Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 44: Bệnh đến như núi đổ




Ngay tại lúc Tử Điệp cùng Lạc Hàn đang vội vàng tìm tư liệu bọn người Ngưu Thái y đã muốn trở về, biết hai người ở thư phòng liền khẩn cấp đi qua, khi Ngưu Thái y đuổi tới thư phòng nhìn thấy bọn Lạc Hàn cũng đang làm việc không khỏi đối Tử Điệp có một chút áy náy, Ngưu Thái y có chút bội phục Tử Điệp, hắn cảm thấy tuổi còn nhỏ có thể có năng lực này thực không đơn giản, nhìn thấy Tử Điệp như vậy hắn liền tính trong chuyện này đều nghe theo an bài của Tử Điệp, Tử Điệp ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Thái y đang dừng ở trên người mình, từ trong ánh mắt hắn Tử Điệp biết mình thành công , bệnh tình quả nhiên cùng phán đoán của nàng giống nhau.

“Ngưu Thái y trở về vừa đúng lúc, các ngươi đã nhìn qua hiện tại có thể xác định bệnh tình sao” Tử Điệp hướng Ngưu Thái y hỏi.

“Ta nhìn qua mấy người quả nhiên cùng lời giảng của Lam tiểu thư giống nhau, là dịch tả, chính là loại này bệnh ta chưa thấy từng xuất hiện qua, không biết Lam tiểu thư biết phương pháp cứu trị chăng” Ngưu Thái y trả lời xong liền đem vấn đề lo lắng nhất trong lòng hỏi Tử Điệp.

“Chỉ sợ làm cho chư vị thất vọng, cho tới bây giờ Tử Điệp còn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, nhưng là chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết” Tử Điệp lời thề son sắt nói.

“Biện pháp sớm muộn gì cũng có thể nghĩ ra, bất quá không thể để thời gian lâu được nếu không chỉ sợ sẽ lan tràn lợi hại hơn, như vậy cho dù chúng ta tìm được biện pháp giải quyết thì một nữa người ở đây cũng không cứu nổi” Ngưu Thái y nghĩ mà sợ nói.

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian tới tìm biện pháp giải quyết, Ngưu Thái y ngươi có rất nhiều sách thuốc ta cùng Hàn Vương gia đem những sách có liên quan đều tìm ra, các ngươi lại tiếp tục nhìn xem bên trong có cái tư liệu hữu dụng gì không, bệnh nhân bên kia cũng không thể khinh thường, thời khắc phải chú ý động tĩnh của bọn họ, nhất định phải đem bốn phía vệ sinh làm tốt, như vậy lan tràn sẽ chậm một chút, hiện tại chúng ta liền cùng thời gian thi chạy, nhất định phải nội trong thời gian ngắn nhất tìm được biện pháp giải quyết” Tử Điệp nhìn bọn người Ngưu Thái y nói.

“Được, đều nghe Lam tiểu thư phân phó, Lam tiểu thư có cái gì nghi vấn có thể tùy tay tới hỏi lão phu, lão phu nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn” Ngưu Thái y nhìn Tử Điệp vui mừng nói.

Nhìn bọn Tử Điệp còn tìm kiếm biện pháp giải quyết, bọn người Ngưu Thái y cũng gia nhập vào trận chiến không có khói thuốc súng chiến trường này, Ngưu Thái y dựa theo phân phó của Tử Điệp cùng vài Thái y khác dựa theo bệnh trạng bệnh tình lựa chọn sử dụng mấy vị thảo dược nhất nhất thí nghiệm, lần lượt thất bại lại lần lượt thí nghiệm, làm việc suốt đêm rốt cục cũng có hiệu quả, Tử Điệp lại làm cho người khác đem dược hầm rồi phân phát đến cho mỗi người .

Làm việc cả một buổi tối mỗi người đều phi thường tiều tụy nhưng ai cũng không ngừng lại nghỉ ngơi mà tiếp tục nghiên cứu chế tạo tốt phương pháp trị liệu, liên tục 2 ngày Tử Điệp có điểm ăn không tiêu sắc mặt tái nhợt, đầu từng đợt mê muội, Lạc Hàn nhìn thấy bộ dạng Tử Điệp khuyên nàng nghỉ ngơi một hồi, Tử Điệp chỉ là cười cho qua bảo Lạc Hàn không cần lo lắng cho mình, Lạc Hàn phát hiện giờ phút này Tử Điệp giống như là diều đứt dây tùy thời muốn ngã xuống thật sự lo lắng không thôi.

