Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 68-2: Nhà họ Khổng diệt vong 2




Cứ như vậy, hai người đi tới hướng mục tiêu, nếu người nhà họ Khổng đã không biết sống chết, vậy thì dĩ nhiên bọn họ sẽ thu thập một chút thật tốt!

Hôm nay nhà họ Khổng làm nhiệm vụ chỉ có hai đội nhỏ, trong đó có một đội đi săn giết thú biến dị, nhiệm vụ này khiến Khổng Phàm Dương cực kì hài lòng, dù sao người nhận nhiệm vụ săn giết thú biến dị sẽ gặp quá nhiều nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất mạng, không phải sao?

“Đi thôi, hôm nay một đôi đội tại đây, nếu nhận nhiệm vụ như vậy, liền nhất định chỉ có đi chứ không có về,d.đ/le.quydon A Thanh, cậu nói có đúng hay không?” Trong giọng nói của Khổng Phàm Dương tràn đầy sát ý, nhiều năm như vậy, anh nổi tiếng luôn có khuôn mặt lạnh, mà hôm nay, bởi vì cha chết đi, bởi vì biết được chân tướng nhiều năm nay khiến anh hoàn toàn mất đi khống chế, lúc này ý nghĩ duy nhất chính là tiêu diệt hết dị năng giả sau đó là nhà họ Khổng, chỉ có như vậy mới có thể vuốt xuôi sự phẫn nộ cùng thù hận trong lòng anh!

Hai người điều tra rõ ràng vị trí của nhiệm vụ, sau đó đi đến địa điểm ấy mai phục, bây giờ đã có quyết định hoàn toàn xử lí nhà họ Khổng, như vậy bọn họ cũng sẽ không khiến chuyện xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Qua 20 phút sau, Sở Thanh phát hiện có một đội dị năng giả từ từ tiếp cận mục tiêu, sau đó tầm mắt cô nhìn qua Khổng Phàm Dương để cho anh xác định xem những người đó có đúng làd.đ/le.quydon người nhà họ Khổng hay không, nếu như không phải, vậy thì hôm nay bọn họ cũng không cần ra tay, còn nếu đúng là vậy…

Mà Khổng Phàm Dương thấy những người kia thì gật đầu một cái, ý nói những người đó chính là mục tiêu, nhưng hai người cũng không vội hành động, mặc dù anh muốn hoàn toàn tiêu diệt nhà họ Khổng, nhưng cũng biết có một số chuyện không thể gấp được, nếu bây giờ ra tay làm đánh cỏ động rắn, một khi hành động của bọn họ bị phát hiện, như vậy kế hoạch lần này sẽ khó khăn hơn rất nhiều, mà anh muốn chuẩn bị đem người nhà họ Khổng một lưới tóm hết!

Quả nhiên chuyện kế tiếp cũng không khác lắm với suy nghĩ của Khổng Phàm Dương, mặc dù nhân số của bọn họ không ít,d.đ/le.quydon tuy nhiên dị năng lại không cao, chỉ có thể vật lộn với thú biến dị, muốn một nhát tiêu diệt vẫn là chuyện rất khó.

Theo thời gian chầm chậm trôi đi, thương thế của thú biến dị càng ngày càng nặng, nhưng dị năng giả cũng bị đổ máu, có điều do thường xuyên phối hợp, cũng không có người bị thương nặng, điểm này khiến cả đội vô cùng vui mừng, nhìn thú biến dị càng ngày càng trở nên suy yếu, mọi người đều biết sắp thành công, trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra dị biến!

Đang lúc đội trưởng muốn đối phó với thú biến dị, trên người nó chợt bạo phát một nguồn năng lượng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, đội trưởng đi tiên phong bị khí thế kia làm chấn thương, chỉ có thể nằm trên đất vô lực thở hổn hển.

“Mấy người này thật đúng là đáng thương, thế mà lại trêu chọc vào một con thú biến dị có thể phóng thích dị năng, hơn nữa hình như thú biến dị này còn có thể thiêu đốt nội hạch để đề tăng năng lượng.” Không sai, thú biến dị trở nên mạnh mẽ trong nháy mắt chính là vì nguyên nhandiendanlequydon này, ai hiểu được thì rời đi hoặc là ở lại đồng vu quy tận.

Quả nhiên, ngay sau đó, thú biến dị tự bạo thành huyết nhục, nội hạch cũng liền tự bạo theo.

Người ở đây đều bị đám máu thịt kia liên lụy, trên người trăm ngàn vết thương, vô lực nằm trên mặt đất, bọn họ biết nếu bây giờ không có ai đến cứu, nhất định bọn họ phải để lại di chúc ở đây rồi, nhưng bọn họ không cam lòng, nỗ lực một thời gian dài như vậy lại phải mất mạng, làm sao có thể can tâm.

Chợt có tiếng bước chân truyền tới khiến mắt mọi người sáng lên, bây giờ có người xuất hiện tại đây,      có phải bọn họ sẽ được cứu đúng không?

