"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 7: Cuộc chiến thứ bảy




Chiến Đình Đình sớm đi tới tiệm trà đã hẹn trước hai tiếng, lần này, cô trực tiếp vào trong tiệm bình yên ngồi xuống, cô mặc áo đầm lụa trắng đẹp đẽ, bên ngoài khoác chiếc áo da màu rám nắng chống lạnh, cả người vừa xinh đẹp vừa trẻ trung.

Cô bảo người hầu bàn đem tới hai ly nước chanh, trong đầu ôn tập ứng đối đã tính toán vô số lần, chỉ chờ nhân vật phiền toái đến thôi.

Đợi đến ba giờ, cũng chính là thời gian hai người hẹn, Tùy Nhạc mới đẩy cửa vào, tầm mắt của anh nhanh chóng quét qua trong tiệm, sau khi thấy Chiến Đình Đình, đột nhiên bắn ra một ánh mắt nóng rực, bước nhanh tới giống như kinh ngạc.

"Đình Đình, hôm nay em thật là xinh đẹp!" Tùy Nhạc nở nụ cười, quan sát cô gái tóc dài xinh đẹp đối diện “Em tới thật sớm, lại ăn mặc tỉ mỉ, là vì anh ——"

"Tùy tiên sinh, mời anh ngồi trước." Chiến Đình Đình cười nhạt, tỏ ra bình tĩnh “Em vừa vặn làm việc gần đây, kết thúc liền trực tiếp tới, em đã gọi thức uống giúp anh rồi, mời nếm thử."

"Hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, em thấy cũng không cần an bài những tiết mục khác, ở chỗ này nói chuyện là được”

Đôi mắt trang điểm tinh xảo của Chiến Đình Đình quét qua trang phục bình thường của Tùy Nhạc “Tiệm này không có yêu cầu đặc biệt với cách ăn mặc của khách, chúng ta không cần lo lắng bị mời ra ngoài, anh nói phải không?"

Tùy Nhạc nhạy bén phát hiện ra, hôm nay Chiến Đình Đình không chỉ thay đổi phong cách ăn mặc, thái độ cũng tựa hồ mạnh hơn, những câu nói đều không có khe hở, giống như dùng hết sức muốn ngăn chặn tất cả khả năng làm chủ thế cục của anh.

Nhìn kỹ, đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô khẽ nắm quyền đặt ở bên chân, nghiễm nhiên là một loại trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Tùy Nhạc nhẹ giọng cười một tiếng, vô cùng phối hợp ngồi xuống, thuận theo gật đầu: "Tất cả nghe theo em."

Cái... cái gì? Thần kinh căng thẳng của Chiến Đình Đình có chút không phản ứng kịp, tựa hồ sau khi thế công của mình đánh ra ngoài, hồi báo lại là một cây cờ trắng tuyên bố đầu hàng. . . .

"Uh, mùi vị rất ngon." Tùy Nhạc uống một hớp thức uống của mình, mỉm cười nói cám ơn Chiến Đình Đình “Đình Đình, em gọi thật hợp ý anh."

"Ách —— Vậy thì tốt. . . . . ." Chiến Đình Đình mờ mịt bưng cái ly của mình lên, vừa uống vừa trộm dò xét người đàn ông đối diện, biểu hiện của anh ta quá. . . . Phối hợp. Mấy lần trước thủ đoạn của anh ta chồng chất, mình căn bản là ứng phó không xuể, áo khoác thục nữ thiếu chút nữa đã bị lột xuống. Nhưng hôm nay. . . . chẳng lẽ nói, phương pháp "Quân sư" chỉ điểm thật có hiệu quả như thế, đã trấn áp được người đàn ông này?

Nhưng mà vẫn không thể phớt lờ, Chiến Đình Đình âm thầm nghĩ ngợi.

Đang là lúc trà chiều, các nơi trong quán đều có mùi thơm của thức ăn lượn lờ, Chiến Đình Đình dần dần buông lỏng thần kinh trong từng làn hương sữa mê người.

