Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 2




Lâu đài Malory trên quảng trường Grosvenor sáng bừng lên, và hầu hết những người cư ngụ đang ở trong phòng ngủ của họ, chuẩn bị cho buổi vũ hội của Công tước và phu nhân Shepford. Những người hầu bận rộn hơn thường lệ, cứ phải chạy từ góc này đến góc khác của lâu đài.

Đức ngài Marshall cần nhiều hồ hơn trên cái ca-vát của mình. Tiểu thư Clare muốn có một bữa nhẹ. Suốt cả ngày cô đã quá bồn chồn trong việc ăn uống. Tiểu thư Diana cần một suất sữa nóng hòa rượu để giữ mình bình tĩnh. Cầu chúa phù hộ cô gái, đây là mùa đầu tiên và buổi khiêu vũ đầu tiên của cô; cô không ăn gì đã hai ngày rồi.

Đức ngài Travis cần được giúp để tìm cái áo diềm xếp mới. Tiểu thư Amy đơn giản là cần được lên tinh thần. Cô bé là người duy nhất trong gia đình còn quá trẻ để tham dự buổi vũ hội, thậm chí là một vũ hội hóa trang nơi cô sẽ không bị nhận ra theo bất cứ cách nào. Ôi, tuổi mười lăm kinh khủng làm sao!

Người duy nhất đang sửa soạn cho buổi vũ hội không phải là con cái của gia đình này là Tiểu thư Regina Aston, cháu gái của Đức ông Edward Malory và cậu em họ của lũ con ông. Dĩ nhiên, Tiểu thư Regina có một người hầu gái riêng để giúp đỡ nếu cô cần gì, nhưng hình như cô không cần, vì vậy không ai nhìn đến họ trong cả giờ.

Những hoạt động trong ngôi nhà đã vang tiếng nhiều giờ rồi. Đức ngài và các Tiểu thư Malory đã bắt đầu việc sửa soạn còn sớm hơn nhiều, từ lúc lời mời tới dự bữa tối trang trọng được đưa tới cho một số ít người trước vũ hội. Họ đã bắt đầu từ vài giờ trước. Hai anh em nhà Malory sẽ hộ tống những người chị em và cậu em họ của mình, một trách nhiệm cao cả dành cho những người đàn ông trẻ tuổi, một người vừa tốt nghiệp trường đại học còn người kia vẫn đang theo.

Marshall Malory không định tháp tùng những người phụ nữ của gia đình mình cho tới tận hôm nay, khi đột ngột, một tiểu thư bạn của họ đã xin phép đi cùng xe ngựa với gia đình Malory. Thật may mắn khi nhận được lời thỉnh cầu như thế từ một tiểu thư đặc biệt.

Cậu đã yêu cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, vào năm ngoái, khi cậu trở về nhà trong kỳ nghỉ. Lúc đó cô đã không cho cậu bất cứ khích lệ nào. Nhưng bây giờ cậu đã học xong, hai mốt tuổi, một người đàn ông thực sự. Do đó, lúc này thậm chí cậu có thể xây dựng gia đình riêng của mình nếu cậu có ý muốn. Cậu có thể hỏi cưới tiểu thư ấy. Ôi, tuyệt vời làm sao khi đến tuổi trưởng thành!

Tiểu thư Clare cũng đang suy nghĩ về tuổi tác. Cô hai mươi, thật kinh hãi khi ngẫm nghĩ về điều đó. Đây là mùa thứ ba của cô và cô vẫn chưa có được một người chồng hay thậm chí một cuộc hứa hôn. Ồ, cô đủ xinh đẹp chứ, với mái tóc vàng, da trắng, mọi thứ đều thanh tú. Đó là vấn đề. Cô chỉ ... xinh đẹp. Không nơi nào cô có thể nổi bật như cô em họ Regina, và cô thật nhạt nhòa khi đồng hành cùng cô gái trẻ trung hơn đó. Số phận quá tệ, đây là mùa thứ hai cô sẽ phải chia sẻ với Regina.

Clare cáu kỉnh. Cô em họ của mình nên kết hôn rồi mới đúng. Cô ấy đã có cả tá lời cầu hôn. Và không phải là cô không bằng lòng. Cô ấy dường như còn hơn cả sẵn lòng, hầu như còn muốn ổn định hơn cả Clare. Nhưng vì lý do này hay lý do khác tất cả những lời cầu hôn đều đi đến chỗ kết thúc. Thậm chí suốt cả chuyến du lịch châu Âu năm ngoái cũng không đưa lại một người chồng. Regina trở về Luân Đôn cuối tuần trước, vẫn đang tìm kiếm.

