Chiến Thần Bất Bại

Chương 13: Những người xem





Sức mạnh truyền đến từ tay Đường Thiên có chút bất thường!

Khi quyền và chưởng chạm vào nhau lại xuất hiện lực dính.

Không bình thường! Sức mạnh trên nắm đấm không bình thường! A Mạc Lý bỗng trợn tròn mắt, Đường Thiên mượn luồng sức mạnh này, hai chân lơ lửng trong không khí. Khoảng cách của hai chân hắn với mặt đất nhỏ đến mức khó lòng phát hiện, nếu không phải A Mạc Lý để ý kỹ thì chắc chắn không thể phát hiện được.

Dùng phương pháp như vậy để tránh sóng địa chấn, quả nhiên không hổ là cơ sở Đường!

A Mạc Lí không những không nản lòng mà lại càng thêm hưng phấn.

A Mạc Lý sớm đã nhận ra Đường Thiên dùng Thiểm Quyền, Thiểm Quyền rất đặc trưng, rất dễ nhận biết. Trong các võ kỹ cấp hai, Thiểm Quyền cũng không quá đặc biệt, số võ giả tu luyện nó không nhiều, nó cũng không thuộc các võ kỹ trong tốp đầu. Có điều A Mạc Lý không xa lạ gì với Thiểm Quyền.

Bởi vì học viện Mãnh Thú có một cao thủ am hiểu Thiểm Quyền, Vương Chấn, xếp thứ ba trong học viện Mãnh Thú, chuyên về quyền pháp, khi hắn còn ở cấp hai thì chuyên luyện Thiểm Quyền.

Trình độ Thiểm Quyền của Vương Chấn rất cao thâm, A Mạc Lý đã tự mình trải nghiệm.

Thế nhưng Thiểm Quyền của Vương Chấn khác biệt rất lớn với Thiểm Quyền của Đường Thiên.

Thiểm Quyền của Vương Chấn quyền thế cương mãnh, khi biến mất trong không khí sẽ tạo ra một luồng sóng chấn động, không khí sẽ gợn sóng. Còn Đường Thiên thì không có sóng chấn động, tốc độ quyền của hắn nhanh hơn, kín đáo mờ ảo hơn, ngươi không thể biết được nắm tay Đường Thiên sẽ xuất hiện từ nơi nào.

Hơn nữa, tần suất tấn công của Đường Thiên cao hơn, như cuồng phong bạo vũ ép tới mức người khác cảm thấy khó thở.

So sánh Thiểm Quyền của hai người với nhau, A Mạc Lí kinh ngạc nhận ra hắn không thể nói Thiểm Quyền của ai lợi hại hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quan trọng hơn là...

Những võ giả luyện Thiểm Quyền không phải quyền nào cũng có thể đánh ra Thiểm Quyền, mười quyền mà đánh được tám quyền đã là cao thủ. Kỷ lục cao nhất của học viện Mãnh Thú hiện tại chính là do Vương Chấn tạo lập. Vương Chấn từng liên tục đánh ra một trăm quyền, trong đó có tám ba lần đánh ra được Thiểm Quyền. Kỷ lục kinh người này khi đó đã làm náo động cả thành Tinh Phong, sau đó, Vương Chấn được công nhận là người luyện Thiểm Quyền số một trong giới học viện thành Tinh Phong.

Thế nhưng!

Hai tay A Mạc Lí không ngừng vung lên, phong thủ một cách vững chãi.

Trước mắt hắn, vô số quyền ảnh xuất hiện từ không trung một cách bất ngờ, trút xuống như mưa rào.

Nếu Vương Chấn nhìn thấy Thiểm Quyền của cơ sở Đường thì sẽ ra sao...

A Mạc Lí không đếm được Đường Thiên đã ra quyền bao nhiêu lần thế nhưng cho tới giờ quyền nào của Đường Thiên cũng đều là Thiểm Quyền, không có quyền nào thất bại.

Cơ sở Đường, ngươi quả thật luôn là mọi người bất ngờ.

A Mạc Lí hoàn toàn bị áp chế, Trung Môn Thập Nhị Tán Thủ của hắn cũng bị áp chế hoàn toàn, nhưng trên mặt A Mạc Lí lại như phát ra một thứ ánh sáng khác thường.

