Chi Hương Như Tô

Chương 7: Thánh vảy của minh ngư




Hương Tô ôm hồ lô đi ở cuối cùng, nặng lắm nha, không biết Hàn Đàm này còn xa không, nàng cũng bắt đầu thở hổn hển. Tiên quan phủ Thanh Trạch cứ tiếp tục dắt bọn họ đi sâu vào trong sơn cốc, Hương Tô quan sát Côn Bằng đi ở phía trước nàng, tuy rằng nó là chim, dáng vẻ đi bộ còn có thần khí hơn cả người, ngẩng đầu thẳng lưng. Hương Tô cố gắng bước nhanh vài bước, đi đến bên cạnh nó, biểu hiện ra khuôn mặt tươi cười nói: “Côn Bằng –”

Không thể không nói, người thế nào thì nuôi chim thế ấy, Côn Bằng vẫn ngẩng đầu bước đi như cũ, hoàn toàn không chú ý gì đến nàng, dáng vẻ giả vờ bị điếc giống hệt chủ nhân của nó.

Hương Tô ngầm chịu đựng một chút, tiếp tục mỉm cười: “Giúp ta mang cái này một chút, rất nặng, ta không mang nổi.”

Bước chân Côn Bằng do dự một chút, nghiêng đầu nhìn Hương Tô, ánh mắt biểu hiện rõ ràng sự khinh thường, Hương Tô cũng không thấy rõ nó làm thế nào, chỉ thấy nó cúi đầu, miệng động đậy, cái hồ lô lớn trên tay nàng liền không thấy đâu!“Ngươi…… Ngươi đừng ăn nó nha!” Hương Tô muốn nhảy dựng lên, hận không phải đi cạy miệng Côn Bằng. Nàng còn thực sự duỗi tay ra, Côn Bằng không thể nhịn được nên mổ một cái vào trán của nàng, từ lúc Hương Tô từ hồ Thanh Trạch lên thì tóc chưa được vấn lại, cái mổ này của Côn Bằng, làm cho Hương Tô bị đau đến cúi đầu, tóc đổ xuống dưới che đi gương mặt, cả người biến thành một cây lau nhà bị treo ngược. Côn Bằng nhìn đến đắc ý, ngửa đầu xoải bước đuổi kịp chủ nhân.

Tiên quan đi ở phía trước, sắc mặt trắng bệch quay đầu nhìn một chút, thái độ của Đông Thiên Vân không khác gì lúc nãy, chẳng hề mất đi ánh mắt xem thường, tốc độ bước chân cũng không thay đổi, tiên quan đành phải quay đầu tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Hương Tô vén tóc sang hai bên, xoa xoa chỗ đau do Côn Bằng mổ vào, trong lòng sợ hãi lại chưa từng từ bỏ ý định mà chạy đến bên cạnh Côn Bằng, thấp giọng lặp đi lặp lại một câu giống như đang niệm chú: “Ngươi nhả ra ngay, nhả ra ngay, nhả ra ngay……”

Côn Bằng bị nàng đánh bại, không cam lòng há rộng miệng về phía nàng, cho nàng nhìn thấy bình ngọc hồ lô được biến nhỏ an toàn nằm ở trong miệng nó.

Hương Tô nhẹ nhàng thở ra, tự gõ đầu dường như có chút oán trách mình,“Quên mất, chim đều dùng miệng để ngậm đồ vật.”Nàng còn không rất yên tâm dặn dò,“Ngươi nhất thiết đừng nuốt xuống nha!”

Từ trước đến giờ đã quen với việc được tôn xưng là “Côn Bằng đại nhân” do đó nó cái từ “Chim” này làm nó tổn thương sâu sắc, động đậy cánh, cố ý quạt cái miệng đáng ghét của nàng, lúc này Đông Thiên Vân hơi hơi nghiêng mặt qua. Côn Bằng đi theo chủ nhân đã rất lâu, đối với từng động tác nhỏ nhặt của người, nó đều có thể thông hiểu, biểu lộ của động tác nghiêng mặt hoàn mỹ này, chính là muốn nó đừng lại làm trò để cho bản thân và cái cây chết trụi kia bị mất mặt trước tiên quan của Thủy Giới. Cánh nhẫn nại trở về vị trí cũ, mắt Côn Bằng nhìn về phía trước, lộ ra sự kiên nhẫn đến nặng nề.

