Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương 8






Hằng Dạ dùng sức ném Đổng Tuyết Khanh lên giường, không dài dòng nhiều lời, lập tức bắt đầu cởi dây lưng.

Lúc này, Đổng Tuyết Khanh định thần khỏi cảm giác hư vinh mới rồi, chân tay luống cuống.

Hằng Dạ nhìn ra sự mù mờ của y, không khỏi khó hiểu, hắn khẽ nâng phiến cằm thon thả kia lên, để Đổng Tuyết Khanh nhìn thẳng vào mình.

“Gì vậy, rõ ràng ngươi tự chủ động ngã vào vòng tay trẫm cơ mà? Ban nãy trông ngươi thật chả khác gì hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, làm trẫm hận không thể nuốt chửng ngươi ngay cho được!”

“Hoàng thượng, Người hiểu lầm rồi, thần ——”

Lời còn chưa dứt, Hằng Dạ đã tiến công cứng rắn hôn lên bờ môi thơm hương, ngon mọng nọ, hắn liếm cắn phiến lưỡi non mềm, khuấy đảo đầu lưỡi xù xì khắp khoang miệng đối phương. Cả người Đổng Tuyết Khanh không khỏi dấy lửa, cơn xót giữa rãnh mông cuộn trào loáng thoáng, động hoa đêm qua bị lâm hạnh cũng cảm thấy nóng bừng.

Lênh đênh trong vô thức, Đổng Tuyết Khanh bắt đầu mút lưỡi Hoàng thượng.

Hành động này nhất thời khiến cho Hằng Dạ phát cuồng phát dã, phụ nữ trong cung xưa nay bao giờ cũng quy củ trước mặt mình, kể cả trên giường cũng chỉ dám kêu rên ỏn ẻn, tuyệt đối không dám chủ động, sợ xúc phạm Long nhan.

Thế mà ở bên dưới mình này, lại một thiếu niên, cư nhiên gợi cảm vượt tầm cả phụ nữ, biết cách làm mình hài lòng hơn nhiều. Nghĩ tới đây, sự kích thích dục tình cấm kỵ lại càng phình phân thân Hằng Dạ lên tới đỉnh điểm.

Chưa đến nửa canh giờ, Hằng Dạ lại áp dụng tư thế từ sau lưng rất sảng khoái, bắt đầu vòng phát tiết mới, mà giờ phút này Đổng Tuyết Khanh đã thành một con búp bê bị vùi dập, không mảy may tư tưởng kháng cự, để mặc người bỡn đùa, trong miệng ri rỉ những lời cầu xin tha thứ lặp đi lặp lại mỗi lúc một mong manh.

Cũng không biết đã qua bao lần cao trào, Hằng Dạ rốt cuộc cũng rút cái đó đã mềm nhũn ra, ôm lấy Tuyết Khanh đang hết hơi mà thở, rơi vào trầm lặng.

“Tại sao ngươi cứ thoắt đổi thoắt biến như vậy? Đã quyến rũ trẫm mà lại vô lực hầu hạ trẫm, chỉ biết khóc lóc van xin, đến giờ thì lại lạnh nhạt?” Hằng Dạ quay gương mặt như gốm như ngọc của Tuyết Khanh qua, khẽ khàng hỏi.

“Hoàng thượng, thần mệt quá, xin hãy để thần nghỉ ngơi.” Đổng Tuyết Khanh gối đầu lên khuôn ngực rộng rãi của hắn, con mắt to vô hồn mệt mỏi nhắm lại, Hằng Dạ chỉ nhận ra hàng lông mi dài mảnh kia se sẽ run, dường như muốn hòa tan vào cả ***g ngực tuyệt tình và tàn khốc, hắn bèn càng ôm Tuyết Khanh chặt chẽ hơn nữa.

Hôm sau, Đổng Tuyết Khanh thức giấc trên Long sàng Hoàng thượng, vừa hay chạm mắt đến thái dương đang nhú lên.

