Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 51: Bách gia tính




Kiều Dụ cười đấm anh ta một cái, vừa xoay người đã thấy Tiêu Vân Tỉnh chạy tới: “Nhị thúc, Nhị thúc. Gần đây con mới học về Bách gia tính (họ của tram nhà). Họ Tiêu là số 99, cùng mục với Tiêu Doãn. Nhị thúc, con đã xem qua họ của ngài, họ Kiều là số 282.”

Kiều Dụ xoa cái đầu nhỏ của nó khen: “Thật thông minh.”

Tiêu Vân Tỉnh vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngài cứ tùy tiện hỏi, con đều biết hết.”

Kiều Dụ suy nghĩ một chút: “Vậy… họ Kỷ số mấy?”

Tiêu Vân Tỉnh rất nhanh trả lời: “Tịch quý ma cường… là số 134.”

Tiêu Tử Uyên đứng bên cạnh rất vui vẻ: “Tên Nhị thúc hỏi không phải là Quý, mà là Kỷ trong kỷ niệm.”

Tiêu Vân Tỉnh nghiêng nghiêng đầu, “Kỷ trong kỷ niệm, hùng kỷ thư khuất, là số 122.”

Kiều Dụ bỗng cảm thấy con số này thật quen thuôc. “122?”

“Là 122 a. Nhị thúc, ngài làm sao vậy? Không đúng sao?”

“Con vừa nói Kiều là số mấy?”

“Là 282 a.”

“122, 182…” Kiều Dụ thấp giọng lặp lại mấy lần, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Nhị thúc còn có việc nên đi trước, hôm khác lại đến chơi với con.”

Nói xong liền chào Tiêu Tử Uyên rồi vội vã bỏ đi.

Tiêu Vân Tỉnh vẻ mặt mê man hỏi: “Baba, Kỷ niệm kỷ thì sao vậy?”

Tiêu Tử Uyên nhướng mày: “Kỷ niệm kỷ a? Con có nhớ tỷ tỷ xinh đẹp không, cô ấy là mang họ Kỷ.”

Tiêu Vân Tỉnh chớp chớp đôi mắt to tròn: “Sao lại liên quan đến tỷ tỷ xinh đẹp? Vì cái gì mà mỗi lần nhắc đến tỷ tỷ xinh đẹp thì Nhị thúc lại trở nên không bình thường?”

Tiêu Tử Uyên bị nó làm cho buồn cười: “Ngay cả con cũng phát hiện ra? Nhị thúc của con đúng là thất bại.”

Thời điểm Kiều Dụ đến văn phòng tìm Kỷ Tư Tuyền mới biết cô đã ra công trường.

Kỷ Tư Tuyền đội nón bảo hộ, cầm bản vẽ, đứng trên đài cao đang cùng nói cái gì với đội thi công, thấy anh đến, đáy mắt vụt hiện lên một tia kinh hỉ, rất nhanh quay đầu lại thông báo vài câu: “Cứ tạm như vậy đi.”

Kiều Dụ đừn tại chỗ nhìn cô đi xuống, tuy mặt không nhìn ra cao hứng nhưng bước chân đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, “Không phải nói buổi tối mới đến sao? Giờ lại đến sớm nhiều như vậy? Có việc gì không?”

Kiều Dụ tối qua nói chuyện điện thoại với cô có nói tối mới đến, nhưng anh chờ không nổi, liền trực tiếp tới luôn.

Anh cười cười: “Cũng không có chuyện gì, trước chỉ muốn đến đây.”

Thời tiết đã trở lạnh, gió rét thấu sương, có lẽ cô đã ở bên ngoài đã lâu, mặt bị gió thổi đỏ bừng, đến ánh mắt cũng như cứng lại, anh nhẹ nhàng chạm tay lên mặt cô đã thấy một mảnh lạnh lẽo, thuận tiện chỉnh lại mái tóc của cô đã bị nón bảo hộ làm cho rối loạn, rồi mới kéo tay cô đi về phía văn phòng: “Lạnh không?”