Hương Tô hoàn toàn không biết “Chim” trải qua đấu tranh nội tâm quanh co khúc chiết như vậy, ngây ngất sờ làn da trở nên non mềm của mình đến rất vui vẻ, niềm vui vì trở nên xinh đẹp đã áp chế cái bụng đói cồn cào.

Thực vật xung quanh rõ ràng có sự thay đổi, Hương Tô rất mẫn cảm với chuyện này, cảm thấy hình như bọn họ đang vượt qua bốn mùa, từ mùa xuân đi thẳng đến mùa đông. Quả nhiên, tại bờ Hàn Đàm trong khe núi, đều là thực vật chịu rét được, thậm chí còn phủ một lớp sương trắng. Pháp lực của Hương Tô thấp kém, rõ ràng cảm thấy rất lạnh lẽo, hàm răng va chạm vào nhau phát ra tiếng ‘canh cách’.

Tiên quan đứng bên mép nước, chuẩn bị mời Minh Ngư ra, Đông Thiên Vân lạnh nhạt mở miệng trước.“Minh Ngư, ra gặp ta còn cần người khác mời sao?”

Tiếng còn chưa dứt, mặt nước dựng lên một bức tường nước cao mấy trượng, một chàng thanh niên mặc quần áo màu xanh nhạt từ trong nước nhảy ra. Hương Tô nhanh chóng lui ra phía sau mấy bước, sợ nước lạnh như băng bắn vào người. Kỳ lạ là, bọt nước dưới chân chàng thanh niên thật lâu không rơi xuống, tựa như đám mây nâng hắn lên, chàng thanh niên chần chờ một chút, chân sau quỳ ở trên nước, không thân thiện lắm thăm hỏi một câu: Thắng Hoàn Đế Quân bình an.

Hương Tô phán đoán chàng thanh niên này chính là Minh Ngư, cho nên hắn giỏi về khống chế nước như vậy, Minh Ngư không phải tọa kỵ của Tư Thủy Đế Quân sao? Thế nào lại có hình người? Một hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong đầu óc nàng — Tư Thủy Thanh Trạch Đế Quân ngồi thẳng trên bờ vai của Minh Ngư, hai người xếp chồng cao cao lên nhau cưỡi mây mà đi. Nếu so sánh…… cảnh Quân Thượng cưỡi chim vẫn đẹp hơn nhiều, nàng nhịn không được ném ánh mắt khen ngợi cho Côn Bằng. Côn Bằng bị nàng nhìn đến bực bội, bất giác dùng móng sắc cào một nắm đất.

“Gần một trăm mười năm không gặp, tiến bộ của ngươi tựa hồ không lớn.”

Hương Tô âm thầm lắc đầu, Quân Thượng nói chuyện chẳng lọt tai tý nào, hơn nữa hắn lại dùng loại ngữ điệu lạnh lùng nhạo báng ấy, càng làm cho người ta không có cách nào phản bác, lại cảm thấy khó chịu đến tận xương. Nàng quan sát Minh Ngư, quả nhiên hắn cúi thấp đầu, rõ ràng bị tổn thương.

“Thanh kiếm Cấp Phong này khắc thủy, vốn định tìm chủ tử ngươi thử kiếm, đáng tiếc hắn lại không có ở nhà, ngươi cũng tạm.” Đông Thiên Vân nói xong, người đã lướt qua, làm cho Hương Tô trợn mắt há mồm, dưới chân Đông Thiên Vân cũng sinh ra một đám bọt nước nâng hắn, còn uy phong hơn so với Minh Ngư. Hắn không phải là Tư Kim sao? Sao cũng có thể khống chế nước?

Minh Ngư thấy cường địch đột kích, vươn người đứng dậy, bọt nước dưới chân cũng hóa thành vòi rồng, gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt trời đất biến sắc, giống như bão táp cuốn đến.