Năm nay cũng có thêm sự cạnh tranh từ chính em gái Clare, Diana. Chưa đầy mười tám, cô ấy nên chờ đến năm sau trước khi được giới thiệu. Nhưng cha mẹ họ nghĩ rằng Diana đủ lớn để được vui chơi. Tuy nhiên, cô bị cấm tuyệt đối tơ tưởng nghiêm túc về bất cứ người đàn ông trẻ tuổi nào. Cô còn quá trẻ để kết hôn, nhưng cô có thể hưởng tất cả những niềm vui mình thích.

Tiếp theo cha mẹ cô sẽ để cô em mười-lăm-tuổi Amy rời khỏi trường học khi cô bé mười sáu, Clare nghĩ, bực mình thêm nữa. Cô có thể phải nhìn điều đó! Năm tới , nếu vẫn chưa có được một người chồng, cô sẽ phải cạnh tranh với cả Diana và Amy. Amy cũng nổi bật như Regina, với mái tóc màu tối chỉ một vài người nhà Malory sở hữu. Clare sẽ phải có được một ông chồng trong mùa này, nếu không sẽ chết mất.

Clare chỉ biết chút ít về điều đó, nhưng những cái đó là cũng là những cảm nghĩ của cô em họ xinh đẹp của cô. Regina Ashton nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương trong khi người hầu gái, Meg, cuộn mái tóc đen dài của cô lại để ẩn bớt chiều dài của nó và làm nó trông thời trang hơn. Regina không nhìn đôi mắt màu xanh coban đầy ấn tượng đang nheo lại, hay bờ môi đang mím chặt, hay làn da quá trắng mỏng manh làm nổi bật mái tóc đen và đôi mi dài đen nhánh nhiều xúc cảm. Cô đang thấy những người đàn ông, những anh chàng đang diễu qua, cả một đội quân –người Pháp, Thụy Sĩ, Úc, Ý, Anh – và tự hỏi tại sao mình vẫn chưa kết hôn. Chắc chắn không phải là vì thiếu cố gắng.

Reggie, như cô vẫn luôn được gọi, đã có quá nhiều những anh chàng để lựa chọn đến nỗi việc đó thực sự gây lúng túng. Có ít nhất cả tá người mà cô chắc chắn là sẽ mang lại cho mình hạnh phúc, khoảng hai tá cô nghĩ mình sẽ yêu, và quá nhiều những người sẽ không được chấp nhận vì lẽ này hay lẽ khác. Và đó là những người Reggie có cảm tình, nhưng các chú bác của cô thì không.

Ồ, đấy là những bất lợi của việc có tới bốn ông chú ông bác hết mức yêu thương mình! Cô cũng ngưỡng mộ họ, tất cả bốn người. Bác Jason, năm nay bốn mươi lăm, đã là người đứng đầu gia đình từ khi mới mười sáu, gánh vác trách nhiệm với ba người em trai và một cô em gái, mẹ của Reggie. Jason hết sức nghiêm túc gánh vác những trách nhiệm của mình – đôi khi quá nghiêm túc. Ông là một người rất nghiêm nghị.

Bác Edward hoàn toàn ngược lại, hài hước, vui vẻ, dễ chịu, khoan dung. Kém Jason một tuổi, Edward đã kết hôn với dì Charlotte khi ông mới hai hai, sớm hơn Jason nhiều. Ông có năm con, ba gái và hai trai. Cậu anh họ Travis, bằng tuổi Reggie và là người con thứ. Họ là những người bạn thân thiết, cùng với con trai duy nhất của chú Jason.

Mẹ của Reggie, Melissa, ít tuổi hơn hai người anh tới gần mười bảy năm. Nhưng hai năm sau khi có bà, chú James lại ra đời.

Chú James là người em bất trị, một người đã làm những điều khủng khiếp và theo cách của chính mình. Lúc này ông ba lăm, và tên ông thậm chí còn không được đề cập đến nữa. Đã từ lâu trong suy nghĩ của bác Jason và Edward, chú James không tồn tại. Nhưng Reggie vẫn yêu quý ông, bất chấp những tội lỗi kinh khủng của ông. Cô rất nhớ ông và chỉ đi gặp ông một cách bí mật. Từ chín năm trước, cô mới chỉ gặp ông sáu lần, lần cuối cùng cách đây hơn hai năm.

