Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 34




Editor: ngansieunhann
Beta:Hương

Ngày thứ hai sau khi Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên hòa thuận, trên weibo đã cho ra hệ liệt chuyện xưa của bọn đến tập 5 mới nhất.

"Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên tình cũ quay lại hư hư thực thực! Tống tổng bạn trai thể hiện năng lực bùng nổ cứu bạn gái ở hồ bơi!"

Không biết rõ vụ này paparazi xâm nhập nội bộ Hoàn Vũ như thế nào, thế nhưng còn kèm theo hình ảnh, đúng là Tống Nam Xuyên nhảy xuống bể bơi cứu Bùi Anh, cởi áo khoác âu phục khoác lên người cô hơn nữa còn ôm cô cùng rời đi.

Fan trên mạng liên tục chú ý sự kiện này, lập tức liền nổ tung.

"Má ơi mỹ nhân rơi xuống nước! Tôi đánh cuộc sau này ngũ mao* Tống tổng cũng không thể trụ được! [doge]"

*Ngũ mao: ý chỉ những bình luận viên trên mạng thường đưa ra bình luận ác ý,cố ý bôi xấu người khác.

"Tổng giám đốc Tống thật hẹp hòi, che kín như thế căn bản cái gì cũng đều không nhìn thấy [ ngoáy mũi ]"

"Ôm công chúa! ! Oh my god Tống tổng là bạn trai năng lực max! !"

"Nhìn ra âu phục của Tống Nam Xuyên với đồng hồ đeo tay đều có giá trên trời, cứ như vậy nhảy xuống nước[mỉm cười] tôi kính anh là một nam tử hán [mỉm cười]"

" Qủa nhiên lại làm lành rồi [tạm biệt] không phải thường nói chia tay bởi vì cãi nhau đều là những ân ái nhỏ sao [tạm biệt] "

"Nói thật, giá trị nhan sắc này đúng là nghịch thiên - - đến từ hạng mục ăn dưa khách hàng quần chúng"

"Xem ra thẩm mỹ tổng giám đốc Tống còn là bình thường [cười cry]"

Weibo của Bùi Anh cũng nhận được rất nhiều fan thăm hỏi, nhưng mà cô bận quay phim, cũng không có bao nhiêu thời gian để xem. Về sau buổi tối kết thúc công việc, Tống Nam Xuyên lái xe tới đón cô. Bởi vì hai người đã gương vỡ lại lành, cho nên anh mãnh liệt yêu cầu Bùi Anh chuyển về nhà mình.

Bùi Anh cho trợ lý của mình về, ngồi trên xe Tống Nam Xuyên. Tài xế  trước tiên lái xe đi về chỗ ở hiện tại của Bùi Anh, giúp cô chuyển đồ, Tống Nam Xuyên cầm lấy một hộp cơm tinh xảo, đưa cho Bùi Anh: "Có muốn ăn một chút gì không?"

"Muốn!" Bùi Anh cao hứng đưa tay lấy hộp cơm qua,mở ra, bên trong là một chút thức ăn n, "Cái này vừa nhìn liền biết chính là Thiên Hạ Cư, món ăn ngày thường đều được làm tới tinh xảo như thế."

Cô gõ chiếc đũa, gắp một miếng thịt cho vào trong miệng. Tống Nam Xuyên thấy cô ăn đến thập phần nhiệt tình, cười cười nói: "Tổ đóng phim bọn em không phát cơm sao? Anh nhớ là thức ăn Hoàn Vũ cũng rất ngon."

Bùi Anh đáp: "Một ngày chỉ phát hai hộp cơm, đâu có đủ no."

"Vậy em muộn như vậy rồi lại ăn không sợ béo lên sao? Nói đến vai diễn của em trong bộ phim cũng thường xuyên ăn thịt đi?"

