Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 1: Tỷ tỷ dòng chính thị uy khiêu khích




Hoa viên phía sau phủ Lễ Bộ Thượng Thư của Triệu gia nổi tiếng nhờ phong cảnh xinh đẹp hữu tình, không riêng gì đình đài lầu các mà ngay cả hòn non bộ cũng được chạm khắc tỉ mỉ tạo nên khung cảnh núi non vô cùng đặc sắc, tiếng nước chảy nhỏ nhẹ yêu kiều làm cho cảnh vật xung quanh thập phần sinh động. Tại một ngôi đình nhỏ ngay trong vườn, một đám người đang ngâm thơ đối ẩm, tiếng cười nói hòa vào làn gió thổi. Đứng đón gió là một thiếu niên cử chỉ nhanh nhẹn chừng mười bảy mười tám tuổi, chỉ thấy hắn quan ngọc cẩm bào, dung mạo tươi cười, ngó xung quanh có vẻ tự đắc, nhìn qua vô cùng tuấn tú phong lưu, một bộ dáng công tử phú quý. Chính là Triệu Thụy Phong, cháu ruột của Triệu Thượng Thư, phía sau hắn có một vài nữ tử độ tuổi thanh xuân ăn mặc sang trọng trang điểm lộng lẫy.

Chương Minh Châu thân mật kéo tay biểu tỷ Triệu Nghi Tư, thỉnh thoảng cười cười nói nói cắn ngón tai, Chương Mỹ Ngọc khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười nhìn các nàng, bất tri bất giác đã đem một vị thiếu nữ xinh đẹp động lòng người lạnh nhạt ở một bên. Chương Minh Châu cố ý quay đầu ra oai liếc nhìn vị thiếu nữ kia một cái, chỉ thấy trên mặt nàng thảnh thơi lạnh nhạt dường như không thèm để ý một chút nào, Chương Minh Châu đánh một quyền lên cây bông vải, cảm thấy buồn bực vô cùng.

Sính Đình biết từ nhỏ Chương Minh Châu đã có thái độ thù địch vô cớ với nàng, nàng cũng không dày mặt tự ý tiếp cận, cô độc ngồi một bên ngắm nhìn những bông hoa quế. Tháng tám hương thơm hoa quế phảng phất, thấm vào ruột gan, gió thổi nhẹ nhàng, hoa quế bay xuống lã chã, Sính Đình nhịn không được nở một nụ cười xinh đẹp, làm cho Triệu Thụy Phong từ nãy giờ vẫn luôn nhìn trộm nàng thoáng chốc ngây dại. Trong nháy mắt, đầu hắn hiện lên mấy câu thơ hương diễm:

Mắt hoành thu thủy

Mi tảo xuân sơn

Bảo kế nhi cao oản Lục Vân

Tú váy nhi thấp phiêu thúy mang

Đáng thương dương liễu thắt lưng

Kham yêu hoa đào mặt

Nghi dung minh diễm

Quả nhiên kim ốc thiền quyên

Cử chỉ đoan trang

Tuân là hương khêu xử nữ.

Triệu Thụy Phong trong lòng khẽ rung động, hắn xưa nay phong lưu, gặp qua không biết bao nhiêu danh môn thục nữ cùng tiểu thư nhà quyền quý. Không nói đến trong phòng hắn có mấy đại nha đầu cũng thuộc dạng xinh đẹp động lòng người. Nhưng lúc này đối mặt với Sính Đình, chỉ cảm thấy tất cả những cô gái kia đều là dung chi tục phấn, khó coi. Không nhịn được thong thả bước đến bên cạnh Sính Đình, vô cùng hứng thú hỏi: “Tam biểu muội thích hoa quế?”

Sính Đình quay đầu lại, xấu hổ nói: “Để cho Triệu công tử chê cười! Chỉ cần là hoa đẹp mắt ta đều thích, không riêng gì hoa quế.”

“Đều là huynh muội một nhà, cần gì khách khí như vậy, tam biểu muội cứ gọi ta là biểu ca.” Triệu Thụy Phong khép quạt lại đập đập vào lòng bàn tay cố tình tỏ vẻ không vui. Sính Đình cười cười từ chối cho ý kiến, phu nhân chưa bao giờ mang thứ nữ về nhà mẹ đẻ, lần này thái độ khác thường lại mang nàng đến Triệu phủ, nhưng nàng sẽ không vì vậy mà đa tình tự nhận bà con thân thích.