Anthony, thật lòng mà nói, là người chú cô thích nhất. Ông cũng là người duy nhất ngoài Reggie, Amy, và mẹ cô có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh coban của bà cố Reggie, người vẫn bị xì xào là một người rất tinh quái. Không ai trong gia đình chấp nhận cái sự việc khiếm nhã đó, dĩ nhiên. Có lẽ ông là người cô thích nhất bởi vì ông quá phóng khoáng, như chính cô vậy.

Anthony, ba mươi tư tuổi và là đứa trẻ của gia đình, như một ông anh trai hơn là một người chú. Ông cũng, hoàn toàn thích thú, là kẻ trác táng khét tiếng nhất xã hội kể từ khi ông anh James rời khỏi Luân Đôn. Nhưng trong khi James có thể trở nên nhẫn tâm, vì có nhiều phần của Jason trong mình, chú Anthony được trao tặng vài tính cách của Edward. Ông là một anh chàng sôi nổi, quá nhiều nhiệt tình. Ông không để bất cứ ai cười cợt mình, nhưng ông sẽ dùng hết sức mình để làm hài lòng những người ông quan tâm.

Reggie mỉm cười. Cho tất cả những cô nhân tình và những người bạn kỳ dị của ông, cho tất cả những vụ bê bối vung vẩy quanh ông, những cuộc đọ súng ông tham chiến, những vụ cá cược bừa bãi ông tham dự, đôi khi Anthony là kẻ đạo đức giả đáng yêu nhất trong suy nghĩ của cô. Vì một trong số những người bạn lêu lổng của chú thậm chí còn nhìn sang cô để đưa một lời mời trong chiếc hộp nhẫn. Thậm chí những gã đàn ông phóng đãng nhất cũng học cách che dấu những ý nghĩ của họ khi cô đang ở nhà chú, buông những lời đùa cợt vô hại và chỉ như vậy, không hơn. Nếu bác Jason từng biết được cô đã thậm chí ở trong cùng một căn phòng với vài người đàn ông cô đã gặp, cơn thịnh nộ sẽ nổ ra, cá biệt trong trường hợp của chú Tony. Nhưng bác Jason không bao giờ biết, và mặc dù bác Edward có nghi ngờ, ông cũng không nghiêm khắc như bác Jason.

Tất cả bốn người chú bác đều đối xử với cô như một đứa con gái hơn là một đứa cháu bởi vì họ đã nuôi nấng cô từ sau cái chết của cha mẹ lúc Reggie mới lên hai. Họ đã cùng chia sẻ cô theo đúng nghĩa đen từ khi cô được sáu tuổi. Bác Edward đang sống ở Luân Đôn và, đó cũng là nơi chú James và Anthony sống. Ba người họ có vụ cãi vã lớn với bác Jason vì ông khăng khăng đòi nuôi dưỡng cô ở chỗ ông. Ông đã phải nhượng bộ và chấp nhận để cô sống sáu tháng mỗi năm với bác Edward, nơi cô có thể gặp hai người chú thường xuyên.

Khi cô mười một tuổi, chú Anthony cảm thấy rằng mình đã đủ lớn để yêu cầu có thời gian nuôi cô như các anh. Chú được chấp thuận các tháng mùa hè, hoàn toàn cho việc vui chơi. Chú rất vui vẻ khi phải hi sinh cuộc sống tự do trong nhà mình mỗi năm, và dễ dàng thực hiện việc đó, bởi đi theo Reggie là người hầu gái, bà bảo mẫu, và nữ gia sư của cô. Chú Anthony và Reggie hàng tuần có hai bữa tối cùng với bác Edward và gia đình ông. Dù vậy, tất cả không khí gia đình đó chưa bao giờ làm cho Anthony có mong muốn kết hôn. Và từ khi cô ra mắt, không còn phù hợp để cô có vài tháng trong năm ở với chú, vì vậy cô rất hiếm khi gặp ông.

