Chi Nông Tâm

Chương 73




Ngũ Sơn là đứa bé hiểu chuyện và nghe lời, Tử Lan đối với hắn cũng rất tốt, nhưng trong lòng thủy chung đều có một phần phòng bị, hơn nữa mặc kệ là cữu cữu hay là Tần ngự y đối với hắn dù hiểu biết nhiều, nhưng lại cũng không có tự nói với mình. Do bởi bà dì, Tử Lan tin tưởng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, cữu cữu sẽ không thương tổn mình cùng người nhà, thế nhưng cũng chỉ giới hạn khi mình không có trở thành trở ngại của cữu cữu, dù sao bọn họ quen biết nhau cũng mới hơn nửa năm, tình cảm như vậy cũng không phải là kiên cố, kỳ thật nàng và cữu cữu giống như nhau, nàng đối với Trần Văn thanh có thân tình tồn tại, nhưng là tuyệt đối không hơn so với phụ thân cùng Thạch Lâm.

Có một số việc, Tử Lan giả ngu, có một số việc nàng không thèm để ý thua thiệt, nhưng về tình cảm, Tử Lan biết mình rất keo kiệt, lòng tham của nàng nhỏ, trước mắt có thể được nàng để ở trong lòng cũng chỉ có phụ thân cùng đệ đệ, nhiều hơn là Dương Khang An huynh đệ, có lẽ còn phải cộng thêm bà dì cùng di ông ngoại đối với mình thật rất tốt. Trừ này ra, Trần Văn thanh cũng xem như là người thân, so với gia gia nãi nãi thì càng thân cận hơn. Còn nói cảm tình sâu nặng hơn, đó cũng không hẳn là sự thật.

Việc chăm sóc đứa bé, Tử Lan rất tự đắc, mặc kệ kiếp trước là Chương Vân Kiệt, hoặc là kiếp này là Thạch Lâm, kỳ thật đều xem như là nàng một tay nuôi lớn, vì vậy chăm sóc một Ngũ Sơn năm tuổi, Tử Lan chăm sóc không có áp lực chút nào.

"Cháu trước kia mặc quần áo đều là mẫu thân của cháu tự tay làm." Tử Lan làm quần áo cho đệ đệ cùng tiểu thúc, cũng thuận tiện làm mấy thân quần áo mới cho Ngũ Sơn, tiểu tử ôm y phục vui mừng mặt đỏ rần, nhưng một lát sau, có chút thương cảm, vuốt y phục lau nước mắt nói với Tử Lan.

Tử Lan ôm hắn vào trong ngực, giúp hắn lau nước mắt, dỗ dành hắn nói người sau khi chết sẽ hóa thành sao trên trời, đều nói đứa nhỏ sẽ không gạt người, Tử Lan tin tưởng giờ phút này Ngũ Sơn đối với mình không muốn xa rời cùng yêu thích là chân thật tồn tại, mình đối với hắn cũng là chăm sóc vô cùng tận tâm .

"Thạch Lâm thúc thúc nói sẽ mang cháu đi xem đua thuyền rồng, thẩm thẩm có đi không?" Thạch Lâm đối với tiểu tử gọi mình bằng thúc thúc rất có hảo cảm, lại thấy tỷ tỷ vẫn đối với mình như trước kia, vì vậy cùng Dương Dật an cũng đều rất chăm sóc hắn, tiết Đoan Ngọ ngày này, tiểu tử mặt đầy mồ hôi chạy vào, đôi mắt to tròn, hỏi Tử Lan.

Tử Lan lắc đầu một cái, thuận tay đem một túi thơm thắt ở trên người hắn, cười nói: "Lúc đi cần phải nắm thật chặt tay Thạch Lâm thúc thúc cùng dật An thúc thúc biết không?" Nói xong lại đem Thạch Lâm cùng Dương Dật an gọi đi vào dặn dò nửa ngày, thậm chí còn để Dư hân đi theo đám bọn hắn.

"Tỷ tỷ, mấy Đại lão gia chúng ta cùng một tiểu nha đầu đi chung, còn ra thể thống gì?" Thạch Lâm vừa thấy Dư hân, liền cau mày nói.

Tử Lan trợn mắt một cái, nhìn Đại lão gia trước mặt mình còn thấp hơn mình đến nửa đầu, trong lòng buồn cười không thôi, vỗ vỗ đầu của hắn, cười hỏi: "Đại lão gia? Lâm Lâm ngươi gặp qua Đại lão gia nào thấp hơn tỷ tỷ chưa?"

