Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 17




CHƯƠNG 17

Lại nói sau khi tan triều, Lí Phong vốn định đưa Vệ Thanh Hồng trở về sẵn tiện khuyên nhủ một chút, nhưng lại nghĩ đến những lời của Hoàng Thượng, rõ ràng nói bọn họ kết phái lạm quyền, hơn nữa Vệ Thanh Hồng cũng chối từ, lão cũng không cố chấp lưu lại, chỉ cùng Phương Nguyên Thái Khang trở lại phủ mình, sau khi ngồi xuống, Phương Nguyên rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp hỏi Thái Khang nói: “Ngươi hôm qua nói cái gì? Sao hôm nay chuyện gì cũng ứng theo lời ngươi? Hay là nhiều năm như vậy, cả chúng ta cũng không biết ngươi là thầy bói biết xem quẻ?”

Thái Khang cũng không giận, chỉ thong thả uống một ngụm trà nói: “Ngươi còn hỏi ta, ta còn muốn hỏi các ngươi a, hôm qua ta đã nói đến vậy, cũngđã nói các ngươi chuyện này không cần vội, các ngươi không nghe, còn cho Thanh Hồng đi đầu, rốt cuộc hôm nay chọc Hoàng Thượng giận dữ mới tin ta không phải sao?”

Lí Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đừng nói loanh quanh như vậy với chúng ta, ngươi nếu có năng lực biết phỏng đoán thánh ý, hiện giờ đem lý do Hoàng Thượng phát hỏa cho chúng ta nghe xem. Hoàng Thượng đã mười lăm tuổi, đã tự mình chấp chính, chuyện lập hậu là sớm muộn, xem các mặt đều không có lý do nào để hắn tức giận lôi đình như thế, còn đổi trắng thay đen đem Thanh Hồng oan uổng một hồi, ngươi. . . . . . Ngươi nói cho chúng ta nghe đạo lý này xem.”

Thái Khang hắc hắc cười khan vài tiếng, nội tâm lại cân nhắc nói: lão Thừa tướng tính nóng như lửa, sao có thể chứa được chuyện loạn luân này, tạm thời vẫn dấu là hay nhất. Cố lôi ra một nguyên nhân nói: “Kỳ thật cũng đơn giản, xưa nay thần tử, sợ nhất công cao chấn chủ(công to che khuất cả chủ). Thanh Hồng công huân rõ rệt, lại hoàn toàn phạm vào điều đế vương từ cổ chí kim đều có kỵ. Các ngươi không thấy Hoàng Thượng đều đã đem những bằng hữu của y dời khỏi kinh sao? Mặt ngoài tuy nhìn không phải là cách chức, kỳ thật còn không phải muốn bẻ đi cánh chim của y sao. Bất quá Hoàng Thượng làm rất khéo léo, không cho kẻ khác phát giác thôi. Hiện giờ chưa ai dám đề ra chuyện lập hậu nạp phi, lại là do Thanh Hồng nói ra, vả lại còn đã tuyển người thật tốt, ngươi nghĩ Hoàng Thượng không nghĩ vậy sao, bất quá Hoàng Thượng vẫn xem y là tỷ phu, tình cảm thâm hậu, lúc này mới nhịn không có tại triều đường trước mặt mọi người răn dạy y. . . . . . .” Hắn nói chưa xong, Phương Nguyên đã cười lạnh nói: “Chiếu ngươi nói, đây là vì tình cảm thâm hậu mới răn dạy thành như vậy, nếu cảm tình không sâu thì sao? Có phải sẽ kéo ra ngoài trực tiếp chém không?”

Thái Khang nói: “Cho nên ta mới nói các ngươi, không suy nghĩ đến vấn đề sâu hơn để hỏi. Hoàng Thượng tự mình chấp chính thời gian có bao lâu? Các ngươi có năng lực biết được bao nhiêu phần tam tư của người? Chỉ nói chuyện này, thì cũng nên biết vị thiếu niên thiên tử kia của chúng ta lợi hại bao nhiêu. Ta dám nói, cả triều văn võ, có thêm vài người cũng không phải là đối thủ của Hoàng Thượng. Người nếu đối với tỷ phu của mình không có cảm tình, trên triều đình chắc chắn mỉm cười cho qua, lại sẽ ngầm dùng sức bài bố. Hiện giờ Thanh Hồng mặc dù ngoài sáng là bị răn dạy, quyền lợi chức vị tạm thời không bị hao tổn đúng không. Bất quá ta chỉ nói tạm thời, công lao của y quá lớn, khó bảo toàn tương lai còn có thể giữ lại địa vị cao hiển như vậy, chỉ là sinh tử thôi, cũng không có gì trở ngại, các ngươi bớt lo đi.”