Bùi Anh chẹn họng một cái: "Em mới không sợ, lượng công việc của em lớn như vậy, hơn nữa thể chất của em chính là ăn hoài không mập." Cô nói rồi nhìn Tống Nam Xuyên một cái, "Nghe ý của anh, có phải đặc biệt lo sợ em sẽ béo lên hay không?"

"Không biết , nhiều  thêm chút thịt không biết chừng cảm giác tốt lên."

Bùi Anh giật giật khóe miệng, nếu không phải là không bỏ được, cô liền đem thức ăn trong tay chụp trên mặt anh.

Khi  thức ăn trong hộp vơi đi bảy tám phần , tài xế cũng vừa lúc dừng xe ở nhà trọ của cô. Tống Nam Xuyên đi theo cô lên lầu, giúp cô cất đồ vào vali, hỏi: "Phòng ở thì nhờ Trần Thắng giúp em trả đi."

"Không cần." Bùi Anh ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo khóa vali, đứng lên. lông mày Tống Nam Xuyên khẽ động, nhìn cô hỏi: "Vì sao không trả phòng? Tiền thuê phòng là do em tự trả sao?"

"Ừm, nhưng là có chỗ ở thì tâm em sẽ yên tâm hơn, nếu không ngày nào đó lại cãi nhau với anh, em ngay cả nơi để về cũng không có."

"..." Tống Nam Xuyên mím môi, đáp, "Chúng ta sẽ không cãi nhau nữa."

Bùi Anh buồn cười mà nói: "Yêu nhau thì đâu tránh khỏi cãi vã." Cô nói nhướng nhướng đuôi lông mày, "Đừng nhìn anh hiện tại dính lấy em, thật sự muốn trở mặt đâu cần đến vài phút, em chỉ là muốn lưu lại cho mình đường lui mà thôi  ."

Tống Nam Xuyên: "..."

Anh trầm mặc một lúc, mới nói: "Anh như vậy không mang lại cho em cảm giác an toàn sao?" Quả nhiên sau lần ầm ỹ giá trị tin tưởng của anh đã giảm xuống!

Bùi Anh tay kéo vali, nhìn anh nói: "Là một người đàn ông, anh thuộc về phần đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ, nhưng một người phụ nữ có cảm giác an toàn không phụ thuộc hoàn toàn vào đàn ông, đối với em mà nói, vẫn phải có tiền mới có cảm giác an toàn. Tiền của chính mình."

Tống Nam Xuyên lại trầm tĩnh yên lặng một lúc, rồi nói với Bùi Anh: “ Căn phòng này của em cứ luôn bỏ trống ở đây, vẫn phải trả tiền nhà và phí phát sinh, rất mất chi phí. Như này đi, anh mua căn phòng nhỏ cho em, chỉ đăng kí duy nhất tên em, như vậy thì chính là tài sản của em."

"... Không phải ý này có được hay không, ý em nói là tiền chính mình kiếm được! chờ em góp đủ tiền em sẽ tự mua, không cần anh mua, hừ."

Tống Nam Xuyên cười nói với cô cười: "Có cần hay không là chuyện của em, có mua hay không là chuyện của anh, anh thích mua nhà cho em."

Bùi Anh: "..."

Cô cảm thấy hiện tại Tống Nam Xuyên má trái viết có tiền, má phải viết tùy hứng.

Không tranh luận vấn đề này với anh nữa, hai người kéo hành lý đi ra ngoài. Tài xế giúp bọn họ đem hành lý để lên xe, tài xế lái xe chạy về hướng biệt thự của Tống Nam Xuyên.

Xuống xe còn chưa đi đến trong nhà, mấy con mèo hoang Bùi Anh nuôi keo meo meo chạy tới, lởn vởn vòng quanh chân cô. Bùi Anh ngồi xổm xuống. Vuốt ve  đầu chúng nó rồi hỏi: "Tiểu Hắc Tiểu Hoa, chị không ở đây một thời gian anh ấy có cho các em ăn không?"