Hắn làm cho Tử Điệp ngừng động tác, chuyển cái ghế ỷ để cho Tử Điệp nằm xuống nghỉ ngơi một hồi chính mình lại đi lấy chén trà đưa cho Tử Điệp, Tử Điệp nghe lời nằm ở trên ghế ỷ, thỉnh thoảng nói hai ba câu, Tử Điệp nhìn Lạc Hàn chiếu cố mình có cảm giác nói không nên lời, Tử Điệp cảm thấy Lạc Hàn đang bị mình cảm hóa một chút, không hề như trước kia lạnh lùng, cho dù có cũng là ở bên ngoài mới có thể biểu hiện ra ngoài, Tử Điệp cảm thấy thỏa mãn không thôi, kỳ thật Tử Điệp muốn rất đơn giản chính là mỗi ngày đều có thể cùng Lạc Hàn cùng một chỗ, mặt trời mọc cùng nhau làm việc ngày hết lại cùng về nhà.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cục tìm ra biện pháp giải quyết ” Ngưu Thái y ở bên ngoài kích động hét lên.

Tử Điệp nghe được lời của Ngưu Thái y liền nhanh từ trên ghế đứng lên hướng ngoài cửa chạy tới, nàng muốn xem rốt cuộc có phải thật sự hay không, Ngưu Thái y nhìn thấy Tử Điệp đi ra, lập tức kích động đem Tử Điệp kéo về phía trước.

“Lam tiểu thư, dựa theo ngươi nói chúng ta rốt cục tìm ra phương pháp trị liệu, chỉ là bây giờ còn không xác định đợi cho bọn họ dùng xong mới biết kết quả , dự kiến trong buổi chiều hôm nay có thể biết kết quả” Ngưu Thái y không để ý nam nữ chi ngại lôi kéo tay Tử Điệp nói.

“Phải không, nhanh như vậy đã tìm ra phương pháp , mới hai ngày mà thôi, nếu như vậy, Ngưu Thái y các ngươi mau nhanh đem dược hầm tốt sau đó cho bọn họ dùng nhìn xem hiệu quả như thế nào” Tử Điệp nhanh nói.

“Thời gian là nhanh như vậy là may mắn có Lam tiểu thư ở đây nếu không chúng ta còn không biết đến bao lâu mới có thể tra ra nguyên nhân cũng tìm được phương pháp trị liệu đâu, ngươi thực là đại ân nhân Thiệu dương quốc chúng ta a” Ngưu Thái y cảm kích nói.

“Trâu Thái y rất khách khí , ta cũng là con dân Thiệu dương quốc, cứu trị bọn họ ta cũng có phân trách nhiệm” Tử Điệp bình tĩnh nói.

Chờ đợi là một việc tàn khốc nhất thế gian, cả một ngày Tử Điệp cùng Ngưu Thái y bọn họ trong lo lắng vượt qua, rốt cục mặt trời lặn trên Tây Sơn thời điểm thì người thông báo cũng trở về, người thông báo một hồi đến liền cảm động đến rơi nước mắt quỳ trên mặt đất nói cho Ngưu Thái y, bệnh nhân dùng dược xong bệnh trạng rõ ràng có thay đổi, bệnh nặng đã không còn run rẩy dựa theo phân phó của Tử Điệp đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, bệnh tình của những người trong góc nhẹ hơn dùng xong đã không có đi tả nữa …

Nghe được thông báo xong, tiếng cười ở quý phủ từ từ khi có dịch bệnh mất lặng đến giờ cũng phát ra, Tử Điệp nhìn những khuôn mặt tươi cười cảm thấy thực vui mừng, đi vào quốc gia xa lạ này đây là việc đầu tiên làm cho Tử Điệp thật cao hứng từ trong tròng, Lạc Hàn nhìn bọn họ cũng thản nhiên nở nụ cười, càng nhiều là đem ánh mắt đặt ở trên người Tử Điệp, Tử Điệp quay đầu cùng ánh mắt Lạc Hàn va chạm cùng một chỗ, nhìn Lạc Hàn Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ dần trở nên mơ hồ, nàng muốn bắt trụ tay Lạc Hàn lại chậm rãi ngã xuống.