Biểu hiện hôm nay của Tùy Nhạc cực kỳ thành thật, lại không thấy động tay động chân, cũng không có chiếm tiện nghi của cô bằng lời nói. Chiến Đình Đình khéo léo đưa một miếng bánh xốp vào trong miệng, khẽ nheo mắt lại.

"Bánh nướng xốp là đồ ngọt chiêu bài của tiệm này, dùng sữa tươi của Thụy Sỹ và đường cát của nước Mỹ do máy bay chuyển tới để làm, em cẩn thận nếm thử một chút, còn có mùi vị sôcôla đen." Tùy Nhạc gắp hai miếng bánh nướng xốp ba tầng trên bàn vào trong dĩa của Chiến Đình Đình, cũng tặng kèm giải thích thân thiết.

"Sao anh biết rõ ràng như thế” Chiến Đình Đình nuốt thức ăn trong miệng xuống, kiềm chế không nhìn tới thức ăn trong dĩa, ngược lại dùng ánh mắt sắc bén xem xét kỹ lưỡng người đàn ông ăn mặc tùy ý này.

Tùy Nhạc cầm thực đơn trên bàn lên, đưa lưng về phía cô xoay mặt qua chỗ khác, mỉm cười ra hiệu cô xem: "Anh chỉ là học liền làm liền thôi."

"Học liền làm liền?" Chiến Đình Đình bưng trà lài lên uống vào, không nhịn được hỏi “Nhưng kỹ thuật làm bánh ngọt của anh còn tốt hơn bậc thầy chỗ này."

Ánh mắt của Tùy Nhạc sáng lên, mừng rỡ không lời nào có thể miêu tả được: "Em ăn rồi? Thích không?"

"Ách, đương, đương nhiên rồi." Biểu hiện trên mặt Chiến Đình Đình trong nháy mắt cứng đờ, rồi sau đó lại lộ ra nụ cười, "Chiến Chiến cầm về cho em."

"Vậy em cảm thấy như thế nào, phần bánh anh tặng em là dùng tâm tình đặc biệt để làm đó."

Chiến Đình Đình quan sát biểu tình đơn thuần trên mặt Tùy Nhạc, cẩn thận dò xét nói: "Ăn thật ngon a, nhưng. . . . hoa văn phía trên, là. . . Có ý gì đây?"

"A? Cái đó chính là vì nâng cao vị a, thế nào?" Tùy Nhạc vô tội hỏi “Đồ ăn có vấn đề gì không?"

"Không có không có, chỉ tò mò hỏi một chút."

Tùy Nhạc khẽ nhắm mắt lại, nụ cười thâm trầm giấu ở trong mắt, trên mặt là biểu tình thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, anh còn sợ mèo tham ăn Chiến Chiến, kiềm chế không được lén ăn phần để lại cho em."

"A, làm sao anh biết chứ" Chiến Đình Đình lại uống một hớp trà lài “Chiến Chiến cũng không tham như vậy."

Tùy Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tràn đầy ấm áp tán thưởng nhìn Chiến Đình Đình: "Em đó, làm người thật quá tốt, mặc dù em ấy là em gái của em, nhưng em cũng không thể thiên vị em ấy."

Không để ý biểu tình trên mặt người đối diện, giọng điệu Tùy Nhạc hơi có vẻ nặng nề: "Chiến Chiến là cô gái tham ăn nhất anh từng gặp, vừa thô lỗ, lại không tốt, nếu không phải bởi vì em ấy là em gái của em, anh thật sự không có biện pháp ——"

Nói đến một nửa, Tùy Nhạc mới hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt của Chiến Đình Đình không được tốt, anh áy náy cười: "Đình Đình, lời của anh không có ý khác, anh biết rõ em thương em gái, nhưng mà anh cũng vì tốt cho em ấy, bộ dáng giống em ấy, khó tìm được một người đàn ông nguyện ý bao dung em ấy, ngay cả anh rể như anh, cũng hơi không chịu nổi !"

"Chuyện này không cần anh quan tâm!"

"Đình Đình. . . . . . Em hôm nay. . . . . . Sao có cái gì không đúng?" Tùy Nhạc nghi ngờ nhìn sắc mặt không tốt của Chiến Đình Đình, giống như không nhận ra.

