Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 12: Lễ Học Viện




Vì chuyện nhập học, mới tờ mờ sáng, Như Ca đã bị Liệt thị và Vân Kiệt hưng phấn kêu dậy. Vội vội vàng vàng lên xe ngựa do viện trưởng Lễ Học Viện phái tới.

Cửa lớn Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh ăn mặc xinh đẹp, nhìn theo xe ngựa đã đi xa, rất bất mãn.

“Thời thế đảo điên rồi, những thứ hạ tiện thế này mà cũng được đến Lễ Học Viện học.”

“Bảo Oánh tiểu thư, tiểu thư đừng để ý làm gì, hạ tiện thì mãi là hạ tiện thôi, dù có được đến đó học, cũng không thể nào so với tiểu thư được. Nếu bọn chúng chọc tiểu thư mất hứng, để phu nhân tìm lý do xử lý chúng là được.”

Hồ ma ma, thân tín bên cạnh Lý thị, khuyên lơn Ngọc Bảo Oánh, liếc mắt về người đứng sau lưng Ngọc Bảo Oánh, nói: “Phu nhân thương tình mới để ngươi đến Lễ Học Viện đọc sách, còn không mau đỡ nhị tiểu thư lên xe”.

Nghe vậy, thiếu nữ phía sau cúi đầu cầm bọc quần áo lại, kính cẩn đỡ Ngọc Bảo Oánh lên xe ngựa.

“Ngươi ngồi ở ngoài, nhìn xem ngươi mặc cái thứ rách nát gì kìa.” Ngọc Bảo Oánh ngồi trong xe ngựa, nhìn em gái khác mẹ với ánh mắt ghét bỏ.

“Dạ”, thiếu nữ cắn môi, hạ màn xe xuống, xoay người ngồi bên cạnh phu xe.

Người đánh xe nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh, y phục màu xanh lá, trông cũng không đến nỗi nào, nhưng nhìn kỹ mới thấy vải vóc đã bị giặt đến sờn. Trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc vấn tóc, không khỏi lắc đầu, cùng là tiểu thư, nhưng người thì tơ lụa dùng mãi không hết, kẻ lại ăn mặc không bằng cả nha hoàn.

“Phu xe, còn không mau chạy, ngươi muốn bản tiểu thư đến trễ sao?” Ngọc Bảo Oánh thúc giục, cắt ngang suy nghĩ đồng tình của người đánh xe, “Dạ, dạ, nhị tiểu thư người ngồi vững nha! Giá!”

Xe ngựa chậm rãi chạy đến Lễ Học Viện ở phía Đông kinh thành.

Từ trước tới giờ, Lễ Học Viện vẫn luôn rất đông học trò, đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ Nhạc Lộc thư viện, Bạch Lộc thư viện, Tung Dương thư viện đến.

Quan lại trong triều hiện giờ có đến bảy mươi phần trăm là xuất thân từ học viện đã có lịch sử trăm năm này. Được vào đây học, đại đa số là những học trò có tư chất hơn người, dĩ nhiên hoàng thân quốc thích, con cái nhà quyền quý thì không nói. Bởi vậy, mà Lễ Học Viện càng được nhiều người sùng bái.

Hơn một trăm năm trước, hoàng thượng Đại Chu Tiêu Ấp không có hoàng tử, chỉ có một công chúa tài năng không thua gì nam nhân, để giữ gìn giang sơn họ Tiêu, đã cho công chúa kế vị, từ đó Đại Chu có tục lệ cho nữ tử đi học. Lễ Học Viện là học viện hoàng gia, ở Lễ Học Viện mà bộc lộ được tài năng sẽ được hoàng thượng khen thưởng, thân phận địa vị tăng lên nhiều, nhờ đó vận mạng cũng thay đổi. Vì vậy những nhà quyền quý đều không tiếc tiền cho con gái mình tới đây học, nếu được chú ý, chẳng phải là gà hóa phượng hoàng ư, chút tiền ấy có đáng gì.

Đến cửa học viện, mọi người xuống xe, chỉ thấy xung quanh là núi non trùng điệp, dòng suối uốn lược từ trong núi chảy ra. Phía Nam học viện, ruộng đất phì nhiêu. Đứng ở cửa học viện có thể nhìn thấy được toàn cảnh của kinh thành. Bên trong là những phòng học được lợp ngói lưu ly tím.

“Không hổ là học viện lớn nhất Đại Chu, Ca nhi, con xem bên trong đình đài lầu các mây mù lượn quanh, thật giống tiên cảnh, còn có.....”

