Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 20




Thôi được chấp nhận. bây giờ thì mình sẽ uống mừng cậu và chúc cậu thành công.

– Được, mình đi lấy rượu, cậu lên tắm táp đi. Cậu đi về chắc chưa được nghỉ ngơi tắm rửa phải không. Cậu đến nhà mình lúc mấy giờ.

– Mình tới vừa lúc bố mẹ cậu đến đây.

– À!

Kim Thành xách vali còn để ở phòng khách lên lầu, anh không cần được mời. Nhà Vũ Phong luôn có nơi dành chào đón anh nhưng anh thực sự không vui khi Vũ phong đã cho rằng những cuộc gọi những nhớ nhung mà anh không kiềm được đã gởi về là vớ vẫn.

” Mình đã vội quá chăng, mình không thể phá tan mọi thứ khi chúng chỉ mới bắt đầu. Phải chậm lại thôi…không biết có nên gặp cuộc phỏng vấn ngày mai không”

Kim Thành về chủ yếu là để phỏng vấn người có thể thay thế vị trí của anh trên tàu, anh muốn lên bờ vì anh nghĩ tình yêu của anh đã được đáp trả, nhưng hôm nay khi thấy thái độ thờ ơ của Vũ Phong anh thấy vẫn chưa được.

Ngày trước anh đã ra tận biển để khoảng cách đó có thể ngăn anh không đến gặp Vũ Phong mỗi ngày, trở ngại địa lý sẽ giúp anh không bị Vũ Phong nhàm chán và anh chỉ còn mỗi một việc là mỗi khi anh muốn nhắn gửi gì đó cho Vũ Phong anh cứ tha hồ soạn tin và lưu vào máy, những tin nhắn không được gửi thỉnh thoảng lại được thanh lý xuống biển một lần.

Bây giờ lòng anh đã có địa chỉ để gởi đến mỗi khi anh bấm gởi thì trái tim anh đập rộn ràng. Anh mong ngóng ngày tìm được người thay thế, nhưng chuyến về này anh nhận ra anh vẫn chưa lên bờ được và lòng anh vẫn chưa có địa chỉ nhận.

Tắm xong anh thấy mình tỉnh táo hơn, anh ra phòng khách nhỏ, nói đúng hơn đó là một hành lan rộng ở trên lầu được đặt bộ ghế để có thể ngồi hưởng khí trời mát mẻ bên ngoài. Vũ Phong đã ngồi sẵn ở đó, trên tay đang săm soi cái điện thoại thấy Kim Thành tới anh không buông cái điện thoại khỏi tầm mắt mà nhướng một mắt lên nhìn Kim Thành.

– Nảy giờ cậu làm mình trở thành kẻ ba hoa. Cậu làm gì suốt từ lúc cậu nhắn tin gọi mình ra đón cậu mà mãi đền gần 6 giờ mới về đến nhà vậy.

– Mình quên mua quà cho cậu_vừa nói Kim Thành vừa ngồi xuống ghế đối diện_mình đi tìm món gì đó tặng cậu làm quà.

– Cậu lang thang ở cái đất này suốt à, với cái nắng như vậy?.

– Trong sân bay mát mà, không sao đâu.

Vũ Phong nghe xong im lặng một lúc.

– Cậu chờ mình suốt à?

– Không…mà thôi đừng nhắc cái chuyện đã không thể thay đổi nửa. Rượu đâu?

– Đem lên ngay thôi.

Chẳng mấy chốc Tùng mang lên chai rượu và hai cái ly, đặt xuống bàn rồi trở xuống. Kim Thành nhìn theo thắc mắc.

– Mình thấy lạ từ chiều giờ, khi mình tới cậu nhóc chào rất xa lạ cứ như cả tuần mình ở ĐL là ai đó chứ không phải mình. ..

Vũ Phong im lặng không trả lời..

– Không phải cậu nhóc đã phạm lỗi gì với cậu nửa chứ?….không sai phải không?…chẳng lẽ không thể bỏ qua sao?

– Cũng một đám người thích trục lợi thôi mà, cậu quan tâm làm gì.

– Không phải chứ, lại nửa hả ..nhưng cậu biết vậy sao cậu nhóc vẫn còn ở đây?