Lúc lời nói vừa ra khỏi miệng, Chiến Đình Đình đã hối hận, cô hắng giọng, lại khôi phục giọng nói dịu dàng: "Em nói, Chiến Chiến như vậy rất tốt, em ấy có lựa chọn của mình, em lại cảm thấy em ấy xuất sắc hơn em rất nhiều."

Ánh mắt của Tùy Nhạc trong nháy mắt chuyển thành mềm mại: "Đình Đình, em thật rất tốt, nếu không, anh cũng không thích em như vậy."

"Tùy tiên sinh, em nghĩ có một việc anh đã hiểu lầm rồi” Chiến Đình Đình ngồi thẳng lên, cảm giác cường thế xuất hiện lần nữa “Em chỉ xem Tùy tiên sinh là bạn bình thường, cũng không có ý tưởng khác, hơn nữa trước mắt em có đối tượng cố định lui tới, cho nên xin Tùy tiên sinh đừng nói nữa ——"

"Thật ngại vì quấy rầy hai vị." Một người phục vụ động tác nhẹ nhàng linh hoạt đi tới trước bàn, cắt đứt lời nói của Chiến Đình Đình “Chúc mừng hai vị trở thành khách hàng may mắn của bổn tiệm hôm nay, đây là quà tặng cho hai vị, mời dùng”.

Chiến Đình Đình khẽ nhếch miệng lên, nhìn người phục vụ viên như quỷ mị kia, lại nhanh chóng bay đi như lúc tới, chỉ để lại hai ly trà và hai phần bánh ngọt tinh xảo ở trên bàn.

"Đình Đình, đây là Mộ Tư[1], hiện tại ăn là ngon nhất, em nếm thử một chút trước, có lời gì một lát nói tiếp." Dứt lời, Tùy Nhạc cúi đầu hết sức chuyên chú ăn xong bánh ngọt.

Chiến Đình Đình nhìn anh, lại nhìn bánh ngọt, nuốt vào lời nói nghẹn ở trong cổ họng, cầm nĩa lên xiên một miếng bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt bị vị lạnh như băng cùng trơn mịn bắt làm tù binh, muốn ngừng mà không được: "Ăn thật ngon a!"

Ánh mắt của Chiến Đình Đình sáng lóng lánh nhìn chằm chằm Tùy Nhạc, vừa thưởng thức vừa hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Hình như còn có mùi thơm của trà, vị thật đậm đà."

"Ăn ngon thì ăn nhiều đi, đây chính là phần thưởng em nên có." Tùy Nhạc thưởng thức một vị "đặc biệt tăng thêm" trong bánh ngọt. Lúc Chiến Đình Đình cúi đầu, anh gật đầu một cái với người phục vụ đang nhìn quanh cách đó không xa, vẻ mặt anh chàng trẻ tuổi đó trong nháy mắt mừng như điên, đi trở về phòng bếp còn nhẹ nhàng hơn vừa rồi.

******

Thảm!

Khi Chiến Đình Đình phát hiện tay chân của mình bắt đầu có một chút cảm giác trầm trọng, trong đầu của cô liền hiện ra chữ: ‘thảm’. Cô nâng cái cổ đang từ từ cứng ngắc lên, đầu lưỡi có chút thắt lại, hỏi người đàn ông đối diện: "Này, bên trong bánh ngọt này có, có rượu không?"

Tùy Nhạc nghe được lời của cô lại xiên một miếng vào miệng, cẩn thận thưởng thức mới gật đầu một cái: "Uh, nghe em nói như thế, chắc là có thêm chút rượu, ha ha, vừa rồi anh lại không có phát hiện."

Ý thức được vẻ mặt quái dị của cô, thân thể Tùy Nhạc nghiêng tới trước, không che dấu chút nào: "Đình Đình, em làm sao vậy?"

"Không có, không có sao."

Không có sao mới là lạ. Cô từ nhỏ đã có thể chất "đặc biệt", không thể đụng rượu cồn, mặc dù thần trí thanh tỉnh, nhưng rượu cồn lại sẽ làm bắp thịt toàn thân của cô cứng ngắc, giống như động cơ hoen rỉ, hoạt động cực kỳ khó khăn.

