Chích Ái

Chương 11




Nửa tháng sau, Sương Nhi nhìn Tại Trung kiều diễm mỹ lệ trong gương: “Chủ tử, hôm nay là.... ”

Lúc này Tại Trung đang mặc hỉ phục đỏ tươi, tóc buông ở phía sau, dài đến thắt lưng, Sương Nhi tới giúp y chỉnh lại, “Chủ tử, người nhất định phải hạnh phúc a.”

“Ân.” Y sẽ hạnh phúc sao, y sắp được gả cho người mà bản thân không yêu, người mà y yêu lại tự tay đem y tặng cho kẻ khác. Lúc này Tại Trung rất muốn khóc, nhưng lại phát hiện nước mắt của bản thân sớm đã cạn khô, cái gì cũng không rơi xuống nổi.

Sương Nhi đem khăn trùm lên trên đầu Tại Trung, che đi dung nhan khuynh thế. Theo sự giúp đỡ của Sương Nhi, mà đi trên đường, hôm nay là ngày đại hôn của y, nhưng là gả cho Mân vương. Trên đường đi, Tại Trung hồi tưởng lại từng hình ảnh của bản thân cùng Duẫn Hạo, rồi lại sờ lên vết bớt trên vai của mình.... Nếu như.... Không có cái này, hắn sẽ ở cùng một chỗ với y sao? Sẽ không, bởi vì hắn chưa bao giờ yêu mình, không phải sao? Đây là hắn đã tự mình nói ra.

Xương Mân nhìn Tại Trung theo sự giúp đỡ của Sương Nhi mà từng bước từng bước tiến về phía hắn. Hắn nghĩ rằng mình đang nằm mơ, hiện tại hắn rốt cuộc cũng có được y. Tại Trung đi vào đại môn của Mân vương phủ, pháo mừng ngoài phòng ba ba vang lên, Duẫn Hạo cũng tới, Tại Trung xuyên qua lớp voan mỏng nhìn thấy Duẫn Hạo đang ngồi trên ghế ở một bên. Tầm mắt Duẫn Hạo từ khi y vào cửa đã không hề rời khỏi y, hắn không phải nên có khoái cảm báo được thù cùng với vui sướng khi có được đại quyền sao? Tại sao trong lòng lại rất buồn bực, cảm giác như không thở nổi.

Hôm nay Tại Trung mỹ lệ dị thường, hồng y (y phục màu đỏ) thượng hảo càng khiến cho thân thể thêm xinh đẹp, phải chăng nếu không có ân cừu của đời trước, hắn cũng có thể có được y giống như vậy. Tại Trung nhìn thấy Xương Mân đứng ở trên cao đường (hội trường lớn -> sảnh tổ chức hôn lễ ý ^^) đợi y, hắn đang mỉm cười với y. Tại Trung đi về phía Xương Mân, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, trước mắt Tại Trung tối sầm.

Lúc này trong phòng khách có người bắt đầu kinh hô, Tại Trung tựa như một phiến lá phong mà ngã về phía sau, bởi vì mọi chuyện tới quá bất ngờ, nên mọi người đều ngây ngốc cả ra. Duẫn Hạo đứng dậy muốn ôm lấy con người nhỏ bé yếu ớt kia, nhưng lại có một đôi tay nhanh hơn hắn một bước đem Tại Trung ôm vào trong lòng, rồi bế lên.

Xương Mân nói với Duẫn Hạo: “Hoàng thượng, thê tử của thần, thần có thể tự chiếu cố hảo, không phiền ngài lo lắng.”

Đúng nha, hiện tại y đã là của Thẩm Xương Mân, mình đã tự tay đưa y đi mà.

Xương Mân ôm Tại Trung đi vào phòng trong.

Người hầu liền nói với mọi người: “Các vị quý khách, vừa rồi vương phi có chút không thoải mái, vương gia đã thỉnh thái y rồi, bây giờ mời các vị dùng vãn yến (tiệc tối).”

Tuấn Tú vẫn luôn đứng ở trong đám người, Tại Nhi, đệ làm sao vậy? Bây giờ đệ đã trở thành vương phi, ta còn có tư cách có được đệ sao? Đệ yên tâm, vì đệ, chuyện gì ca ca cũng nguyện ý làm.

“Cơ Phạm.... Y làm sao vậy?” Kim Cơ Phạm đang giúp Tại Trung bắt mạch đặt tay Tại Trung xuống, nói vài câu bên tai Xương Mân.