※※※※※※※※※※※※※※

Ở trên một ngọn cây cách sân luyện võ hơn bốn mươi trượng, hai bóng người đang đứng yên lặng, một trong hai người chính là Lương Thu. Bên cạnh hắn là một nam tử mặc võ phục màu xám, nam tử này trông có vẻ chất phác, đôi tay đầy vết chai dầy cộm, hắn đang nhìn chằm chằm hai người đang chiến đấu.

Hắn chính là Vương Chấn.

"Thiểm Quyền không tồi!" Trong mắt Lương Thu lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt: "Gã Đường Thiên này có vẻ không tệ như lời đồn. Mặc dù A Mạc Lí không dùng võ kỹ cấp ba nhưng hai bên đều dùng võ kỹ cấp hai mà có thể áp chế được A Mạc Lí, thực lực không tồi."

Nếu mọi người biết Lương Thu khen Đường Thiên "thực lực không tồi" thì e rằng đều tưởng mình đã nghe nhầm.

"Ha ha, bây giờ ngươi không cần lo cho A Mạc Lí nữa. Ta cảm thấy mặc dù đôi lúc tiểu A Mặc không đáng tin lắm nhưng hắn là một người có chủ kiến." Vương Chấn cười khẽ, hai bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại của hắn lặng lẽ buông lỏng, nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi người Đường Thiên.

Lương Thu không muốn A Mạc Lí hoàn toàn sa đọa nên liền gọi Vương Chấn, bí mật theo dõi A Mạc Lí, tìm hiểu nguyên do.

"Ừm, lời đồn không thật. Người mà nhân vật như Thượng Quan Thiên Huệ nhìn trúng tất có chỗ hơn người." Lương Thu thản nhiên nói: "Tiếc là khi Thượng Quan Thiên Huệ ở đây thực lực của ta còn quá yếu, không thể đánh với cô ta một trận, đáng tiếc."

"Đúng vậy! Không còn người nào có thể có được thực lực tuyệt đối như Thượng Quan Thiên Huệ. Có điều Thiểm Quyền của Đường Thiên làm ta hơi ngứa nghề."

"Hắn nhập ma." Lương Thu nói: "Ngươi nhìn ánh mắt của hắn xem."

Nhập ma là chỉ người vì có chút kích thích nên rơi vào trạng thái bộc phát. Một khi nhập ma tiềm lực của con người sẽ đột ngột bộc phát, lúc này thực lực các phương diện của võ giả tăng mạnh, trở nên vô cùng mạnh mẽ.

"Dù không nhập ma thì Thiểm Quyền của hắn cũng rất tốt. Hơn nữa ngươi nhìn xem, bước chân của hắn, cả tiết tấu tấn công, đều vô cùng xuất sắc. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ta không thể tin nổi một học sinh lưu ban lại có thực lực như vậy." Vương Chấn hơi động tâm.

"Ngươi sẽ có cơ hội." Lương Thu liếc Vương Chấn: "Điểm tích lũy của học viện Sa Kỳ Mã không đủ."

"Không đủ điểm?"

"Ừm, ta đã điều tra điểm tích lũy của học viện Sa Kỳ Mã, nếu bọn họ muốn giữ danh hiệu học viện thì chỉ bằng thành tích phủ khảo của hai người này thì sẽ không đủ điểm tích lũy." Lương Thu bình tĩnh nói.

"Ý ngươi là..." Vương Chấn hơi kinh ngạc, có điều hắn biết Lương Thu luôn làm việc kỹ càng, nếu hắn đã nói vậy thì chắc chắn là có chuyện.

Ở thành Tinh Phong danh hiệu học viện là dựa vào điểm tích lũy, cơ sơ thiết bị, thành tích sẽ được đổi thành điểm tích lũy tương ứng, quan trọng nhất là điểm tích lũy liên quan trực tiếp đến đãi ngộ và đủ loại khác.

"Năm nay điểm tích lũy của học viện Sa Kỳ Mã là 0, ngoài phủ khảo, bọn họ bắt buộc phải tham gia Tinh Phong võ hội, hơn nữa cần có được thứ hạng không tồi mới có thể có đủ số điểm tích lũy cần thiết." Lương Thu nói trúng vào chỗ trọng yếu.

Vương Chấn cười: "Có chút thú vị!"

Vương Chấn tràn đầy hứng thú thử sức với Thiểm Quyền của Đường Thiên.