“Đại…đại thiếu gia…” Khoảnh khắc bọn họ thấy được người đi tới là Khổng Phàm Dương, chỉ thấy nước mắt đong đầy, vốn cho rằng lần này chết chắc, không nghĩ tới gặp được đại thiếu gia, có phải chứng tỏ mạng bọn họ chưa đến đường cùng không?

“Các người, không nên gặp phải tôi, nếu không gặp tôi thì còn có thể sống lâu hơn một chút, mà bây giờ, các người nhất định phải chết!” Bề ngoài của Khổng Phàm Dương dữ tợn như vậy, nhìn mọi người ở đây đều mang theo một loại sát ý điên cuồng, tựa như hận không thể xử đẹp những người này cho vui!

Nhìn nét mặt dữ tợn của Khổng Phàm Dương, bọn họ đều ngẩn người, làm sao có thể, chẳng lẽ đại thiếu gia không phải đến để cứu bọn họ, sao điều này có thể?d.đ/le.quydon

“Đại thiếu gia, ngài…”

“Các người có thể đi chết rồi, có điều các người yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đưa những người khác xuống cùng đi, bao gồm cả ông nội!” Không, không nên nói bao gồm ông cụ Khổng, mà phải nói là, nhất định sẽ đưa ông cụ Khổng xuống đó, dù sao trong lòng Khổng Phàm Dương ông cụ Khổng mới là người cần phải chết nhất!

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” 

Nhìn thi thể trên mặt đất, Sở Thanh khẽ nhếch môi, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, những người này vốn đáng chết, không phải sao?

Thời gian kế tiếp đối với nhà họ Khổng thậtd.đ/le.quydon sự đáng sợ, mỗi ngày đều có tin tức báo người nhà họ Khổng chết đi, có lúc là mất tích, có lúc là bị bầm thây, nhất thời lòng người nhà họ Khổng bàng hoàng, không biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế.

“Gọi Dương nhi trở về, mau gọi Dương nhi trở về!” Bây giờ ông cụ Khổng muốn quản lí gia tộc nhưng đã lực bất tòng tâm, bây giờ ông ta không còn đầu óc như trước kia, người duy nhất ông ta có thể gửi hi vọng chính là cháu trai của mình.

Nhưng điều ông ta không ngờ là, trở về cũng không phải chỉ có một mình Khổng Phàm Dương, mà là Khổng Phàm Dương đi cùng Sở Thanh đến nhà họ Khổng!

“Tại sao cậu lại ở chỗ này, nhà họ Khổng chúng ta không hoan nghênh cậu!” Bây giờ đã hoàn toàn không cần để ý thể diện, ông cụ Khổng biết dù khách khí đến mấy cũng không thể cải thiện qua hệ với dien.dlqdnhà họ Sở, vậy thì dứt khoát cứ sòng phẳng mà làm, không cần phải dối trá che giấu điều gì nữa!

“Ông cụ Khổng, tôi cũng không cần ông hoan nghênh, tôi tới đây chỉ là đi theo bạn về nhà, nếu như nhà họ Khổng các người mời tôi, tôi còn không chắc chắn cho các người cái mặt mũi kia!” Miệng Sở Thanh lợi hại đến mức nào, chỉ có người từng thấy qua mới biết, ít nhất bây giờ ông cụ Khổng đã sắp bị cô làm tắt thở!

“Dương nhi, vị trí gia chủ này cháu còn muốn hay không, tại sao lại mang người này tới đây!” Ông cụ Khổng biết mình không làm gì được Sở Thanh, nhưng ầm ĩ với Khổng Phàm Dương thì ông ta còn không có bất kỳ áp lực nào trong lòng.

Chỉ tiếc, hôm nay coi như ông ta tính toán sai, điều duy d.đ/le.quydonnhất anh lưu luyến với nhà họ Khổng đã không còn nữa rồi, tại sao anh còn phải duy trì nhà họ Khổng!?

“Ông nội, chắc là ngài già nên hồ đồ rồi, quên mất bây giờ tôi đã là gia chủ nhà họ Khổng hay sao? Cha đã giao vị trí gia chủ cho ta rồi.” Giọng của Khổng Phàm Dương nhu hòa hơn một chút so với bình thường, nhưng rơi vào tai ông cụ Khổng lại làm ông ta khó chịu đến vậy: “Cho nên nói, kể từ ngày đó nhà họ Khổng chỉ có một gia chủ là tôi, không phải ai muốn đổi liền có thể đổi!”

“Cháu…cháu…” 

“Đúng rồi, ông nội, có phải ông cũng muốn hỏi tôi tại sao đoạn thời gian gần đây nhà họ Khổng vẫn luôn bị người tập kích đúng không? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, chuyện này chính do tôi và thủ hạ của tôi làm, mà mục đích của tôi đúng là vì hủy diệt hoàn toàn nhà họ Khổng!” Không phải ông cụ Khổng d.đ/le.quydonđể ý nhất là thể diện và nhà họ Khổng sao? Vốn dĩ thể diện đã không còn, nếu như bây giờ nhà họ Khổng cũng mất đi, ông cụ Khổng sẽ có phản ứng như thế nào?

