Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 44: Chứng thực nhận xét(2)




Lam Diệp Phù ngồi suy đoán linh tinh một chút, liền lôi điện thoại ra nhìn giờ

2 giờ 59 phút chiều rồi!

Hắn sẽ không đến sao?

Cô bắt đầu đếm ngược

Từng con số...giống như một đợt căng thẳng tới từng nhịp thở

Tâm tư càng lúc càng thất vọng

5

..

4

..

3

..

2

..

1

..

0

Một trận gió thổi đến, khiến cô nhắm mắt lại

Cảnh tượng có chút quen thuộc

Thế nhưng, trước mặt cô, là một cái máy bay tư nhân rất to, cô chỉ bằng một phần tử của nó

Từ từ...có gì đó sai sai

Máy bay?

Là máy bay a?

Cô đã thử nghĩ đến rất nhiều trường hợp, nhưng tuyệt không nghĩ đến tên này trực tiếp dùng máy bay xuất hiện

Cái cảnh tượng này, so với trước đây còn khủng bố hơn

Mẹ nó, có cần khoa trương đến vậy không?

Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao?

Cửa máy bay mở ra, liền là một cái thang dài nối đến trước chỗ cô ngồi một khoảng

Từng bậc thang được trải thảm đỏ giống như màu máu, huy hoàng diễm lệ

Ngay sau đó, mấy tên vệ sĩ áo đen nhảy xuống từ cửa sổ máy bay, xếp thành hai hàng, ưỡn ngực đứng thẳng

Không sai, đích thực là nhảy xuống!

Sau đó, cô thấy một người đàn ông nữa nhảy xuống, bộ dáng cao quý hơn ba phần. Hắn mặc áo đuôi tôm, đeo kính và găng tay, bộ dạng giống như trợ lí

Lam Diệp Phù thắc mắc, nhân vật chính đâu?

Cô quả thực đã xem qua ảnh, nhưng là chụp khá mờ. Lần trước Thiên Phi đến sân thượng nhà cô cướp đồ cũng rất tối, cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt

Cho nên, lần này mới coi như chính thức gặp!

Hắn không phải chỉ đem người đến đây thôi đấy chứ?

Con mẹ nó! Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng tầm thường rồi!

" Phi thiếu!" Trong lúc suy nghĩ linh tinh, Lam Diệp Phù liền thấy bọn họ cúi người xuống, kính cẩn đồng loạt nói

Hắn...hắn đến!

Cô không biết, bây giờ bản thân mang biểu tình gì

Cũng không biết...phải nói gì

Nhưng là...cuối cùng cũng được gặp mặt!

Thiếu niên bước ra từ cửa máy bay, khuôn mặt lãnh khốc không nhìn thẳng, cũng không cười. Hắn liếc mắt một cái liền có thể làm cả nhân loại điên đảo

Thiếu niên vóc dáng cao gầy mang một bộ đồ đen và đi giày thể thao, cổ áo còn mở ra 2 3 cái khuy, ma mị quyến rũ chúng sinh đến rụng rời, ngũ quan hoàn mĩ như điêu khắc, so với nữ sinh còn nhiều phần sắc sảo hơn

Nam nhân này, đẹp đến mức đếch thuộc về nhân gian!

Ok, Am phai. Cô ổn! Cô thực sự ổn mà!

Lần này gặp mặt, cô liền chứng thực nhận xét

Bức ảnh Nam Cung Tang Du chụp lén rồi gửi cho cô, đích xác là sử dụng photoshop

Bởi vì, ít nhất người trong hình đẹp đến như vậy nhưng còn nhìn ra là người a! Tên này là đến từ thần giới phỏng?

Cái hình kia lại còn chụp mờ như vậy mà đã làm nữ sinh chao đảo, thế còn cái người trước mặt cô thì thế nào? Khẳng định các oan hồn nhìn thấy cũng mãn nhãn đến mức tức khắc muốn đi đầu thai

Bấy lâu nay, bản thân đang nói chuyện với thứ gì thế này?

Lam Diệp Phù càng ngày càng cảm thấy bản thân nhỏ bé! Cô là người bình thường a!

Nhìn ánh sáng chói lóa của Thiên Phi, cô xuýt chút nữa quỳ xuống kêu lên 'Ngô hoàng vạn tuế!'

Thiếu niên đi xuống từng bậc thang, từ từ chậm rãi. Rõ ràng là một việc rất bình thường, nhưng hắn làm liền hoàn mĩ đến chói mắt.