"Meo meo ~~" Tiểu Hắc ngước đầu lên đáp một tiếng.

Tống Nam Xuyên đứng sau lưng Bùi Anh, nhìn chằm chằm hai con mèo nhỏ bên chân: "Anh chăm sóc chúng nó như tổ tông vậy."

Bùi Anh cười một tiếng, đứng dậy đi vào nhà, hai con mèo nhỏ cũng đi theo theo vào.

"Hôm nay anh cho bọn nó ăn chưa?" Bùi Anh đem hành lý đặt ở sofa trong phòng khách, hỏi Tống Nam Xuyên sau lưng. Tống Nam Xuyên đáp: "Buổi sáng đi làm đã đặt đầy đủ thức ăn và nước cho mèo." Anh vừa nói vừa nhìn về phía bát thức ăn, bên trong đã rỗng tuếch, "Chúng nó ăn rất sạch sẽ."

"Các em đói sao?" Bùi Anh cúi đầu, mấy con mèo nhỏ kêu meo meo vài tiếng.

Cô lại đi lấy thức ăn cho bọn chúng, ngồi cạnh nhìn chúng nó một lúc, cô giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi Tống Nam Xuyên bên cạnh "Đúng rồi, anh có biết hai người mặc âu phục kia không?"

"Âu phục nam?" Tống Nam Xuyên phản ứng không kịp. Bùi Anh gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày đó em dọn nhà đột nhiên bọn họ xuất hiện giúp đỡ em, sau khi em kí tặng fan bị vây quanh, bọn họ cũng ra tới giúp em giải vây."

Cô nói như vậy, Tống Nam Xuyên cũng hiểu được cô nói "người mặc âu phục", là vệ sĩ ngày trước mình mình tìm cho cô. Chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, anh liền nói thẳng: "Đó là vệ sĩ trước kia anh nhờ tiểu Trương tìm giúp."

"Vệ sĩ?"

"Ừ, trước kia không phải là em nói gặp fan cuồng theo dõi sao? Anh sợ em lại xảy ra chuyện gì, có bọn họ đi theo anh cũng yên tâm."

"Ồ, quả nhiên là người của anh." Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói, "Nhưng mà bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa, cho bọn họ nghỉ đi."

"Vẫn để họ làm việc đi, bọn họ sẽ không quấy rầy đến em, có việc gì cần nhiều thể lực cứ để họ làm."

"... Nói thì nói vậy, nhưng có vệ sĩ không tiện."

Tống Nam Xuyên lại giống như vừa rồi hướng cô cười cười: "Anh là thích tiêu tiền cho em."

Hừm ,được rồi.

Buổi tối Bùi Anh tắm rửa xong liền ngồi trên giường xem kịch bản, Tống Nam Xuyên quấn quýt cạnh cô đòi làm. Làm chuyện yêu. Bùi Anh đẩy anh ra, nhìn anh cảnh cáo: "Em muốn học thuộc kịch bản, anh tự ngủ đi."

Lão đại Tống Nam Xuyên mất hứng nói: "Dựa vào cái gì? Kịch bản có đẹp bằng anh không?"

Bùi Anh: "..."

Nói đến thật có đạo lý, thế mà trong thời gian ngắn cô lại không thể phản bác.

Tống Nam Xuyên thấy cô xuất thần, cực nhanh lại áp sát vào, duỗi tay vào trong cổ áo cô. Bùi Anh quay đầu đi, né tránh nụ hôn của anh, ác thanh ác khí* (Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề)  mà nói: "Hôm qua mới làm, anh buông ra."

Cô nghiêng đầu, Tống Nam Xuyên liền dứt khoát hôn lên gáy cô, chính là không buông ra: "Ai nói ngày hôm qua làm vài ngày sau thì không thể làm?"

"Em nói! Một tuần chỉ có thể làm hai lần!"

Tống Nam Xuyên giật giật khóe miệng: "Hai lần? Có phải quá ít hay không?"