“Cái gì!? Là mày? Mày muốn hủy diệt nhà của mày sao, cái đồ con cháu mất dạy!” Ông cụ Khổng tức giận run cầm cập, ông nghĩ tới mọi trường hợp có thể xảy ra lại chưa từng nghĩ tới có thể là cháu của mình ra tay, dù sao không phải cháu mình cũng là một thành viên của gia tộc sao? Làm sao nó có thể ác tâm như vậy!

“Nhà của tôi?” Khổng Phàm Dương buồn cười nhìn ông cụ Khổng, cảm xúc duy nhất trong mắt chính là vẻ giễu cợt: “Tôi nghĩ ông cụ Khổng nói sai rồi, nhà họ Khổng cũng không phải nhà của tôi, mà là cái nhà của kẻ thù giết mẹ tôi, ngài nói đúng hay không? Thật ra chuyện năm đó tôi đã sớm biết, hiện tại mặc kệ ngài nguỵ biện như thế nào tôi đều sẽ không tin tưởng!”

Đúng, mặc kệ ông cụ Khổng nói như thế nào anh đều sẽ không tin!

“Ông cụ Khổng, ngài đối mặt với thực tế đi, bởi vì người muốn phá hủy nhà họ Khổng chỉ có Khổng Phàm Dương, còn có người con trai bị đội nón xanh của ngài!” Sở Thanh giễu cợt cười một tiếng, giọng nói càng thêm trở nên sắc bén: “Mạt thế đúng là d.đ/le.quydoncó đủ những cái lạ, vốn là phụ nữ của ông, ông lại cố gắng kín đáo đưa cho con trai, sau đó cho vợ của con ngoại tình, trò chơi như vậy rất thích sao?” 

Chuyện năm đó Sở Thanh so với Khổng Phàm dương biết còn nhiều hơn!

Xác thực, giữa ông cụ Khổng và con dâu có tư tình, nhưng lại không chỉ có vậy, căn bản chính là ông cụ Khổng cùng con dâu gặp nhau trước tiên, nhưng lại đưa người yêu cho con trai làm vợ, sau đó ở sau lưng lén lén lút lút.

“Sở Thanh, mày ngậm máu phun người, chuyện nhà chúng ta lúc nào thì đến phiên mày có thể xen vào, cút!" Dùng sức nện gậy trong tay xuống mặt đất, sắc mặt của ông cụ Khổng đỏ lên một mảnh, hiện tại ông ta thật sự hận không thể giết chết Sở Thanh!

“Chuyện đến tột cùng là như thế nào, trời biết, đất biết, ông biết, tôi cũng biết! Hay là cần tôi lấy chứng cớ tìm thấy ra.” Mặc dù bằng chứng năm đó khó tìm, nhưng chỉ cần cô muốn, cho dù ở điedanlequydon mạt thế này cũng có thể tìm được một hai người biết chỉnh, chỉ sợ rằng đến lúc đó ông cụ Khổng sẽ hoàn toàn hỏng mất: “Còn nữa, hôm nay tôi cũng không phải đến tìm phiền phức với ông, mà là làm một chút chuyện đã sớm nên làm, người thế gia hẳn đều biết Sở Thanh tôi có thù tất báo, chọc vào người của tôi nên nghĩ xong cái giá phải trả lớn đến đâu đi!”

Cũng không nói nhiều lời, Sở Thanh đi từ từ đến trước mặt Khổng Phàm Vũ, mang trên mặt một nụ cười khiêm tốn, nhưng nụ cười này lại không thể khiến Khổng Phàm Vũ yên tâm, bởi vì cô cũng đã từng là mang theo cười như vậy, liền lập tức đập chết thú biến dị, anh ta tuyệt đối không cho rằng khi Sở Thanh cười như vậy anh ta sẽ được an toàn!

Tay dùng sức bóp cổ của Khổng Phàm Vũ, sau đó từ từ siết chặt, nhìn anh ta tốn sức gỡ tay cô ra,d.đ/le.quydon Sở Thanh cười đùa giỡn, sức lực của cô ra sao cô hiểu rất rõ ràng, loại cậu ấm nho nhỏ ăn sung mặc sướng này muốn lay chuyển lực lượng của cô, đây là đang nằm mơ sao?

“A Lan, mau cứu Vũ nhi xuống!” Nhìn con trai mình bị người ta đối đãi như thế, ông cụ Khổng lập tức phân phó Dạ Lan bên cạnh đi cứu Khổng Phàm Vũ, nhưng ngoài suy nghĩ và dự đoán của ông cụ Khổng, Dạ Lan một chút cũng không nhúc nhích, liền làm ngơ như không thấy, khiến sắc mặt ông ta cũng trở nên khó coi.

“A Lan!” 

