Chiến Dịch Trái Tim

Chương 34




MẶC DÙ mọi người đi ngủ rất trễ, buổi điểm tâm sáng hôm sau vẫn được dọn sớm. Ngay sau khi bữa ăn kết thúc, dì Beatrice đứng lên.

“Đến lúc gói ghém đồ đạc rồi,” bà bảo. “Edward và Amelia, đi nào. Có rất nhiều việc phải làm cho xong trước khi chúng ta ra ga đấy.”

Tiếng ghế va nhau lách cách khi mọi người vội vã ra khỏi phòng.

Khi mọi người đã đi hết, ông Montrose cũng đứng dậy. “Tôi phải gửi tin nhắn đến quản gia nhà tôi. Bà ấy sẽ đến nhà tôi làm việc như mọi khi và chắc là sẽ rất không biết tôi đang ở đâu. Tôi sẽ nhờ bà ấy thu xếp hòm đồ cho tôi. Trên đường ra ga tôi sẽ tạt qua lấy.”

Venetia đặt tách trà xuống. “Ông có thể dùng phòng làm việc của tôi để viết tin nhắn cho bà ấy đấy ạ.”

“Cảm ơn nhé phu nhân Jones,” ông nói.

Đoạn ông khuất dạng ngoài sảnh.

Venetia thấy chỉ còn mình cùng Gabriel. Nàng thận trọng quan sát chàng, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã khác.

Tuy nhiên Gabriel trông không có vẻ gì là đang trong tâm trạng muốn gây chuyện thêm nữa. Chàng mang một bên mắt bầm đen và nàng để ý thấy lúc nãy, khi với tay lấy tờ bào, chàng đã khẽ nhăn nhó, còn đâu thì chàng trông đang vô cùng vui vẻ.

“Chàng thấy sao rồi?” nàng vừa hỏi vừa rót tách trà thứ hai.

“Như thể ta vừa bị một cỗ xe cán qua vậy.”. Chàng nhón lấy lát bánh mì nướng cuối cùng. “Còn đâu thì hoàn toàn khỏe, cảm ơn nàng.”

“Có lẽ chàng nên nằm nghỉ một ngày.”

“Thế nghe ra lại chán quá,” chàng nói khi trong miệng còn đầy bánh mì nướng. “Tất nhiên, trừ phi là nàng có ý định nằm nghỉ trên giường cùng ta. Nhưng mà, ta phải cảnh báo trước cho nàng, chiếc giường trên rầm thượng không đủ chỗ cho hai chúng ta đâu. Rất có thể chúng ta buộc phải sử dụng giường của nàng đấy.”

“Thật tình nhé, thưa ngài, đấy không phải là chuyện người ta được nói đến bên bàn điểm tâm đâu.”

“Vậy ra nên để dành lời này cho buổi tối chăng?”

Nàng quắc mắt. “So với một người mới vài tiếng đồng hồ trước còn lo sợ rằng mình đang sắp sửa biến thành quái thú khát mồi thì chàng trông có vẻ đang trong tinh thần hứng khởi đấy.”

Chàng cần thêm một miếng bánh mì, mặt trông tư lự. “Ta không nhớ là mình có dùng đến từ khát mồi. Nhưng nàng nói đúng đấy, phu nhân Jones à, sáng nay đúng là ta cảm thấy tốt hơn nhiều.”

“Ít ra thì em còn mừng vì chuyện này. Hôm nay chàng định làm gì nhỉ?”

“Làm thì gì làm, ta định tìm hiểu sâu xa hơn về Rosalind Fleming.”

“Chàng định làm thế nào?”

“Ta rất muốn trò chuyện với một trong những gia nhân của ả. Mấy cô đầy tớ và đám người hầu khi nào cũng biết nhiều chuyện về gia chủ hơn là người ta tưởng đấy. Nếu có thể, ta sẽ cố tìm cách lẻn vào trong nhà ả ta, có lẽ là cải trang thành người giao hàng vậy.”

“Chành định cải trang à?”