Chương Minh Châu thấy ánh mắt của biểu ca hoàn toàn không dừng trên người mình, mà vẫn quây quanh Sính Đình, rất nhanh tức giận nắm chặt khăn gấm trong tay.

“Biểu ca!” Nàng lạnh lùng từ bên cạnh Sính Đình đi qua, lập tức hướng Triệu Thụy Phong nở ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Biểu ca cùng tam muội muội đang nói chuyện gì vậy? Có cái gì mà chúng ta không thể nghe à?”

Triệu Thụy Phong ngược lại rất hiểu tính khí của vị biểu muội này, tao nhã nói: “Ta hỏi tam biểu muội vài năm nay ở Bạch Vân am đã học được những gì, đọc sách gì?”

Chương Minh Châu tiến lên một bước, ngăn ở giữa Sính Đình cùng Triệu Thụy Phong, khắt khe nói: “ Biểu ca đừng làm khó dễ tam muội! Ta thay muội ấy trả lời là được rồi. Gõ là mõ, đọc chính là kinh Phật. Nói là a di đà Phật, viết là Phật tổ phù hộ. Các ni cô không phải đều làm những việc đó sao!” Nói xong dương dương đắc ý, vẻ mặt mong đợi nhìn Triệu Thụy Phong: “Biểu ca, ta nói có đúng không?”

Chương Mỹ Ngọc cùng Triệu Nghi Tư nghe xong nhấc khăn lên che miệng cười run rẩy hết cả người.

Triệu Thụy Phong thấy Chương Minh Châu trước mặt mọi người làm nhục Sính Đình, có chút ngượng ngùng: “Phật lý uyên bác bao la, thích hợp để tu thân dưỡng tính, khó trách tam biểu muội một thân khí chất thoát tục.”

Sính Đình hơi hơi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất cảm xúc quay cuồng nơi đáy mắt của nàng. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Chương Minh Châu từ nhỏ đến lớn luôn thích gây sự với nàng, chỉ cần có cơ hội ngay lập tức sẽ khi dễ nàng, làm cho nàng khó xử.

Chương Minh Châu thấy Sính Đình sắc mặt trầm tĩnh, cũng không có vẻ khó chịu, vẻ mặt càng thêm tối tăm, nàng lôi kéo ống tay áo Triệu Thụy Phong, không nhịn được lên tiếng chất vấn: “Biểu ca nói như vậy, chẳng khác nào nói bọn ta đều là phàm phu tục tử.”

Triệu Thụy Phong thấy vẻ mặt Sính Đình mất hết hào hứng, trong bụng rất không đành lòng, bèn đẩy Chương Minh Châu đang quấn quýt si mê hắn ra, đi đến trước mặt nàng chỉ vào cái đình hồ sen cửu khúc trước mặt, thương tiếc nói: “Tam biểu muội nếu như sớm ngày tới đây, có thể nhìn thấy hoa sen cao vút, khi đó trong hồ tràn đầy hoa sen tươi đẹp, đặc biệt là thưởng sen lúc trời mưa, cũng rất thú vị.”

Sính Đình nghe vậy ngẩng đầu nhìn hồ sen, cười yếu ớt gật đầu nói: “Hoa sen chẳng những đẹp mắt, mùi thơm cũng tươi mát thanh nhã, hạt sen mập mạp ăn lại càng ngon.”

Triệu Thụy Phong ngược lại lần đầu tiên nghe được có người nói hạt sen mập mạp, không để ý đến sắc mặt khó coi của Chương Minh Châu tùy ý cười lên ha hả.

Chương Minh Châu căm hận kéo xé cái khăn trong tay, ném ánh mắt oan độc sang Sính Đình, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không hổ danh là con của tiểu thiếp sinh ra, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến ăn, không có tiền đồ.” Mọi người biến sắc, tục ngữ nói đúng, mắng người đừng nói rõ điểm yếu, đánh người đừng đánh ngay mặt.

Vẻ mặt Sính Đình trong phút chốc liền lạnh xuống, đứng dậy hướng đi ra ngoài đình.

Chương Minh Châu hất cằm khẽ hừ một tiếng, không có ý tốt nhanh chóng đưa một chân ra. Sính Đinh bất ngờ không kịp đề phòng liền té nhào vào cột đình, đầu gối đập lên trên lan can bằng đá, một trận đau đớn như kim châm muối xát đánh tới, trên mặt nàng toát ra mồ hôi lạnh, nước mắt cũng mau chóng rơi xuống.