“Ông cụ Khổng, năm đó tại sao Dạ Lan đi theo ông, không phải là vì trả ân cứu mạng của ông ư, dĩ nhiên, cũng có nguyên nhân khác là vì bội phục nhân phẩm của ông, mà bây giờ, nhân phẩm của ông đã nát thành như vậy, ông cảm thấy ông còn tư cách ra lệnh cho ông ta nữa sao?” Sở Thanh vẫn cười như cũ, giọng nói lại càng ngày càng lạnh, "Đúng rồi, ông cụ, còn có một chút chuyện ta quên nói cho d.đ/le.quydonông biết, thời điểm năm đó Dạ Lan được ông cứu chính là lúc bị mẹ kế của ông ta đuổi giết, mà mẹ kế của ông ta cũng là loại tiểu tam đi phá hư gia đình của ông ấy. Ông nói hôm nay biết ông tự mình mang tiểu tam về nhà, còn động vào phụ nữ của con trai mình, vậy thì ông ta còn trung thành với ông hay sao?”

Lời này khiến sắc mặt của ông cụ Khổng trở nên khó coi, ông biết nguyên nhân những năm này Dạ Lan vẫn đi theo ông ta, cũng chính bởi vì như vậy, ông ta mới không dám để lộ điều gì. Mà bây giờ hình như tất cả đều đã không còn kịp rồi!

“Hơn nữa một sản phẩm dơ bẩn như vậy không phải nên hoàn toàn biến mất sao?” Nói xong câu đó, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, Khổng Phàm Vũ ngẹo đầu hoàn toàn không còn hơi thở, lập tức d.đ/le.quydonkhiến tất cả mọi người ngây ngẩn, ai cũng không nghĩ tới Sở Thanh lại tàn nhẫn như vậy, một lời không hợp liền giết người!

“Thế nào, có phải cảm thấy tôi sẽ không giết người hay không? Vậy thì ông thực sự sai lầm rồi, tôi là người nhẫn tâm nhất, chỉ cần đã đắc tội với tôi, như vậy hậu quả cũng sẽ vô cùng thê thảm. Ông cụ Khổng, ông nên biết, nếu Khổng Phàm Vũ dám dùng loại tâm tư kia đối với tôi, nhất định tính mạng của anh ta phải nằm trong tay của tôi!” Còn có vẻ mặt cười chúm chím này, nhưng lại làm cho người ta lạnh đến tận xương, trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy trước mắt cái này cũng không phải người, mà là ma quỷ!

“A Thanh, đi thôi, nói mấy thứ ấy cùng những người này có lợi ích gì, cũng chỉ là một đám súc sinh mà thôi!" Vốn dĩ Khổng Phàm Dương cũng từng có hi vọng với bọn họ,d.đ/le.quydon nhưng theo thời gian trôi qua, một chút hi vọng này cũng biến mất, cuối cùng chỉ để lại kí ức dữ tợn.

“Ông cụ Khổng, hưởng thụ thật tốt thời gian cuối cùng này đi, tất cả hôm nay đều là do ông tạo thành, bởi vì ông thiên vị nghiệt chủng của mình, cho nên nhà họ Khổng sẽ trở thành lịch sử, không, phải nói vĩnh viễn biến mất trong lịch sử, giống như cho tới bây giờ nó đều chưa từng tồn tại.” Nói xong những lời này, Sở Thanh đi theo Khổng Phàm Dương cùng rời khỏi.

Hai người từ từ đi ở trên đường, trong khoảng thời gian này nhìn Khổng gia sụp đổ từng chút một,, Khổng Phàm Dương nói không ra là cảm giác gì, có lẽ có vui vẻ, nhưng là càng nhiều hơn là bi thương, dù sao anh cũng đã từng là một thành viên của nhà họ Khổng, mà bây giờ, thế nhưng nhà họ Khổng lại bị hủy trong tay của anh…

“A Thanh, cùng tôi đi thăm cha một chút, tôi nghĩ bây giờ ông hẳn rất muốn được thấy tôi.” Hơn nữa anh càng muốn đi nhìn cha mẹ, xem bọn họ có tốt hay không.dien.danlequyđon

"Cái này đương nhiên có thể, chỉ có điều..." Sở Thanh quay đầu lại nhìn người phía sau, nhấc lông mày: “Dạ tiên sinh vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta là có ý gì, ông là người nhà họ Khổng, mà tôi không có bất kì quan hệ nào với nhà đó, vây thì từ nãy đến giờ ông đang muốn ám sát chúng tôi?”

Thật ra thì tại sao Dạ Lan phải đi theo sau lưng của bọn họ Sở Thanh có thể đoán được đại khái, nhưng bởi vì ấn tượng với người đàn ông này cũng không tốt, cho nên Sở Thanh mở miệng nói chuyện một chút cũng không có lưu tình.

Dạ Lan chỉ có thể khổ sở cười một tiếng, ông ta biết bây giờ dù là Sở Thanh hay Khổng Phàm Dương thì d.đ/le.quydonấn tượng đối với hắn cũng không tốt, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác, vốn cho rằng ông cụ Khổng là một người tốt, nhưng không nghĩ tới ông ta lại làm ra chuyện như vậy, ông không có biện pháp tiếp nhận, cũng không biết mình nên đi con đường nào.

