Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 4: Trăng mật




Sau khi máy bay hạ cánh, Khải Phong và Tiểu Mai được tài xế riêng đưa tới khu nghỉ dưỡng yên tĩnh và biệt lập đã đặt thuê sẵn tại vùng biển Kuta xinh đẹp.

Vừa về đến phòng, Mai Mai liền chạy ra hành lang. Cô chỉ tay về phía bãi biển, thích thú:

– “Woa…anh nhìn kìa. Đúng là đẹp thật đấy

Khải Phong đút tay vào túi quần, đi ra chỗ Mai Mai đứng.

Nhìn thấy Phong, Tiểu Mai lí nhí:

– “Buổi chiều…chúng ta ra đó đi dạo được không?”

Khải Phong vẫn nhìn ra phía biển:

– “Nếu thích thì cô tự đi một mình đi”

Nói rồi anh bỏ vào trong nhà.

Tiểu Mai vẫn đứng đó, hai mắt cụp xuống. Cô tự cười chính bản thân mình tại sao lại hỏi khi đã biết trước câu trả lời.

– “Được thôi, tôi sẽ đi một mình”_ Cô khẽ nói

___________

4.00 pm…

Mai Mai mặc một chiếc váy maxi màu xanh dương để chuẩn bị đi dạo. Khải Phong đang ngồi ôm máy tính ngoài phòng khách.

– “Tôi đi ra ngoài một lát”_ Cô nói

– “Uh”_ Phong lạnh lùng đáp lại

Tiểu Mai vừa đi khỏi, Khải Phong liền đặt máy tính lên bàn rồi ra ngoài hành lang hít thở chút không khí trong lành. Anh vô tình nhìn thấy Mai Mai đang trên đường ra phía bờ biển. Đi được 1 đoạn cô dừng lại để chơi đùa với chú chó nhỏ đang đứng gần dó. Người chủ nói gì đấy khiến chú chó dơ một chân lên “bắt tay” với cô. Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn chú cún, vỗ tay khen ngợi rồi mỉm cười rạng rỡ.

Khải Phong đứng từ xa, bật cười trước hành động trẻ con của Mai Mai. Thì ra chỉ cần những điều nhỏ nhặt cũng đủ làm cô vui. Suốt mấy ngày qua, anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy.

Phong chợt nghĩ đến việc Tiểu Mai đang là vợ anh. Rõ ràng mẹ anh biết người anh yêu là Khánh Ly, tại sao bà còn bắt anh lấy Tiểu Mai, khiến anh phải làm tổn thương cô gái bé nhỏ này. Vốn dĩ anh không muốn đối xử với cô lạnh nhạt như vậy nhưng anh không thể để cả 2 người con gái vì mình mà đau khổ.

Khải Phong nhìn lên bầu trời trong xanh, khẽ thở dài.

____________

Đã gần 7h tối mà Trương Tiểu Mai vẫn chưa về.

Khải Phong bắt đầu sốt ruột, định gọi điện cho cô nhưng chợt nhớ ra sim điện thoại của cô chỉ là sim nội mạng.

“Rốt cục cô ta đang đi đâu chứ!?”_ Phong nắm chặt điện thoại trong tay

Cũng thời gian này, tại khu chợ lưu niệm ven biển của Bali…

Tiểu Mai vẫn mải mê ngắm nghía những món đồ thủ công bắt mắt được bày bán. Sau một hồi khám phá nơi đây, Mai Mai mới chợt nhận ra…cô đang bị mất phương hướng. Mai Mai hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, định ra hỏi mấy người dân đường về bằng tiếng Anh nhưng cô cũng chẳng biết tên khu nghỉ dưỡng đó là gì. Tiểu Mai bắt đầu hoảng hốt, cô thực sự muốn khóc nhưng cố giữ bình tĩnh nhớ lại đường về. Đúng lúc này 1 giọng nói vang lên:

– ” Tiểu Mai!!”

Là Khải Phong. Thì ra Phong chờ lâu quá nên quyết định gọi cho quản lí tới chở anh đi tìm cô.

– Khải Phong…_ Tiểu Mai khẽ gọi.

Anh chạy tới nắm chặt 2 vai cô, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ tức giận, gằng giọng nói:

– “Cô biết nghĩ không hả? Sao có thể ra ngoài khi chẳng biết gì về nơi này?!”

Phong nắm cổ tay Mai định lôi đi nhưng cô giằng lại:

– “Chính anh bảo tôi đi một mình mà…tại sao lại mắng tôi chứ?”

Tiểu Mai ấm ức òa lên khóc.

Khải Phong kinh ngạc nhìn cô rồi dần dần chuyển sang lúng túng:

– “Được rồi…đừng khóc nữa. Cô lên xe đi đã”

_________

Cả hai trở về villa khi đã gần 9h.

Tiểu Mai nhất định không nói với Phong một lời nào, im lặng đi về phòng. Khải Phong nhờ trợ lí gọi đồ ăn tới nhà rồi vào gõ cửa phòng Mai Mai:

– Cô có muốn ăn chút gì không?

Tiểu Mai ngồi trong phòng, bụng đang biểu tình dữ dội nhưng vẫn cứng đầu:

– Tôi không ăn!

– “Được thôi, tùy cô”_ Khải Phong nhún vai bỏ đi.

Lăn lộn một lúc ở trên giường, cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn đói, Mai Mai hé cửa thử nhìn ra bên ngoài. Lưu Khải Phong vẫn đang ngồi ăn trong phòng khách. Tiểu Mai nhăn nhó định đóng cửa lại thì giật mình bởi giọng nói của anh:

– Trương Tiểu Mai, cô mau ra đây đi

Cô tự cảm thấy hối hận khi thử mở cửa, nhưng bây giờ đã quá muộn nêm đành đi ra ngoài.

Khải Phong nhìn Mai Mai rồi chỉ xuống chiếc ghế đối diện:

-“Mau ngồi xuống và ăn đi”

Lúc đầu nhìn có vẻ miễn cưỡng nhưng vài phút sau, Tiểu Mai đã ngồi ăn vô cùng tự nhiên và ngon lành.

– “Này cô ăn từ từ thôi”_ Anh để cốc nước ra chỗ Tiểu Mai.



Sau khi dọn dẹp xong, Tiểu Mai nói với Khải Phong:

– “Xin lỗi vì đã để anh phải bận tâm”

-“Cô chỉ cần nhớ lần sau đừng có đi xa như vậy là được rồi. Còn nữa…từ ngày mai, nếu đi đâu…tôi sẽ đi cùng cô”

Tiểu Mai chợt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Phong:

-“Cám ơn anh…à đúng rồi…”

Cô liền tìm thứ gì đó túi xách của mình.

– “Này anh…”_ Tiểu Mai đưa cho Phong 1 chiếc vòng tay hạt cườm.

Khải Phong nhìn chiếc vòng, không hiểu ý cô

– “Lúc nãy tôi đi qua thấy chiếc vòng này khá đẹp nhưng người ta chỉ bán cả đôi nên…Có thể anh không thích nhưng mà…”

– “Được rồi tôi sẽ giữ nó”_ Phong nhận lấy chiếc vòng từ tay Tiểu Mai

– “Nếu không còn chuyện gì thì về phòng đi. Hôm nay cô ngủ trong đó, còn tôi sẽ ngủ ngoài sofa”

Mai Mai gật đầu:

“Vậy tôi vào đây. Ngủ ngon! ^^”

[Vote nhiệt tình để Sam viết tiếp nào]