Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 4: Diễn viên quần chúng




Edit: Yết Vạn Dương

Beta: Hương Lê

Từ sau khi nhân vật Đường Phỉ Phỉ thất bại, Bùi Anh vẫn không nhận được công việc mới. Hôm nay ở phòng làm việc của Nhậm San San theo thông lệ mỗi cuối tuần chụp hết trang phục mới, hai người gọi một cái pizza, ngồi ở bên cửa sổ ăn ngấu ăn nghiến.

"Ưm- -" Bùi Anh cắn một miếng pizza, kéo ra thật dài, "Thật ngon, cho dù có phải ăn bánh một trăm năm tớ cũng không ngán."

Nhậm San San liếc cô một cái, cầm coca trong tay lên uống nói: "Nếu năm sau cậu không nhận được công việc mới, mà lòng còn có thể thoải mái như vậy, tớ cũng phục cậu."

Bùi Anh lơ đễnh nhún nhún vai: "Cho dù tớ có tự oán trách mình thì công việc cũng không tự động tìm đến tớ."

"Cậu có thể tự kiểm điểm lại mình thật kỹ không?" Nhậm San San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Không nói đến Chu tổng, Tống Nam Xuyên là một người đàn ông ưu tú, cậu đều không bắt lại, cậu cùng cá muối có gì khác nhau?"

Bùi Anh: "..."

Cô, còn có mơ ước.

"Ai - -" Nhậm San San khoa trương thở dài một hơi: "Mùa xuân, ngay cả mèo ở ngoài đường cũng đều có đôi có cặp, chỉ có cậu là một con cún cô độc."

"... Nói như thể cậu không giống tớ vậy."

"Tớ đương nhiên không giống cậu, tớ đã hẹn hò với người khác."

Bùi Anh quệt quệt khóe môi, hẹn hò? Cô ấy xem là hẹn hò. Thuốc nổ đi.

Đang oán thầm, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên. Đối với cô gái nhưng không thể trách.

Là Trần Thắng gọi tới, Bùi Anh dùng khăn giấy lau tay, thật nhanh cầm điện thoại đứng lên: "Xin chào, Trần tổng."

"Tiểu Bùi, gần đây cô không có công việc mới đúng không?"

"Đúng vậy, tôi đang định hỏi ông đây."

"Đúng lúc, trong bộ phim Đào Đào diễn (Lưu Quang Nghê Thường), cô có đồng ý đến nhận vai diễn viên quần chúng không?"

"A, là nhân vật gì?"

"Một người mẫu." Trần Thắng nói xong lại bổ sung, " Người mẫu quốc tế, chỉ có hai phần diễn."

"Được, có thể." Dù sao cô rảnh rỗi không có việc làm, hơn nữa bộ (Lưu Quang Nghê Thường) này cô đã xem qua, đang rất hot ở đài vệ tinh, tỉ lệ người xem TV không tệ.

"Vậy bây giờ cô đến phòng làm việc đi."

"Được." Bùi Anh cúp điện thoại, hướng về Nhậm San San cười cười, "Xem đi, công việc tìm tới tận cửa, cô gái thích cười vận khí sẽ không quá kém nha."

Nhậm San San: "... ..."

Canh gà trong miệng không kịp nuốt, pizza vừa ăn đều nhanh phun ra.

Bùi Anh thu thập xong, lập tức đi đến phòng làm việc của Trần Thắng. Đúng lúc Trần Thắng đang cùng ai nói chuyện điện thoại, ông phất tay với Bùi Anh, ý bảo cô ngồi xuống.

Bùi Anh ngồi ở chỗ đối diện chờ chốc lát, Trần Thắng liền cúp điện thoại, thuận tay đem kịch bản (Lưu Quang Nghê Thường) đưa cho cô: "Vừa rồi đã cùng tổ kịch bên kia bàn bạc xong, ngày mai sẽ có phần diễn của cô, hôm nay cô hãy đọc kỹ kịch bản đi."

"Uh, được." Chỉ là một diễn viên quần chúng, lời kịch khẳng định cũng không nhiều, Bùi Anh vẫn tương đối nắm chắc.

Trần Thắng lại gửi vài tài liệu vào mail của cô, mới nói: "Bộ phim này hiện tại lượt xem rất tốt, mặc dù là một diễn viên quần chúng, nhưng có thể làm nóng và xuất hiện trước màn ảnh cũng tốt."

"Uh, tôi biết rõ." Bùi Anh đáp một tiếng, lật xem kịch bản trên tay.

(Lưu Quang Nghê Thường) là bộ phim đô thị thời thượng, nữ chính là cô gái vừa tới thành phố lớn, cố gắng làm nhà thiết kế thời trang. Nhân vật mà Bùi Anh đóng vai xuất hiện ở gần cuối bộ phim, thời điểm này nữ chính đã nổi tiếng, nhưng lúc đối mặt vị người mẫu quốc tế này vẫn còn tỏ ra nơm nớp lo sợ, cẩn thận.