"Gia chủ, xin nhận lấy Dạ Lan, hôm nay Dạ Lan đã không còn muốn đi bên cạnh ông cụ nữa rồi.” Quỳ một chân trên đất, tư thái của Dạ Lan là tuyệt đối thần phục, bây giờ ông đã hoàn toàn thất vọng với người nhà họ Khổng, người trước mắt là người duy nhất vẫn có thể làm cho ông cảm thấy là người tốt, mặc dù cô đã hủy diệt nhà họ Khổng.

“Nếu như ông nguyện ý đi theo liền theo thôi.” Thủ hạ của Khổng Phàm Dương không ít, thậm chí có không ít dị năng giả cao thủ, mà Dạ Lan như vậy cũng là thêm một người không ít cũng không nhiều, cho nên anh cũng không có quá mức để ý, nhưng mà bây giờ nhữngd.đ/le.quydon lời này đối với Dạ Lan đã là quá đủ.

Nghe được câu trả lời của Khổng Phàm Dương, ông lập tức đứng dậy đi theo sau lưng của Khổng Phàm Dương, đi tới nơi mai táng cha mẹ của anh.

Đi tới trên đỉnh núi,, tất cả đều không có thay đổi, vẫn là gió mạt thoang thoảng như cũ, chỉ là trên bia mộ vốn chỉ có một tấm hình nay đã đổi thành hai tấm, không thể cùng sinh nhưng có thể chết chung huyệt, đối với hai người mà nói, bọn họ đã hạnh phúc, mặc dù cuối cùng hạnh phúc này cũng không làm cho người ta vui vẻ như vậy.

“A Thanh, cậu nói xem, bây giờ cha mẹ có thể ở cùng một chỗ sao?” Vốn là người yêu nhau nhưng bởi vì một cái âm mưu, một chút ích kỉ mà để trễ mất mười mấy năm, thậm chí đến cuối cùng chỉ có thể an nghỉ d.đ/le.quydoncùng một chỗ, kết quả như vậy làm người ta thổn thức không thôi, hơn nữa còn là con trai của hai người bọn họ,, Khổng Phàm Dương nói không ra trong lòng của mình đến tột cùng là cảm giác gì.

Sở Thanh cũng không trả lời, mà nhìn hai người phần mộ, suy nghĩ đến mất hồn, thời gian mười mấy năm nói dài cũng không dài lắm nhưng là nói ngắn cũng không ngắn, đối với Tu Luyện Giả bọn họ mà nói cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi,, nhưng mà đối với với một người bình thường mà nói lại có thể là cả đời, cha mẹ Khổng Phàm Dương cũng là bởi vì một cái hiểu lầm, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, mà thời gian vài chục năm đến tột cùng phải đền bù thế nào, hai người mới có thể không hiểu bỏ lỡ nhau.

Không biết vì sao, trong nháy mắt, đối với hai người như vậy cô sinh ra một tia thương hại.

"Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ đi chung với nhau, không cần lo lắng, không cần lo lắng......" Sở Thanh khẽ nhếch môi, nhìn cỏ mọc dài trên phần mộ, trong mắt lướt qua một tia sáng tỏ, sau đó im lặng không lên tiếng.d.đ/le.quydon

Ba người cứng rắn đứng ở nơi giữa trời gió lạnh một tiếng, sau đó từ từ đi xuống chân núi.

“A Thanh, tôi nghĩ về sau tôi sẽ không tới nơi này, cha mẹ nhất định rất muốn đi có thế giới riêng của hai người, không phải chúng ta cứ luôn quấy nhiễu như vậy là không tốt sao."

Nét mặt Khổng Phàm Dương có chút mềm mại, trong mắt cũng mang theo sự vui vẻ, Khổng Phàm Vũ đã chết, như vậy thù của cha mẹ đã báo được một nửa, tiếp đó, một nửa kia chỉ cần khiến nhà họ Khổng hoàn toàn biến mất, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết.

"Được, chúng ta không đến quấy rầy bọn họ cũng là chính xác." Sở Thanh từ từ đi xuống chân núi, bọn họ cũng không chú ý, khi nhìn về phía đỉnh núi, khóe miệng mang d.đ/le.quydontheo nụ cười nhàn nhạt, hai người kia đã được ở cùng nhau, xem ra rất hạnh phúc.

Đợi đến lúc trở lại nhà họ Cận đã thấy ông cụ Cận sửa soạn xong chuẩn bị ra khỏi cửa, đây cũng là điều ngoài ý muốn của Sở Thanh, mấy năm nay ông cụ Cận vẫn luôn không ra khỏi nhà, đến tột cùng là chuyện gì khiến ông cụ Cận không thể nhẫn nại được?

“Cuối cùng các cậu cũng trở lại, thời gian dài như vậy mới trở về, ta còn tưởng rằng các cậu đã xảy ra chuyện gì." Nhà họ Sở và nhà họ Cận giao thiệp không tính là nhiều, nhưng quan hệ của Sở Thanh và nhà họ Cận cũng không tồi, bây giờ cô và Khổng Phàm Dương đi đến nhà họ Khổng thời gian dài như vậy mới trở về, ông cụ Cận không yên lòng cũng là chuyện đương nhiên.