Xung quanh thỉnh thoảng có nhân viên đi qua, thấy họ liền cười chào hỏi.

Kỷ Tư Tuyền rút mạnh tay về, vẻ mặt oán trách: “Bọn họ thấy được!”

Kiều Dụ cười cười, lại tiếp tục dùng tay mình bao lấy tay cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Nhìn thì sợ cái gì?”

Lúc trước họ cũng có tiếp xúc chân tay một chút, nhưng chỉ cần cô tỏ vẻ không muốn, anh sẽ buông tay, nhưng lúc này đây lại mạnh mẽ cùng cô mười ngón tay đan xen mà đi ra ngoài.

Bên cạnh công trường có văn phòng tạm thời, bên trong đồ đạc náo loạn, trên mặt tường dán đầy giấy ghi chú.

Kỷ Tư Tuyền rót cho anh chén nước. “Có phải lộn xộn lắm không? Kỳ thật đây mới là bộ dáng của kiến trúc sư. Không thể ngăn nắp xinh đẹp, chỉ có những khuôn mặt xám tro lăn lộn trên công trường, năm đó khi tốt nghiệp, chí khí còn mạnh, cuối cùng cũng chỉ quay về cái nơi toàn xi măng cốt thép này.”

Kiều Dụ mỗi lần đến xem tiến độ thi công đều đã đại khái dọn dẹp một chút, nhưng lần sau đến lại một mảnh hỗn độn, sau anh lại sợ dọn dẹp xong thì bọn họ không đến nữa.

Kiều Dụ nhận lấy chén uống một ngụm, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đã thấy được hình dáng cơ bản của làng du lịch, anh không rõ là cao hứng hay là thất vọng, thản nhiên mở miệng: “Tiến độ rất nhanh.”

Kỷ Tư Tuyền cũng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ ồn ào gật gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”

Tổng bộ đã phái người thiết kể ngoại cảnh đến, để họ đẩy nhanh tiến độ, sớm trở về. Khi hạng mục kết thúc, sẽ có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng khi hạng mục chấm dứt cũng là lúc cô cùng Kiều Dụ lại phải li biệt.

Kỷ Tư Tuyền không muốn nghĩ thêm, dọn dẹp đơn giản, nhìn về phía Kiều Dụ, rất nhanh mở miệng phá vỡ yên lặng “Đi thôi, về văn phòng bên kia.”

Sau khi trở lại phòng làm việc, Kỷ Tư Tuyền tiếp tục làm nốt việc hôm nay. Kiều Dụ ngồi đối diện cô, không yên lòng lật xem ít giấy tờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc cô một cái.

Kỷ Tư Tuyền rõ ràng dừng lại: “Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Kiều Dụ trù trừ: “Có thể cho anh mượn máy tính dùng một chút được không?”

Kỷ Tư Tuyền đẩy máy tính ra trước mặt anh: “Dùng đi.”

Kiều Dụ ôm máy tính, cố tình ngồi đối diện với cô, cực nhanh liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô đang cúi đầu xem di động, cũng không chú ý đến anh.

Anh dựa theo những gì Vi Hãn nói, rất nhanh tìm được thư mục kia, song nhập mật mã vào thì bị đẩy ra, anh có chút khẩn trương, theo bản năng lại liếc Kỷ Tư Tuyền một cái.

Kỷ Tư Tuyền cúi đầu, mặt không thay đổi mở miệng: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì? Chột dạ sao? Anh dùng máy tính của em làm điều gì mờ ám sao?”

“Sao làm thế được?” Kiều Dụ ra vẻ thoải mái tươi cười, rất nhanh cúi đầu nhập 6 con số, 122282, thư mục nhanh chóng được mở ra.

Bên trong là rất nhiều thư mục được xếp theo thứ tự thời gian, anh tiện tay mở 1 cái, sau đó dừng lại, lặng lặng nhìn thật lâu, sau đó mới động ngón tay mở hết các thư mục khác.

Bên trong toàn bộ đều là tin tức, ảnh chụp, video về anh mấy năm nay, còn có những sự kiện chính anh không nhớ rõ.