Trong đình vài người giật nảy mình, Chương Mỹ Ngọc cùng Triệu Nghi Tư vội vầng tới đỡ nàng, Chương Minh Châu thái độ khoa trương giả vờ hốt hoảng nói: “Ai nha, muội muội tại sao lại không cẩn thận như vậy! Đường đi rất rộng mà cũng té ngã sao.” Chân mày và khóe mắt cau lại nhưng cũng không giấu được vẻ sảng khoái, dám quyến rũ biểu ca, nên ngã rách gương mặt hồ ly tinh của ngươi đi.

Triệu Thụy Phong cũng đưa tay đỡ, sốt ruột, luôn miệng hỏi có đau lắm không, muốn gọi đại phu hay không.

Sính Đinh thử cử động một cái, cảm giác đầu gối không đau như trước nữa, lấy tay sờ soạng lên váy một chút, cũng không có chảy máu, chắc là không bị rách da, chỉ là khủy tay trái có chút đau, đoán chừng là đập vào trên cây cột rồi. Bất đắc dĩ cười khổ nói: “Do ta không cẩn thận! Chỉ là đụng một chút thôi, không sao đâu.”

Người khác không để ý, nhưng Triệu Thụy Phong lại nhìn thấy Chương Minh Châu cố ý đưa chân ra, lúc này lại thấy Sính Đình sắc mặt tái nhợt, giọt lệ long lanh vẫn còn đọng lại trong đôi mắt to, dáng vẻ nhút nhát yêu kiều càng nhìn càng điềm đạm đáng yêu, lòng thương hương tiếc ngọc lại nổi lên, bức xúc hướng Chương Minh Châu nói: “Nhị biểu muội, muội tại sao có thể cản chân muội muội của mình? May mắn là tam biểu muội không bị đụng trúng đầu.”

Trong nháy mắt sắc mặt Chương Minh Châu cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, đây rốt cuộc là biểu ca của ai? Nhưng nàng ở trước mặt biểu ca đã giả dạng thành thục, lập tức đem khăn tay đặt lên khóe mắt, nằm trong ngực Chương Mỹ Ngọc, thút tha thút thít khóc lên: “Biểu ca tại sao lại vu oan cho muội? Là tam muội muội đi không nhìn đường mà.”

“Biểu ca huynh nhìn lầm rồi!” Chương Mỹ Ngọc miễn cưỡng cười nói: “Ta cùng muội ấy đều thấy tam muội muội không cẩn thận tự mình té ngã.”

“Đúng vậy, ca ca, huynh nhất định là nhìn lầm rồi.” Triệu Nghi Tư đi tới dùng khăn lau nước mắt cho Chương Minh Châu, khẽ cười nói: “Biểu muội đừng khóc nữa, biểu tỷ sẽ kêu ca ca bồi tội với muội.”

“Muội rốt cuộc là làm sai chỗ nào, tại sao biểu ca trước mặt nhiều người quở trách muội?” Chương Minh Châu không thuận theo, nũng nịu oán giận.

Triệu Thụy Phong thấy Chương Minh Châu khóc không ngừng, bất đắc dĩ nói: “Là biểu ca nhìn lầm rồi! Chỉ cần biểu muội không khóc nữa, muốn đánh muốn giết tùy ý muội muội được không?” Triệu Thụy Phong dỗ dành nữ tử trước giờ đều là một bộ dáng đó.

Chương Minh Châu nghe vậy"Phốc xích" một tiếng nở nụ cười.

Lúc này, đại nha đầu Thu Hương một thân sắc áo đẹp đẽ đi tới, cung kính hướng mọi người hành lễ, sau đó hướng về phía Triệu Thụy Phong nói: “Thiếu gia, Thành công tử sai người đưa lễ vật đến.” Triệu Thụy Phong thở phào nhẹ nhõm: “Biểu muội cuối cùng cũng nở nụ cười, tam biểu muội cũng không có gì đáng ngại, vậy vi huynh trước đi xử lý một chút chuyện, hôm khác sẽ bồi tội với các muội muội.” Nói xong thản nhiên mang theo nha đầu rời đi.