“Ông cụ, bản lĩnh của cháu ông còn không biết sao, còn lo lắng như vậy, cháu không phải người ai muốn giữ lại là có thể giữ!” Sở Thanh nói như vậy cũng không coi là có lỗi, mặc kệ là thân phận hay là bản lĩnh của cô, nhất định sẽ không khiến cô gặp quá nhiều nguy hiểm.

Mà Cận Hi ở bên cạnh cũng đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn Sở Thanh, thấy cô hình như cũng không bị thương, cũng yên lòng, lộ ra vẻ mặt cười đáng yêu như mèo con, mà càng thêm kích động chính là Bạch Nha, bởi vì Nguyệt Yêu, rất ít khi Bạch Nha có d.đ/le.quydonthể kề cận bên cạnh cô, trong khoảng thời gian này Sở Thanh ra ngoài nó không muốn lo lắng cũng không được.

Nhìn dù là người hay thú cũng đều có dáng vẻ như vậy, trong lòng không cảm động hoàn toàn là gạt người, nhưng Sở Thanh không biết phải biểu đạt thế nào, dù sao đã có thói quen lạnh lùng khiến cô không biết phải đáp lại sự quan tâm của người khác ra sao.

“Được rồi, chúng ta muốn chuẩn bị một chút cho tốt, kế tiếp sẽ phải đánh một trận ác liệt, nhà họ Khổng không phải một gia tộc dễ dàng bỏ cuộc như vậy, phân tích sắp tới tất nhiên sẽ có hàng loạt phản kích."

Quả nhiên giống như suy nghĩ của Sở Thanh, sáng hôm sau nhà họ Khổng bắt đầu phản kích, phát trên mạng những thứ vô cùng đơn giản, chính là hình ảnh Sở Thanh giết chết Khổng Phàm Vũ,  có điều vô cùng tiếc nuối là hình ảnh chụp được chỉ là một bóng người rất mơ hồ, nhưng bọn họ chỉ cần một cơ hội công kích Sở Thanh, cho nên căn bản dù mờ nhạt cũng không quan trọng.

“Ông cụ, làm như vậy chỉ chọc giận gia chủ nhà họ Sở thôi, đến lúc đó kết cục của chúng ta sẽ càng thảm hại hơn!” Quản gia Lâm còn là một người có lí trí, biết tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ càng không tưởng tượng nổi, cho nên muốn khuyên ông cụ Khổng bàn bạc kỹ hơn, nhưng ông ta nào biết ông cụ Khổng đã dốc toàn lực rồi, lúc này nếu không thể lật đổ Sở Thanh, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể làd.đ/le.quydon vạn kiếp bất phục cùng bọn họ!

“Không sao, đến lúc này ta còn sợ cái gì, con trai chết rồi, cháu trai bỏ đi, vị trí gia chủ cũng không ở trong tay ta, một mình ta cô đơn còn phải sợ cậu ta hay sao?” Đây chính là vua cũng thua thằng liều, dù sao chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không muốn nghĩ làm sao để cải thiện, dù có cải thiện cũng sẽ không khác biệt bao nhiêu.

“Ông cụ, ngài nhất định phải hiểu rõ, bây giờ dừng lại còn kịp, nhưng nếu nhà họ Khổng còn làm chuyện gì nữa thì sẽ không thể cứu vãn được, chẳng lẽ ngài muốn công sức hoàn toàn bị hủy hoại hay sao?” Nhà họ Khổng là tâm huyết của ông cụ, cho nên quản gia Lâm muốn giữ được nhà họ Khổng, muốn nhà họ Khổng có thể tiếp tục kéo dài, không phải dù ở trong tay đại thiếu gia cũng không có gì khác biệt hay sao, tại sao ông cụ còn cố chấp như vậy!?

“Ha ha, bây giờ đã không còn kịp nữa rồi! Thằng súc sinh đó đã biết chuyện năm ấy, biết là ta hại chết mẹ nó, bây giờ nó muốn ta chết còn không kịp, làm sao có thể quản lí nhà họ Khổng cho tốt? Nói nó muốn làm nhà họ Khổng bị tiêu diệt cũng không còn sai biệt lắm!” không thể không nói ông cụ Khổng vẫn còn rất hiểu Khổng Phàm Dương, hiểu được tâm tư của anh đến tột cùng là thế nào.

Nhưng ông ta vẫn đoán sai một chút, coi như bây giờ ông ta có thể giữ chặt Sở Thanh,  giữ chặt Khổng Phàm Dương, trên thực tế, làm như vậy chỉ khiến ông ta lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.d.đ/le.quydon

Lúc này ở một nơi khác…

“A Thanh, cô nghĩ vật này có ích gì, cũng chỉ là một cái xác chết mà thôi.” Khiêng xác Khổng Phàm Vũ, Mặc Phỉ có chút ghét bỏ, nhưng nếu là mệnh lệnh của Sở Thanh thì anh vẫn trung thành chấp hành.

“Có lợi ích gì? Anh sẽ biết rất nhanh thôi, đây chính là thứ để chúng ta lật lại lợi thế!” Không phải nhà họ Khổng nói cô giết Khổng Phàm Vũ sao? Như vậy chỉ cần Khổng Phàm Vũ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả cũng sẽ tự sụp đổ, ngược lại cô có thể nói là nhà họ Khổng hãm hại, đến lúc đó cô thật muốn nhìn xem nhà họ Khổng còn có thể làm gì!

