Chỉ Say Mê Quân

Chương 4: Lần đầu gặp Thái bà




Liễu Nham đi đến cạnh Lan Trúc vỗ vỗ hắn, Lan Trúc nhìn thấy nàng, nước mắt tụ tập trong hốc mắt hồng hồng của hắn lập tức tuôn ra ngoài: “Người vừa đi nơi nào?” Nhìn thấy bộ dạng hắn gấp đến đỏ con mắt khi thấy nàng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Liễu Nham cảm thấy ấm áp.

“Đừng lo lắng, ta chỉ tùy tiện dạo chơi, không cẩn thận lạc đường.”

Nghe vậy, Lan Trúc sợ ngây người, Thiếu phu nhân không phải si ngốc sao? Sao lại trả lời thỏa đáng như vậy. “Người~~” bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của hắn rất thú vị.

“Người nào nói ta là ngốc tử hả hả?”

“Thế nhưng mà bên ngoài đều truyền nhau như vậy! Nói Đại tiểu thư của Liễu gia si ngốc cũng không phải là chuyện mới xảy ra gần đây.”

Liễu Nham híp cặp mắt, nở nụ cười, rực rỡ như hoa đào: “Cho nên ta nói ngươi nghe này, lời đồn ở bên ngoài không thể tin được hết!” Nói xong quay người đi về con đường lúc nàng mới đi tới, để lại Lan Trúc ngây ngốc đứng ở nơi đó chưa lấy lại được tinh thần.

Một buổi trưa chưa được ăn cơm, thật đúng là rất đói bụng, Liễu Nham một mình đi vòng xung quanh sân của Lưu viên, sau đó nàng muốn đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn. Nàng có thể dặn dò Lan Trúc đi, nhưng từ khi còn nhỏ nàng đã một thân một mình tự sinh tồn, không có thói quen làm phiền đến người khác. Nhưng ai mà biết được là chỉ là một cái viện tử nhỏ mà cũng lớn như thế. Nàng đi tìm rất là lâu, rốt cuộc mới tìm được một phòng bếp nhỏ. Phòng bếp tuy không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ, nhìn rất sạch sẽ, nhưng xem ra đã rất lâu không có đốt lửa. Trong phòng bếp không có người nào, chỉ có một lão bà bà lớn tuổi đang ngủ gà ngủ gật.

Nghe thấy có người đi vào đây, tinh thần lão bà bà có chút hăng hái. Đứng ở cửa là một tiểu cô nương tuổi tầm 16, 17, một thân y phục màu xanh, dáng vẻ cực kỳ thanh tú, nhưng thân thể có chút suy nhược, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của một nữ tử, người này trước kia bà chưa từng gặp qua. “Tiểu cô nương, ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết nữ tử nên xa nhà bếp hay sao?”

Cái thế giới này thật sự Âm Dương đảo ngược rồi, Liễu Nham không khỏi cười khổ.”Bà bà không phải là nữ tử sao?”

“Ôi!!! Ngươi là đang trêu ghẹo lão nhân gia ta đây. Bà bà ta lớn tuổi, cũng cũng không làm gì được, lão Quận chúa tâm địa rất tốt, muốn cho lão thái bà này một miếng cơm ăn mà thôi.”

“Bà bà, là con thất lễ. Hôm qua con mới vào phủ, người gọi con là Tiểu Nham được rồi. Con đã lỡ mất thời gian ăn cơm, muốn tìm phòng bếp làm chút đồ ăn. Bà bà người không cần phải để ý đến con, có gì con tự mình làm là được rồi.”

“Trong giỏ xách ở đằng kia có rau cải và có gạo. Có điều, nha đầu, ngươi biết nấu cơm hay sao? Bà bà thì không biết gì cả, không giúp đỡ được cái gì đâu.”

“Không sao, một mình con có thể mà. Bà bà không phải đầu bếp hay sao?”

“Có nữ tử nào làm đầu bếp cơ chứ? Trên căn bản là không cần cái phòng bếp này. Lão Quận chúa và thiếu gia ăn cơm ở tiền thính, nơi đó có đầu bếp riêng biệt, ngay cả bữa ăn khuya cũng được chuẩn bị kỹ càng.” Chả trách, trong lòng Liễu Nham lặng lẽ suy nghĩ.

“Vậy sau này con có thể dùng cái phòng bếp này sao?” Trước kia Liễu Nham cũng không có yêu thích gì khác, chỉ thích tự mình làm mọi thứ, mỗi ngày không phải trồng thảo dược thì chính là ngồi xổm ở trong phòng bếp.

“Tất nhiên là có thể, nhưng ngươi là một nữ tử sao lại ưa thích ở trong phòng bếp cơ chứ?”

“Gia cảnh con bần hàn, phụ thân bị bệnh luôn ở trên giường, cho nên những chuyện này đều là con làm.”

“Ồ.”

