Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 39




Editor : Trang U
Beta   ; Hương kyomi

Bùi Tu Nhiên ngồi ở trên sofa trong phòng khách lớn, hai vệ sĩ một trái một phải đứng sau lưng cậu ta, thân hình thẳng tắp giống như hai cây cột đá.

Trên bức tường đối diện với cậu ta, có một đồng hồ treo tường, kim giây chạy "Rích rắc rích  rắc ", khiến cho Bùi Tu Nhiên có loại ảo giác bản thân đang ở trong phòng thi.

Cậu ta nhìn chằm chằm phần chọn đáp án của câu hỏi trước mặt sắp gần năm phút, cuối cùng tùy tiện chọn đáp án c. Cậu ta có chút ít bực bội buông bút xuống, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Bùi Anh.

"Xin chào."

Trong ống nghe truyền đến một giọng nữ xa lạ, Bùi Tu Nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Cô là ai vậy? Tôi muốn tìm Bùi Anh."

"Tôi là trợ lý của Bùi Anh, cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, cậu có chuyện gì có thể nói với tôi."

"Nói cho cô thì có tác dụng sao?" tâm tình Bùi Tu Nhiên càng thêm bực bội, "Tôi muốn tìm Bùi Anh, tôi là em trai của cô ấy."

Trợ lý nói: "Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại, nếu không cậu  đợi lát nữa lại gọi lại vậy."

"Tôi hiện tại chính là muốn tìm chị ấy!"

"Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại."

"... Cô là người máy sao!" Bùi Tu Nhiên nhíu mày, "Tách" cắt đứt điện thoại.

Cậu ta từ trên ghế sofa đứng người lên, hai vệ sĩ đằng sau lập tức liền bám theo cậu ta, Bùi Tu Nhiên quay đầu lại trừng bọn họ, hai người vệ sĩ giả vờ như không nhận thấy,giống như cũ một tấc cũng không rời theo sát cậu ta .

Bùi Tu Nhiên đi hết một vòng quanh phòng khách, lại cầm lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ cậu.

"Tu Nhiên à, hôm nay lại đi đâu chơi vậy?" Mẹ Bùi rất nhanh tiếp nhận điện thoại, vui vẻ hỏi Bùi Tu Nhiên.

Bùi Tu Nhiên đạo: "Còn chơi ở đâu, chị con nhốt con ở nhà bảo con làm bài thi!"

"A? Nó sao có thể nhốt con ở nhà như vậy, con đừng vội, con bảo chị con nghe điện thoại,để mẹ nói chuyện với nó."

"Chị ấy đi làm, ngay cả điện thoại của con cũng không nhận!"

"Vậy anh rể con đâu?"

"Cũng đi làm! Chỉ có một mình con ở nhà, con cơm trưa đều chưa ăn!"

"Đưoc rồi, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tú Quyên, con chờ một chút." Mẹ Bùi nói xong, liền đi gọi điện thoại cho Bùi Anh, nhưng mà nghe điện thoại vẫn là trợ lý của Bùi Anh.

"Xin chào."

Mẹ Bùi sững sờ một cái, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Cô là ai? Tôi tìm Bùi Tú Quyên."

Trợ lý nói: “ Xin chào tôi là trợ lý của Bùi tiểu thư, hiện tại cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì có thể nhắn lại."

Mẹ Bùi tức giận mà nói: "Cô bảo nó đi đến nghe điện thoại!"

"Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại."

"Như thế nào mới không tiện, công việc thì không thể nghỉ ngơi một chút sao? Cô bảo nó đến cùng tôi nói chuyện, tôi là mẹ của nó."

"Thật ngại quá, nếu như bác là mẹ của cháu thì cũng không có biện pháp."

"..."

Mẹ Bùi còn chưa kịp phản ứng, trợ lý lại nói: "Nếu như bác đã không muốn nhắn lại, vậy cháu trước hết cúp máy, tạm biệt."

Ngay sau đó, "Tút" một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Mẹ Bùi: "..."

Bà sau đó lại gọi hai cuộc điện thoại, đều bị trợ lý lấy lý do giống nhau ngăn lại.