"Không ít, đây là tần suất phù hợp."

Tống Nam Xuyên nhìn cô nàng: "Một ngày một lần?"

Bùi Anh: "..."

Cô đẩy Tống Nam Xuyên ra, cầm kịch bản lên: "Em còn muốn học thuộc lời thoại, anh đừng làm phiền."

Tống Nam Xuyên thấy cô quyết tâm xem kịch bản, liền tức giận đi ngủ, còn nằm quay lưng về phía cô. Bùi Anh đọc kịch bản không quá nửa tiếng, cũng tắt đèn ngủ.

Vừa mới nằm xuống, có cảm giác Tống Nam Xuyên dựa gần vào, còn ôm lấy cô.

Bùi Anh cười một tiếng, cô nhìn về phía anh trong bóng tôi: "Anh còn chưa ngủ?"

Tống Nam Xuyên cọ đầu lên người cô hai cái, giọng nói lười biếng: "Không ôm em anh không ngủ được."

"Thôi đi, vậy hai mươi năm qua anh sống thế nào?"

"Cảm giác sống hai mươi bảy năm qua đều vô dụng rồi." Anh nói, tay lại dọc theo chân Bùi Anh trượt lên trên, "Thực sự không thể làm một lần sao?"

"... Em muốn đi ngủ, ngủ ngon."

Tống Nam Xuyên thấy cô thực sự nhắm mắt lại không để ý mình, ngượng ngùng thu tay lại: "Được rồi, hôm nay nhịn coi như làm thành lãi suất cho ngày mai đi."

Bùi Anh: "..."

Anh thật đúng là không chịu thua thiệt.

Sau đó việc quay phim của tổ phim tiến hành rất quy củ trật tự, Trần Thắng đến thăm qua một lần, thuận tiện nói cho Bùi Anh người đứng sau buổi ký tặng lần trước, là Tạ Hàm.

Cô đột nhiên yêu cầu Bùi Anh hát, có phải do Tạ Hàm bày đặt âm mưu hay không còn chưa biết, tóm lại cô ta khiến cho bầu không khí quá nhiệt liệt, cho nên nhất thời bị nhiễm một chút tình cảm nhiệt tình của người hâm mộ, mới yêu cầu Bùi Anh hát.

"Cô còn nhớ scandal của Tống Nam Xuyên với Tạ Hàm chứ?" Trần Thắng nói tiếp, "Tạ Hàm cùng người làm truyền thông đó quan hệ rất tốt, chuyện lần trước cô ta ít nhiều cũng có liên quan, trong lòng hẳn là khó chịu."

"Như vậy." Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói với Trần Thắng, "Tùy cô ta thôi, chúng ta cũng không có chứng cớ chứng minh chính là cô ta sai khiến người chủ trì, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng tới em."

"Nói thì nói như thế, nhưng ai biết được cô ta sẽ lại ở chỗ nào mà cản trở cô? Về sau nên chú ý đến cô ta thì tốt hơn."

"Ừm, tôi sẽ làm như vậy."

"Vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi, quay phim tốt." Trần Thắng nói rồi đứng lên, rời khỏi studio.

Bùi Anh nhân lúc nghỉ ngơi lên lướt qua weibo,vừa đăng nhập vào Weibo mới thấy, fan của mình đã vượt mức một triệu, những người hâm mộ đều gào khóc chờ cô cấp phúc lợi.

Bùi Anh có chút đau đầu về vấn đề này, cô đọc bình luận, bên trong nhiều nhất chính là muốn cô post ảnh nude.

... A, quả nhiên là muốn nhìn ảnh nude, vậy thì cô sẽ đăng ảnh chụp.

Sau khi về nhà cô lấy một bức ảnh một vài tuổi từ album, lấy di động chụp lại, đăng lên weibo.

Sau khi đăng, cô chờ ở trang chủ, muốn nhìn một chút xem mọi người có phản ứng gì.

