Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 11: Chịu trách nhiệm – Thượng




“Tôi, tôi…” Đã tôi rõ lâu rồi mà chẳng nói nổi nửa câu, Ngô Hạo An rầu rĩ gãi gãi đầu mình, khuôn mặt khôi ngô rạng rỡ ánh dương với hơi thở thấm vị sữa đang nhăn nhúm như quả khổ qua. Lúc nào cũng làm việc mau lẹ quyết đoán, được không ít người khen chẳng dứt miệng như cậu lại chiến bại dưới đôi mắt tựa đá vỏ chai[1] toát ra chán chường của Hắc Dạ.

Sự tự trách cùng hối hận cứ luấn quấn mãi trong lòng, như thể hết thảy mọi chuyện Hắc Dạ vừa trải qua đều do một tay cậu gây nên vậy. Ví như lúc ấy cậu đuổi theo, có lẽ người đàn ông trước mặt đã không phải tìm đến cái chết.

Cứ nghĩ một tí đi, một người đàn ông lại gặp phải chuyện như thế. Nếu việc này xảy đến với mình, Ngô Hạo An nhất định sẽ cầm viên gạch đập chết kẻ kia, rồi đánh mình chết luôn. Xảy ra cái việc ô nhục như vậy, ví là cậu thì dứt khoát cũng sẽ chẳng thiết sống nữa.

Nhưng Ngô Hạo An nào biết, người đàn ông trước mặt cậu tuyệt đối là một kẻ nếu không bị người ta đánh chết thì còn lâu mới tìm đến cái chết. Trên thế gian này tồn tại một số loại người, chẳng có tâm can, cũng chẳng thể dùng lí lẽ thông thường để lý giải được, tỉ như đồng chí Hắc Dạ đây.

“Heo ngốc, biến đi!!!” Thấy chàng trai khôi ngô trước mặt cứ nhăn nhúm như quả khổ qua mãi mà chẳng nói nổi câu gì, Hắc Dạ không khỏi gườm đối phương một cái, lần thứ hai trong đêm nay đá vào ngực Ngô Hạo An.

“Anh…anh cứ đánh tôi đi, chỉ cần anh thấy hả giận là được rồi!” Lần thứ hai bị đá trúng, Ngô Hạo An nói với Hắc Dạ với vẻ mặt đầy quả quyết: “Tôi sẽ không đánh trả đâu. Đều là lỗi của tôi. Miễn sao anh đánh cho đủ, đánh đến mệt mỏi, sẽ không còn sức tự sát nữa!”

Nghe Ngô Hạo An nói xong, Hắc Dạ thiếu chút nữa trắng dã mắt sùi bọt mép mà ngã chổng vó. Sao đêm nay hắn lại gặp phải mấy con lừa đầu óc ngu si thế này. Đầu tiên là một thằng đồng tính chết tiệt, giờ lại đến một con heo trắng lớn[2]. Ông trời quả thực muốn để cho hắn đến trước lúc chết cũng chẳng được toại nguyện phải không?

Chỉ sợ Hắc Dạ hắn còn chưa kịp chết vì ung thư, thì đã bị mấy thằng ngốc này làm cho tức hộc máu mồm mà bỏ mình đến thẳng miền cực lạc rồi.

Chẳng thèm ngó ngàng gì đến Ngô Hạo An đang oai hùng một vẻ “Anh dũng hiến thân”, Hắc Dạ túm lấy chiếc khoác bên cạnh choàng tạm vào định bụng ra ngoài. Thế nhưng động tác đứng lên quá mức đột ngột làm cả người đau điếng, bước kế tiếp chênh vênh liền ngả sang bên cạnh. Không đợi Hắc Dạ vươn tay bám lấy giường, Ngô Hạo An vừa bị đạp lộn ngửa liền “ụych” một cái đứng lên, đón chắc Hắc Dạ.