Bùi Anh từ phòng làm việc của Trần Thắng đi ra, hỏi trợ lý chờ ở bên ngoài: "Người nhà của tôi gọi điện thoại cho tôi sao?"

Trợ lý gật gật đầu, trả điện thoại lại cho cô nói: "Em trai cô gọi một lần,mẹ cô gọi đến ba lần."

Bùi Anh nhìn lịch sử cuộc gọi, nói với trợ lý: "Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi."

"Không cần, đây vốn là công việc trợ lý nên làm."

Bùi Anh cười một cái, nói với cô: "Chờ tôi về sau kiếm được càng nhiều tiền, liền tăng lương cho cô."

"Cảm ơn Bùi tiểu thư." Trợ lý đi theo cô đi vào trong thang máy, hỏi, "Lịch trình tiếp theo là gì vậy?"

"Hợp đồng quảng cáo đã ký xong rồi, ngày mai sẽ phải bắt đầu quay hình, Trần tổng sẽ đem thời gian lịch trình cụ thể gửi đến mail của cô một phần."

Trợ lý nhìn như đã hiểu, lại hỏi: "Vậy bây giờ là đưa cô về nhà sao?"

"Không." Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói, "Cô đưa tôi đi phòng làm việc của Nhậm San San  đi, lâu rồi chưa gặp cô ấy." Biệt thự bên kia cứ để cho một mình Bùi Tu Nhiên ở đấy, chậm rãi làm bài thi đi.

Trợ lý lái xe trên đường đưa cô đến phòng làm việc của Nhậm San San trên, mẹ Bùi lại gọi điện thoại cho Bùi Anh. Bùi Anh nhìn nhìn màn hình điện thoại gọi đến, tự mình nghe điện thoại: "Mẹ, có việc gì vậy?"

"Con còn biết ta là mẹ con sao? Ta còn tưởng rằng con dự định cả đời không nhận điện thoại của ta."

Bà nói chuyện giọng điệu có chút ít nặng nề, nhưng Bùi Anh cũng không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nói: "Vừa mới kết thúc công việc, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ tìm con  có chuyện gì gấp sao?"

"Mẹ nghe em trai con nói con nhốt hắn ở nhà?"

"Con chỉ là bảo nó ở nhà làm bài thi, làm xong bài thi nó có thể đi chơi."

"Nó vừa mới được nghỉ hè, con không thể buông lỏng cho nó một chút được sao? Nó là đặc biệt đi A thành thăm con, không phải đi làm bài thi."

Bùi Anh nói: "Con bên này tạm thời có công việc, không có biện pháp luôn phải bồi nó."

"Công việc không thể ngừng nghỉ sao? Em trai con quan trọng hay là công việc quan trọng ?"

Bùi Anh cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Nếu như con không làm việc, vậy ai sẽ cấp cho em trai phí sinh hoạt đây?"

Mẹ Bùi nghẹn họng một cái,nói: "Không phải là còn có Tống Nam Xuyên sao?"

"Bùi Tu Nhiên là con trai mẹ, không phải là con trai của anh ấy, người ta tại sao phải giúp mẹ nuôi con trai chứ?"

"Các ngươi sau khi kết hôn thì Tu Nhiên chính là em vợ của cậu ta..."

"Cậu em vợ cùng với con trai có thể giống nhau sao?" Bùi Anh không đợi bà nói xong, liền cắt đứt , "Hơn nữa con bảo Bùi Tu Nhiên làm bài thi cũng là vì tốt cho nó, thành tích của nó mẹ không phải là không biết rõ, cứ tiếp tục như vậy có thể hay không thuận lợi tốt nghiệp con cũng thật hoài nghi."

Mẹ Bùi còn muốn nói điều gì, Bùi Anh liền giành nói: "Đạo diễn gọi con bắt đầu làm việc, cứ như vậy đi, con cúp máy đây." Cô nói xong cũng cúp điện thoại, lại giao điện thoại cho trợ lý.

Mẹ Bùi quả nhiên lại gọi điện thoại tới, nghe được là trợ lý tiếp, cái gì cũng chưa nói trực tiếp liền cúp máy.