Liễu Nham vừa nấu cơm vừa trò chuyện với lão bà bà đứng ở bên cạnh. Bà bà nói bà họ Thái, chỉ cần gọi bà là Thái bà bà là được rồi. Trực giác nói cho Liễu Nham biết Thái bà bà không phải người bình thường, tuy rằng tóc đã hoa râm, trên người mặc quần áo bằng vải thô cũ nát rất xốc xếch, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời hữu thần, lóe chút ánh sáng tinh thông minh mẫn, không giống như của một lão bà bà.

Trong giỏ xách chỉ có một chút rau xanh, không có thịt, có mấy quả trứng gà. Liễu Nham làm món ăn vô cùng đơn giản chính là nấm hương xào rau cải và trứng tráng cà chua . Đồ ăn vừa ra khỏi chảo, đã hấp dẫn sự chú ý của Thái bà bà, một bộ dạng thèm ăn y hệt hài tử.

“Thái bà bà, ăn một chút đi!” Nàng đưa cho bà một bộ bát đũa, Thái bà bà cũng không khách khí, cầm đũa lên bắt đầu ăn, cũng không keo kiệt khích lệ.”Tiểu nha đầu, đồ ăn ngươi nấu ngon lắm! So với đầu bếp ở tiền sảnh nấu còn ngon hơn lão thái thái ta hôm nay thật là có lộc ăn.”

“Bà bà quá khen ngợi, về sau nếu bà bà muốn ăn cái gì nói với con là được.” Nhìn thấy Thái bà bà, nàng liền nhớ tới khi mình còn bé phải chiếu cố nãi nãi (bà nội) của mình, mắt bỗng đỏ hoe.

Thái bà bà ở bên cạnh nghe xong lời này rất là vui vẻ, nghĩ nàng thực là một đứa trẻ tốt, lại phát hiện hốc mắt nàng đỏ.”Sao vậy, nha đầu?”

“Không có gì, chỉ là trông thấy bà bà con lại nhớ tới nãi nãi của con, nên có chút thương cảm mà thôi. Con bây giờ ngay cả một người thân cũng không có.”

“Hài tử, đừng thương tâm, nếu như con không để ý, vậy thì bây giờ ta sẽ làm nãi nãi của con!”

“Thật sự có thể chứ? Nãi nãi!” Bản thân Thái bà bà nay đây mai đó hơn nửa đời, đã mất đi phu quân và nhi tử, đến khi già lại có được một tôn nữ (cháu gái) như vậy, trời cao thật sự là đối đãi với lão thái thái như bà không tệ!

Đương lúc hai bà cháu còn đắm chìm trong bầu không khí ấm áp của mối quan hệ thân thiết, thì một tiếng hô to Thái bà bà truyền vào. Theo tiếng la đi vào cửa là một nữ tử không lớn hơn Liễu Nham là bao nhiêu. “Ồ, Thái bà bà, nàng là ai?”

“Nàng là người hôm qua mới vào phủ, gọi là Tiểu Nham, bà bà - ta mới nhận nàng làm tôn nữ. Tiểu Nham, đây là Tiểu Hỉ, làm việc ở tiền viện.” Nữ tử tên gọi Tiểu Hỉ quan sát Liễu Nham một chút, nhìn bộ dáng nàng thanh tú nho nhã điềm đạm, không có một chút dáng vẻ của nữ tử, mỉm cười, rất ôn hòa, rất khó làm cho người ta chán ghét. Lại nhìn thức ăn trên bàn một chút, vẻ mặt kinh ngạc không ngớt. “Con còn nghĩ rằng không ai có thể lọt vào mắt của Thái bà bà được cơ? Thì ra là bị mỹ thực hấp dẫn. Thái bà bà, người vẫn không đổi được bệnh thèm ăn.”

Thái bà bà lúng túng tằng hắng một cái: “Có tiểu bối nhi nào nói trưởng bối như vậy hay sao? Tiểu Hỉ, ngươi thật sự là càng ngày càng không để bà bà ta ở trong mắt.” Liễu Nham nhìn hai người, nghĩ Tiểu Hỉ này thật đúng là một người thú vị đây.

Thái bà bà buông chén đũa xuống, duỗi người một cái. “Bà bà - ta ăn no rồi, phải đi ngủ, các con trò chuyện đi!”

“Thái bà bà, con đã nói qua bao nhiêu lần rồi, vừa ăn xong không được đi nằm ngủ ngay!” Nhưng Thái bà bà chỉ lưu lại cho Tiểu Hỉ một cái bóng lưng đã đi xa.

“Ngươi gọi là Tiểu Nham, ngày hôm qua mới vào phủ hay sao? Ngươi làm việc trong phủ à?” Cá tính Tiểu Hỉ hướng ngoại, cho nên rất nhanh đã trò chuyện với người xa lạ như Liễu Nham rồi.

“Ừ, ngươi lớn hơn ta, vậy ta gọi ngươi một tiếng Tiểu Hỉ tỷ đi! Ta làm việc trong viện tử, đối với trong phủ không là rất quen tất, ngươi nói cho ta một chút, miễn cho về sau ta làm chuyện gì sai.” Liễu Nham nghe nàng nói một chút về người của thế giới này, thật không thể nghi ngờ Tiểu Hỉ chính là đối tượng hỏi thăm rất tốt.