Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 56




– Có vô hòm nhìn thấy em cũng sẽ nghĩ tới chuyện đó thôi.

Vũ Phong định đè cậu ra lần nữa nhưng cậu một phát cho anh nhẹ nhàng đo giường.

– Nằm yên đó đi, em lau người cho._ Tùng nói đúng giọng bà vợ lệnh cho ông chồng hư đốn_

– Không cần, em lên đây _ Vũ Phong chỉ chỗ trống bên cạnh_ lên ngủ luôn đi.

– Không được._ cậu dứt khoát_ Ở đây là bệnh viện không phải ở nhà

Tùng đi vào nhà tắm lấy khăn, cậu không thể tưởng tượng ngày mai bác sỹ tới thăm bệnh với cái đống bầy hầy mất mặt này thì còn gì mặt mũi nữa. Ít ra phải vệ sinh cả hai sạch sẽ mới ngủ được.

………..

Tùng nằm gối đầu trên tay Vũ Phong, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ.

– Vũ Phong, anh yêu em thật hả?

– Chứ giả chỗ nào?

– Chỗ nào cũng thấy không thật.

– Ồ!

– Anh không phải ban đầu không thích quan hệ đồng giới sao?

– Thì tại em dụ dỗ anh.

– Chẳng phải anh rất ghét em đó sao?

– Có hả?

– Còn rất khinh thường nữa?

– Vậy à? Chắc không?

– Em không quên cái cách anh nhìn em khi em nói em yêu anh, nó nói rằng anh rất ghê tởm em.

– Em chắc vậy hả?

– Chứ không phải sao?

– Chắc là có một chút.

– Anh đánh em đau lắm._ Tùng chẳng biết làm sao tự dưng mọi uất ức cậu như muốn tuôn ra hết, cứ như nắp chai được mở ga tràn ra ào ạt_

– Sao bây giờ muốn đòi nợ anh hả?_ Vũ Phong nói có vẻ hơi khó chịu_

Tùng nghe âm hưởng của anh cũng nhận ra, cậu có chút buồn buồn. Cái gì tốt của anh đúng là cũng chưa tới phiên cậu hưởng. Tùng lẳng lặng quay lưng về phía anh, úp mặt khẽ xuống nệm giường nói gần như không thành tiếng.

– Chỉ là em sợ sáng mai thức dậy cái gì cũng không thật, muốn tranh thủ một chút. Anh không thích thì thôi vậy.

– Này_ Vũ Phong thấy hụt hẫng khi Tùng bỏ anh quay mặt chỗ khác, đúng là anh có cảm thấy khó chịu một chút khi bị chất vấn chuyện cũ nhưng không có nghĩa những gì anh nói nãy giờ là giả_ anh không biết em mà cũng biết giận lẫy nữa sao?

– Không có, em từ trước giờ không biết giận, cũng không có dám giận ai cả.

– Này, không đùa chứ? Định nằm như vậy mãi sao?_ Vũ Phong kéo nhẹ Tùng, nhưng cậu quyết không thèm quay lại_

– Em vẫn có thể như trước đây đi theo anh, anh không cần miễn cưỡng khi trong lòng anh không rõ anh có thích em thật hay không._ Tùng nói gần như là rên rỉ thì đúng hơn_

Ai đó nghe thấy mà đau lòng, Vũ Phong biết rõ anh đã thích cậu rồi, và sự kiện đêm hôm đó càng khẳng định Tùng quan trọng đối với anh ra sao. Nhưng có lẽ anh còn chưa biết phải như thế nào mới gọi là đang yêu đương. Hai người yêu nhau thì cư xử với nhau như thế nào thì người kia sẽ tin tưởng rằng đang được yêu, Anh không biết phải tạo niềm tin cho Tùng thế nào. Anh chưa trải qua cảm giác như Tùng đang nói, bấp bênh, không thật. Anh luôn biết Tùng chỉ hướng về anh và anh luôn tự tin có thể thu hút cậu tuyệt đối nhưng ngược lại anh chẳng biết phải làm gì.