– Mình không muốn chỉ đơn giản là đuổi đi, mình thực sự bực nình quá rồi, đó sẽ là tấm gương cho những kẻ muốn làm giống như vậy.

– Tấm gương này ai cũng muốn đó chứ, tốt quá mà.

– Thôi cậu không cần can thiệp vào chuyện này, nào uống đi.

Vũ Phong khui chai rượu rồi rót ra hai ly. Cả hai vừa trò chuyện vừa uống, gần hết chai rượu Kim Thành mới nhẹ nhàng hỏi.

– Không chỉ đơn giản như những lần trước phải không?

– Chuyện gì?

– Thì cậu nhóc đó đó. Không chỉ lợi dụng tiền bạc quyền lực của cậu làm việc riêng hay đơn giản là theo phá hoại công việc của cậu chứ.

– Thực ra.. cậu ta tỏ tình với mình…

Kim Thành buông ly rượu rơi xuống đất vỡ tan…anh nhìn Vũ Phong với đôi mắt kỳ lạ.

– Cậu lưu luyến cậu nhóc à?

– Không vì mình giận quá thôi nên không thể chỉ đơn giản là chỉ đuổi việc được.

Kim Thành vẫn im lặng chăm chú ý là đang muốn nghe tiếp……

– Cậu nhóc không chỉ tỏ tình mà còn dùng cả khổ nhục kế đấy nào là bệnh sắp chết nào là chỉ cần được thổ lộ tình cảm không cần đáp lại, làm mình cả tin …. ai ngờ….mình phải đòi lại cái giá đắt hơn những gì mình bỏ ra không thì không nuốt được cơn giận này.

Kim Thành nhận ra Vũ Phong đã đặt nhiều tình cảm cho cậu nhóc này nên khi phát hiện mình bị lừa gạt mới giận dữ như vậy và lòng anh dậy sóng…

” Mình mất tám chín năm vẫn không lay chuyển được Vũ Phong vậy cậu nhóc này là gì mà có thể qua mặt mình như vậy, phụ nữ thì không khó nhưng nếu là nam thì không được..nhất định không được”

– Chẳng phải cậu nhận lời tỏ tình của mình rồi sao, bây giờ sao cậu đáp lại tình cảm của người khác nửa? _Kim Thành nói mà môi cằn chặt như đang định xé xác Vũ Phong ra nếu anh không nghe được câu trả lời thỏa đáng_

– Cậu quên rằng cậu đã bảo là mình có bao nhiêu người tình cậu cũng không màng mà sao bây giờ lại như hỏi tội mình vậy… ?

– Không phải là nam, mình chỉ nói phụ nữ thôi, cậu muốn có bao nhiêu phụ nữ cũng được chỉ không phải là nam…nhất định không được.

– Tình yêu đối với mình là như vậy đó, không có gì là bền lâu, không có chung thủy đâu cậu nên thôi đi trước khi cậu chán yêu đương với mình. Trở lại là Kim Thành người bạn mà mình yêu quý nhất.

– Cậu không tin tình yêu cũng không sao,nhưng mình sẽ chứng minh cho cậu thấy tình cảm mình dành cho cậu không thay đổi.

– Vậy cậu chấp nhận phụ nữ ở cạnh mình thì nam cũng có sao đâu, cũng giống cậu vậy thôi.

– Không thể_Kim Thành giận dữ chồm tới trước mặt Vũ Phong_ nếu là nam mình không thể bắt họ rời bỏ cậu được, mình sẽ không tác động họ được, mình sẽ không làm được…mình không phải kẻ đồng tính.

Lần này đến lượt Vũ Phong bối rối..

– Cậu không đồng tính…mình cũng không phải kẻ đồng tính…vậy..vậy BAO LÂU NAY CẬU BÀY TRÒ GÌ VẬY?.

– Mình không đồng tính nưng mình yêu cậu.

– Đừng nói những câu khó hiểu như vậy….mình không muốn nghe.

Kim Thành chồm đến sát hơn tay anh túm lấy áo Vũ Phong mặt anh sát đến nỗi Vũ Phong có thể cảm thấy hơi thở Kim Thành phả vào mặt mình nóng hổi.