Thạch Lâm xấu hổ một hồi, lại nhìn Dương Dật an che miệng cười trộm, trừng mắt liếc hắn một cái, liền lôi kéo Ngũ Sơn đi ra.

"Tẩu tẩu đừng lo lắng, Tần ngự y phái hai gã sai vặt đi theo, không có chuyện gì , về phần Dư hân, ta và Thạch Lâm thật không tiện mang nàng cùng đi." Dương Dật an nhìn Thạch Lâm đi, cũng tính toán đuổi chạy ra, trước khi đi nói một tiếng với Tử Lan.

Nhìn Dư hân cắn môi cúi đầu, Tử Lan đối với Dư thị nói: "Ngày hôm nay cũng không có chuyện gì, ngươi mang Tiểu Hân đi ra ngoài đi dạo đi! Lúc trở lại đi đông phố mua gà nướng Vương Ký ."

"Cám ơn phu nhân, đứa nhỏ này quá không hiểu chuyện rồi, bây giờ cách cơm tối vẫn còn lâu? Đợi lát nữa đi mua cũng được." Dư thị có chút lo sợ, ở Dương gia bà làm rất dụng tâm, chủ tử lại hòa ái, không phải loại chủ tử tùy tiện đánh chửi, cho nên bà càng muốn hảo hảo phục vụ tốt Tử Lan, không muốn rời đi Dương gia, còn nữa ở chỗ này nữ nhi cũng tương đối vui vẻ.

Tử Lan không để ý nói: "Cuộc đua thuyền rồng Ký Thành cũng khá thú vị, một năm cũng chỉ một lần. Ngươi mang đứa bé đi xem đi! Trong nhà cũng không có chuyện gì làm."

Dư thị thấy nữ nhi khó có lúc tỏ ra tính tình tiểu hài tử, cũng không kiên trì nữa, sau đó thì thay cho nàng quần áo khác, mang theo nữ nhi xuất môn.

Bọn họ sau khi rời đi, trong nhà cũng chỉ còn lại có Tử Lan một người, Tử Lan khóa cửa, trở về phòng ngủ một lát, đột nhiên sau đó nhớ tới cái gì, vào không gian, lấy ra những sách thuốc kia, nhìn lại, những ngày sau này quá Tiêu Dao, nàng đột nhiên muốn học gì đó.

Tần ngự y đã từng xem qua hai bản Dược Vương Y Kinh cùng độc kinh, hai quyển sách này, Tần ngự y nhờ Tử Lan giúp Ngũ Sơn hảo hảo cất giữ, nếu không cho phép thì không ai có thể nhìn.

Đối với sự kiên trì của cổ nhân, Tử Lan trong lòng rất bội phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận, rất nhiều văn hoa của Trung quốc đều là bởi vì không có cách nào truyền thừa mà thất truyền, nhưng nàng cũng không thể nói gì, có một số việc không phải nàng có thể cải biến. Vì vậy nàng cũng không cố kỵ ở phương diện này, sách không phải là cho người ta xem sao? Yên tâm thoải mái ở trong không gian lật lên những sách kia.

Hai bản Y Kinh thật ra thì một quyển là thuật châm cứu, bên trong bao gồm huyệt vị thân thể con người, còn có tác dụng các huyệt vị, cách châm cứu huyệt vị và tác dụng của nó khi chữa gần trăm loại bệnh tình. Một quyển khác là rất nhiều phương pháp luyện chế hoàn thuốc, bên trong có những dược liệu Tử Lan phần lớn chưa từng nghe qua, cho nên chỉ lật hai trang, Tử Lan liền buông xuống. Hơn nữa khách quan mà nói, Tử Lan thì càng thích bản độc kinh kia, bên trong có rất nhiều phương pháp chế luyện độc dược, trong đó vài phương pháp rất thú vị, ví dụ ngốc đầu hoàn, hủy dung hoàn, trĩ sang hoàn. . . . . .