Tất cả thái giám lẫn cung nữ đều dùng vẻ cười cười và cách ăn nói nịnh bợ để hầu hạ y, quyết không dám thốt ra câu gì làm tổn thương tới tổng quản thị vệ đại nhân, Đổng Tuyết Khanh cũng dửng dưng nhận sự xun xoe của họ, dẫu sao người họ sợ cũng là Thánh thượng cưỡi trên người mình, có lấy lòng cũng là lấy lòng vị quân chủ âm tình bất định ấy chứ chả phải y.

Đổng Tuyết Khanh càng ngày càng hờ hững, càng ngày càng không chịu nói chuyện.

Ban ngày, y sẽ đi lễ các, hướng dẫn nghi lễ cùng cách bố trí các hoạt động tế lễ, thi thoảng cũng sẽ ghé qua trường luyện binh để duyệt quân, xem xét văn bản ghi chép tường thuật những thay đổi và phân bố thị vệ trong Hoàng cung của phó chức. Cho tới nay y làm gì cũng đều nghiêm nghị, y chỉ đành dùng mặt nạ này ngăn cách giữa y cùng mọi người trong cung. Thật sự y không hiểu với thân phận nam sủng của Hoàng thượng này, y nên nói năng ra sau, làm việc thế nào cho phải.

Song, đến đêm, y lại đổi thay.

“Ưm haa, aaa, Hoàng thượng, vi thần chết mất, của Người lớn lắm, a ——” Đổng Tuyết Khanh đang đứng cạnh ngự bàn, giạng rộng hai chân, nhận sự lâm hạnh từ Hoàng thượng. Một tay y gắt gao chống xuống bàn, tay kia nhẹ xoa sau hông Hoàng thượng, trong quá trình vuốt khẽ, bàn tay nhỏ bé mấy bận muốn đẩy hung khí trong cơ thể ra nhưng lại không muốn lộ liễu đẩy mạnh quá. Việc làm lén lút vô lực này sớm bị Hằng Dạ thu hết vào tầm mắt. Hắn giả vờ rút cả quãng ra, ngay thời khắc Tuyết Khanh lộ ra thần thái nhẹ nhõm thì lại đâm vào càng sâu tợn. Lập tức, hai đầu lông mày mỹ nhân trong ngực còn đang ngưng tụ xúc cảm hòa hoãn chưa kịp tan, môi anh đào nhênh nhếch, phát ra lời cầu xin âu sầu.

“Đừng, thần không cố ý, a —— Hoàng thượng, không! Xin Người từ bi, đừng làm mạnh vậy! Aa, aaa…”

Bấy giờ, Hằng Dạ lẳng lặng nở nụ cười, “Vậy ngươi cũng đừng có kẹp trẫm chặt thế chứ, trẫm còn muốn được hưởng thụ thỏa tình cái “miệng nhỏ” của ái khanh một lát nữa mà, đúng rồi, thả lỏng đi, ha, thích lắm, trơn quá, ái khanh, tiếp tục thả lỏng nào, aaa…”

Hằng Dạ bấu chặt cặp đùi trơn nhẵn của Tuyết Khanh, không mảy may cho bất cứ thoáng chốc nào khép lại, trượt một tay từ núm ngực vênh vểnh xuống phần bụng bằng bằng, ngón tay thô ráp bắt đầu ma sát lớp thịt da non mịn nơi đùi trong, tiếp theo xoa đến thân cây hoa non nớt.

Chợt phát giác thân dưới bị nắm, chưa kịp kinh hoảng, Đổng Tuyết Khanh đã sa trầm vào trong biển dục ngọt ngào.

Như thể cả thảy khoái cảm đều tập trung trong bàn tay to bản của Thánh thượng, lửa nóng chỗ động sau chầm chậm hóa thành sự tê dại mê đắm cùng cơn kích thích kiều mê.

“A, ư, aa, Hoàng thượng, thần, thần…” Rên rỉ *** đãng bắt đầu vuột ra khỏi bờ môi đỏ.