Chàng mỉm cười. “Không giống như nàng đâu, nàng yêu dấu ạ, ta không phản đối gì chuyện phải sử dụng lối vào cho người hầu.”

Venetia dằn mạnh tách trà. “Làm thế thì nguy hiểm vô cùng.”

Chàng nhún vai. “Ta sẽ cẩn thận thôi.”

Nàng nghiền ngẫm một lúc về kế hoạch của chàng. “Chàng bảo rằng kẻ chàng đối đầu trong nhà ông Montrose là đàn ông.”

“Không nghi ngờ gì cả. Ta đã bảo với nàng rằng ta có thể nhận ra sự khác biệt mà. Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng là Rosalind Fleming có liên quan trong vụ này.”

Venetia cau mày. “Căn cứ vào những việc vừa xảy đến gần đây, em không hiểu vì sao sáng nay chàng lại vui vẻ đến vậy. Người ta chắc sẽ tưởng là hẳn chàng vừa mới nhấp chút rượu gin của bác Trench mất.”

Chàng nở nụ cười bí hiểm và uống chút cà phê.

Venetia quyết định không nói tiếp đề tài này nữa. Vẫn còn những vấn đề cấp bách hơn kia mà, nàng tự nhắc nhở mình.

“Chàng cho là có khả năng phu nhân Fleming đã thuê ai đó ra tay hạ sát giùm ả. Kẻ chủ ác ấy có thể là người chàng chạm trán tối qua,” nàng nói.

Gabriel nghiêng đầu. “Nếu may mắn, hắn sẽ lại cố thêm lần nữa để giải quyết dứt điểm chuyện này.”

Nàng ngồi thẳng lên, toàn thân chấn động, “Gabriel này, chàng không được tự mình biến thành mục tiêu đâu đấy. Chàng có nói là tên ác ôn ấy cũng có thiên khiếu tâm linh giống chàng cơ mà.”

“Phải.” Vẻ hài hước trên mặt Gabriel biến dần. Thay vào đấy là vẻ hăm hở lạnh lùng. “Và nếu hắn có thật sử dụng cùng loại giác quan tâm linh như ta có, ta nghĩ ta có thể đưa ra một vài giả thiết nào đó.”

“Như là gì?”

“Hắn có thể do Rosalind Fleming thuê hay không cũng vậy, nhưng ngả nào thì nếu nói rằng hắn sẽ có mục tiêu và chiến lược cho riêng mình cũng không ngoa. Ta nghĩ không có khả năng là hắn sẽ giết người cho ai đó trừ việc ấy phục vụ cho những mục đích của riêng hắn. Tương tự thế, không có khả năng là hắn sẽ nhận lệnh từ ai đó trừ phi việc này phù hợp với cùng mục đích kia.”

Nàng chăm chú nhìn chàng. “Chàng nghe ra rất quả quyết với các giả thiết vừa nói.”

“Ta cũng có thể đoán chắc rằng hắn không dễ dàng chấp nhận cuộc chiến bại tối qua đâu. Ta đồ rằng giờ đây hắn sẽ không những xem ta là kẻ cần phải loại trừ vì vô tình ta đã khiến mọi việc thêm khó khăn cho hắn, mà hắn còn xem ta như một đối thủ nữa. Một kẻ thách đấu hay cạnh tranh gì đấy, gọi thế cũng được. Trong suy nghĩ của hắn, hắn và ta là hai kẻ săn mồi đối địch đã va chạm với nhau. Chỉ một trong hai có thể sống sót.”

Nàng thấy như tóc gáy mình dựng đứng lên.

“Chàng đừng nói vậy,” nàng thốt lên, vừa dịu dàng, vừa hung tợn. “Tối qua em đã bảo chàng rồi, chàng không phải là kẻ săn mồi, Gabriel.”

“Ta sẽ không tranh luận thêm nữa về đề tài liệu ta có phải là quái vậ khát mồi hay không,” chàng nói. “Nhưng có một điều ta hoàn toàn tin chắc.”

“Là gì thế?”

“Ta có thể suy nghĩ như một con quái vật thực thụ.”