– Anh đã bảo anh thực sự thích em mà._ lúc này chắc Vũ Phong chỉ có thể nói nổi câu này_

– Không phải chỉ như tình nhân tạm thời?_ Tùng đột ngột hỏi_

– Không, anh muốn em luôn ở cạnh anh.

– Không sợ bị người ta cười?

– Không._ miệng trả lời nhưng Vũ Phong thấy câu trả lời này là dư thừa, chẳng phải anh mang cậu đi khắp nơi là gì_

– Vậy nếu gia đình anh không thích?_ Tùng liên tưởng tới Minh Hàn_

– Liên can gì đến gia đình anh?_ Vũ Phong nhìn Tùng như cậu đang hỏi một câu rất rất kỳ quái_

– Không ngại em rất rất nghèo hả?

– …….._ Vũ Phong thực sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Nói không thì nghe sáo rỗng quá, nói có thì anh thực sự không nghĩ vậy, anh dư sức bảo bọc người của anh mà cần gì đến chuyện giàu hay nghèo_

– Sao vậy? Khó trả lời hả.

– Bộ anh cần tiền của em sao mà phải để ý em giàu hay nghèo?

Câu trả lời làm Tùng chưng hửng, cậu đang rất rất muốn làm khó anh, cậu đang rất rất muốn xả hết nhưng uất ức anh đè lên cậu bao lâu nay. Thực ra một câu “anh yêu em” không giải hết chúng mà chỉ làm cho chúng mãnh liệt đòi “công đạo” hơn mà thôi. Nói tóm lại cậu đang làm nũng với anh mà chính cậu cũng chẳng biết mà Vũ Phong cũng chẳng biết, vì nếu biết anh chỉ cần vài lời ngọt ngào là xong chuyện. Nhưng Vũ Phong là Vũ Phong anh có ngọt ngào lấy lòng ai bao giờ_ ờ ngoài chuyện anh giả vờ ngọt nhạt_, nhưng bây giờ anh đang thật lòng, Tùng hỏi sao anh cứ trả lời vậy, haizzzz….. làm không khí yêu đương của hai người thật kỳ quái.

Vũ Phong một kéo dứt khoát quay mặt Tùng về phía mình, anh nhìn thấy gì. Hai mắt cậu ngấn nước, Tùng chưa từng khóc từ khi anh biết cậu tới giờ, quá lắm mắt cậu đỏ lên chứ chưa từng thấy cậu rơi nước mắt… ờ thì anh cũng nhớ tới mấy lần anh đánh cậu te tua cậu cũng không khóc dù gương mặt cậu lúc đó rất khó coi, anh dùng những từ khó nghe để nói với cậu mặt cậu chỉ xám xịt lại chứ cũng không khóc, anh vô cớ hạ nhục cậu bắt cậu phải cúi đầu cậu cũng không khóc, vậy cớ gì bây giờ lại khóc.

– Sao lại khóc, nếu trách anh từng đánh đau em thì cho em đánh lại huề nhé.

Nước mắt càng chảy nhiều hơn, Vũ Phong phải ngồi dậy xoa liên tục trên người cậu, rồi lau nước mắt trên má cậu. Anh lúng túng xoa tới xoa lui như đang cố tìm xem tuyến nước mắt ở đâu để mà bịt lại.

– Đánh em đau thật mà,_ Tùng lại nghẹn ngào, có lẽ ý thực cậu muốn nói là cậu rất đau lòng thì đúng hơn_

– Không lẽ đánh từ hồi nào bây giờ lại đau?

– Anh….anh… ăn hiếp em.