“Cô muốn hành văn trên cái xác này?” Mặc Phỉ biết bản lĩnh của Sở Thanh, chỉ cần cô nói, rất nhiều chuyện không thể thực hiện cũng biến thành có thể, bây giờ anh rất muốn xem một chút lần này Sở Thanh lại mang đến niềm vui bất ngờ gì!

Sở Thanh không trả lời, mà là lấy ra một viên đan dược, đút vào trong miệng thi thể, vật này gọi là Thi Khôi đan, tên như nghĩa dùng để d.đ/le.quydonluyện chế thi khôi, mặc dù chất lượng thi thể trước mặt quá kém, không thể biến thành thi khôi cao cấp, nhưng dùng để khiến mọi người tin tưởng anh ta còn sống thì không có vấn đề.

“Được rồi, chúng ta sẽ chờ ngày mai xuất hiện một Khổng Phàm Vũ còn sống gây náo loạn, sau đó chờ khi nhà họ Khổng gây phiền toái thì hoàn toàn phải dựa vào anh ta để đánh trả lại rồi!” Nhìn trên mặt cái xác đã từ từ có sắc hồng, nụ cười của Sở Thanh càng ngày càng quỷ dị, nếu ông cụ Khổng thấy Khổng Phàm Vũ không chết hẳn sẽ rất bất ngờ nha, đến lúc đó có khi thẹn quá hóa giận mà đánh nhau với con trai mình, nếu lỡ tay đánh chết chính con trai mình, như vậy kết quả sẽ như thế nào đây?

Dĩ nhiên không ai biết những ý nghĩ này của cô, nhưng nhìn Sở Thanh cười xấu xa, Mặc Phỉ cũng biết bây giờ cô chẳng suy nghĩ chuyện tốt đẹp gì, tương lai chắc chắn sẽ có người xui xẻo, mà căn cứ tình huống bây giờ xem, người gặp xui xẻo đầu tiên mười phần sẽ là nhà họ Khổng!

Có câu không tìm đường chết sẽ không phải chết, lên mặt như ông ta phải chết là không nghi ngờ, mà bây giờ nhà họ Khổng đang chạy điên cuồng trên đường đi d.đ/le.quydontìm cái chết nhất định sẽ mở ra một vòng cách tìm cái chết đa dạng mới.

Sáng tinh mơ nhà họ Khổng đã kéo không ít người cùng nhau đến trước cửa nhà họ Cận nói cái gì mà trừng phạt Sở Thanh, muốn báo thù cho cháu mình, có lẽ bởi vì dáng vẻ người nhà họ Khổng giàn giụa nước mắt thật khiến người ta cảm thấy thương xót không dứt, cho nên chờ người bên trong nhà họ Cận đi ra, ánh mắt của mọi người đã không còn tốt lắm.

“Sở Thanh, nhà họ Khổng thật sự quá hèn hạ rồi, lại nghĩ ra ám chiêu như vậy, chờ xong chuyện lần này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Vẻ mặt Cận Hi đầy tức giận, rõ ràng ngay từ khi bắt đầu do nhà họ Khổng gây sự, bây giờ ngược lại tử tế giống như tất cả là lỗi của Sở Thanh, thật sự là quá hoang đường!

“À, yên tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, nếu ta đã dám làm ra một số chuyện, vậy thì chắc chắn không sợ sẽ có hậu quả gì, anh cho là tôi không biết để lại đường lui cho mình hay sao?” Sở Thanh không chút lo lắng, dù sao hôm qua đã chuẩn bị kĩ càng, không biết lát nữa nhà họ Khổng nhìn người đến sẽ có cảm tưởng gì. “Mặc Phỉ, mời tiểu thiếu gia nhà họ Khổng của chúng ta ra đây, bây giờ người nhà đã tới, sao có thể không để bọn họ gặp nhau một lần?” 

Câu tiểu thiếu gia nhà họ Khổng làm mọi người ở đây đều ngây ngẩn, đây là ý gì? Không phải Khổng Phàm Vũ đã chết sao?d.đ/le.quydon Bây giờ còn có thể mời người từ nơi nào đến?

Nhưng sau khi người từ sau đi tới, Cận Hi cũng há hốc miệng, vì người này thật sự quá giống Khổng Phàm Vũ rồi, hoàn toàn như cùng một khuôn đúc ra, thật không biết Sở Thanh tìm đâu ra một người như thế.

Nhưng nếu vậy anh cũng không cần lo lắng, chỉ cần"Khổng Phàm Vũ" còn sống, vậy thì kế hoạch của ông cụ Khổng sẽ hoàn toàn phá sản, sau đó lại nói ông cụ Khổng tự ý gây chuyện dính líu đến người khác, lại thêm video thời gian trước, vậy thì không cần nói mọi người cũng tự đoán được hậu quả rồi!