– Cậu nghe cho rõ đây mình không đồng tính, chẳng qua là do cậu tự nghĩ vậy thôi. Mình thích phụ nữ mình biết rõ họ hấp dẫn như thế nào, mình có thể lên giường với các cô ấy thật tốt nửa kìa..

– Nhưng..cậu…mình…cậu nói rõ đi_Vũ Phong ngập ngừng khi thấy Kim Thành tỏ ra quá khích như vậy_

– Nhưng mình yêu cậu, chỉ đơn giản mình yêu cậu không phải vì cậu là nam hay nữ, chỉ biết mình yêu cậu… Cậu nhớ đó_ Kim Thành nói như nghiến_ dù cậu có làm gì thì mình không thể chán cậu được chỉ vì đơn giản mình yêu cậu mà chính mình cũng không biết tại sao. Trời ơi!!!!!!!!! tôi cũng không biết tại sao tôi không phải kẻ biến thái mà tôi lại đi yêu điên cuồng một gã đàn ông.

Buông Vũ Phong ra Kim Thành lại ngồi xuống ghế..anh vò đầu tóc mình rối bù, miệng thì lảm nhảm.

– Phụ nữ thì quá dễ, không cần nhiều thời gian mình có thể dụ dỗ họ rời bỏ cậu nhưng đàn ông thì, cậu thật khéo làm khó người ta…cậu thật quá đáng mà..

– Vậy ra bây giờ cậu mới chịu nhận là cậu chuyên phá hoại chuyện tình cảm của mình phải không, cứ chối mãi.

Miệng thì nói vậy nhưng Vũ Phong thật ra đang mất bình tĩnh, anh đã đạt điều anh dự định, sử dụng Hoàng Tùng để làm Kim Thành chùng bước nhưng bây giờ trái lại, anh nhận ra anh đang đối mặt với thứ tình cảm dữ dội mà Kim Thành dành cho mình, sự dữ dội đó mà bây giờ anh mới được biết vì chủ nhân nó ém kỹ quá…Vũ Phong đến bên cạnh Kim Thành ngồi xuống, anh vỗ vai Kim Thành..

– Mình xin lỗi mình không nghĩ cậu dành cho mình nhiều tình cảm vậy, nhưng cậu cũng biết mà…

Hất tay Vũ Phong ra khỏi người Kim Thành nói giọng nhẹ tênh

– Cậu thích ai là quyền của cậu…không cần nhắc lại, người xin lỗi là mình mình đã quên những gì mình hứa khi ở ĐL..

– Cậu còn nhớ thì mình an tâm đó, nhưng thôi được mình hứa mình không làm cậu buồn nửa, dù mình có ai đi nửa cậu vẫn là ưu tiên một trong lòng mình.

– Như một người bạn chứ gì?

– Không như một người tình, được chưa. Nếu cậu thực sự muốn vậy mình sẽ làm cậu hài lòng…nhưng chỉ vậy thôi đừng đòi hỏi thêm nửa mình không thể đáp ứng nhiều hơn nửa.

– Cậu tàn nhẫn.

– Phải, cậu nghĩ vậy cũng được.

Vũ Phong dỗ dành Kim Thành như một đứa bé..

– Cậu càng lúc càng ủy mị, ngày xưa là cậu luôn lo lắng cho mình đấy chứ ngược lại từ lúc nào vậy?

Kim Thành cười khi nghe Vũ Phong so sánh như vậy, anh choàng tay ôm Vũ Phong thật chặt, anh không bị hất ra hay né tránh, Vũ Phong để anh ôm. Vùi mặt vào áo Vũ Phong anh hít thật sâu mùi cơ thể mà anh hằng ao ước. Ôm thật lâu thật lâu hai tay anh không hề muốn buông Vũ Phong ra chút nào, như có một ma lực nào đó làm cho anh không tự điều khiển được hai tay mình nửa..

Vũ Phong nhận ra mình đang bị Kim Thành đẩy mối quan hệ đi xa hơn những gì anh đã dự định, nhưng đã trót hứa anh đành để yên cho Kim Thành…

– Cậu định ôm mình như vậy mãi sao?

– Phải nếu được mình muốn ôm đến lúc mình chết, chết khi ôm cậu là cái chết hoàn hảo nhất.