Ô, phải rồi, cô nghĩ, cô nên sớm kết hôn. Đó không phải là điều cô thật sự muốn. Cô thích sống theo sở thích của mình nhiều hơn trong vài năm tới. Nhưng đó lại không phải là điều các chú bác của cô muốn. Họ làm ra vẻ khát khao của cô là tìm được một ông chồng phù hợp và bắt đầu một gia đình. Không phải tất cả những cô gái trẻ đều muốn vậy sao? Thực tế, họ đã gặp nhau để thảo luận, và không thèm qua tâm cô đã công khai là mình chưa sẵn sàng rời khỏi vòng tay gia đình, cho tới lúc ý định tốt đẹp của họ cũng thắng được sự phản kháng của cô, và cô từ bỏ.

Từ lúc ấy cô đã cố hết sức mình để làm họ hài lòng bởi vì cô yêu quý họ rất nhiều. Cô đã có bốn người cầu hôn và hơn nữa, nhưng một người trong họ lại tìm ra lỗi lầm gì đó của anh ta. Cô tiếp tục tìm kiếm khắp châu Âu, nhưng vì thế cô thấy quá mệt mỏi khổ sở trong việc nhìn mọi đàn ông cô đã gặp bằng con mắt đánh giá. Cô không thể kết bạn. Cô không thể thích bản thân mình. Mỗi người đàn ông phải bị cắt ra thật cẩn thận để nghiên cứu – anh ta là nguyên-liệu-chồng sao? Anh ta chắc phải là một người kì diệu để tất cả chú bác của cô đều sẽ chuẩn y?

Cô bắt đầu tin rằng không có một người đàn ông như thế, và có nhu cầu đến tuyệt vọng để phá vỡ nỗi ám ảnh tìm kiếm của mình. Cô muốn gặp chú Tony, người duy nhất sẽ hiểu, người sẽ nói đỡ cho cô với bác Jason. Nhưng chú Tony đang ở thăm một người bạn ở nơi khác khi cô quay trở lại Luân Đôn và không trở về cho tới tối qua.

Reggie đã đi gặp chú hai lần ngay tối đó, nhưng cả hai lần ông đều ra ngoài, vì vậy cô để lại một tin nhắn. Chắc hẳn là chú đã nhận được nó bây giờ rồi. Vậy tại sao ông chưa tới?

Cùng lúc với ý nghĩ đó cô bỗng nghe tiếng xe ngựa dừng lại phía trước nhà. Cô cười, một âm thanh du dương vui vẻ.

"Cuối cùng thì!"

"Cái gì cơ?" Meg muốn biết. "Tôi vẫn chưa xong. Tôi sẽ nói cho cô biết là thật không dễ để búi mái tóc này lên. Tôi vẫn nói cô nên cắt nó đi. Việc đó sẽ cứu cả tôi và cô đấy."

"Đừng bận tâm đến nó, bác Meg." Reggie nhảy lên, làm vài cái kẹp rơi xuống sàn. "Chú Tony đang ở đây."

"Ở đây bây giờ, cô nghĩ cô sẽ đi đâu với vẻ ngoài thế này?" Giọng của Meg có vẻ bất bình.

Nhưng Reggie lờ nó đi và lao khỏi phòng mình, vẫn còn nghe giọng Meg "cô Regina Ashton!" mà không buồn để tâm. Cô chạy cho tới khi đến cầu thang dẫn ra sảnh đường chính dưới lầu, và lúc ấy cô mới nhận thức tình trạng quần áo ít ỏi của mình và dừng lại. Cô rẽ nhanh trở lại một góc, quyết không rời đi cho tới lúc nghe được tiếng của người chú. Nhưng cô không nghe thấy. Thay vì vậy cô lại nghe tiếng một phụ nữ, và do dự lén nhìn, cô thất vọng vô cùng khi thấy người quản gia đang đón một phụ nữ, không phải chú Tony. Cô nhận ra người phụ nữ này là Quý bà gì-đó, người Reggie đã gặp ở Hype Park vài ngày trước. Chán thật! Chú Tony đang ở nơi quái quỷ nào vậy?

Vừa lúc đó Meg nắm lấy tay cô và kéo cô trở lại hành lang. Meg có những đặc quyền, đó là tất nhiên, nhưng không có gì lạ, bởi vì bà đã ở cùng Reggie lâu như bảo mẫu Tess, người đã ở từ lúc cô sinh ra.