Bà lại gọi một cú điện thoại cho Bùi Tu Nhiên, hỏi cậu ta tình huống hiện tại, Bùi Tu Nhiên mới cùng bà oán hận một nửa, di động liền không có điện tự động tắt máy. Bùi Tu Nhiên lấy ra sạc điện thoại, cắm vào sau lại không có một chút phản ứng. Vệ sĩ sau lưng  cậu ta mặt không thay đổi nói: "Bùi tiên sinh, trong nhà đã cắt điện cắt Internet."

Bùi Tu Nhiên: "..."

Phải làm tới mức tuyệt tình như thế sao?

Cậu ta tức giận lên lầu thu thập đồ đạc của mình, dự định trực tiếp về nhà, không nghĩ tới đi đến dưới lầu lại vệ sĩ ngăn lại: "Bùi tiên sinh, cậu muốn đi đâu?"

Bùi Tu Nhiên tức giận nói: "Tôi muốn về nhà! Tiểu gia không chờ đợi nữa!"

Vệ sĩ nói: "Tống tiên sinh phân phó, phải làm hết bộ bài thi này thì cậu mới có thể ra ngoài."

Bùi Tu Nhiên: "..."

Cậu đánh giá hai người vệ sĩ trước mặt vài lần, miệng cọp gan thỏ(ngoài mạnh trong rỗng) hất cằm lên: "Nếu như tôi nhất định phải ra ngoài đấy?"

Vệ sĩ nói: "Chúng tôi sẽ không để cho cậu rời đi."

Bùi Tu Nhiên: "..."

Cậu ta bỏ xuống hành lý của mình, thật nhanh đi đến phòng khách, vài phút liền đem bài thì lúc nãy vừa làm điền hết.

"Hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?" Cậu ta để bút xuống đi ra cửa, không nghĩ tới vẫn bị vệ sĩ ngăn lại.

"Xin chờ một lát, chúng tôi muốn kiểm tra một chút."

Bùi Tu Nhiên: "..."

Trong hai người vệ sĩ một người chặn cậu ta, một người khác cầm lấy bài thi của cậu ta, kề bên nhìn nhìn, sau đó nghiêng đầu đến  nói : "Thật ngại quá Bùi tiên sinh, xác suất chính xác của cậu cực thấp, chúng tôi không có biện pháp tán thành như thế này là làm hết. Nếu tôi nói thẳng, coi như là mơ hồ cũng so với cái này độ chính xác vẫn cao hơn."

"... ..." Không phải là chỉ cần viết xong có thể sao? Thế nhưng còn muốn chính xác? ?

"Mời cậu viết lại." Vệ sĩ đem bài thi cùng bút lần lượt đưa đến cạnh cậu ta.

Bùi Tu Nhiên: "..."

Thời điểm cậu ta đang liều mình với bài thi tiếng Anh, Bùi Anh đang ngồi ở trong phòng làm việc của Nhậm San San ăn đồ ăn vặt trò chuyện.

Nhậm San San nhìn Bùi Anh trước mặt, cười đến có chút bỉ ổi: “ mấy ngày này, khí sắc của cậu so với trước kia khá hơn nhiều a, xem này mặt có bao nhiêu hồng hào, làn da nhiều mềm mại."

"..." Bùi Anh liếc cô một cái, "Bộ dạng này của cậu như thế nào lại giống tên biến thái theo dõi tớ như vậy?"

"Mình chính là nói thật." Nhậm San San đá lông nheo với cô, "Vừa nhìn liền biết được  Tống tổng tưới tắm không ít đi?"

Bùi Anh: "..."

Xem ra lâu như vậy không gặp, Nhậm San San vẫn đen tối như vậy.

Cô ho một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, người mẫu mới tới như thế nào?"

"Cũng được , chính là muốn trả thù lao, thật là phiền phức."

"..." Không trả tiền mới kỳ quái đi, Bùi Anh oán thầm. Cô uống một ngụm trà sữa, nói với Nhậm San San: "Hôm nay mình nghe Trần tổng nói ( mùa yêu thương ) đã trả catse, chờ mình cầm được tiền thù lao liền mời cậu ăn cơm a."

"Được." Loại việc Ăn uống chùa này Nhậm San San thích nhất, "Đến lúc đó bảo Tống tổng nhà cậu hẹn vài người bạn tổng giám đốc cùng đi a, nhớ là phải độc thân, giới tính nam."