– Hả?_ Lần này Vũ Phong lúng túng thực sự, anh như gà mắc tóc khi Tùng khóc ngon lành không hề có ý muốn dừng lại. Trông anh thật buồn cười_

Anh đành ngồi nhìn cậu khóc chán rồi tự nín, mắt sưng đỏ cả lên. Tùng khóc đã một trận , khóc cho tất tất cả mọi chuyện không vui trước đây trút ra một lần. Đã, cậu thút thít cố nín hẳn, trông Vũ Phong nhìn cậu mà cậu bật cười.

– Anh lúc trước làm gì khi người yêu khóc?

– Chỉ cần hôn một cái bảo nín đi là được, quá thì tặng một món quà đắt tiền một chút. Nhưng ít gặp trường hợp này.

– Xì iiiiiiiiiiii có giá dữ. May là anh không làm vậy với em, không thì…_ cậu cũng biết không thì sao_

Vũ Phong dù không rõ ràng lắm nhưng trực giác mách anh biết mấy chiêu hồi trước anh xài với các cô gái không được sử dụng với Tùng lúc này.

– Anh yêu em thật hả?

– Em hỏi câu này rồi.

– Em muốn nghe lại.

– Không nói lại.

– Đáng ghét, cái gì tốt của anh cũng không cho người ta._ Tùng nũng nịu than thở_

– Từ nay cái gì của anh cũng cho em hết, vui chưa. Không khóc nữa nhé, em khóc anh thấy khó chịu, không vui.

– Anh cũng biết dẻo miệng. Ai khóc hoài chứ, em đâu phải con nít bốn năm tuổi.

– Vậy chứ ai mới khóc quá chừng.

– Tại…tại …anh nói anh yêu em ….. Em đã không dám nghĩ tới điều đó…..tự dưng lại nghe được nên…..nên không kềm được thôi. Mai mốt không khóc nữa.

– Thì ra là lỗi của anh, anh đã làm em rất buồn phải không! _Vũ Phong hôn nhẹ lên gò má còn ướt đẫm nước mắt_ mai mốt sẽ yêu em hết lòng để bù lại….

Nước mắt lại tràn ra không thể bịt lại chỉ khác là đi kèm nụ cười mếu máo đầy hạnh phúc của Tùng mà thôi, lần này không làm Vũ Phong lúng túng nữa. Anh ôm chặt cậu trong lòng mình. Trời bắt đầu hửng sáng.

………………………

Anh Kỳ không dám về nhà với bộ dạng như thế, cậu đến thẳng quán. Quán đã nghỉ trưa, anh nhìn thấy Tùng đang loay hoay làm gì đó.

– Cậu không ở trong bệnh viện hả?

– Vũ Phong khỏe hẳn rồi, em về đây coi quán một chút, chiều lại vào. Anh Kỳ, anh không sao chứ. Có chuyện gì vậy?….Anh Kỳ…

– Tùng à!….. tôi thật….tôi thật không biết làm gì bây giờ…. Tôi ….chắc tôi điên quá….Minh Hàn…..

– Minh Hàn sao?. Anh gặp anh Minh Hàn hả?

Anh Kỳ gật gật đầu….

– Anh ấy xúc phạm anh hả, mắng anh hả?

– Không có ….. Minh Hàn…. Anh ấy….bảo rằng…anh ấy….yê….yêu…yêu tôi.

– ….!!!!…..

Tùng cũng đớ cả người, chuyện xảy ra hôm Minh Hàn đến tìm Vũ Phong hỏi tung tích Anh Kỳ cậu cũng đã có linh cảm có chuyện không bình thường…. Nhưng không ngờ….lại ….

– Còn Toàn Hiếu, không phải bảo anh làm người tình bí mật đó chứ._ Tùng hỏi cái này là do liên tưởng đến Vũ Phong từng nói với cậu như vậy và thấy thái độ Anh Kỳ quá …quá…là_

– Tôi không biết, anh ấy xin một cơ hội cho cả hai làm lại từ đầu. Anh …ấy….