Lí Phong hòa Phương Nguyên bị hắn nói ra một loạt đạo lý bên ngoài thế này cũng là bán tín bán nghi, chợt nghe hắn nói: “Tốt lắm, các ngươi chậm rãi suy nghĩ, ta nói chỉ có thể nói đến đây, khuyên nhủ Thanh Hồng một chút đi. Bất quá các ngươi cũng không phải lo lắng nhiều, y cũng không phải là người trọng danh lợi, chỉ sợ nhất thời tuy khó hiểu ra, chung quy vẫn là tận tâm phụ tá Hoàng Thượng. Ai, là mệnh của mọi người mà thôi.” Nói xong đứng dậy cáo từ, nghênh ngang mà đi.

Lại nói Vệ Thanh Hồng, nội tâm tuy có ủy khuất khó chịu nói không nên lời, nhưng trên mặt lại không lộ ra, lấy vẻ mặt trầm tĩnh trở lại phủ đệ, Lí Trọng Quang sớm đã phi ngựa chạy đến đây, thân thiết hỏi thăm, y lúc này nào có tâm tư ứng phó, chỉ gượng cười nói bản thân không sao, rốt cuộc trục khách, phân phó người hầu nói: “Phàm có khách lạ, đều nói ta thân thể không khoẻ, không gặp.” Người hầu thấy y sắc mặt như thường, cũng không nghi ngờ gì, chỉ tuyệt đối theo lệnh, không hỏi lại.

Lúc này vào ngọa thất của mình, y rốt cuộc đã không còn chống nổi, lập tức liền ngã ngồi trên y thượng, giương mắt đối diện nhìn thấy linh vị công chúa, nhất thời trong lòng vô vàn cảm xúc nổi lên, không khỏi ngăn mình rơi lệ nói: “Công chúa, ta là thật tâm thay Triệt nhi suy nghĩ, chưa từng có nửa điểm tư dục, công chúa dưới cửu tuyền cũng chứng cho ta. Ta chỉ nghĩ muốn cùng hắn làm một đôi quân thần mẫu mực cổ kim khen ngợi, nề hà thân là thần tử, công cao chấn chủ tai hại thật không người có thể lý giải. Triệt nhi trước kia đối đãi với ta như vậy, hiện giờ cũng đã bắt đầu nghi kỵ, nghĩ lại ta mặc dù không có dụng tâm với hắn, lại ngại những công huân này không thể gạt bỏ, cũng trốn không được vận mệnh trảm thủ xét nhà. Mặc dù như thế, ta sao có thể trốn tránh, hiện giờ cũng chỉ có thể tận tâm hết sức, giúp hắn nhất thời mà thôi. Chỉ cầu công chúa dưới cửu tuyền hãy chậm rãi mà đi, chờ đợi vi phu, hoàng tuyền trên đường cũng có thể làm bạn.” Nói xong nhớ tới lúc lâm triều Long Triệt tuyệt tình, tim như bị đao cắt. Chỉ vì nam nhi không thể khóc, mới ngăn cho bản thân không rơi lệ. Thuận tay lấy một cây nhang thắp trước linh vị, lại ngồi xuống yên lặng suy nghĩ.

Lí Trọng Quang mặc dù bị Vệ Thanh Hồng nói mấy câu trục khách liền trở về, nhưng lại không yên lòng. Ra cửa liền trực tiếp chuyển ra của sau. Nhân Liên Hương ở trong cung, Hoàng Thượng từ trước đến nay ban thưởng rất nhiều, vì vậy nhà bọn họ cũng thập phần giàu có, hắn từ nhỏ lại yêu tập võ, cũng từng thỉnh vài vị danh sư, bản thân ngộ tính cao, vì thế võ công cũng không dưới Vệ Thanh Hồng. Lúc này nhìn thấy tả hữu không người, vội lách người đi vào, hắn đã tới Đại tướng quân phủ vài lần, quen thuộc địa hình, lặng lẽ đến sau cửa sổ nơi ngoạ phòng của Vệ Thanh Hồng, nghe được những lời từ tận đáy lòng y, bất giác cũng thương cảm một hồi, lại hận Hoàng Thượng quá mức vô tình. Bất quá cũng may nhìn qua không giống có hành động gì thất thường, vì vậy lại đứng ở đó nửa canh giờ, liền lại lặng lẽ trở mình ra ngoài, trở về bẩm báo cho Long Triệt.

Heát chính vaên ñeä thaäp thaát chöông