“Tốt lắm, tốt lắm! Chỉ là hiểu lầm thôi.” Triệu Nghi Tư cười nói ríu rít lôi kéo Sính Đình ngồi xuống, hào hiệp nói: "Ta hôm nay là chủ nhà nhưng lại bị các ngươi hù dọa không nhẹ." Sính Đình đối với nàng lễ phép cười cười, trong lòng thầm sinh cảnh giác.

Chương Mỹ Ngọc mỉm cười đầy sức sống: “Là chúng ta quấy rầy biểu muội, ngày khác tỷ tỷ cho biểu muội bồi cái không phải này.” Chương Minh Châu sửa sang lại quần áo cũng thuận thế ngồi xuống, trong ánh mắt lại lóe ra một chút âm hiểm, biểu ca vậy mà lại giúp đỡ cho tiểu tiện nhân kia, đây không phải là đồng thời đánh vô mặt của nàng sao? Nỗi nhục này nàng không thể nào nuốt trôi.

Sính Đình cảm giác bản thân mình như bị rắn độc nhìn chăm chú, hơi nghiêng người quay đầu về phía sau, lúc này lại đối mặt với cặp mắt tràn đầy hận ý của Chương Minh Châu. Sính Đình không khỏi có chút nhức đầu, Chương Minh Châu nhìn nàng như vậy làm cái gì? Nàng cái gì cũng không có làm, ngược lại bị nàng cản chân đến té ngã, khủy tay cũng bị thương. Chương Minh Châu thấy Sính Đình nhìn lại, quay mặt đi chỗ khác. Ôn hòa nói: “Tam muội muội, tỷ có chút không thoải mái, muội có thể lại đây đỡ ta qua bên kia hóng mát được không.”

Sính Đình nhớ tới ánh mắt kia của Chương Minh Châu, rất muốn trả lời không được. Dùng chân cũng đoán ra chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, vội vàng nói: “Vậy muội đi kêu bọn nha đầu tới đây.” Chương Minh Châu mặt liền đầy châm chọc liếc xéo nàng một cái: “Muội muội đang sợ cái gì? Chẳng lẽ ta lại ăn thịt muội hay sao?”

Ngươi động một chút liền nổi điên, ai mà không sợ? Sính Đình trong lòng oán thầm, trên mặt lại như không có việc gì xảy ra nói: "Nhị tỷ muốn đi đâu, muội đỡ là được!"

Chương Minh Châu chậm rãi đứng lên, hướng hai người trong đình chào một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Phía trước phong cảnh thật đẹp, muội muội đi theo ta ngắm một chút." Cũng không chờ Sính Đình trả lời, cố lôi kéo nàng đi về phía trước, đi thẳng đến trước mặt hồ sen mới dừng lại.

Chương Minh Châu nhìn hồ sen trước mắt, không nặng không nhẹ hướng Sính Đình nói: "Ngươi thật là bản lãnh, có thể khiến cho biểu ca thay ngươi ra mặt."

"Nhị tỷ chớ nói giỡn với muội!" Chương Sính Đình tốt tính mỉm cười. Mái tóc nàng suôn mượt như thác nước, mi dài mắt mực, rất khó miêu tả, rất khó vẽ ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ, chưa nẩy nở hoàn toàn, nhưng vẫn giống như nụ hoa đào tháng ba e ấp trên cành, nụ hoa sắp nở, kiều diễm ướt át.

Chương Minh Châu bị gương mặt xinh đẹp đến ‘nhân thần cộng phẫn’ của Sính Đình đả kích, trong mắt không hề che giấu chút ghen tị nào.

"Đừng gọi ta là tỷ tỷ! Lúc này không có ai, không cần giả bộ với ta." Chương Minh Châu ghen ghét nhíu mày, hung hăng hất cánh tay Sính Đình ra, hung ác nói: "Ngươi đang giả vờ đáng thương để tranh thủ cảm tình của biểu ca có đúng không?"

"Chương nhị tiểu thư! Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Sính Đình có chút bất đắc dĩ nhìn nàng. Chương Minh Châu đúng là đầu heo, cho rằng ai cũng thích kêu nàng là tỷ tỷ sao, nàng chưa từng hi vọng sẽ nhìn nhận Chương Minh Châu, khi còn bé mẹ con ba người này gây cho nàng không ít khổ sở. Nàng không biết Triệu thị uống nhằm thuốc gì lại đem nàng từ Bạch Vân am trở về đây.