“Là vậy sao.... ”

“Đúng vậy, sẽ không sai đâu, ngươi định làm thế nào?”

Xương Mân nhìn Tại Trung đang nằm trên giường một chút, ta muốn giữ ngươi ở bên cạnh, Tại Trung. Xoay người nói với Cơ Phạm: “Đưa cho ta Mị Dạ đi.” (Mị dạ là một loại dược gây ảo giác, tác giả chỉ giải thích đến thế, bả kêu mọi người tự hiểu >_<)

“Được, ta biết rồi.”

“Còn nữa, ngươi là hảo bằng hữu của ta, hy vọng ngươi.... ”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho hoàng thượng.”

Ban đêm, khi Tại Trung dần dần tỉnh lại, liền ngửi được trong phòng có một mùi hương thơm mát, nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, thân thể dường cũng như nhẹ nhàng hơn một chút. Xương Mân cúi đầu nhìn Tại Trung: “Tại Trung?” Rồi nhẹ nhàng nâng cằm Tại Trung lên.

“Ân?” Tại Trung ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ôn nhu của Xương Mân, dường như đã nhìn thấy hình ảnh của Duẫn Hạo, “Tại Trung, ta yêu ngươi.... ” Xương Mân hôn lên đôi môi Tại Trung, buông trướng liêm xuống (tấm màn che trước giường ý).....

Sáng sớm, Tại Trung mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Xương Mân, mình cùng với hắn....Tối hôm qua, thật sự giống như một giấc mộng. Vậy bây giờ, y đã là của hắn, không thể tiếp tục nghĩ tới người khác. Xương Mẫn đã tỉnh, hôn nhẹ lên trán Tại Trung một chút, sau đó đứng dậy phân phó thị nữ thay y phục rửa mặt, rồi nói với y: “Tại Trung, ngươi nghỉ ngơi một chút nữa đi, đợi lát nữa cùng ta tiến cung gặp thái hậu.”

“Ân.” Tại Trung không dám nhìn hắn, y đã không còn tình yêu để cho hắn, tình yêu của y đã dành hết cho người nam nhân từng thương tổn y rồi.

“Tại Trung, để ta cho ngươi hạnh phúc, được không?”

Xương Mân không quan tâm tới y phục lộn xộn, kéo tay Tại Trung đặt lên ngực mình.

“Ta, ta còn có thể có được hạnh phúc sao?” Y còn có thể có được hạnh phúc sao, Xương Mân ôm lấy y, không ngừng hôn lên tóc y.

“Có thể, ngươi có thể, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc.” Tại Trung nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy hắn, “Xương Mân, cám ơn ngươi.”

Y đã đem tình yêu dành cho Duẫn Hạo, hiện tại, lại đem hạnh phúc dành cho Xương Mân, y cái gì cũng không có. Tại Trung, thực xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta.

***

“Điệt nhi thỉnh an thái hậu.”

“Tại Trung khấu kiến thái hậu.”

Ngồi trên phượng y (ghế phượng) lúc này chính là đương kim thái hậu, cô cô của Xương Mân, cũng là di nương của Duẫn Hạo.

“Mau đứng lên.” Lục Cầm thái hậu đỡ Tại Trung cùng Xương Mân, “Mân Nhi a, đại hôn của con, ai gia cũng không tới được, này thật là.... ”

“Cô cô nói gì vậy, không sao đâu ạ.” Lục Cầm nhìn nhìn Tại Trung, thật giống, nguyên lai đây là nhi tử của Vũ, “Tại Trung a?”

“Dạ, thái hậu.”

Lục Cầm liền mất hứng, “Vẫn nên gọi ta là cô cô đi, con bây giờ là vương phi của Xương Mân, cũng phải giống nó chứ, đừng giống như người ngoài.”

“Dạ, cô cô.”

Sau đó, Tại Trung và Xương Mân ở cùng thái hậu một ngày, mãi đến tối muộn mới trở về.

“Tại Trung a, sau này khi không có Xương Mân, thì con tự mình tiến cung tới đây, bồi ai gia cũng được.”

“Dạ.” Tại Trung gật đầu, cùng Xương Mân trở về.

Lục Cầm nhìn hai người đã đi xa, lại ngẩng đầu nhìn ánh trắng: Vũ, chẳng lẽ Tại Trung sẽ phải đi con đường trước kia của huynh sao? Năm đó là Phong, bây giờ là Duẫn Hạo, rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh ngộ đây!