Dĩ nhiên bên trong độc kinh còn có phương pháp chế luyện các loại độc dược trí mạng, Tử Lan xem qua dược hiệu của những loại độc này, có chút cảm thấy rợn cả tóc gáy, những thứ trước mắt có chút đảo điên nhận thức của Tử Lan, nàng đã từng cho rằng quyền lực của thời đại này là bình thường, cùng từng tại trên sách sử đã gặp triều đại tương tự, coi như là Dương Khang An tập võ công, nàng cũng không có vì vậy có bất kỳ hoài nghi, dù sao theo ý nàng, mặc dù mình còn có không gian, nhưng là nàng vẫn như cũ tin tưởng khoa học, cũng không đồng ý chuyện tình phản khoa học không tồn tại. Đối với võ nghệ tịnh tiến của tướng công, nàng cũng không có nghi ngờ quá lớn, chỉ là khí lực lớn chút, hành động nhanh nhẹn một chút, nàng còn cảm thán rất nhiều nền văn hóa bị chôn vùi trong buổi ban đầu của lịch sử.

Vì vậy chứng kiến được hiệu quả của độc kinh, Tử Lan thật sự kinh ngạc, những thứ này quá đảo điên nhận thức của nàng rồi.

Đây tột cùng là thời đại gì? Võ lực của nó kém xa những sách kiếm hiệp mà mình đã từng đọc, nhưng lại vượt xa niên đại hòa bình mà mình đã trải qua.

Tam thế làm người, Tử Lan lần đầu tiên nghiêm túc tỉnh lại mình, nàng không có đầu óc thông tuệ siêu việt, cũng không có quá lớn dã tâm, bất quá chỉ là so với người thường nhiều kinh nghiệm hơn mà thôi. Đời thứ nhất tỉnh tỉnh mê mê, tùy ba nhập lưu, xuất thân cô nhi khiến cho nàng có chút tự ti, nhưng lại để cho nàng nắm giữ phần lớn kỹ năng trong cuộc sống, từng đi làm tại thư viện, nhiều kiến thức hơn so với người thường. Đời thứ hai, cậy vào không gian, tự cho mình là nữ chủ, cho nên trừ ngay từ đầu chịu chút bi thương, sau sống được cực kỳ tùy ý, phô trương. Nhưng là nàng lại không hạnh phúc, nói thật đến nay Tử Lan cảm giác mình trong đời ngày hạnh phúc nhất chính là lúc sinh ra ở đời thứ hai, thời gian ngắn ngủi hơn năm năm, mẫu thân thương yêu, phụ thân cưng chiều, ông ngoại bà ngoại thương tiếc, cho dù sau này có quyền thế tương đối, lòng của nàng vẫn như cũ trống rỗng, vì vậy mới nỗ lực giữ lấy thân tình cùng tình yêu, cho nên mất đi hôn nhân, chứng kiến người thân phản bội, trở nên cực đoan.

Ba đời, đã khắc sâu nhận thức mình quyết không là nhân vật chính, nhiều nhất cũng chính là một vật hy sinh râu ria dưới mọi tình huống, nàng thận trọng bảo vệ những gì mình có thể bảo vệ, phụ thân, đệ đệ. . . . . . Nàng đều tận hết khả năng đưa bọn họ hộ tại bên mình, người một nhà sống một cuộc sống bình tĩnh và hạnh phúc. Dĩ nhiên vì duy trì những thứ này, nàng cũng đã nhiều lần thỏa hiệp, nói ví dụ như tiếp nạp Dương thị, nói ví dụ lấy lòng gia gia nãi nãi. Loại cuộc sống an tĩnh khiến cho nàng cực kỳ yêu thích, mặc dù bề ngoài trẻ tuổi, nhưng là Tử Lan biết mình tâm cũng sớm đã già nua. Dương Khang An là tướng công mà Tử Lan chọn, trừ kiếp trước Dương Khang An đối với nàng trợ giúp một bên, làm cho Tử Lan động lòng chính là tin tưởng hắn sẽ mang đến cho nàng cuộc sống an nhàn, cuộc sống sẽ không có biến cố quá lớn.

Biết Dương Khang An rất tốt, nhưng Tử Lan cũng không có nghĩ đến hắn sẽ tốt như thế, vô cùng sủng ái, mặc dù vụng về nhưng cảm động, loại cảm giác này được người để ở trong lòng thật tình không kém. Nói thật, Tử Lan căn bản không quan tâm Dương Khang An có hay không bản lãnh, có hay không năng lực, nàng quan tâm cũng chỉ là không cần biến hóa, nàng không thích biến cố, thích an tĩnh, nhưng là vì duy trì cuộc sống yên tĩnh, nhất định phải làm gì đó. . . . . . Dung mạo của mình Tử Lan đã sớm biết, năm đó tuổi đã hơn 30 vẫn như cũ có thể bị Chương Vân Kiệt biến thành lợi thế, vẫn có khả năng hấp dẫn An Bình vương người từ nhỏ sinh trưởng trong đám mỹ nhân. Vì vậy thấy cữu cữu yêu cầu Dương Khang An, yêu cầu hắn tập võ, Tử Lan cũng không có ngăn trở nhiều, thậm chí không hỏi qua Dương Khang An nguyện ý hay không. Dương Khang An càng mạnh càng có khả năng bảo vệ mình, không phải sao?