"Nếu tôi từng nhin thấy bất cứ điều gì bê bối như việc cô đứng đó trong bộ dạng khó coi của mình, tôi sẽ muốn biết!" Meg la rầy khi cô đẩy Reggie trở xuống cái ghế trước bàn trang điểm nhỏ bé. "Chúng tôi đã dạy cô tốt hơn thế!"

"Tôi đã nghĩ đó là chú Tony."

"Đó không phải là lý do."

"Tôi biết, nhưng tôi phải gặp chú ấy tối nay. Bác biết tại sao mà, Meg. Ông ấy là người duy nhất có thể giúp tôi. Ông sẽ viết thư cho bác Jason và lúc đó rốt cuộc thì tôi có thể xả hơi."

"Và cô nghĩ ông ấy có thể nói thế nào với Đức ông Marquis rằng điều đó sẽ làm cô vui?"

Reggie cười toe toét. "Điều tôi sẽ gợi ý là họ tìm cho tôi một người chồng."

Meg lắc đầu và thở dài. "Cô sẽ không thích người họ chọn cho cô, con gái."

"Có lẽ vậy. Nhưng đơn giản là tôi không quan tâm nữa," cô nhấn mạnh. "Sẽ là điều tốt khi có thể lấy người chồng tôi thích, nhưng tôi đã nhanh chóng học được rằng lựa chọn của tôi sẽ chẳng là gì nếu anh ta không ổn theo ý các chú. Tôi đã phải chường mặt ra trong suốt cả năm, có quá nhiều những bữa tiệc và dạ hội và khiêu vũ mà tôi đã ghét. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ nói thế. Tại sao chứ, tôi đã không thể chờ đợi để nhảy trong vũ hội đầu tiên của mình."

"Đáng thông cảm, con yêu." Meg vỗ về.

"Để chú Tony hiểu được, và sẽ giúp, đó là tất cả những gì tôi mong muốn. Tôi không muốn gì hơn là lui về nơi thôn dã, để lại được sống hoàn toàn – có hoặc không có một người chồng. Nếu tôi có thể thấy người phù hợp vào tối nay, tôi sẽ kết hôn với anh ta vào sáng mai, bất cứ điều gì thoát khỏi vòng xoáy xã hội. Nhưng tôi biết điều ấy sẽ không xảy ra, vì vậy điều tốt nhất tiêp theo là để các chú bác tôi tìm ra anh ta. Với tính cách của họ, sẽ phải mất vài năm. Họ có thể chẳng bao giờ đồng ý ai cả, bác biết không. Và trong lúc ấy, tôi sẽ về nhà ở Haverston."

"Tôi không thấy chú Tony của cô có thể làm việc gì mà cô không thể tự làm cho mình. Cô đâu có sợ Đức ông Marquis. Cô có thể bọc ông ấy quanh ngón tay mảnh dẻ của mình bất kì lúc nào cô có ý muốn. Cô đã làm điều đó chưa đủ thường xuyên sao? Chỉ cần bảo ông ấy là cô không hạnh phúc như thế nào và ông ấy sẽ-"

"Tôi không thể làm thế!" Reggie há hốc. "Tôi không bao giờ có thể để bác Jason nghĩ rằng ông ấy làm tôi không hạnh phúc. Ông sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!"

"Cô quá tốt vì lòng nhân từ của mình đấy, con gái," Meg lầm bầm.

"Vì thế cô sẽ chỉ gây khổ sở cho mình thôi, phải không nào?"

"Không đâu. Coi kìa, đó là lý do tôi muốn chú Tony viết thư cho bác Jason trước tiên. Nếu tôi làm thế, và ông ấy vẫn khăng khăng yêu cầu tôi ở đây, tôi sẽ đi đâu được chứ? Nhưng nếu thư của chú Tony không được chấp nhận, tôi sẽ biết kế hoạch đó không được và tôi vẫn sẽ có cơ hội nghĩ điều gì đó khác."

"À, tôi chắc là Đức ngài Anthony sẽ ở vũ hội tối nay."

"Không đâu. Chú ấy rất ghét các vũ hội. Chú ấy sẽ không bị bắt buộc quan tâm đến một ai, thậm chí là vì tôi. Ôi, chán thật! Tôi cho là sẽ phải chờ cho tới buổi sáng." Rồi Meg cau mày, và nhìn xa xăm. "Cái gì thế? Bác biết điều gì mà tôi khong biết?"