Bùi Anh nhìn một chút, nhân vật của cô nhìn mặt ngoài như là người khó hầu hạ, nhưng mà tâm tư tinh tế, luôn dịu dàng với mọi người.

"Có cô gia nhập, hai tuần nữa có thể sẽ quảng bá ra bên ngoài."

Bởi vì (Lưu Quang Nghê Thường) chọn cách vừa quay vừa phát sóng theo tuần, Trần Thắng cố ý lên tiếng nhắc nhở một cái.

Bùi Anh gật gật đầu nói: "Được, ngày mai tôi sẽ đến studio đúng giờ."

"Tôi nghe đạo diễn nói sẽ có diễn thử, những thứ này cô cũng học một chút, trở về tìm cảm giác thật tốt xem."

"Được."

Nói chuyện với Trần Thắng xong, Bùi Anh không trì hoãn nữa, trực tiếp về nhà học kịch bản. Nhân vật này phần diễn không nhiều, nhưng tính cách phức tạp, so với những vai diễn nữ phụ độc ác từ trước đến nay, kỳ thật càng có tính thách thức hơn.

Bùi Anh liên tục nghiên cứu kịch bản đến mười một giờ rưỡi, mới đi rửa mặt. Sáng sớm hôm sau bị đồng hồ báo thức reo đánh thức, Bùi Anh ngây ngốc một giây, rồi từ trên giường bật dậy.

Đã lâu không đến studio vào sáng sớm, cô sắp quên cảm giác này.

Bởi vì không có trợ lý, công ty cũng không cho xe tới đón, Bùi Anh tự mình đến studio. Mặc dù thời gian còn tương đối sớm, nhưng nhân viên làm việc của tổ kịch đã bắt đầu bố trí cảnh quay, hiện trường còn gắn rất nhiều máy ghi hình ( máy quay)

Tài xế lái xe vừa nhìn cảnh này, kích động nói với Bùi Anh: "Mỹ nữ, thì ra cô là minh tinh! Có thể cho tôi xin chữ ký không!"

Bùi Anh có chút thẹn thùng, vào nghề lâu như vậy, rất ít gặp được người muốn xin chữ ký của cô: "Thật ra tôi chỉ là diễn viên quần chúng thôi."

"Này có là gì, rất nhiều đại minh tinh đều từ diễn viên quần chúng mà ra nha! Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, về sau nhất định sẽ rất nổi tiếng!"

"Nhờ lời may mắn của chú." Bùi Anh nhịn không được bật cười.

Tài xế thật thà vì bị cô đùa mà mặt đỏ lên, ông tìm mãi cũng không tìm được quyển sổ, trực tiếp đem vạt áo đưa tới: "Cô ký vào đây đi, sau này chờ cô nổi tiếng tôi có thể khoe khoang."

Bùi Anh nghĩ, vì có thể làm cho chú lái xe khoe khoang một phen, cô cũng phải nỗ lực để nổi tiếng nha.

Cô cầm bút trong tay, ở trên góc áo dè dặt ký vào hai chữ "Bùi Anh". Chữ ký này cô đã từng luyện tập cực kỳ lâu, không ngờ rất ít khi dùng tới.

Cô ký thật tốt, ngẩng đầu cười cười với tài xế: "Ký xong rồi, cảm ơn chú.

Đợi đến khi cô đã bước được một đoạn, lái xe giống như vừa tỉnh từ trong mộng, hướng về cô hô lớn: "Cố gắng! Cố gắng lên! Cô nhất định có thể nổi tiếng!"

Bùi Anh cười phất phất tay, vị tài xế này thật đúng là rất nhiệt huyết.

Đến studio, cô lên tiếng chào hỏi đạo diễn trước, nghe nói một lát sẽ đến lượt cô diễn.

Hôm nay diễn cảnh đầu, chính là vai người mẫu Thi Tĩnh lúc quay chụp ngoại cảnh, cảnh người đại diện đưa nữ chính giới thiệu cho cô.

Bùi Anh nói rõ với đạo diễn, sau đó đi hóa trang. Bởi vì diễn vai người mẫu quốc tế, cho nên trang dung (diện mạo trang điểm) cũng vô cùng sắc nét, hóa trang xong cô nhìn chính mình trong gương, thật sự có vài phần phong cách quốc tế.

"Ngũ quan của cô rất giống lập thể, thật sự không phải là con lai sao?" Thợ trang điểm vừa thu thập dụng cụ vừa hỏi.

"Thật sự không phải." Bùi Anh đứng lên, soi gương gẩy gẩy tóc. Lúc chuyên viên trang phục đưa giày cao gót cho cô, Đào Đào mới vừa đến đoàn phim.

Bởi vì cùng một phòng làm việc, hai người gặp mặt còn là hàn huyên một phen, biểu hiện của Đào Đào rất nhiệt tình, không có bởi vì Bùi Anh không phải người nổi tiếng mà làm bộ như không biết cô. Tán gẫu vài phút, Đào Đào bị thợ trang điểm gọi đi hoá trang, Bùi Anh vừa ngồi xuống ghế, lại thêm một người đi về hướng này.