– Đừng nói chuyện quái gở như vậy, mình đã bảo là cậu muốn gì cũng được rồi mà. Chết với sống gì chứ..

– Vậy mình cứ sống mà ôm cậu hoài nhé.

– Thôi được._Vũ Phong thở dài_ muốn gì tùy cậu.

Kim Thành ôm Vũ Phong không biết bao lâu anh nhận thấy Vũ Phong đang thả lỏng người mặc cho anh ôm. Kim Thành không thể cưỡng lại ý muốn hôn Vũ Phong lúc này nửa. Khuôn mặt Vũ Phong lúc này thật quyến rũ, anh đặt nhẹ một nụ hôn lên vai Vũ Phong rồi tiến sâu hơn nửa.

Môi anh lần qua từng nếp áo cho đến khi anh cảm nhận da thịt trần của vũ Phong đang tiếp xúc với môi anh. Lần đầu tiên anh chạm gần đến vậy, Vũ Phong vẫn không tỏ ý gì phản đối.

Mạnh dạn hơn Kim Thành kéo Vũ Phong ngã vào lòng mình, bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt Vũ Phong đang gối trên cánh tay anh. Một thứ cảm giác mà anh khao khát từ lâu đang được thỏa mãn, cả người anh tê dại khi Vũ Phong nhắm mắt để mặc cho anh vuốt ve.

Cúi xuống anh chiếm lĩnh đôi môi mà lần trước anh đã bấm bụng bỏ qua nhưng lần này anh phải có nó, anh không thể chờ đợi được nửa. Hôn thật nhẹ rồi manh bạo hơn anh buột đôi môi Vũ Phong phải hé mở để đón nhận cái lưỡi tham lam của anh đi vào…

Kim Thành say sưa thưởng thức tình yêu của mình, anh như sắp nuốt mất đôi môi của Vũ Phong rồi, bao nhiêu thời gian trôi qua mà môi anh vẫn chưa rời đôi môi của Vũ Phong, anh có thể chết ngộp trong nụ hôn của chính mình chứ không hề muốn kết thúc nó.

Anh hôn cho nhưng năm dài đằng đẳng mà anh đã chỉ dám tưởng tượng ra nụ hôn này. Tay anh vẫn không thôi vuốt ve cơ thể Vũ Phong, lần sâu vào trong cổ áo nhưng vẫn chưa thể thỏa mãn… những nút áo dần bật ra khỏi khuy để lộ bộ ngực trần lồ lộ khỏe khoắn….

Cởi cả chiếc áo sơ mi Vũ Phong đang mặc Kim Thành để môi anh lần xuống sâu hơn anh mút chặt cái cổ ấm áp đôi vai tròn trịa, bộ ngực rắn chắc. Anh nhận thấy Vũ Phong đang co cứng người mỗi khi anh hôn xuống sâu hơn, có lẽ Vũ Phong dang cố chịu đựng sự mơn trớn của anh, nếu là lần đầu anh chạm vào Vũ Phong thì với Vũ Phong cũng là lần đầu để một người cùng phái sờ soạng khắp nơi.

– Thư giản đi_ Kim Thành dịu dàng nói nhẹ bên tai Vũ Phong_ mình chỉ mới bắt đầu hôn cậu thôi khoan lo lắng như vậy.

– Cậu còn muốn gì hơn nửa hả?._ Vũ Phong cộc lốc hỏi lại_

– Mình muốn yêu cậu! mình mang cậu vào phòng nhé nếu cậu không muốn ở đây.

Vũ Phong ngồi bật dậy, anh quơ cái áo sơ mị bị Kim Thành quăng dưới đất khoát vào rồi đi thẳng không quên quăng một câu chắc nịch.

– Không bao giờ.

Kim Thành nhìn theo đầy tiếc nuối nhưng anh hạnh phúc, anh vừa trãi qua những giây phút ngọt ngào đến ngây ngất, những giây phút mà anh đã nghĩ sẽ không bao giờ có.

Sáng nay thức dậy Kim Thành xuống nhà ăn sáng, không thấy Vũ Phong nhưng bửa ăn của anh đã được chuẩn bị sẵn. Nhìn Hoàng Tùng đi đi lại lại phục vụ cho anh bụng anh như bị kiến bò. Anh không thể ngồi yên.