Anh nhìn buổi phỏng vấn được ghi lại gần đây nhất, chính là về lần anh đi ra nước ngoài năm ấy, thời gian xem là buổi tối hôm đó.

Hóa ra lúc ấy là cô xem cái này.

Kiều Dụ nửa ngày không có động tĩnh. Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy thần sắc anh có chút cổ quái , tuy rằng sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong ánh mắt lại có ý đang kiềm chế cảm xúc, không biết đang xem cái gì, ngay cả lúc cô đứng lên cũng không phát hiện.

Kỷ Tư Tuyền lặng lẽ đi ra phía sau anh, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng đờ người.

Các tư liệu đó cô một cái cũng chưa xem qua, ngày hôm trước mới là xem lần đầu tiên. Cô hận anh, thế nên không xem, nhưng lại không thể bỏ qua, nên máy móc thu thập lại, sau đó lưu tại thư mục này.

Cô không biết Kiều Dụ làm sao mà biết được, lúc vào văn phòng đã biểu hiện không bình thường, nhất định là đã ủ mưu từ trước.

Hơi thở của cô rất gần, Kiều Dụ một chút cũng không dám cử động.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi đứng thẳng, từ sau lưng Kiều Dụ lạnh lùng nói: “Anh làm sao mà biết mật mã?”

Kiều Dụ không nhìn cô, cũng không cử động, nhìn vào màn hình có toàn tư liệu về anh, chậm rãi mở miệng: “Hùng kỳ thư khuất, trì kiều tối tăm, 122, 282.”

Kỷ Tư Tuyền có chút tức giận, có chút ngượng ngùng, tựa như đứng trước mặt anh, những điều bị cô khẩu thị tâm phi (nói một đằng làm một nẻo) đều bị anh vạch trần.

“Anh rốt cục làm thế nào mà đoán được?”

Kiều Dụ bỗng nhiên đứng lên xoay người về phía cô. “Về chuyện vì sao anh đoán được, lát sẽ nói với em. Kỳ thật giờ anh càng muốn hỏi…”

Anh nói được một nửa bỗng dừng lại, Kỷ Tư Tuyền bắt đầu khẩn trương, sợ anh mượn chuyện này mà sỉ nhục cô, dù sao cô trước đây cũng đã làm vậy với anh. Cô không dám nhìn anh, tiện tay cầm lấy cái chén bên cạnh lên, cúi đầu uống nước, định dùng nó để che dấu sự bối rối, ngưng thở chờ anh tiếp tục nói chuyện.

Kiều Dụ nhìn hành động của cô, nhịn không được liền cong khóe miệng, “Anh nghĩ muốn hỏi em, vì sao lại để họ em trước họ anh?”

“Phốc…” Kỷ Tư Tuyền sặc nước, ho mạnh.

Kiều Dụ chậm rãi vỗ lưng cho cô. “Đừng khẩn trương. Tuy rằng anh không có tâm lý trọng nam khinh nữ, nhưng em làm như vậy cũng có để ý một chút, em xem có thể đổi thành 282122 không?”

Kỷ Tư Tuyền một phen hất tay anh ra, hung dữ nhìn anh: “Ai khẩn trương? ANh nói mau, rốt cục vì sao mà đoán được?”

“Vi Hãn nói cho anh 3 số đầu là 122.”

“Số sau vì sao anh đoán được?”

“Con trai bảo bối của Tiêu Tử Uyên nói cho anh biết.”

“Tiêu Vân Tỉnh? Nó thế nào lại biết được?”

“Nó gần đây học về Bách gia tính, không hổ là con trai của Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức, ngay cả vị trí sắp xếp cũng đều nhớ rất rõ, nó nói cho anh biết, Kiều là số 282, anh liền thuận tiện đố nó Kỷ là số mấy.”

Kỷ Tư Tuyền không nghĩ chính mình lại bị một đứa nhỏ có mấy tuổi phát hiện, thẹn quá hóa giận: “Nó mới có mấy tuổi chứ? Học Bách gia tính? Tiêu Tử Uyên có bệnh sao?”