Trong quá khứ loại chuyện như vậy xảy ra quá nhiều, cô đã luyện thành cách phân biệt rượu cồn, nhưng hôm nay, lại thua bởi một miếng bánh ngọt nho nhỏ, cũng không biết là người nào làm, lại có thể hoàn toàn che dấu mùi rượu, chỉ có tinh khiết và thơm.

Tùy Nhạc tựa hồ phát hiện sự khác thường của cô, ân cần đứng lên, đi tới phía bên cô, ngồi xuống sát bên cô trên ghế sa lon rộng rãi, đưa tay sờ nhẹ gò má của Chiến Đình Đình: "Thế nào, nơi nào không thoải mái?"

"Tùy tiên, tiên sinh, mời không, nếu như vậy, em, em hôm nay đúng là, là tới nói cho anh, nói, nói ——" trình độ cứng ngắc của đầu lưỡi càng ngày càng nghiêm trọng, chuông báo động trong đầu Chiến Đình Đình vang lớn, bên trong bánh ngọt này rốt cuộc bỏ bao nhiêu rượu! ?

Thân thể cao to của Tùy Nhạc thân mật dán sát cô, ánh mắt xâm lược lúc trước cố ý thu lại bây giờ lại buông thả ở khoảng cách gần, tâm tình của anh thật tốt, vuốt ve gò má của Chiến Đình Đình, nhìn cô giống như mèo mất đầu lưỡi —— thật đáng yêu, vừa rồi cứ nhanh mồm nhanh miệng, hại anh nhịn thật vất vả.

"Đình Đình, là chuyện gì khiến em nói, nói, nói. . . . Nói nửa ngày cũng khó mở miệng vậy?" Tùy Nhạc ác liệt bắt chước lời nói của cô, không nhìn ánh mắt cảnh cáo của cô, bàn tay suồng sã tứ phía quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của Chiến Đình Đình.

Ở chỗ này, nhìn như bình thường, nhưng bởi vì mấy bụi rậm trúc tía và màn che giấu, trở thành vị trí bí mật nhất trong tiệm này, Tùy Nhạc rất là hiểu rõ việc này, hành động của anh cũng xác nhận đầy đủ quyết tâm cố ý lợi dụng chỗ này.

Một tay của Tùy Nhạc dây dưa ôm lấy hông của cô, một tay nhẹ vẽ qua gò má trắng nõn của cô, lưu luyến đến phía sau cái cổ dịu dàng, hô hấp nóng rực phun ở trên môi của cô: "Yên tâm, anh đã hiểu, nhất định là trong nhà tạo áp lực cho em có đúng hay không? Em đi xem mắt, em có đối tượng, những thứ này đều là giả, anh hiểu rõ, anh đều biết, nếu không lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng sẽ không phải là cảnh tượng đó, em nói phải không, Đình Đình của anh?"

Cô thật sự là hối hận chết rồi, nếu không phải do tai nạn chạm mặt ở lần đầu, cô cũng sẽ không dính dáng với Tùy Nhạc sâu như vậy, lại càng không rơi vào tình trạng hôm nay!

Chiến Đình Đình khó khăn hoạt động cánh tay muốn đẩy người đang đè ở trên người mình ra, nhưng cũng không biết là hơi sức của anh quá lớn, hay là mình bởi vì rượu cồn mà cứng ngắc, lồng ngực hai người càng ngày càng dán sát, mang theo dòng điện, chui lên ót cô. Chiến Đình Đình nhìn người nào đó đang tự nói, nếu không phải hiện tại cô không thể động đậy, thật muốn cắn anh ta một cái.

Chẳng qua là cô vạn vạn không nghĩ tới, Tùy Nhạc, cư nhiên ôm ý tưởng giống cô, mà anh, lại hành động rất linh hoạt.

Cho nên, anh cắn cô.

Ở một giây trước khi Tùy Nhạc chạm môi cô, cô nặn ra hai chữ từ giữa kẽ răng: ". . . . Hừ, hừ. . . ."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Mộ Tư: tên tiếng Anh là Mousse, là một loại bánh ngọt tương tự bánh pút-đing, nhưng mềm mại hơn, vào miệng liền tan.