Trên mặt anh ta đeo một cái kính râm lớn, hai tay tùy ý xỏ vào túi quần, lúc đi đến bên cạnh Bùi Anh, anh ta dừng chân, đem kính râm tháo xuống: "Cô diễn vai Thi Tĩnh sao?"

Câu hỏi bất thình lình làm Bùi Anh sững sờ một lát, rất nhanh cô nhận ra người này là nam chính (Lưu Quang Nghê Thường), gấp rút đứng lên chào hỏi: "Xin chào, tôi là Bùi Anh, vai Thi Tĩnh."

Anh ta nhìn cô, cười vươn tay: "Xin chào, tôi là Du Khải Trạch, vai Cố Châu."

Du Khải Trạch là một người mới nổi tiếng, diễn xuất không tính là tốt, nhưng có một bộ dạng đẹp trai, hơn nữa còn là Hoàn Vũ thái tử gia,ở giới giải trí tự nhiên là thuận buồm xuôi gió, tốc độ nổi tiếng có thể so với tên lửa bay lên trời.

Có không ít người muốn dựa dẫm vào anh ta, nhưng Bùi Anh chỉ lễ phép cùng anh ta bắt tay.

Du Khải Trạch thu tay lại, cười một cái: "Tôi đã xem phim cô diễn, không tệ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

"Nhất định." Du Khải Trạch nhếch miệng, một lần nữa đeo kính râm kia lên che kín nửa gương mặt, xoay người đi.

Bùi Anh không có nhìn anh ta, ngồi xuống ghế.

Tin đồn về Du Khải Trạch có rất nhiều, cô cũng nghe một vài người bạn nói, tóm lại đều không rời khỏi phụ nữ. Những chuyện kia đại khái nữa phần đúng, nhưng ngoài công việc, cô cũng không muốn cùng anh ta dính dáng quá nhiều.

Đoàn phim chuẩn bị được xong, đạo diễn liền chào hỏi mọi người, bắt đầu làm việc.

Tống Nam Xuyên hôm nay nhận lời mời của Hoàn Vũ, đặc biệt đích thân tới studio quan sát, không nghĩ tới là ,Hoàn Vũ đầu tư toàn bộ phim này (Lưu Quang Nghê Thường), Bùi Anh vậy mà cũng có dự diễn.

Lúc anh đến, đúng là Bùi Anh đã diễn được một đoạn.

Cô ngồi dưới dù che nắng, tay trái cầm một ly đồ uống nhiều bọt khí, tay phải nhẹ nhàng nâng kính râm màu trà trên mặt, nhếch nửa bên đuôi lông mày, nhìn người đang đứng trước mặt mình: "Cô chính là Thẩm Lưu Quang?"

Một câu thoại đơn giản, lại mang theo một khí thế khiến người ta chùn bước.

Cùng cô đối diễn - Đào Đào cũng bị khí thế của cô ảnh hưởng, vô thức khẩn trương: "Chào, chào cô."

Ở một bên quan sát tiểu Trương nhịn không được cảm thán: "diễn xuất của Bùi Anh không tệ, đáng tiếc…"

Tống Nam Xuyên không trả lời, im lặng không lên tiếng nhìn Bùi Anh.

Trên người cô mặc đồ đoàn phim chuẩn bị, áo ngực liền với váy ngắn, thiết kế đem dáng người lồi lõm hấp dẫn của cô phát họa vô cùng tinh tế, đặc biệt là cặp chân dài thẳng tắp, mỗi một đường cong đều gợi cảm, trêu chọc lòng người.

Bên kia sau khi Đào Đào nói xin chào, lập tức bắt đầu cùng Bùi Anh mắt to trừng mắt nhỏ, Bùi Anh thấy cô ấy đang chờ mình nói chuyện, cuối cùng mở miệng nói: "Cô còn một lời thoại."

"Cut." Đạo diễn vào lúc này kêu ngừng.

"Thật ngại." Đào Đào nói xin lỗi với mọi người, sau đó nhìn Bùi Anh, "Cô nhớ cả lời thoại của tôi sao?"

Bùi Anh nói: "A, đây là thói quen của tôi." Cô thuộc lòng lời thoại của bạn diễn, như vậy mới dễ dàng nắm chắc nhân vật và nội dung phim.

Đào Đào hoạt bát trừng mắt nhìn, không lên tiếng, Bùi Anh nghiêng đầu, bóng dáng Tống Nam Xuyên xông vào mắt cô.

Anh đứng dưới gốc cây, sau lưng hoa đào đầy cành, ánh mặt trời vàng kim xuyên qua khe lá chiếu xuống, như hào quang chiếu lên người anh.

Đứng dưới trời xuân. Nhìn Tống Nam Xuyên, Bùi Anh có một cảm giác, thế giới của cô trở nên vô cùng rực rỡ.