– Vậy thì anh phải vui chứ sao lại thất thần dữ vậy, nói em nghe xem. Hay anh không yêu anh ấy nữa.

– Tôi mỗi sáng đều đến công ty chỉ để nhìn anh ấy…!

– Không phải đi tập thể dục sao?

Anh Kỳ lắc lắc đầu.

– Vậy thì có gì mà phải lo, anh Minh Hàn đã đáp lại tình cảm của anh rồi.

– Nhưng chẳng phải là quá muộn sao, còn cha mẹ tôi. Mà tôi không tự tin Minh Hàn sẽ không thay đổi, tôi đang nghi ngờ không biết giữa anh ta và Toàn Hiếu xảy ra chuyện gì… bây giờ chấp nhận anh ấy mai này có khi nào….

– Chắc không đâu. Nhưng hai bác thì…..

– Nếu là cậu thì cậu làm gì hả Tùng?

– Không biết, không biết….. em thực sự cũng sẽ không biết phải làm gì.

Tùng tưởng tượng cha mẹ mình cũng như cha mẹ Anh Kỳ, buồn bã mỏi mòn vì con, cậu thà không bao giờ cho cha mẹ biết khuynh hướng giới tính của mình.

Tùng không để ý Anh Kỳ gục mặt trên bàn, một lúc lâu cũng chẳng thấy nói năng gì.

– Thôi thì từ từ tính. Anh đừng buồn quá….Anh Kỳ….Anh Kỳ…..ANH KỲ…..ANH KỲ…………

Gọi mãi Anh Kỳ mới ngóc đầu dậy, Tùng cũng hơi lo lo nên đưa Anh Kỳ về nhà, Anh Kỳ chỉ nói với cha mẹ anh bị cảm nên muốn nằm nghỉ. Cuối cùng quán phải đóng cửa một thời gian. Tận dụng lúc quán nghỉ Sơn về quê mấy ngày, Xuân không làm gì cũng theo về quê chơi.

Hai ngày nay Tùng ngày nào cũng tranh thủ ghé thăm Anh Kỳ một chút, thấy tinh thần Anh Kỳ ngày càng tệ. Sáng nay Tùng tranh thủ ghé sớm một chút, vào đến phòng Anh Kỳ thấy Anh Kỳ vẫn nắm lì trên giường, mắt mở nhưng cái nhìn vô định.

– Anh Kỳ, anh đừng có làm em sợ. Anh có nói chuyện lại với Minh Hàn chưa, từ từ cũng có cách giải quyết thôi.

– Tôi không sao, chỉ là tôi nghĩ mãi nghĩ không ra tôi phải làm gì. Tôi bây giờ chỉ muốn chạy đến gặp anh ấy bỏ mặc mọi thứ, cha mẹ, bạn bè nhưng tôi cũng vô cùng sợ. Sợ rồi anh ấy có một lần nữa đẩy tôi ra không. Tôi đã định mặc kệ cứ chạy đến bên anh ấy trước đã, mặc kệ mọi thứ… nhưng bước xuống nhà nhìn cha mẹ tôi tôi lại biết chắc tôi sẽ ân hận tới chết khi lần nữa hy sinh cha mẹ cho cá nhân mình. Tôi không đủ can đảm rời đi nhưng nằm đây thì tôi lại nhớ anh ấy đến cuồng dại, tôi không dám ra khỏi nhà, chỉ cần ra khỏi đây tôi chắc một điều tôi sẽ tới trước mặt anh ấy lần nữa. Tùng, cậu có nghĩ cứ như vậy tôi sẽ phát điên không..

– Đừng nói bậy…

– Hai ngày nay thỉnh thoảng tôi thấy mình mơ mơ hồ hồ. Có khi lại nhìn thấy anh ấy cùng cha mẹ tôi nói chuyện vui vẻ hòa thuận với nhau.

– Anh Kỳ _ Tùng thực sự lo lắng, Tùng dư biết tình yêu bị ngăn trở nó mạnh đến thế nào_ vậy lúc này anh thấy thế nào?

