Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 28: Thật nhức đầu!




"Không có gì hết!" - Tôi trả lời qua loa, quay gót đi thật nhanh trong đêm tối.

Sau khi biết mình vì nóng nảy mà chơi ngu tôi liền tự chửi mình. Đúng là thần hồn lấn át thần tính. Đã nói với lòng là không muốn hắn biết mà vậy mà, chời ơi chắc tôi nhục chết mất. Người ta đã không thích tôi rồi, còn "loa loa" lên cho người ta biết. Lúc nãy đã khó xử lắm rồi, về sau khi gặp hắn tôi biết làm như thế nào đây? Chưa kể ngày nào cũng phải gặp. Ngu vẫn hoàn ngu.

"Chị nói vậy là sao? Nói rõ đi chứ! Này chị đi đâu vậy?" - Hắn thấy tôi đánh bài chuồn liền rượt theo. Hắn càng đuổi tôi càng chạy.

"Về nhà chứ đi đâu." - Tuy đang chạy nhưng tôi vẫn ráng ngoái đầu lại hét.

"Đứng lại cho tôi." - Hắn vừa chạy vừa nói.

Hà hà cái câu "Đứng lại cho tôi" chính là cái câu vô dụng nhất quả đất. Có đứa ngu mới đứng lại, nói cũng như không. Bà đây cứ chạy đấy xem mày làm gì được bà. Tôi đây không muốn nhục chui đầu xuống đất đâu. Kể ra hai đứa cũng rảnh, chơi trò "mèo vườn chuột" qua mấy khu phố, đến lúc tôi xốc hông đau muốn xỉu thì cũng là lúc tới nhà. Chống nạnh thở hồng hộc như trâu, tôi quay qua nhìn cái tên nhãi nhép bon chen rượt tôi chạy toát mồ đang chống một tay xuống đầu gối thở không khác gì tôi. Đã què tay rồi mà còn ham hố chạy.

Chỉ là buột miệng nói ra mấy câu không nên nói vậy mà hậu quả lại quá lớn, lớn đến nỗi tôi muốn khóc. Đứng im để ổn định nhịp tim, tôi thở đều đặn, xoa hông trái cho đỡ đau rồi định mở cổng vào nhà. Nhưng ôi thôi, lúc nãy quên kêu mẹ đưa chìa khóa rồi. Lúc nãy cứ nghĩ là đi chơi xong về luôn chứ có ngờ là bố mẹ đi theo chúng tôi đâu. Chán nản cực độ, tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, thấy hắn định mở miệng nói gì đó tôi liền cắt ngang:

"Quên mang chìa khóa rồi, đợi bố mẹ về rồi tính tiếp" - Sau đó nhìn thấy hắn xoa xoa tay phải, chân mày hơi nhăn liền bồi thêm mấy câu hỏi thăm - "Tay đau hả? Ai bảo chạy cho cố vô."

"Không phải tại chị chạy à?" - Hắn nhìn tôi, nhướn mày.

"Tại lúc nãy bị cái tên xấu xa kia hù cho một trận nên thấy trời tối quá bị liệu nên chạy." - Aizzz trình nói dối của tôi ngày càng kém. Nhắc lại chuyện hồi nãy, da gà tôi lại nổi lên, lạnh hết cả sống lưng, coi như số tôi vẫn còn may, thoát khỏi cái tên biến thái đó, nếu không thì ngay cả mặt bố mẹ tôi còn không thể nhìn lần cuối.

"Chị nói dối thì cũng phải thông minh lên một chút chứ." - Hắn nhìn tôi khinh bỉ.

Tôi bị cứng họng, muốn nói lại cũng không được nên đành khoanh tay tựa lưng vào cổng. Thôi tốt nhất là đừng mở miệng nói gì hết. Cái miệng nhiều lúc phản chủ lắm, "cái miệng hại cái thân". Hắn thấy tôi không nói gì thì liền tiến lại gần. Hai đứa cứ tựa lưng vào vào cổng nhìn xung quanh. Tôi vẫn như bình thường, ngước lên bầu trời tối đen kia ngắm nhìn những vì sao chớp tắt, mặt trăng hôm nay khá tròn nhỉ, ánh lên một màu vàng huyền bí. Hắn thì tôi không dám nhìn, cũng không biết hắn đang làm gì. Trong lòng tôi nôn nao mong bố mẹ mau về. Cái hoàn cảnh chó cắn gì đây! Đừng hỏi gì nhé, đừng nói gì hết. Mà hình như ông trời không thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, tôi cầu xin chưa được 3 giây thì giọng hắn liền vang lên:

"Lúc nãy chị nói như thế là có ý gì?" - Vậy là quyết không buông tha tôi hả?