Đối với cảnh tượng này, Hương Tô theo bản năng mà hoảng hốt, co rúm lại trốn ra sau đám cây cối dưới chân núi, gió xoáy mang hơi nước cuốn đến giữa không trung, giờ phút này hóa thành hạt mưa rơi xuống, ướt nhẹp quần áo của nàng, nàng chỉ cảm thấy lạnh như băng đến tận xương. Không trung mơ hồ truyền tới tiếng binh khí chạm vào nhau, một tiếng rồng gầm cao vút xuyên thấu tầng mây, khi Hương Tô ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy trong mây đen hiện lên một cái đuôi rồng. Bởi vì Thanh Tuế tỷ tỷ đắc tội Long thần, cho nên nàng nhìn thấy rồng rồi, chẳng lẽ kỳ thật Minh Ngư là con rồng?

Mưa dần dần ngừng, mặt hồ khôi phục sự tĩnh lặng, mây đen trên bầu trời cũng mỏng manh tan đi.

Hương Tô giũ những giọt nước mưa trên người xuống, lạnh đến run lẩy bẩy từ trong bụi cây bước ra, nhìn thấy Đông Thiên Vân cùng Minh Ngư đều đứng trên bờ. Sắc mặt Minh Ngư nhìn không tốt lắm, dường như kìm nén tức giận đối với Đông Thiên Vân nói: “Thắng Hoàn Đế Quân, xin trả lại vảy cho tại hạ.”

Đông Thiên Vân lại giống như không nghe thấy hắn nói gì, thong thả lên trên lưng chim. Hương Tô khá quen thuộc cảnh này, vừa nhìn thì biết là muốn đi, nhanh chóng chạy tới, nhảy lên lưng Côn Bằng,

“Ba mảnh vảy mà thôi, làm gì nhỏ mọn như thế.” Mắt của Đông Thiên Vân vẫn nhìn phía trước mà nói, sau đó vừa nhấc cằm, Côn Bằng vỗ cánh bay cao. Hương Tô quay đầu nhìn lại Minh Ngư đáng thương, hắn tức giận hận xoay đầu sang một bên.

Hương Tô trộm nhìn dáng vẻ giống như không có chuyện gì của Đông Thiên Vân, Tân Quân Thượng của nàng…… thật sự mặt dày. Tìm tới cửa, gở đi ba miếng vảy của người ta, còn nói người ta nhỏ mọn, sắc mặt khinh thường ấy, giống như Minh Ngư có lỗi với hắn vậy.

“Òng ọc”, bụng nàng lại kêu, bởi vì vừa rồi uống không ít nước hồ Thanh Trạch, tiếng ‘òng ọc’ này lại cộng thêm tiếng ‘òng ọc’ của nước, càng phát ra vang dội. Đông Thiên Vân nheo mắt, từ dưới hàng lông mi bắn ra ánh mắt xem thường người sai vặt mới của hắn, vừa mới làm cho nàng sạch sẽ, không biết lại lăn lộn chỗ nào mà cả người đầy bùn đất, nhìn thấy hắn đang quan sát nàng, làm cho nàng sợ hãi, còn hắt hơi một cái.

Hương Tô rất bất an dùng tay áo lau nước mũi, và nước mắt, đây là những thứ rất mới mẻ với nàng, nàng còn ngửi ngửi tay áo, không có mùi gì.

Đông Thiên Vân nhướng mày, chán ghét vung tay áo lần nữa dùng Thoái Thủy Quyết làm sạch cho nàng. Không thể nhịn được nữa mà thét hỏi: “Lúc ở núi Linh Trạch tu luyện, ngươi học được những gì?” Thế nào mà có thể không biết chút gì như vậy!

Hương Tô nhìn trời mà nhớ lại, kỳ thật Bách Tri Thảo dạy bọn họ không ít,“Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt……”

“Còn những thứ sau khi thành hình, sơn thần không nói?” Đông Thiên Vân nhíu mày, Thanh Tuế qua loa với chức vụ, chỉ cần nhìn nơi nàng ấy sinh ra cũng có thể thấy được!