– Lúc này thì bình thường, tôi nghĩ vậy vì tôi nhận rõ sự thật là chẳng có cái điều ngọt ngào đó xảy ra, sự thực bao giờ cũng đắng.

– Anh Kỳ hay anh ra ngoài thư giãn đi, mình nói chuyện nhiều hơn. Anh cứ tự giam mình trong này hoài anh sẽ ngày càng lẫn quẩn.

– Không tôi sẽ không ra ngoài cho tới khi nào tôi từ bỏ được Minh Hàn, tôi sẽ từ bỏ anh ấy.

– Hay gọi bác sỹ khám bệnh cho anh nha, nhiều khi anh bị cảm thật ấy chứ. Anh Kỳ anh làm em sợ đó.

– Tôi không sao đâu, tôi chẳng qua hơi ….mà thôi….

– Anh đi bác sỹ nha, em sẽ gọi bác gái.

– Đừng, đừng gọi…cậu không phải muốn làm cha mẹ tôi biết mọi chuyện chứ.

– Nhưng anh phải đi bác sỹ, không thì anh phải ra khỏi phòng ngay.

– Nhưng tôi mệt, không muốn.

– Không muốn thì em sẽ xuống nói cho bác gái biết.

– Thôi, ngày mai đi. Ngày mai tôi sẽ đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ mình chắc bệnh rồi.

– Chắc không, sáng mai em tới đưa anh đi bệnh viện nha.

– Ừ, miễn đừng nói cho cha mẹ tôi biết.

– Ừ, vậy ngủ đi mai em lại tới.

Tùng chưa kịp tới vào sáng hôm sau như đã hứa thì chuyện lớn đã xảy ra. Đang chờ Vũ Phong ăn xong bữa sáng thì điện thoại cha Anh Kỳ gọi, trực giác cho biết có chuyện không hay.

– Chuyện gì vậy?_ Vũ Phong hỏi khi thấy những câu trao đổi khó hiều của Tùng qua điện thoại_

– Anh Kỳ nhập viện rồi, dưới phòng cấp cứu. Em chạy xuống xem coi sao, anh tự ăn hết đi nha.

– Nè Anh Kỳ phải người yêu của Minh Hàn không?

– Ù chắc là vậy.

Tùng trả lời qua loa rồi chạy mất. Vũ Phong cười, đôi mắt anh đầy vẻ bất hảo. Mở điện thoại Vũ Phong gọi cho Minh Hàn.

– Anh Hai, anh làm gì mà người yêu bé nhỏ của anh vào bệnh viện vậy?

– Anh không làm gì cả, em tự đi hỏi cha đi.

– Cha?

– Anh đã không can thiệp vào chuyện của cậu ấy nữa. Cậu ấy gây bất lợi cho cha là coi như không biết lượng sức. Em sao vậy, tự mình đi tố cáo giờ lại thương xót à, dù gì cũng từng là người của em mà.

À, giờ Vũ Phong nghiệm ra Minh Hàn nói chuyện về Toàn Hiếu, chắc là do anh thường dùng từ người yêu để chỉ Toàn Hiếu. Vậy là cha anh đã ra tay rồi, mấy tuần nay anh không theo dõi chuyện này.

– Em không nói Toàn Hiếu. Và hắn ta không phải “người của em” anh nhớ kỹ.

– Vậy em nói ai?

– Anh có nhiều người yêu quá nhỉ!

– ….._ vài giây im lặng đầu bên kia_ Anh Kỳ? Cậu ấy làm sao._ giọng Minh Hàn khẩn trương_

– Không biết, chỉ biết phải vào phòng cấp cứu thôi.

– Bệnh viện nào._ Minh Hàn nói gần như quát với cái kiểu nhàn hạ của Vũ Phong_

– Nơi thằng em anh đang nằm đây.