Bùi Anh nhịn không được liếc mắt: "Cậu còn có chủ ý này?"

"Đương nhiên rồi, không phải  người nào cũng có thể ngủ với tổng giám đốc."

Bùi Anh: "..."

Nhậm San San vẫn còn đang tưởng tượng, lại hỏi Bùi Anh: "Cậu mới vừa nói em trai cậu mới đến, cậu không cần phải để ý đến nó sao?"

"A, nó à, lúc này đang phải ở nhà làm bài thi." Bùi Anh đang nói, chuông điện thoại di động liền vang lên, nghe được giai điệu quen thuộc, Nhậm San San thế nhưng cảm thấy có chút ít hoài niệm.

"Là Tống Nam Xuyên." Bùi Anh nói, liền nghe điện thoại , "Xuyên Xuyên,Có việc gì vậy?"

Tống Nam Xuyên nói: "Vừa mới vệ sĩ gọi điện thoại cho anh, nói Bùi Tu Nhiên viết hết một trang bài thi cấp bốn,sau đó thu dọn đồ đạc rời đi."

"Bỏ đi? Là về nhà sao?"

"Uh,cậu ta nói vậy với hai người vệ sĩ." Tống Nam Xuyên nói đến đây, giọng nói có chút ít tiếc nuối, "Sớm biết cậu ta lại kém cỏi như vậy, anh liền không trả lại vé máy bay nữa."

"...Bỏ đi, đoán được nó sẽ đi, lần này anh vui vẻ rồi chứ."

Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: "Đúng vậy, cho nên chúng ta tối nay ăn một bữa cơm để chúc mừng đi."

"...Được." Chỉ tiếc là nếu em trai biết rõ, sẽ khóc đi.

Bùi Tu Nhiên mặc dù đi rồi, nhưng Bùi Anh nhận lấy quảng cáo, cho nên chuyến du lịch vẫn là dựa theo kế hoạch hoãn lúc ban đầu. Quay quảng cáo vô cùng thuận lợi, Bùi Anh ăn cơm thịt bò hạt tiêu cũng ăn đến phi thường vui vẻ, việc vui vẻ nhất là, cô lấy được điều kiện cả đời miễn phí ăn cơm thịt bò hạt tiêu .

Như vậy nửa đời sau rốt cuộc không cần lo lắng phải đói bụng.

Sau khi quảng cáo quay xong, thời gian cũng tiến vào cuối tháng bảy,bộ phim điện ảnh(Kẻ đóng vai)cuối cùng cũng. dưới hàng vạn con mắt của quần chúng mà tiến hành họp báo.

Bùi Anh hôm nay không có công việc, sớm liền ngồi ở trước TV chờ xem trực tiếp.

buổi họp báo bộ phim điện ảnh(Kẻ đóng vai) không những chỉ có Mạc Trân, đạo diễn, người phụ trách Hoàn Vũ cùng với nguyên tác Hạnh Tâm lão sư tham gia, về phía bộ phim trừ nam chính Mạc Trăn, vẫn không có công khai những diễn viên khác trong đội hình,lại khiến cho quần chúng một việc hết sức chú ý.

Nhưng mà chỉ riêng một mình Mạc Trân,cũng đủ được sự ủng hộ.

Từ lúc anh ta xuất hiện đến khi lên sân khấu, dưới đài mưa to gió lớn vậy đèn flash vẫn không ngừng qua lại, ngay cả trong đám phóng viên có không ít là fan của anh ta.

Nhưng mà loại cảnh tượng điên cuồng tại thời điểm Hạnh Tam lão sư xuất hiện, gián đoạn hai giây, sau đó phóng viên ở hiện trường thì âm thanh lại ồn ào lên, càng không ngừng chụp hình anh ta.

Bùi Anh ngồi trước Màn hình TV cũng sửng sốt, cô nhìn đến người đàn ông ngồi sau bảng tên thạch anh viết “ Hạnh Tâm lão sư”, con mắt đều đã quên chớp.

- - Ông trời ơi Hạnh Tâm lão sư thế nhưng lại có diện mạo đẹp trai như vậy! ! !