Meg nhún vai. "Chỉ... chỉ là có vẻ như Đức ngài Anthony đã đi từ sáng và không trở về trong ba hay bốn ngày tới. Cô có thể phải chờ lâu."

"Ai nói chú ấy đã đi?"

"Tôi nghe lỏm Đức ngài Edward nói với vợ rằng Đức ông Marquis đã gửi thư cho ông ấy. Ông ấy lại bị gọi tới để điều trần về phiền phức gì đó mà ông đã dính vào."

"Không!" Cô kêu một cách khổ sở, "Bác không nghĩ là chú ấy đã đi chứ, phải không?"

"Thật sự là không." Meg cười nhăn nhở. "Ông ấy chả có gì lo lắng khi đối mặt với anh trai mình. Ông sẽ đi ngay khi có thể, tôi chắc vậy."

"Thật sự là không." Meg cười nhăn nhở. "Ông ấy chả có gì lo lắng khi đối mặt với anh trai mình. Ông sẽ đi ngay khi có thể, tôi chắc vậy."

"Vậy tôi phải gặp chú vào tối nay. Thật là hoàn hảo. Chú ấy có thể gặp để thuyết phục bác Jason tốt hơn là một lá thư."

"Nhưng cô không thể tới nhà Đức ngài Anthony bây giờ được," Meg phản đối. "Sắp đến lúc phải tới buổi khiêu vũ rồi."

"Thế thì hãy giúp tôi mặc váy nhanh lên. Chú Tony ở cách đây vài dãy nhà thôi mà. Tôi có thể đi bằng xe ngựa và trở lại trước khi các anh họ tôi sẵn sàng rời đi."

Thực tế thì những người khác đã sẵn sàng đi vào lúc đó và đang chờ Reggie khi cô lao xuống dưới lầu vài phút sau. Điều này có thể phiền phức, nhưng không thể gây nản chí. Cô kéo người anh họ lớn nhất sang một bên khi vừa bước vào căn phòng được tô vẽ, vừa mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Marshall, em thật sự rất ghét phải hỏi anh điều này, nhưng em cần mượn cỗ xe vài phút trước khi chúng ta đi."

"Sao?"

Cô đang nói thầm, nhưng cái âm thanh cảm thán của anh lại lọt vào sự chú ý của mọi người. Cô thở dài. "Thành thật thì, Marshall, anh đâu cần hành động như thể em vừa yêu cầu cả thế giới vậy."

Marshall, cùng lúc nhận thức được là họ đang bị quan sát, và thất kinh vì giây phút thiếu kiểm soát, gom lại tất cả sự chững chạc của mình và nói với một giọng vừa phải nhất mà cậu có thể tập hợp được. "Mọi người đã chờ em cả mười phút rồi, và bây giờ em lại đề nghị chúng tôi chờ thêm nữa?"

Nhiều hơn ba cái nhìn chằm chặp đầy phật ý hướng tới cô, nhưng Reggie không rảnh để nhìn lại những anh chị em họ của mình. "Em sẽ không hỏi nếu nó không quan trọng, Marshall. Sẽ không mất hơn nửa giờ đâu... à, chắc chắn là không hơn một giờ. Em cần gặp chú Anthony."

"Không, không, không!" Những tiếng kêu từ Diana, người hiếm khi nâng giọng mình như thế. "Sao chị có thể thiếu suy nghĩ thế, Reggie? Đó không phải chỉ là vấn đề của chị. Chị sẽ làm mọi người muộn mất! Chúng ta nên đi ngay bây giờ."

"Vớ vẩn," Reggie trả lời. "Em không muốn là người đầu tiên đến đó chứ?"

"Chúng ta cũng không muốn là những người tới cuối cùng," Clare xen vào với vẻ cáu kỉnh. "Buổi vũ hội sẽ bắt đầu trong nửa giờ nữa và chúng ta cũng mất chừng ấy thời giờ để tới đó. Việc gì quá quan trọng đến nỗi em phải gặp chú Anthony ngay?"

"Đó là chuyện riêng. Và nó không chờ được. Sáng mai việc đầu tiên chú ấy làm là tới Haverston. Em sẽ không thể nói chuyện với chú ấy trừ khi em đi ngay bây giờ."

"Chờ lúc chú ấy về," Clare nói. "Sao không chờ đến lúc ấy?"