Hương Tô cảm thấy lại bị Tân Quân Thượng khinh thường, âm thầm trách Bách Tri Thảo. Phàm là hoa tinh thụ quái thành hình đều rất ít khi trở về nơi cũ, cắm rễ ở một nơi mấy trăm năm, thật vất vả mới có thể động đậy, đương nhiên muốn đi khắp nơi chơi đùa, tham quan, tuy rằng Bách Tri Thảo là sơn thần, cũng rất thường đi ra ngoài. Hơn nữa khi trở về toàn nói những chuyện vô bổ, khiến cho nàng sau khi thành hình người lại không biết có rất nhiều tật xấu như vậy! “Chủ yếu là chúng ta thảo luận với nhau……” Nàng cố cứu vãn thể diện.

Đông Thiên Vân nhíu mày, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

“Nghe nói sau khi thành hình người, nam nữ không giống nhau à!” Hương Tô hàm súc nhìn ngực của mình một chút, lại nhìn bộ ngực bằng phẳng của Đông Thiên Vân, quả nhiên Bách Tri Thảo của bọn họ nói đúng, không giống nhau. Đông Thiên Vân yên lặng gân xanh giật giật, nhìn về phía trước, lại không muốn để ý đến nàng nữa. Hương Tô đã kiểm chứng rõ ràng, ngược lại có chút hưng phần muốn khoe khoang: “Sau khi thành hình người, liền không cần dựa vào ra hoa kết quả tạo hạt, có thể một nam nhân một nữ nhân cùng nhau……” Hương Tô cảm thấy chao đảo, Côn Bằng cư nhiên giống như chim mất cánh, bay lảo đảo một chút.

“Đi cung Tử Vi!” Giọng nói của Đông Thiên Vân hiếm khi tức giận đến tái đi như vậy, Hương Tô giật nảy người, nhanh chóng ngậm miệng. Quả nhiên làm người không thể khoe khoang!

“Quân…… Quân Thượng……” Bụng không ngừng kêu, rất khó chịu, Hương Tô có chút không chịu nổi, cầu xin nhìn sắc mặt vẫn còn rất lạnh lùng của Đông Thiên Vân.

“Nhịn đi.” Đông Thiên Vân không khách khí chút nào, Hương Tô sắp khóc rồi, đây là trừng phạt sao?

Cung Tử Vi xây dựng trên một tiên đảo giữa biển, xung quanh mây lành lượn lờ, nước biển trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trên đảo có nhiều kỳ hoa dị thảo, Hương Tô đều chưa từng thấy qua.

Côn Bằng bay đến cung Tử Vi không lập tức hạ xuống, mà giảm dần tốc độ lượn giữa trời xanh, phát ra một tiếng kêu trong trẻo, rõ ràng vừa rồi Hương Tô nhìn thấy có khá ít người đang đi lại trong cung Tử Vi, lập tức từ trong các tòa cung điện ùa ra rất nhiều nữ tử trang điểm lộng lẫy. Lúc này Côn Bằng mới uy phong lẫm lẫm hạ xuống ngay bậc thềm Hán ngọc(*) trước cung Tử Vi, đám nữ tử được một cô gái áo tím dẫn đầu, bước nhanh ra cửa nghênh đoán. Hương Tô bị quần áo của các nàng ấy hấp dẫn, rất tinh tế rất mỹ lệ, ngay cả dung mạo cũng bị sự lộng lẫy của trang phục che mất đi nét rực rỡ.

(*)Hán ngọc: đồ vật bằng ngọc đời Hán, có hoa văn khá đơn giản nhưng điêu khắc tinh xảo

Sau khi cô gái áo tím tao nhã hành lễ với Đông Thiên Vân, nói lời chua chát: “Thắng Hoàn Đế Quân đã lâu chưa đến, cứ nghĩ là đã sớm quên Tử Ngâm, hôm nay không biết có chuyện quan trọng gì, khiến cho đích thân ngài phải đến đây?” Vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn Đông Thiên Vân, long lanh ngập nước, lại không giống như đang thật sự tức giận.