Sau khi mấy người bàn bạc một phen, Sở Thanh ra trước cửa, nhìn đám người khóc tràn nước mắt, Sở Thanh nhíu mày, giọng nói mang theo giễu cợt rõ rệt: “Ông cụ Khổng, người trong nhà ông chết, muốn khóc tang thì đi về nhà khóc, chỗ này cũng không phải nhà họ Khổng các người!”

“Sở Thanh, cậu còn là người sao, cậu giết cháu của ta xong vẫn có thể lạnh lùng như vậy, cậu quả thật đáng chết!” Mặt ông cụ Khổng bi phẫn nhìn Sở Thanh, trong mắt từ từ tính toán, lúc này ông ta thật muốn nhìn xem Sở Thanh có bản lĩnh thông thiên hải vực gì có thể thay đổi càn khôn!

“Giết chết cháu ông?” Sở Thanh sững sờ, dường như nghe được một chuyện hài nào đó, lập tức cười phá lên: “Ông cụ Khổng, lời này của ông không có lý rồi, ngày hôm qua Khổng Phàm Vũ cùng vệ sĩ của anh ta đến nhà họ Cận làm khách, hôm nay ông đã nói là tôi giết anh ta rồi, ông cho rằng tôi ngu sao, sẽ giết người ở nhà mình?”

“Sở Thanh cậu đừng có nói bậy, mọi người đều biết cậu giết cháu của ta, trên web đều có video làm chứng!” Mặc dù video này không rõ,d.đ/le.quydon nhưng lại vẫn có thể thấy một người trong đó bóp chết một người khác.

“Ông cụ Khổng, ông thật là càng lớn càng trẻ lại rồi, nhìn một cái video không rõ ràng đã nói là tôi, vậy có phải tôi cũng có thể lấy một cái video không rõ ràng nói rằng ông làm chuyện gì xấu?” Sở Thanh cười lạnh, giọng nói tràn ngập khinh thường, lời nói kế tiếp của cô cũng khiến tất cả mọi người ở đây chấn kinh: “Không phải ông nói cháu ông đã chết sao? Bây giờ nếu như tôi có thể mang người sống ra đây, như vậy hẳn là ông có thể tâm phục khẩu phục đi!”

“Không thể nào! Làm sao Vũ nhi có thể còn sống, rõ ràng ta thấy cậu…”

Trong nháy mắt nói tới đây liền ngưng bặt, bởi vì ông ta thấy được Khổng Phàm Vũ còn sống, đứng ở phía sau của mọi người, ánh mắt kia khiến ông cụ Khổng quen thuộc như vậy, làm ông ta muốn phản bác người kia không phải Khổng Phàm Vũ cũng không thể.

“Ông nội, ông tới đón cháu về nhà hay sao?” Khổng Phàm Vũ thấy được ông cụ Khổng liền nhảy nhảy nhót nhót đi tới, khoác lên tay của ông cụ Khổng, thân mật như thường ngày.

Nhưng là ông cụ Khổng cự tuyệt trong nội tâm cảm thấy kinh khủng, bởi vì Khổng Phàm Vũ đã chết, ông ta tận mắt thấy anh ta đã chết, vậy bây giờ người xuất hiện ở đây là ai!

“Cậu là ai, cậu nhất định không phải là cháu ta, cuối cùng thì cậu là người giả mạo nào!” Đúng, đây nhất định là người khác giả mạo, tuyệt đối không phải là cháu của ông ta!

“Ông nội, ông nói gì vậy, chẳng lẽ ông vẫn còn giận cháu, cháu không cố ý, nhưng mà không phải cháu nói cũng không sai sao? Nhà họ Khổng vốn phải là của cháu, anh cả là con trai của cha thì thế nào, bây giờ có thể vượt qua được quan hệ của cháu với ông nội sao? Dù sao cháu cũng là con ruột của ông nội…”

“Im miệng!” Nổi giận gầm lên một tiếng, đầu óc ông cụ Khổng trống rỗng, ông biết lúc này d.đ/le.quydontuyệt đối không thể để kẻ nào nghe được chuyện này, nếu không nhà họ Khổng sẽ bị hủy hoại!

Rắc rắc, từng tiếng gãy xương rõ rệt truyền vào trong lỗ tai của ông cụ Khổng.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người ông cụ Khổng mang theo kinh ngạc tột độ, tình huống này là chuyện gì xảy ra? Không phải nói gia chủ nhà họ Sở giết cháu của ông ta rồi hay sao? Tại sao bây giờ lại biến thành ông ta cầm thú giết chết cháu trai của chính mình rồi!

Giây phút cổ của Khổng Phàm Vũ bị bẻ gãy thì ông cụ Khổng đã hiểu rõ, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Sở Thanh, mặc kệ người này có phải là cháu của ông ta hay không, vào khoảnh khắc này đều biến thành cháu của ông ta, mà chính ông ta là hung thủ giết chết cháu mình. Lúc này đây, ông ta cảm thấy buồn cười, rõ ràng là đến tìm người tính sổ, lại bị tính toán. Hơn nữa ông ta còn hiểu, lúc này nhà họ Khổng đã hoàn toàn xong rồi!

<Hết chương>