"Chị có ý gì thì cậu tự hiểu đi." - Tôi trả lời, sau đó liền vắt óc suy nghĩ chuyện khác để đánh trống lãng.

"Tôi hiểu. Nhưng không biết có đúng ý chị không. Chị không muốn trả lời tôi cũng không muốn nói nhiều. Tôi chỉ có thể nói với chị rằng. Lời tôi nói với My là thật còn lời tôi nói với bố mẹ là nói dối." - Hắn ngước mắt nhìn ánh xe phía xa nói khẽ.

"Là sao?" - Bây giờ tới lượt tôi mặt ngu hỏi hắn, cái gì mà thật cái gì mà nói dối...

"Chị tự hiểu đi. Hiểu rồi thì trả lời tôi. Bố mẹ về rồi. Vào nhà thôi." - Hắn dám dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông" với tôi.

Tuy chẳng hiểu gì nhưng tôi không dám cả gan hỏi. Mắc công hắn hỏi lại thì tôi chỉ có nước chết nhục. Nhìn xe bố mẹ ngày càng tiến lại gần, lòng tôi vừa thanh thản vừa không muốn. Khó hiểu. Nhìn mẹ bước xuống, trên tay là chùm chìa khóa thân yêu, tôi mừng phát khóc. Lọt tọt tránh chỗ cho mẹ mở cửa, tôi nhanh chân phóng vào nhà. Tuy có chút không muốn nhưng mà vào được nhà thì tôi hạnh phúc lắm rồi. À mà quên tôi quay lại lôi hắn vào cùng, đến một khoảng cách vừa đủ để bố mẹ không thể nghe được tôi thì thầm nói với hắn:

"Cấm không được nói với bố mẹ chuyện chị gặp người xấu nghe chưa. Chị không muốn bố mẹ lo lắng."

"Ừ, tôi biết rồi. Chị sợ bố mẹ không cho đi chơi tiếp thì có" - Hắn lại dùng cái giọng khinh thường đó nói chuyện với tôi.

"Chết đi đồ đáng ghét" - Tôi không vừa đánh hắn một phát rồi chạy vô phòng.

Tôi biết chứ, biết rằng hắn đang cố cứu vãn lại mối quan hệ đang quá gượng gạo giữa hai đứa. Hắn có tình thì tôi cũng phải có ý, cần phải phối hợp nhịp nhàng, đưa mối quan hệ chị em gượng gạo này vào quỹ đạo như lúc trước, lúc chúng tôi như chó với mèo, không còn một thứ tình cảm nào khác.

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________

Vệ sinh cá nhân xong xuôi tôi chui vào chăn ấm nệm êm, ôm điện thoại onl facebook. Chơi face hoài cũng chán, mắt díp lại. Thôi đi ngủ, ngủ đi là quên hết. Mấy chuyện không vui hôm nay quên hết đi. Ngày mai sẽ là một ngày mới, sẽ vui vẻ hơn. Tình cảm này đã được làm rõ, tôi sẽ không còn bối rối nữa. Nhưng nói là như vậy tuy nhiên tôi vẫn muốn biết cái câu nói khó hiểu của hắn lúc nãy là có ý gì.

"Lời tôi nói với My là thật còn lời tôi nói với bố mẹ là nói dối."

Cái gì mà dối với thật ở đây. Rắc rối khó hiểu. Ôi đau não quá. Mà My là ai cơ chứ? Tôi có biết không? My với bố mẹ tôi thì có liên quan gì với nhau? My.... Nếu hắn nói vậy thì chắc chắn là người quen của hắn và tôi biết, con gái? À... không lẽ là con bé đó. Con bé thích hắn? Coi như là đúng đi nhưng bố mẹ tôi thì sao? Hắn một ngày nói bao nhiêu câu với họ, không lẽ mỗi ngày tôi phải chực chờ ngồi nghe. Ôi rắc rối quá, á á á! Ngủ! Đi ngủ! Hôm nay như vậy là quá lắm rồi, đầu tôi sắp nổ tung rồi. Buồn, vui, bàng hoàng, kinh sợ, khóc lóc,... tất cả các cảm xúc của con người tôi hôm nay coi như đã lãnh đủ. Có gì thì để mai tính đi.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________