Không hiểu vì sao Hương Tô lại nhìn cô gái áo tím đó, khoảng thời gian mang hình người của nàng còn ngắn, chưa từng thấy ai nói năng nho nhã như vậy, có chút không hiểu rõ câu nói đó là có ý gì.

Đông Thiên Vân mỉm cười, rất nhạt, lại có nét phong tao khó nói hết bằng lời, chí ít Hương Tô cảm giác như vậy. Cô gái áo tím và đám nữ tử sau lưng nàng ấy bị nụ cười này làm chấn động đều ngẩn người, rõ ràng các nàng ấy cũng có suy nghĩ giống nàng.

“Tử Ngâm.” Hắn chỉ nhẹ nhàng gọi tên của nàng ấy, nhưng không nói gì, Tử Ngâm lại đỏ bừng mặt tựa như nàng ấy vừa nghe được không biết bao nhiêu lời nói ngọt ngào.

“Ba mảnh vảy này, dệt cho nàng ấy một dải lụa mỏng.” Câu nói kế tiếp của Đông Thiên Vân rất biết cách phá tan phong cảnh, nhu tình trên mặt Tử Ngâm cứng đờ, ánh mắt không cam lòng nhìn Hương Tô đang cùng với Đông Thiên Vân ngồi trên lưng Côn Bằng, không nói gì. Đông Thiên Vân từ trên lưng Côn Bằng tao nhã bước xuống, chủ động đem ba mảnh vảy cá đang cầm trong lòng bàn tay đưa đến trước mắt Tử Ngâm.

“Vảy của Minh Ngư?” Tử Ngâm kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức u oán lại trừng mắt nhìn Hương Tô, khiến cho Hương Tô không hiểu ra sao, cái nhìn này của nàng ấy như muốn xẻo thịt nàng, rốt cuộc là nàng đã đắc tội nàng ấy chỗ nào?

“Tùy tùng của ta, đương nhiên không thể quá khó coi, nàng cũng biết tính cách ấy của Xích Lâm.” Đông Thiên Vân nói với thái độ không vui, giọng điệu nhấn mạnh chữ “tùy tùng”. Hương Tô càng hồ đồ, không đầu không đuôi mà sao tự nhiên lại mang con Phượng Hoàng đỏ đó ra nói? Khiến nàng kinh ngạc là, nhắc tới con Phượng Hoàng đỏ, cô gái áo tím lập tức thu hồi biểu hiện u oán vừa rồi, cực kỳ sôi sục gật đầu đồng ý.

“Được! Thiếp sẽ dệt một dải lụa tịch hỏa(**) tốt nhất trong Tam Hoàn!” Tử Ngâm vui vẻ nhận lời, lại đột nhiên đổi thành vẻ mặt thẹn thùng, nhìn Hương Tô sửng sốt, nhìn nàng không chớp mắt, không biết một hồi nàng ấy lại có nét mặt nào nữa đây.“Nhưng mà…… Dùng vảy của Minh Ngư, thánh vật như thế, dệt dải lụa mỏng, cần phải tốt một ít thời gian.”

(**)Tịch Hỏa: tránh lửa, trừ lửa.

Đông Thiên Vân lại cười nhạt, “Không gấp, ta ở đây đợi là được rồi.” Một câu không có gì đặc biệt như vậy, lại khiến cho mặt Tử Ngâm càng hồng, ngấn nước long lanh trong mắt cũng sắp tích thành giọt chảy ra.

Hương Tô cảm thấy phiền muộn, làm sao mà nàng giống như ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu? Hai người bọn họ nói cái gì cũng đều giống như cất giấu huyền cơ, nàng mơ hồ cảm thấy lại không thể nói rõ nguyên nhân ngọn nguồn.

“Côn Bằng.” Đông Thiên Vân không để tâm lắm mà căn dặn,“Ngươi dẫn nàng ấy đi nhân giới giải quyết vấn đề của nàng ấy đi.”

