Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 54




Xe ngựa ở đường núi gập ghềnh tiến lên. Cấm vệ quân cầm đuốc chiếu sáng hai bên đường.

Vân Kha uống thuốc, trong xe ngựa hơi xóc nảy nhắm mắt nghỉ ngơi. Vốn mơ màng trầm trầm đã mau đi vào giấc ngủ, lại đột nhiên giống như trong lòng có cảm ứng, tâm thần không yên mở hai mắt.

Nhìn nhìn Vân Ly ở một bên trầm ngủ. Ban đêm tĩnh lặng, chỉ có thanh âm xe ngựa ở trong núi đi tới.

Cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu thất, Vân Kha ngồi dậy, tựa vào tháp thượng (giường nhỏ) ngẩn người.

Vì sao cảm thấy bất an thế này?

Dạ Nhi… Chờ ta! Ta lập tức sẽ trở về.

Vân Kha lấy ra tú khăn, đặt ở ngực.

Ngày ấy Thương Nghi ở trong lòng Vân Kha nhắm mắt rồi biến mất, Vân Kha cũng hôn mê. Với thương thế của hắn, Vân Ly vốn nghĩ đến hắn phải hôn mê ít nhất 3 ngày sau mới có thể tỉnh lại. Ai ngờ ngày hôm sau Vân Kha liền mở mắt.

Bởi vì trong lòng hắn có nhiều lắm chuyện không bỏ xuống được, làm cho hắn ngay cả trong mê man cũng ngủ không an ổn.

Vân Kha nhớ tới Đồ Càng nhìn thấy thi thể Thương Nghi trong quan tài, biểu tình hắn ngẩn ngơ sầu thảm ra sao, không khỏi tim đập nhanh một trận. Chẳng biết tại sao, khi càng tới gần Vạn Hoa Cốc, Vân Kha thỉnh thoảng liên tưởng đến nếu người nằm trong quan tài là Dạ Nhi…

Không! Sẽ không!

Dạ Nhi sẽ không có việc gì!

Vân Kha lại chặt đứt ý niệm này trong đầu, nhưng ngừng không được từng trận tim đập nhanh, nói không nên lời lo âu bất an.

“Ngô…” Vân Dạ rên rỉ, khó chịu xoay người, hai tay rất nhanh bất giác nắm chặt góc chăn, rồi lại buông ra.

“Hiện tại… Là giờ nào?” tiếng Vân Dạ mỏng manh hỏi.

Lâm kỳ giúp Vân Dạ lau lau mồ hôi trên trán, nhìn bên ngoài, trả lời: “Đại khái đã qua giờ Tí.”

“Giờ Tí?” Vân Dạ cố gắng khởi động đầu, nhìn thoáng qua trời đêm tối đen ngoài cửa sổ.

Qua giờ Tí, chính là mười bốn! Vân Kha…

“Ách…” Lại một trận đau bụng kịch liệt, đánh gãy Vân Dạ tự hỏi. Tính từ ban đêm ngày hôm qua, Vân Kha đã đau bụng sinh một ngày một đêm.

Chạng vạng sau ăn cơm không bao lâu, cơn đau bụng đột nhiên hoãn ngừng. Vân Dạ không chịu nổi mệt nhọc, mơ màng trầm trầm ngủ. Nhưng là một canh giờ trước một trận đau bụng mãnh liệt đột nhiên tới làm cho Vân Dạ bừng tỉnh. Cảm giác giữa hai chân đang có chất lỏng thong thả chảy xuống, ướt sũng. Vân Dạ biết là nước ối phá. Liền bảo Lâm Kỳ đi gọi cậu, giúp hắn xem mạch, xem xét một chút hạ thể.

Nước ối lưu thực thong thả, sản đạo chưa mở. Thẩm Băng Phong dùng gối mềm đặt ở dưới thân Vân Dạ, nâng lên nửa người dưới, tận lực giảm bớt tốc độ nước ối xói mòn, tranh thủ thời giờ.

Hiện tại đau bụng sinh càng ngày càng mãnh liệt, đứa nhỏ lại căn bản không có dấu hiệu đi ra.

Thời tiết tháng tám sớm qua lập thu. Vạn Hoa Cốc nằm bên trong sơn cốc, vốn khí hậu hợp lòng người, chính là năm nay thời tiết có chút khác thường. Không chỉ có không hề có cái lạnh lạnh của mùa thu, thậm chí có chút oi bức mà ẩm ướt của mùa hè lưu lại. Ngay cả hiện tại đêm đã khuya vẫn không hề mát mẻ.

Vân Dạ vốn đã bị đau bụng sinh tra tấn từng trận xuất mồ hôi. Tại tiết trời thế này trên người sớm đều là ướt sũng mồ hôi.

Bởi vì theo phần eo hạ thân bị nâng cao, loại tư thế nằm này có chút thực không thoải mái. Thai nhi thỉnh thoảng động một chút làm cho Vân Dạ lục phủ ngũ tạng đau đớn không chịu nổi. Hơn nữa hai chân đang lúc thỉnh thoảng có chất lỏng thong thả chảy ra, khiến Vân Dạ cực kỳ khó chịu.

Đau!

Đau quá!

Cảm giác bụng quặn đau dần tăng lên, thân thể dần dần có chút co rút, Vân Dạ khó chịu càng không ngừng quay đầu.

Đột nhiên, một trận đau đớn mãnh liệt kéo tới

“A…” Vân Dạ kìm lòng không đậu kêu lên, nâng lên thân thể.

Lâm Kỳ đột nhiên bị tiếng kêu của Thiếu chủ làm hoảng sợ.

“Thiếu chủ, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Vân Dạ đau nói không ra lời, cảm giác trong bụng thai nhi bắt đầu giãy giụa, tựa hồ thai nhi đã muốn thức tỉnh, muốn xuất thế.

Lâm Kỳ gặp Thiếu chủ đã tiến vào giai đoạn sinh sản, không khỏi có chút kích động. Hắn tuy rằng thông hiểu y thuật, nhưng gặp tình huống này cũng là lần đầu tiên, hơn nữa lần này còn là nam tử thân chu huyết sinh sản.

Luôn luôn tại gian ngoài nghỉ ngơi, Thẩm Băng Phong nghe được tiếng kêu Vân Dạ, đứng dậy đi đến. Thấy Vân Dạ sắc mặt trắng bệch, cắn đôi môi, đau đến ngũ quan đều cùng nhau nhíu chặt.

Thẩm Băng Phong đối Lâm Kỳ giao đãi một chút, bảo hắn đi xuống chuẩn bị đồ vật này nọ. Tái coi tình huống Vân Dạ, thật sự tình hình không lạc quan cho lắm.

Chậm rãi vi Vân Dạ nhu nhu bụng, cảm giác hiệu quả không lớn. Chủ yếu là bởi vì Vân Dạ sản môn căn bản chưa mở, thai nhi cho dù trợt xuống cũng là không cửa xuất nhập.

Thẩm Băng Phong là thần y thiên hạ vô song, lúc này cũng luống cuống, không có biện pháp.