Dưới tình huống bảo toàn núi dựa là cữu cữu, đồng thời tăng cường thực lực của nhà mình, Dương Khang An tập võ, Thạch Lâm cùng Dương Dật an đọc sách, hơn nữa còn che giấu dung mạo mình có chủ đích. Cuộc sống cẩm y ngọc thực quả thật rất tốt, nhưng không thích hợp với mình, cùng một đám nữ nhân đi tranh chém giết vì một người đàn ông, Tử Lan không thể tiếp nhận. Nữ nhân tranh đấu, tuy không có khói thuốc súng chiến tranh, nhưng cuộc sống như thế quá mệt mỏi. . . . . . Vốn tất cả đều tiến triển tốt, nhưng lúc xuất hiện Ngũ Sơn, Tử Lan đột nhiên phát hiện có lẽ mình chưa bao giờ thấy rõ ràng qua cái thế giới này, cũng chưa từng hiểu biết qua nó.

Nếu cữu cữu nói Ngũ Sơn vô hại, như vậy Tử Lan cũng không ngại đi nuôi hắn chăm sóc hắn, hơn nữa cho hắn ấm áp, nhưng thủy chung Tử Lan vẫn giữ lại chút gì đó. Ngũ Sơn trên người có thâm thù đại hận, Tử Lan sẽ không Thánh mẫu muốn giúp hắn, thậm chí cũng sẽ không trao cho hắn quá nhiều trợ giúp, tất cả đều muốn xem chính bản thân hắn. Ngũ Sơn về sau có thể hay không trở thành Chương Vân Kiệt thứ hai, Tử Lan không rõ ràng lắm, chỉ là Tử Lan biết mình cuộc sống an nhàn của mình tạm thời bị gián đoạn.

Để sách thuốc xuống, Tử Lan nhìn nghịch thiên không gian, trong lòng quyết định, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Chỉ có hạt sen giải độc, cường thân không thể cho nàng bảo đảm, có lẽ chuẩn bị một chút phòng hộ thích hợp gì đó là rất cần thiết.

Tác giả có lời muốn nói: thật ra thì lúc viết quyển sách này, ta liền tính toán viết có một người có quá nhiều tinh lực, cho nên viết về nữ tử già nua xuyên qua, nàng theo đuổi cũng chỉ còn lại có cuộc sống yên tĩnh, vì vậy coi như Dương Khang An cũng không xuất sắc, cũng không có điểm sáng gì, ta lựa chọn hắn làm nam chủ, bởi vì đầu óc càng phức tạp, nghĩ đến càng nhiều người, càng dễ bị người đơn giản chuyện đơn giản hấp dẫn.

Chủng điền văn, thật là chủng điền văn, không phải tất cả nữ xuyên qua đều mưu cầu danh lợi quyền thế, không phải nữ chính xuyên qua là vạn năng, cũng có thể ngoan đắc quyết tâm, giải quyết xong người mình không thích, hoặc là thương tổn tới người chính mình, trên tay một khi dính máu, sẽ rất khó quay đầu lại, coi như bị buộc bất đắc dĩ, cũng không có biện pháp. Không phải thiện lương cũng không phải là Thánh mẫu, thử hỏi một nữ tử, phần lớn ai sẽ nghĩ tới muốn đi tổn thương mạng người? Coi như bị buộc bất đắc dĩ, cũng nên chủ yếu đều dựa vào luật pháp để giải quyết.

Coi như Bàn Tay Vàng có khai mở bao lớn, cuối cùng còn không phải là không ngừng tranh đấu, mới có thể đạt được thành công, vật hy sinh không muốn làm vật hy sinh, nữ phụ không muốn làm nữ phụ, có thể lựa chọn rời đi, có thể lựa chọn cuộc sống của mình, từ đó nhận thức rõ ràng mình đến tột cùng nghĩ muốn cái gì.