một vừa hai phải!”

Sirius cũng không thèm để ý tới y, đôi mắt ai oán ‘vèo vèo’ bay về phía Harry: “Harry bảo bối~thực xin lỗi~cha đỡ đầu quá kích động~ sao con có thể vứt bỏ chú cùng Snape khó ưa cùng một chỗ a…….”

Harry đứng sau lưng Severus nhú đầu ra, nén giận nhìn hắn: “Sirius! Không được nói bậy giáo sư!”

“Đươc được, chú không nói, chú không nói!” Sirius nịnh nọt: “Đi chơi với cha đỡ đầu đi~ chú chỉ cho con mấy mật đạo thú vị trong lâu đài được không, được không~được không~”

Trong nháy mắt hai người dường như thấy được cái đuôi chó không ngừng quất qua quất lại sau lưng hắn……

Cuối cùng sau một hồi nhõng nhẽo, Harry cũng cùng hắn đi tìm Draco bắt đầu ‘một ngày thám hiểm tòa lâu đài’, vì thế cuối cùng đại cẩu cũng có dịp biểu hiện một mặt tài giỏi hơn Severus.

Tối đó mọi người phải tới đại sảnh tham gia buổi tiệc Giáng Sinh, Sirius đáng thương bởi vì không tiện xuất hiện trước mặt mọi người, đành phải ủy khuất chạy về nhà tìm Remus của hắn.

Trước khi đi đại cẩu còn không quên uy hiếp: “Snape, không được bắt nạt con đỡ đầu của ta! Không được cướp con ta! Bằng ta sẽ tới trước mộ Lily cáo trạng ngươi!”

Severus chẳng thèm quan tâm.

“Harry bảo bối~ cha đỡ đầu phải về đón Giáng Sinh với Remus, con phải cẩn thận Snape nha, ngàn vạn lần không được để y lừa, cha đỡ đầu mới là người yêu con nhất, biết không?” Sirius ân cần dạy bảo con đỡ đầu của mình: “Đến, nói xem, cha đỡ đầu với giáo sư ai quan trọng hơn!”

Harry khó xử nhìn hắn không nói lời nào.

“Harry~” Đại cẩu ai oán.

Dumbledore từ Đức trở về mặt mày hồng hào đành phải tự mình kéo hắn vừa vốc một nhúm bột floo quăng vào lò sưởi: “Sirius, nhanh lên, anh muốn để Remus chờ bao lâu nữa?”

Sirius đành phải nhích về phía lò sưởi vừa quay đầu nhìn lại.

“Được rồi, bọn nhỏ, chúng ta xuống buổi tiệc Giáng Sinh nào!” Dumbledore cười tủm tỉm nói.

Severus dắt tay Harry, lơ đãng hỏi: “Sao ngươi không đón Giáng Sinh cùng hắn?”

Gương mặt hồng hào của lão nhân lập tức uể oải: “Ai, ta cũng muốn nha, chính là phải về chủ trì tiệc tối……”

Severus vui sướng khi thấy người gặp nạn, nhếch khóe môi.