"Bởi vì không thể chờ được." Nhìn những người anh em họ đang chống lại mình, và Tiểu thư Tên-gì-đó đang bối rối, Reggie chịu thua. "Ồ, rất tốt. Em sẽ ngồi ở một cái xe thuê với ghế dài hoặc là ghế đẩu, Marshall, nếu anh chỉ cần bảo một người hầu kiếm một chiếc cho em. Em sẽ đến buổi khiêu vũ ngay khi xong việc."

"Đừng có nói thế."

Marshall khó chịu. Có vẻ như cô em họ đang cố gắng và làm cậu dính líu vào việc gì đó điên khùng mà cậu, người lớn nhất, sẽ bị rắc rối sau đó. Ha, không phải lần này, lạy Chúa. Cậu là người lớn hơn và sáng suốt hơn, cô sẽ không được nói thêm với cậu theo cách cô từng dùng.

Marshall nói một cách cứng rắn, "Một cỗ xe thuê? Vào buổi tối? Nó không an toàn và em biết thế, Reggie."

"Travis có thể đi với em."

"Nhưng Travis không muốn," người hộ tống đang được nhắc tới nhanh chóng trả lời. "Và đừng bao giờ nghĩ giở những trò thất vọng trẻ con đó với anh, Reggie. Anh cũng không muốn trễ buổi vũ hội."

"Làm ơn đi, Travis."

"Không."

Reggie nhìn tất cả những gương mặt không đồng tình. Cô sẽ không chịu thua. "Vậy thì em sẽ không tới vũ hội. Em không muốn tới nơi đó trước."

"Ồ, không." Marshall lắc đầu một cách nghiêm nghị. "Anh biết em quá rõ, cô em họ. Ngay khi bọn anh rời khỏi đây em sẽ lén trốn khỏi nhà và đi bộ tới nhà chú Anthony. Cha sẽ giết anh mất."

"Em có nhiều ý thức hơn thế, Marshall," cô gay gắt quả quyết. "Em sẽ gửi một lời nhắn khác cho chú Tony và chờ chú ấy tới đây."

"Và nếu chú không tới?" Marshall nhấn mạnh. "Chú ấy có nhiều việc hay ho để làm hơn là nhảy tới khi em vẫy tay và gọi. Thậm chí có thể chú không ở nhà. Không. Em sẽ đi với mọi người và đó là quyết định cuối cùng."

"Em sẽ không đi."

"Em sẽ đi!"

"Cô có thể dùng xe ngựa của tôi." Mọi con mắt hướng tới vị khách của họ. "Người đánh xe và người đi kèm đã làm việc với tôi trong nhiều năm và có thể tin cậy để đảm bảo an toàn cho công việc của cô và sau đó đi tới vũ hội."

Nụ cười của Reggie sáng bừng lên. "Tuyệt hảo! Cô đúng là một vị cứu tinh thực sự, Tiểu thư – ?"

"Eddington," cô tiểu thư trả lời. "Chúng ta đã gặp nhau tuần trước."

"Đúng, ở công viên. Tôi nhớ rồi. Chỉ là tôi bị rối tung với những cái tên sau khi gặp quá nhiều người năm ngoái. Tôi không biết cảm ơn cô thế nào cho đủ."

"Đừng bận tâm đến nó. Tôi rất vui khi được giúp đỡ."

Và Selena rất vui – bất cứ điều gì để họ có thể lên đường, vì lợi ích của Chúa. Đã là đủ tệ khi cô phải có Marshall Malory làm người tháp tùng tới buổi vũ hội đầu mùa. Nhưng cậu ta là người duy nhất trong số cả tá đàn ông cô đã gửi tin vào sáng hôm đó, đã không thoái thác cô với lý do này hay lý do khác. Malory, ít tuổi hơn cô, là người hộ tống cuối cùng. Và cô đang ở giữa cái gia đình cãi nhau lộn xộn, tất cả chỉ bởi vì con ranh con này.

"Giờ thì, Marshall," Reggie nói. "Anh chắc chắn không thể phản đối."

"Không, anh nghĩ là không," cậu nói một cách miễn cưỡng. "Nhưng nhớ là em đã nói chỉ nửa giờ, cô em. Tốt hơn em nên có mặt chỗ gia đình Shepford trước khi cha chú ý là em không ở đó. Cha sẽ nổi điên lên như quỷ đấy, và em biết điều đó."