“Ái khanh, còn muốn trẫm dừng lại nữa không?” Hằng Dạ nghe âm thanh mê loạn này, mê hoặc hỏi.

Tức khắc, Hằng Dạ liền cảm thụ được câu trả lời của Tuyết Khanh, “Trời trời, ái khanh, bên trong ngươi mềm quá, a, vừa trơn vừa mềm, hộc, hộc, trẫm chưa từng bao giờ được sảng khoái như giờ cả. A…”

Thân mình Đổng Tuyết Khanh bỗng run lên, thân cây hoa nhỏ xinh dựng thẳng dưới sự mơn trớn của Hằng Dạ bắn ra chất lỏng trắng đục.

Song song lúc này, Hằng Dạ cảm thấy lối giữa đang bao vây phân thân hắn cấp thiết co rút, mũi nhọn sắp nổ tung, Hằng Dạ phải vận định lực lớn nhất mới giữ sao cho chưa phóng thích ra được.

Hắn kéo dài cuộc hưởng thụ sự thu hẹp của tường thịt mềm mại, mà hiện giờ, Đổng Tuyết Khanh đã ra một lần, phía trước khó có thể ngóc trở lại lần nữa, nhưng động sau lại không ngơi hứng chịu sự xâm nhập cọ xát vào, thịt mềm nơi đường hoa do cao trào mà trở nên mẫn cảm rất mực đối với mọi sự khiêu thích, cảm giác ấy so với đau đớn còn khó chịu hơn.

“A, Hoàng thượng, kích thích quá, thần thật không chịu nổi đâu! A, Hoàng thượng, thần…” Đổng Tuyết Khanh gần như là thút thít bật khóc.

Cảm thụ được Đổng Tuyết Khanh run lẩy bẩy bất thường, hai chân khổ sở loạng choạng trên đất, Hằng Dạ liền hiểu, tiểu mỹ nhân đã đến cực hạn rồi, không thể thừa nhận sự công kích của mình được nữa, vì thế hắn mãnh liệt đẩy vào những đợt sau cuối, đạt đỉnh cao trào.

Chưa có lúc nào Đổng Tuyết Khanh chua xót nhường vậy, bản thân cư nhiên trong quá trình quan hệ lại đạt được khoái cảm, cư nhiên ở trong vòng tay của một người đàn ông mình không yêu mà thỏa mãn đến run rẩy.

Y nằm trong lòng Hằng Dạ, lặng lẽ chảy nước mắt, vì sao, thể xác lại phản bội linh hồn, vì sao, lại nhục dục đắm đuối mà không cần tình yêu chứ! Đệ xin lỗi, Hứa đại ca.

Y không dám khóc thành tiếng. Thánh thượng đang ôm y sẽ không cho phép y rơi lệ vì một người đàn ông khác.

Mỗi một lần hầu hạ, Hoàng thượng đều ngắm nhìn dung nhan mê hoặc của y, thế rồi hắn sẽ luôn trịnh trọng mà hà khắc cảnh cáo, ngươi chỉ có thể để một mình trẫm được nhìn thấy ngươi cười, nghe tiếng giọng van xin của ngươi, chạm vào da thịt ngươi, hưởng dụng thân thể ngươi, ngươi chỉ được phép thuộc về duy nhất trẫm, mãi mãi!

. / .

Sự bá đạo chiếm hữu của Hằng Dạ, vùi chôn linh hồn đau đớn của y chìm trong ái dục, cắt không đứt hỗn loạn trong lòng, vướng rối tình tơ.

Khi trái tim Tuyết Khanh trao về Hứa Nghiêm, Hằng Dạ dùng máu tươi dùng thiết kỵ tuyên cáo chiếm hữu, ngày ngày tư thủ đêm đêm *** loạn, là khao khát thân thể thanh khiết đó hay là đôi mắt tinh khôi kia?

(trích)



Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