Liệt thị tán thán một hồi, khiến Như Ca dở khóc dở cười. Mấy ngày nay mẹ cứ ở trước mặt nàng mà tâng Lễ Học Viện lên tận trời, nàng hiểu, mẹ sợ mình không muốn học ở đây nên mới như vậy. Lúc ở Phàn Thành, Liệt thị cũng muốn cho Như Ca vào trường học, nhưng không ai giới thiệu nên không được. Thực tế, nếu Như Ca muốn vào học, chỉ cần nói với Phương Chính một tiếng là xong, nhưng nàng không nói, bởi vì cho dù có vào thì cũng chỉ được dạy những thứ như là nữ giới, nữ huấn... này nọ mà thôi. Kiếp trước nàng nghe theo những thứ này răm rắp, cuối cùng không phải cũng mất mạng đấy thôi. Chứng tỏ những thứ giáo huấn này chẳng có tác dụng gì cả.

Liệt thị rất sợ con gái mình không bằng người, nên mấy ngày trước, lúc Ngọc Chính Hồng nhắc tới chuyện này, Liệt thị liền ra lệnh, nếu Như Ca không chịu đi học, thì không buôn bán gì nữa. Thấy Liệt thị kiên quyết như vậy, Như Ca chỉ có thể nghe theo.

Sau khi được con gái nghiêm túc đảm bảo nhất định sẽ chăm chỉ học tập không trốn lớp, nhìn Như Ca và Vân Kiệt theo dòng người vào trường, Liệt thị rốt cuộc yên tâm lên xe ngựa Phong Trì phái tới về phủ.

Viện trưởng điểm danh, trải qua sát hạch, Vân Kiệt được vào Hoàng Lâm Các.

Hoàng Lâm Các là nơi tụ hội tất cả tinh anh của học viện. Ngoài được thầy đứng đầu viện giảng bài cho, mỗi học trò Hoàng Lâm Các đều có một thầy dạy riêng. Nếu thấy không hài lòng có thể đổi thầy khác. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là học trò đó phải vượt qua đề thi do thầy đó đề ra, nếu không sẽ phải nhận trừng phạt nghiêm khắc.

Trừ Hoàng Lâm Các, các học trò còn lại chia về các nơi khác để học.

Sau khi đưa Vân Kiệt đến trước cửa Hoàng Lâm Các, Như Ca đi dọc đường nhỏ trong học viện, định tìm một phòng học gần đây, có ít học trò một chút để nghe giảng. Nghe giảng về nữ giới gì đó mà mình đã học thuộc làu làu, sau khoảng thời gian uống xong một chén trà, Như Ca liền thừa dịp thầy giáo xoay người, quyết định trốn học.

Đang là giờ học nên trong viện chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đọc sách.

Ra sau núi, có mấy học sinh nam trốn học đang đi tới, thấy Như Ca đều hết sức kinh ngạc. Học sinh nữ trong Lễ Học Viện trốn học rất ít, huống chi lại là một tiểu thư xinh đẹp thế này. Vốn tình tình càn rỡ, mấy người này định tới gần trêu chọc, nhưng ngay lúc sắp mở miệng lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Thấy mấy tên này từng bước lui về phía sau cuối cùng là vừa lăn vừa bò mà trốn, Như Ca quay đầu nhìn lại, trên sườn núi cách đó không xa, có một con Tuyết Lang lớn đang giương nanh múa vuốt, dưới ánh mặt trời răng sói phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo.

Như thấy được tầm mắt của Như Ca, Tuyết Lang nhanh chóng khép miệng lại, trong con ngươi màu xanh ngọc ánh lên vẻ hưng phấn.

Đây chính là Tuyết Lang mà nàng đã cứu ngày trước!

Phát hiện ra sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Ca xụ xuống, đồ vô ơn giờ mới chịu xuất hiện!

Tuyết Lang vốn đang rất hưng phấn, thấy Như Ca không thèm để ý tới nó, vội chạy tới cọ cọ vào người Như Ca để hấp dẫn sự chú ý. Hồi lâu sau, thấy Như Ca vẫn không thèm nhìn đến, Tuyết Lang buồn bã quay đầu chạy đi, định bụng tìm một chỗ tự an ủi tâm hồn bị thương của mình.

Thấy vậy, Như Ca xấu hổ vô cùng, Ngọc Như Ca mày thật có tiền đồ quá đi, lại so đo với một thú hoang!

Ngẫm lại vừa rồi rõ ràng Tuyết Lang đã giúp mình. Nghĩ vậy, Như Ca cảm động, đuổi theo hướng Tuyết Lang vừa chạy.