Côn Bằng khẽ gật đầu, quanh thân phát ra ánh sáng chói mắt, Hương Tô dùng tay che mắt lại, lúc để tay xuống thì, phát hiện Côn Bằng biến thành thiếu niên áo đen. Hương Tô nhìn chằm chằm hắn, không ngờ chân thân đen xì của hắn khi biến thành dáng vẻ con người lại trắng nõn như vậy. Côn Bằng nhìn thấy nàng nhìn chòng chọc mình như vậy, trong lòng cũng có chút đắc ý, còn có cảm giác hưởng thụ hơn so với ánh mắt si mê của đám chức nữ trong cung Tử Vi dành cho hắn lúc trước.

“Ngươi…… Ngươi……” Hương Tô trừng mắt, đi quanh Côn Bằng một vòng, nàng chịu sự kinh ngạc quá lớn, chẳng những đám chức nữ nhìn nàng và Côn Bằng, ngay cả Đông Thiên Vân cũng ném một ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, có lẽ là không muốn bị nàng làm mất mặt. Hương Tô thu hồi biểu hiện ngạc nhiên cùa mình một chút, cũng đúng, Côn Bằng cũng tính là thần thú, ở cùng Đông Thiên Vân nhiều năm như vậy, không lý nào không thể hóa thành hình người, Minh Ngư cũng có hình người mà. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Côn Bằng, thành thật nói: “Không ngờ ngươi cũng có bộ dáng rất đẹp.”

Côn Bằng ‘hừ’ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, tiểu tiên linh chưa từng thấy qua chuyện đời, hắn cũng là người có vẻ ngoài xuất sắc trong Kim Linh Giới đó.

Hương Tô yên lòng mỉm cười,“Như vậy ngươi không có cách nào dùng mỏ nhọn mổ ta.”

Côn Bằng nghe thấy mạch máu của mình đang đập mạnh thành tiếng.

“Vào trong đi.” Giọng nói của Đông Thiên Vân nghe qua cực kỳ vui vẻ, thấp giọng nói một câu như vậy với Tử Ngâm, lại khiến cho nàng ấy mặt đỏ tim đập đồn dập, dẫn hắn đi vào cửa cung.

Côn Bằng kiêu ngạo hất cằm, gọi mây đi, Hương Tô chật vật bám vào rìa đám mây, dùng cả tay lẫn chân để leo lên. Con chim đen này vẫn có cái tính vội vàng, biến thành hình người cũng hùng hổ bay như vậy.

Đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, giậm chân gấp gáp,“Hồ lô đâu? Ngươi đừng nuốt nó nha? Ngươi há miệng ra để ta xem xem!”

Côn Bằng nắm chặt tay thành quyền, cố nén ý nghĩ đẩy nàng từ trên mây xuống, từ hai hàm răng cắt chặt nói ra: “Ngươi yên tâm! Ta cất kỹ.”

Hương Tô hít một hơi thật sâu, an ủi chính mình, Côn Bằng tương đối đáng tin, dù sao cũng đã đi theo Đông Thiên Vân nhiều năm.“Chúng ta đi nhân giới làm gì?” Nàng lại nghi ngờ, Đông Thiên Vân nói giải quyết vấn đề của nàng?

“Ăn!” Côn Bằng quả thực muốn gào lên.

“A, a” Hương Tô bị sự phát nổ đột ngột của hắn dọa rồi, lập tức có chút không hiểu rõ,“Cung Tử Vi không có đồ ăn sao?” Nhìn thấy rất lộng lẫy, cho dù đám tiên nữ có tu vi cao, cũng không thể một chút thức ăn cũng không có, còn muốn nàng bôn ba đến nhân giới nữa chứ.

Côn Bằng có chút hận thù mới vừa rồi bị Hương Tô “vũ nhục”, rõ ràng chủ nhân vui sướng khi người gặp họa, không có ý tốt nói: “Đương nhiên là lấy cớ, muốn Tử Ngâm Long Nữ dệt bảo vật, dù sao cũng phải cho nàng ta chiếm chút tiện nghi.”

Hương Tô mê hoặc, thế nào là chiếm tiện nghi? Vừa định hỏi, lúc này Côn Bằng lại nghĩ đến tới sỉ nhục “mỏ nhọn”, hung tợn lườm nàng một cái, Hương Tô bị dọa đến không dám mở miệng.