Kiều Dụ không cho là như vậy: “Em có biết đứa nhỏ này rất có duyên phận với chúng ta không?”

Kỷ Tư Tuyền cười nhạt: “Thật không biết.”

Kiều Dụ nở nụ cười, chỉ chỉ về phía máy tính: “Anh có thể copy về từ từ xem hay không?”

Kỷ Tư Tuyền lập tức cướp máy tính trở về: “Không thể! Anh từ giờ không cho chạm vào máy tính của em nữa!”

Kiều Dụ biết nếu tiếp tục trêu chọc, cô thật sự sẽ xù lông lên, liền thu tay.

Thời điểm cơm chiều, Kiều Dụ lấy ra mấy thư mời: “Giáng sinh sắp đến, bộ tổ chức tiệc, đây là thư mời, ai có thời gian thì mời đến dự.”

Một đám người bị giam ở chỗ nãy, ngày ngày không phải đối mặt với bản vẽ thì cũng là đi phơi nắng nơi công trường, nghe được có hoạt động liền hung phấn ra mặt.

Kỷ Tư Tuyền miết vé mời trong tay nhìn nhìn, tựa hồ thấy long trọng: “Đều là ai cũng đi được?”

Kiều Dụ giải thích xuống: “Chính là mời các đơn vị đối tác, về mảng kiến trúc ngoài bọn em ra thì còn viện kiến trúc và vài công ty thiết kế khác. Làng du lịch là hạng mục trọng điểm, cấp trên chỉ đích danh mời bọn em tham dự.”

Kỷ Tư Tuyền và Vi Hãn vừa nghe xong, đồng thời cùng nhau nhét thư mời vào tay Từ Bỉnh Quân, trăm miệng chung một lời: “Việc của ngài!”

Từ Bỉnh Quân không nói gì: “Hai người có thể nể mặt tôi chút được không? Quả thật việc tôi lúc trước đem hai người vào chính là việc làm dơ bẩn nhất trong cuộc đời!”

Kỷ Tư Tuyền thấy Từ Bỉnh Quân sắp có dấu hiệu nổi đóa, lặng lẽ rút thư mời về. “ Sao vậy? Tôi lần đầu phụ trách làm trung gian thương thuyết giá cả, hơn nữa còn làm rất khá cho ngài nở mày nở mặt rồi mà.”

Từ Bỉnh Quân hừ lạnh. “Nhưng sau đấy, trong giới lại bắt đầu lưu truyền chúng ta năng lực hạn chế, phảu dùng sắc đẹp khỏa lấp. Hoài nghi nghiêm trọng tố chất chuyên nghiệp của chúng ta.”

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt vô tội: “Sao trách tôi! Vậy cũng có thể so tôi với người nào đó lần đầu tiên phụ trách đấu thầu đã không thành công đi!”

Vi Hãn không phục: “Tuy rằng tôi lần đầu tiên phụ trách đấu thầu đã thất bại, nhưng khi bắt đầu bỏ thầu, cũng là vẫn chào giá thấp hơn giá của cô gái xinh đẹp nào đó a.”

“Cậu nói vậy có ý gì?” Từ Bỉnh Quân đem thư mời gõ lên đầu anh ta: “Đến lúc đó tất cả đều phải đến, một người cũng không được thiếu!”

Kiều Dụ nhìn khẽ mỉm cười. Từ sau đêm đó, anh gặp lại Từ Bỉnh Quân, cẩn thận để ý quan sát, cũng không phát hiện ra dấu vết gì sót lại. Từ Bỉnh Quân đối với Kỷ Tư Tuyền giống như kiểu quan hệ đồng nghiệp thông thường, ánh mắt, động tác không có gì là mất tự nhiên. Từ Bỉnh Quân khi đối mặt với anh cũng tỏ ra hết sức bình thường, giống như đêm đó họ căn bản không có gặp nhau, Từ Bỉnh Quân căn bản cũng không ám chỉ với anh điều gì.