– Anh có nghe qua chuyện của em và Vũ Phong…

Tùng đang định dọn cái đĩa trống xuống lập tức dừng lại ..

– Anh muốn nói về chuyện gì?

– Chuyện em đã làm với Vũ Phong ấy, anh nhận thấy cậu ấy rất giận sao em dại dột vậy để bây giờ Vũ Phong coi em như kẻ lừa đảo.

– Ông ấy nghĩ gì mặc kệ ông ấy?

– Theo anh thì là như vậy, nhưng em thực sự đã tiếp cận cậu ấy bằng khổ nhục kế sao, bệnh nan y à?…thực ra em cần gì?…tiền bạc hay thế lực?….nói đi nếu được anh sẽ giúp em, em không cần phải…

Kim Thành vừa ăn vừa hỏi đầy khiêu khích

– Cám ơn anh đã có nhã ý nhưng em làm công ăn lương, lương cũng không tệ anh không cần quan tâm.

Thấy Hoàng Tùng bộc lộ sự tự ái Kim Thành tiếp tục tấn công.

– Không, vì anh thấy Vũ Phong có ác cảm với em dữ lắm cậu ta nhất quyết bảo rằng sẽ lột được bộ mặt giả dối của em xuống đó, mà em cũng không cần giả vờ với anh…cứ nói thật…

– Bộ mặt giả dối?, ý anh muốn nói gì?_Hoàng Tùng dằn mạnh cái đĩa xuống bàn trở lại, mắt nhìn thẳng vào Kim Thành giận dữ hỏi_.

– Anh nghe Vũ Phong nói lại thôi em không cần dữ dằn với anh như vậy. Vì anh nhận thấy Vũ Phong có vẻ không còn thiện cảm với em lắm sau những gì em làm nên anh muốn nhắc em trước thôi…sợ em không biết lại gây thêm nhiều ác cảm nửa..

– Cám ơn ý tốt của anh đã nhắc nhở..

– Em cứ nói đi em cần gì bao nhiêu tiền hay một công việc anh có thể giúp, không cần cứ bám..

….rầm…tiếng Hoàng Tùng đập xuống bàn nghe khô khốc, đôi mắt giận dữ nhìn Kim Thành cậu nhấn từng chữ một

 Tôi không cần tiền của ai hết, anh nhớ cho và ngưng ngay những điều anh vừa nói..

Kim Thành cười khảy

– Thì ra cậu dữ dằn như vậy mà tôi cứ ngỡ cậu hiền lành nên có ý nhắc nhở không ngờ cậu đóng vai con mèo nhỏ với Vũ Phong làm người ta bị lừa..thật tình cũng may là Vũ Phong phát hiện..

Hoàng Tùng càng giận dữ khi nghe Kim Thành cứ kết tội cậu lừa dối Vũ Phong, cậu thật sự bốc hỏa với cái con người không thân thiết này hắn có quyền gì mà xỉ vả cậu, cậu túm lấy áo Kim Thành còn đang ngồi ăn bửa sáng chưa xong

– Anh ngưng ngay đi. _cậu nạt_

Thật không may cho cậu.

……………..

Sáng nay thức dậy Vũ Phong nhớ những chuyện xảy ra tối qua với Kim Thành anh thấy ngại, anh không xuống ăn sáng mà bỏ ra ngoài đi dạo vài vòng cho thư thả.

Đi chán anh thấy cũng chẳng giải quyết được gì nên quay về, anh dự định sẽ làm cách nào đó để Kim Thành không tiến xa hơn những gì xảy ra đêm qua.

Mà nghĩ đến chuyện đêm qua anh cũng thấy mình bắt đầu không được bình thường. Khi Kim Thành vuốt ve anh đã làm anh nổi hết gai ốc nhưng khi Kim Thành hôn anh bắt môi anh phải hé ra cho cái lưỡi ẩm ướt đó sục sạo thì toàn thân anh như đang bị thôi miên từ từ, cứ dần mê đi. Phải công nhận Kim Thành hôn rất giỏi gợi cho anh thứ cảm xúc mà không bao giờ anh nghĩ là mình sẽ có.