“Người anh không được khỏe, đừng vận động nhiều, để tôi bôi thuốc cho anh đã.” Nhanh tay nhanh chân ấn Hắc Dạ trở lại giường, Ngô Hạo An rót cho người đàn ông một cốc nước ấm, sau đó lấy ra từ phòng tắm một chiếc khăn lông ẩm.

Hắc Dạ nhíu nhíu mày không nói năng gì. Hắn là kẻ ưa sạch sẽ, vừa nãy cùng VạnTình quần cả một hồi như vậy mà dơ bẩn trên người nào đã được rửa sạch, nhìn Ngô Hạo An lăng xăng thế kia, xem chừng là định bụng giúp hắn lau chùi thân thể rồi, đã có người tự nguyện giúp thì Hắc Dạ hắn quyết nhiên sẽ không từ chối bữa cơm trưa miễn phí đưa đến tận cửa.

“Tôi giúp anh lau qua người trước đã nhé!” Cầm chiếc khăn lông ẩm, Ngô Hạo An đang định lau chùi thân thể cho Hắc Dạ thì người kia lại trừng cậu, đưa tay giật luôn chiếc khăn lông từ Ngô Hạo An ném phắt sang bên cạnh. Thấy ánh mắt khó hiểu của Ngô Hạo An, Hắc Dạ chỉ vào phòng tắm, lấy giọng điệu “Đương nhiên” mà bảo: “Giúp ta tắm rửa.”

Ngô Hạo An lập tức lộ ra vẻ mặt bừng bừng tỉnh ngộ: “Đúng vậy! Tắm rửa vẫn cứ tốt hơn chứ. Anh chờ một tí nhé, tôi đi xả nước nóng đã.” Vừa nói, vừa cuống quýt chạy vào phòng tắm, xắn tay áo lên rồi bắt đầu xả nước nóng.

“Heo trắng lớn …” Nửa châm chọc nửa buồn cười hừ một tiếng, người đàn ông cầm cốc nước ấm bên cạnh nhấp nháp một ngụm. Sự trống rỗng và lạnh lẽo được lấp đầy ngay bằng cảm giác ấm áp đến dễ chịu. Vừa trải qua cuộc “vận động mạnh”, Hắc Dạ xoa xoa bụng mình, hình như cũng thấy hơi đói rồi đó…

“Mi là con heo hả, xả có tí tẹo nước mà nửa ngày rồi còn chưa xong sao?” Hắc Dạ sốt rột quát tháo người đang tất tưởi trong phòng tắm. Trên thực tế, Ngô Hạo An vào đó cùng lắm mới được bốn năm phút chứ bao nhiêu.

“Được rồi! Xong ngay rồi đây!!” Chàng trai bên trong lớn tiếng đáp lại, không bao lâu sau đã thấy Ngô Hạo An tay áo xắn lên bước ra, chạy tới bên cạnh Hắc Dạ đang phụng phịu mặt mày, thật cẩn thận đỡ hắn đi vào phòng tắm. Cho dù là một đoạn đường ngắn ngủi có mấy mét thôi nhưng cậu cũng bị Hắc Dạ mắng cho không ít lần, chốc thì trách Ngô Hạo An đi quá chậm, chốc nữa ấy à, lại trách Ngô Hạo An đi quá nhanh, làm cậu đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.

Cậu từng mệnh danh là thiếu niên thiên tài đó, làm sao vào miệng người đàn ông này rồi, so với cậu heo còn thông minh gấp trăm lần vậy.

Có lẽ ngay từ khi còn nhỏ đã quen được người khác khen ngợi, bị Hắc Dạ mắng mỏ không ngừng lại làm cho Ngô Hạo An cảm thấy có chút hưng phấn cùng mới lạ, thậm chí còn cho rằng người bên cạnh thật sự là một người đàn ông chân chính, dám ăn dám nói. (Miết ( Tác giả hay xưng là Vạn Tiểu Miết) : Heo An ơi, cậu đúng là trời sinh đã thích bị hành hạ mà…)

“Nước xả đủ rồi đây, anh… ứp…” Đôi mắt Ngô Hạo An bắn thành hai quả trứng vịt. Người đàn ông sau khi được cậu dìu vào phòng tắm liền mặc nhiên cởi bỏ hết trang phục trên người. Theo từng lớp quần áo rơi thoát xuống, cơ thể cao thon của người đàn ông và những dấu vết ám muội bao phủ trên đó hoàn toàn phô bày trước mặt cậu bé Ngô Hạo An vẫn còn “thuần khiết” này.