Cho nên, Nam Cung Tử Phi vô tội vốn dĩ chẳng làm gì cũng bị Lam Diệp Phù ở trong đầu mắng đến mẹ không nhận ra

Mẹ nó! Có cần nhất thiết như thế không?

Cô tưởng tượng lại bộ dáng 'nhân loại tầm thường' đi thang bộ, so sánh với Thiên Phi liền cảm thấy máu chó

Hắn đi thôi còn như thế? Đến lúc mở miệng nói chuyện thì thế nào? Có phải mỗi tiếng hắn nói ra đều được mọi người tôn sùng đến mức hư cấu không?

Cô quen biết với loại người gì thế này?

Mắt chó của cô...liền muốn mù rồi!

Nam Cung Tử Phi bước xuống dưới đất liền dừng lại, trong đáy mắt không có tiêu cự, cũng không biết hắn nhìn đi đâu

Lam Diệp Phù lúc này mới nhớ ra hắn không nhìn thấy, đứng dậy đi từ từ về chỗ hắn

Không biết, sau dịp này cô có mắc bệnh tim luôn không? Về nhà liền sẽ đi khám

Lam Diệp Phù đi đến trước mặt Nam Cung Tử Phi, mùi hương của hắn xộc vào mũi làm cô cảm thấy bản thân có sức chịu đựng thật vi diệu

Cô gắng kìm nén cảm xúc quá, vẻ mặt của cô liền thành vô cảm

Điều đầu tiên Lam Diệp Phù làm, không phải bắt tay chào hỏi thân mật, hay trải nghiệm cảm giác lãng mạn cầm tay hắn dẫn đi. Cô đưa hai tay lên ngực, cài lại khuy áo cho hắn. Thú tính của cô tùy thời có thể bộc phát a!

Mấy tên áo đen cùng cả Phong Triệt nhìn thấy vậy liền sợ không thốt lên được từ nào

Bọn họ những tưởng Phi thiếu gấp như vậy là để đi phẫu thuật thị giác, hóa ra là để gặp vị tiểu thư này à?

Cho dù là vậy, vị tiểu thư này lại có thể thực hiện một hành vi cuồng bạo như vậy

Bạo quân lang tỉ Lam Diệp Phù vốn không làm gì vẫn đang điềm nhiên tiếp tục công việc "...."

Nguyên lai là, cái vụ đi cướp chocolate, mấy tên áo đen là người có EQ thấp hơn độ dài sợi tóc ( bỏ qua mấy đứa đầu trọc), cho nên...bọn họ chỉ đơn giản nghĩ bản thân đang thực hiện một mệnh lệnh bình thường. Còn kẻ có EQ cao Phong Triệt lúc đó liền không có mặt

Máu chó một đầu!

Một đám người nhìn nhau, có lẽ lần này đi theo Phi thiếu đến khoa phẫu thuật bọn họ cũng cần thông thị giác một lượt

" Ngươi đứng yên!" Lam Diệp Phù với sức chịu đựng phi thường lên tiếng " Thiên Phi, ngươi đây là làm cái gì a? Ngươi có biết ta là một kẻ bình thường đến đếch thể bình thường hơn không? Có cần phô trương như thế không? Mẹ nó! Đây là cái gì? Vệ sĩ? Thảm đỏ? Máy bay tư nhân? Đùa nhau à? Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao?

Hơn nữa, chỗ này đâu phải là nơi có thể đậu máy bay? Ngươi muốn vi phạm pháp luật à?

Ân, nói xem! Một cô gái tầm thường tự nhiên thấy một cái máy bay khủng bố như vậy đùng một cái xuất hiện trước mặt có biểu tình như thế nào?

Còn có...ngươi có thể hay không ăn mặc đàng hoàng một chút, ta là nữ nhân! Nữ nhân a!" Cuối cùng, ngươi không thể bớt đẹp đi một tí không? Đẹp quá cũng là một cái tội

Câu này, tất nhiên, Lam Diệp Phù chưa mở miệng nói ra. Thế nhưng về sau, có lẽ lúc nào đó nhan sắc của hắn hại cô thảm hại liền sẽ đem ra mắng

Nam Cung Tử Phi nghe giọng, biết là cô, liền đứng yên. Thế nhưng cũng không nghĩ đến vừa gặp mặt liền sẽ bị mắng thảm bại đến như vậy

Hắn đã làm gì sai a?