"... Cái ảnh này khiến ta thật tiêu cực[ cười cry] "

"Bùi Bùi lúc nhỏ đã là đại chân dài!"

" chú vịt nhỏ màu vàng trong bồn tắm tôi cũng có giống vậy [doge] "

"Cái này không tính! [ chửi bới ][ chửi bới ][ chửi bới ] "

"Phi lễ chớ nhìn. (*/w\* ) "

Tống Nam Xuyên tắm rửa xong đi ra, thấy cô nhìn di động cười ha ha, tò mò đi lên nhìn: "Em xem gì mà thích thú như vậy?"

Bùi Anh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: "A, hôm nay fan trên weibo vượt mức một triệu người, mọi người muốn em cấp phúc lợi."

Tống Nam Xuyên nhìn về hướng điện thoại của cô, nhìn thấy ảnh cô vừa đăng: "Cái này là em trước đây sao? Thật đáng yêu."

Anh nói xong đã nhìn thấy album ảnh ở bên cạnh cô, liền cầm lên mở ra: "Sao ảnh hồi nhỏ của em lại ít như vậy?"

"Ừm... Ba mẹ em không không thích chụp ảnh cho em, em trai em thì ngược lại có rất nhiều ảnh." Trước đây cô không giống như bây giờ, tay cầm điện thoại, nghĩ muốn chụp ảnh lúc nào thì có thể chụp lúc ấy. Khi đó chụp ảnh, thì cũng phải đi tìm tiệm và thợ nhiếp ảnh mới có thể chụp.

Tống Nam Xuyên nghe cô nói như thế liền khẽ nhíu mày: "Có ai là không thích con gái đâu? Khi mẹ anh biết anh là con trai, thì lại ghét bỏ kinh khủng."

Bùi Anh bật cười, trước đây cũng từng nghe anh nói qua, mẹ anh muốn sinh con gái, nhưng sinh cả ba đứa đều là con trai, nhất định là không thể không phiền rồi hahaha.

Tống Nam Xuyên duỗi tay ôm cô, nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô nói : "Con của chúng ta sau này, mặc kệ là nam hay nữ, anh sẽ luôn yêu thương."

Bùi Anh mặt hơi đỏ lên: "Ai muốn sinh con cho anh chứ."

"Em."

Bùi Anh: "..."

Lại bị anh lừa.

Tống Nam Xuyên cầm album trên tay khép lại để qua một bên, đem Bùi Anh ôm đến trên chân mình: "Không bằng chúng ra bây giờ liền sinh một đứa?"

"... Tống tiên sinh, chúng ta còn chưa kết hôn đâu."

Tống Nam Xuyên hướng về cô trừng mắt nhìn: "Em nói vậy là muốn ra ám hiệu với anh?"

Bùi Anh giật giật khóe miệng, đem album anh để qua một bên cầm về, nhét đến trên tay hắn: "Anh tiếp tục xem album đi."

Tống Nam Xuyên hai tay từ trên eo cô vòng qua, đem cô ôm vào trong ngực, mở quyển album ra: "Ừ... Đây là em trai em?"

"Ừ." Bùi Anh cũng cúi đầu xem album, đáp một tiếng.

"Em trai em một chút cũng không đáng yêu giống em."

Bùi Anh bật cười ra tiếng: "Em trai em từ nhỏ cũng rất được nữ sinh hoan nghênh."

"Những nữ sinh kia tầm mắt quá hẹp." Tống Nam Xuyên một bên lắc đầu vừa nói, "Về sau chúng ta sinh con gái, nhất định phải dạy nó thật tốt, không thể tùy tiện tên đàn ông nào cũng đều chú trọng."

"... Anh nghĩ quá xa xôi."

Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhếch lên khóe miệng: "Sinh con quá xa xôi, vậy chúng ta trước hưởng thụ quá trình sinh con đã."

... Nói nửa ngày vẫn là quay trở về!