Chỉ Say Mê Quân

Chương 1: Xuyên qua đêm động phòng




๖ۣۜJmiuღ: Lúc đầu nữ chính vẫn mơ màng chưa biết mình xuyên về cổ đại nên mình sẽ dùng ngôn ngữ hiện đại nhé!

Trong lúc mơ ngủ, Liễu Nham cảm thấy sau lưng mình lạnh như băng, “Kỳ lạ, rõ ràng lúc này đang là thời tiết tháng sáu, sao trời lại lạnh như thế này đây?”

Liễu Nham híp cặp mắt đang đang mơ màng vì buồn ngủ lại, lục lọi một lúc lâu trong phòng, vẫn không tìm được công tắc bật đèn, trong phòng là một màu đen kịt, ngay cả một chút ánh trăng cũng không thể chiếu vào. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cô cũng lần mò được vị trí cái giường mà leo lên, tiếp đó quơ tay kéo lấy tấm chăn ở bên cạnh đắp “Thật là ấm áp!” Chỉ chốc lát, cô lại tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị một tiếng la thét chói tai đánh thức: “Điểm Điểm nghe lời nha, đừng kêu, hôm nay là cuối tuần, mẹ còn muốn ngủ nướng.”

Người vừa rồi phát ra tiếng kêu liền bối rối, ai là Điểm Điểm? Sau đó lại lập tức lắc đầu, ta quản Điểm Điểm là cái gì chứ, nữ nhân này dám bò lên trên giường của ta. Một tay với lấy cái roi trên đầu giường, nhìn người đang nằm ngủ ngay ngắn ngọt ngào trên giường hắn rống: “Ngươi cái nữ nhân vô sỉ này, đứng lên cho ta!”

Liễu Nham nghe được âm thanh gầm thét này, đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, không đúng, Điểm Điểm nhà cô chắc hẳn sẽ không nói được tiếng người, còn là giọng nam nữa, là ai vậy ? Gặp trộm rồi ư? Bọn trộm cắp thời buổi này thật là hung hăng táo tợn. Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ lung tung, phải làm gì đây? Giả bộ ngủ vậy! Trong lòng cô thầm lẩm nhẩm: Trộm ơi là trộm, mi thích cái gì thì lấy cái đó đi, ta chưa phát hiện được gì đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng làm tổn thương đến tính mạng của ta nha.

Liễu Nham còn rất đồng tình với kẻ trộm kia, ngày hôm qua cô vừa mới chuyển tới đây, trong phòng cô chưa mua thêm được cái gì, trước đấy vài ngày máy vi tính cũng bị nhiễm virút phải đưa cho một người bạn nhờ sửa. Còn trong ví tiền, thì càng không có bao nhiêu tiền, sau khi tốt nghiệp đại học cô vừa mới tìm được công việc, tiền lương tháng đầu tiên của cô còn chưa được phát. Từ khi học xong, Liễu Nham cũng không xin tiền cha mẹ nữa, cho nên đời sống sinh hoạt của cô tương đối khó khăn, hầu như mỗi ngày cô đều ăn dưa muối và mì ăn liền để sống qua ngày. Ví tiền của cô so với mặt cô có khi còn sạch hơn ấy chứ.

Người cầm roi thấy Liễu Nham không có phản ứng, thì vung tay quất tới. Liễu Nham không thể giả chết được nữa, đành xoay người ngồi dậy. Chỉ liếc mắt một cái, cô liền ngây ngẩn cả người.

Căn phòng này không phải là căn phòng của cô. Cả gian phòng rất cổ kính, giường lớn bằng gỗ đàn hương có khắc hoa, phối hợp với nó là đồ dùng trong nhà bằng gỗ đàn hương màu đỏ, bộ đồ uống trà làm từ gốm sứ thanh hoa, còn có một cái bình phong rất lớn được thêu bằng sợi tơ vàng trông cực lộng lẫy, ngay cả cửa sổ cũng làm bằng gỗ đàn hương. Trên người là áo ngủ tơ lụa màu đỏ chăn cô đang đắp thì được bằng gấm, mặt chăn được thêu uyên ương. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm đi lượn và ngắm đồ dùng trong nhà của Liễu Nham, thì gỗ đàn hương màu đỏ này là gỗ tự nhiên thuộc loại thượng hạng, ngàn vàng khó cầu. Còn chất lượng tơ lụa thì cô không rõ ràng lắm, có điều cảm giác cũng không tệ, chắc hẳn không phải là đồ rẻ tiền. Trên người cô mặc không phải là áo ngủ hình gấu nhỏ, mà là áo màu đỏ sậm giống như áo cưới ở cổ đại. Chuyện gì xảy ra vậy, đây là đâu?

Người trước mặt nhìn thấy nàng ngơ ngác đánh giá xung quanh, vẻ mặt khinh thường. “Xem ra lời nói của ‘Thê chủ’ tối hôm qua không có đúng một chút nào!” Khi nói chuyện hắn lại vung roi đánh tiếp.

Cảm giác đau đớn giống như bị dùi đâm ở trên người truyền đến, đã thành công cắt đứt suy nghĩ lung tung của Liễu Nham, nhìn thấy người đang cầm cái roi kia, cô lại nữa ngây ngẩn cả người một lần nữa.