Uy lực ấy, tuyệt nhiên không thua kém gì bom nguyên tử.

Chẳng thế thì mãi tận khi Hắc Dạ đã khoan khoái ngâm mình trong bồn tắm rồi, Ngô Hạo An vẫn cứ ở đó lấy tay gắng sức che khuất hai mắt, trong đầu liên tục mắng mình “Biến thái”, nhìn người cùng giới mà cũng phải trợn to mắt á, đúng là đồ súc sinh không bằng cầm thú mà!!!

Ngô Hạo An ơi là Ngô Hạo An.



Mi quẳng hết những lời dạy bảo của cha mẹ chú bác thầy cô bạn bè đi đâu rồi hả? Mi…. Làm sao mi lại … phụ kỳ vọng của mọi người dành cho mi cơ chứ? Mi ….Sao mi có thể trở nên vô liêm sỉ như thế?

Đừng quên, tương lai mi còn muốn kết hôn rồi ẵm bồng con trai đó nhá!

“Ui da!” Ngay khi Ngô Hạo An còn đang “Quay mặt vô tường mà tĩnh tâm suy ngẫm về những lỗi lầm của mình”, Hắc Dạ đã cầm chiếc khăn lông chẳng hề thương tiếc nện thẳng vào đầu Ngô Hạo An, đánh bật cậu khỏi luôn những lời giáo huấn.

“Con mẹ nó, mi đúng là đồ bại não! Ngây ra ở đấy làm quái gì thế? Mau tới đây kì lưng cho ta đi!”

“A, xin lỗi, tôi tới ngay đây!” Bị nện thẳng một phát vào đầu như vậy, tất cả cái gì mà “Quay mặt vô tường để tĩnh tâm suy ngẫm về những lỗi lầm của mình” đều bị đánh văng ra ngoài không gian luôn rồi. Ngô Hạo An cuốn tay áo lên, ngồi chồm hổm bên cạnh bắt đầu hì hục kì lưng cho Hắc Dạ.

Hết

[1] Đá vỏ chai (Obsidian) là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham rhyolit, vì thành phần hóa học của nó nhiều silica, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Sự kiềm hãm khuếch tán nguyên tử qua dung nham bị polymer hóa và độ nhớt cao này được lý giải là do thiếu sự phát triển của tinh thể. Do thiếu các cấu trúc tinh thể nên các rìa của nó có thể đạt đến độ mỏng gần như ở kích thước phân tử, vì vậy mà người tiền sử đã sử dụng nó làm các dụng cụ có đầu nhọn và các lưỡi (dao) bén, và trong hiện đại nó được dùng làm lưỡi dao mổ.

[2]Lợn trắng lớn hay Lợn Yorshire là một giống lợn nuôi có nguồn gốc ở Yorkshire, Anh quốc, vì thế còn được gọi là lơn Yorkshire.

Đầu tiên được công nhận vào năm 1868, giống lợn nuôi này là tổ tiên của lợn Yorkshire Mỹ (chỉ gọi là đơn giản là Yorkshire) tại Bắc Mỹ. Lợn trắng lớn là một trong những giống lợn nuôi được sử dụng rộng rãi trong lai tạo giống lợn nuôi khắp thế giới. Đúng như tên gọi của nó, giống lợn này có da màu trắng, với tai dựng lên và mặt hình đĩa. Ban đầu nó được phát triển như là một giống lợn nuôi ngoài trời, nhưng ngày nay đây là giống nuôi nhốt và được thị trường ưa chuộng vì có lượng thịt nạc lớn.