Người trước mắt thật sự là rất đẹp, tóc dài nhu thuận buông xuống vai phủ ra cả đằng sau lưng, đôi mắt to tròn sóng sánh, cái mũi cao vút, bờ môi trơn bóng, áo cưới màu đỏ sậm hắn mặc trên người, càng làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt mỹ lay động lòng người của hắn. Cho dù cô đã từng gặp qua nhiều người đẹp, nhưng nhìn thấy vẻ đẹp của hắn, hiển nhiên cũng không tránh khỏi khiếp sợ.

Người nọ thấy nàng nhìn mình chằm chằm, gương mặt tuấn tú xấu hổ đỏ bừng. “Ngươi cái sắc phôi này, còn nhìn, muốn chết phải không?”. Hắn lại tiếp tục vung roi đánh lên người cô.

Đau quá, bị hắn đánh trúng ba roi quần áo trên người cô xuất hiện vết rách, cánh tay trắng như tuyết lập tức bị lộ ra, trên khuôn mặt cô cũng xuất hiện tơ máu. Liễu Nham nổi giận, người đẹp như vậy dĩ nhiên lại có lòng dạ rắn rết, không kịp cân nhắc xem là đang xảy ra chuyện gì, cô liền nổi giận chống lại hắn.

Nhưng cô còn chưa kịp nổi giận, thì đã có một đám người đi vào. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, hẳn là nam giới, nhưng cách ăn mặc của ông ta trông rất quái dị, trên người mặc váy ngắn màu xanh, ống tay áo được thêu hoa bách hợp, mái tóc dài cũng được dùng cây trâm hình hoa bách hợp bằng ngọc Lưu Ly lỏng lẻo cắm lên, trông có vẻ tùy tiện nhưng lại không mất đi vẻ sang trọng, toàn thân tỏa ra khí thế cao quý, và có khuôn mặt tương tự người đẹp ở trước giường, chỉ là mùi vị thành thục có nhiều hơn một chút.

Theo sau ông ta là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, so với người đàn ông dẫn đầu thì hơi cao, người phụ nữ kia khi đứng cùng người đàn ông trung niên thì hơi cong lưng làm cho chiều cao của mình giảm đi, khuôn mặt bà ta có vẻ phúc hậu. Chẳng lẽ là vợ của người đàn ông kia, chao ôi, thật đúng là không xứng rồi! Theo sau bọn là là một vài nha hoàn và gã sai vặt.

“Niên Nhi, con làm như vậy còn ra thể thống gì? Làm gì có đạo lý nam tử đánh đập Thê chủ?” Người đẹp kia nóng nảy nói: “Kẻ ngu này nàng không phải là Thê chủ của con.” “Nói bậy, tối hôm qua hai người đã bái đường rồi, nàng chính là Thê chủ của con, đây là sự thật không thể thay đổi.

Liễu Nham không có tâm tình nghe lời đối đáp của cha con bọn họ, vội vàng làm sáng tỏ suy nghĩ của mình, nếu như tất cả mọi việc đang diễn ra trước mắt cô không phải là diễn trò, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là cô đã xuyên không rồi, người đàn ông trung niên nói mình là Thê chủ của người đẹp kia, vậy đây hẳn là một xã hội nữ tôn.

*Nữ tôn: nữ giới nắm quyền, được cưới phu (chồng) về, có quyền lấy nhiều phu, người chồng phải nghe lời vợ, tam tòng tứ đức… cho nên vợ được gọi là Thê chủ.

Chuyện này thật là tức cười, sau khi ngủ một giấc thì mình đã ở Dị Giới, còn xuyên qua đúng đêm động phòng. Vốn còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vết roi đau rát trên người rất nhanh đã phá hủy hết hy vọng của cô. Ngẫm nghĩ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, lại cẩn thận suy xét cuộc đối thoại của bọn họ một chút, cô liền cảm thấy vấn đề mình đang gặp phải rất nghiêm trọng.

Ở đây không phải là nhà của cô, mà là nhà của người đẹp kia. Chẳng phải ở xã hội nữ tôn, nữ tử không cần phải đi lấy chồng sao? Cô chắc hẳn là về đây ở rể rồi, hơn nữa cô còn nhìn ra được là mình không được người đẹp kia ưa thích, cho nên đêm hôm qua cô không được động phòng, lại còn phải nằm ngủ ở trên mặt đất lạnh băng. Chủ thân xác này không biết hương tiêu ngọc vẫn vì nguyên nhân gì, hẳn là cô ta bị người đẹp kia hạ độc chết rồi!

Liễu Nham miên man suy nghĩ, càng ngày càng cảm giác được tính mạng của mình khó giữ, cô nên che dấu thân phận của mình như thế nào đây. Đúng rồi, theo lời của bọn họ nói thì chủ nhân của thân xác này dường như có hơi ngu dại, cũng may, giả làm kẻ ngốc cũng tương đối dễ, trước tiên phải ngậm kín miệng, dùng bất biến ứng vạn biến vậy*!

* Ý nghĩa cơ bản của câu thành ngữ này là lấy cái bất biến (không thay đổi) mà ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi) và dù mọi sự vật hiện tượng luôn phong phú, đa dạng, thay đổi khôn lường nhưng đều xoay quanh trục của nó, đó là bản thể.