Bỗng Vương Chấn nghĩ đến một vấn đề: "Nếu như học viện Sa Kỳ Mã quá tồi thì ngươi định sẽ khuyên A Mạc Lí quay đầu thế nào?"

"Đánh cho tới khi hắn quay đầu lại." Lương Thu lạnh lùng nói lạnh lùng nói.

Vương Chấn ngẩn ra, sau đó chợt mỉm cười, hắn cảm thấy Lương Thu chắc chắn là làm được việc này.

"Đi thôi, lần này bỏ qua cho hắn." Lương Thu xoay người không chút do dự: "Để xem đến võ hội hắn có tiến bộ hay không."

Vương Chấn quay đầu liếc Đường Thiên một cái, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, xoau người théo sát Lương Thu rời đi.

※※※※※※※※※※※※※※

Lương Thu và Vương Chấn vừa mới đi mất thì lão Ngụy đang ngủ trên giường mở mắt, liếc vè phía Lương Thu và Vương Chấn vừa rời đi. Không thể nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, chỉ cảm giác như hắn đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó hắn nhìn về phía hai người đang kịch đấu, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ.

Mặc dù A Mạc Lí không sử dụng võ kỹ cấp ba, mặc dù Đường Thiên đang ở trong trạng thái nhập ma nhưng việc A Mạc Lý hoàn toàn bị áp đảo vẫn làm cho lão Ngụy cảm thấy giật mình.

Lần đầu tiên lão Ngụy nhìn thấy A Mạc Lý đã là nhiều năm trước, A Mạc Lí là võ giả có thiên phú cao nhất hắn từng thấy. Tố chất thân thể A Mạc Lý cực tốt, sự lĩnh ngộ với võ kỹ cũng rất kinh người, tâm tình đơn thuần, lại có thể chịu khổ nhọc. Nhờ vậy mà khi còn nhỏ tuổi hắn đã có thể trở thành cao thủ nổi danh của học viện Mãnh Thú.

Lão Ngụy có cái nhìn rất đặc biệt về A Mạc Lý, trong mắt hắn những học viên nổi danh hơn A Mạc Lý chẳng qua là do họ lớn tuổi hơn, luyện võ kỹ lâu hơn A Mạc Lý.

So ra thì thiên phú của Đường Thiên kém hơn rất nhiều, chỗ duy nhất đáng khen chính là võ kỹ cơ sở của Đường Thiên rất chắc.

Thế nhưng Đường Thiên ở trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trước đây của hắn về Đường Thiên.

Hắn đã âm thầm quan sát A Mạc Lý vài năm, hiểu rất rõ về tố chất thân thể của y, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người có tố chất thân thể có thể sánh được A Mạc Lý.

Hơn nữa thẻ hồn tướng Thiểm Quyền mình mới đưa cho Đường Thiên có mấy ngày...

Lão Ngụy quan sát rất chăm chú.

Tố chất thân thể hai bên gần như ngang ngửa, còn nói về trình độ võ kỹ dĩ nhiên là A Mạc Lý tốt hơn. Đường Thiên đang ở trạng thái nhập ma, thực lực tăng mạnh, theo lẽ thường thì lúc này hai người hẳn là ngang sức ngang tài mới đúng.

Nhưng thứ mà lão Ngụy thấy lại là A Mạc Lý bị áp chế hoàn toàn.

Là khí thế!

Ánh sáng lóe lên trong mắt lão Ngụy, Đường Thiên đã nhập ma vô cùng hung hãn, áp đảo hoàn toàn A Mạc Lí. Hắn tấn công điên cuồng như đang đánh nhau sống chết, dù A Mạc Lí đang phòng thủ nhưng đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

"Nhập ma..." Lão Ngụy thì thào.

※※※※※※※※※※※※※※

Liên tiếp tấn công nhưng không làm gì được, cảm giác phẫn nộ trong lòng Đường Thiên càng lúc càng tăng lên, ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu, không ngừng rống giận, tiết tấu tấn công của song quyền không ngừng nhanh lên.

A Mạc Lý chỉ cảm thấy áp lực tăng mạnh, chống đỡ cực kỳ vất vả, phạm vi huy động Trung Môn Thập Nhị Tán Thủ không ngừng bị thu hẹp.

Không lẽ thực sự phải dùng võ kỹ cấp ba?

A Mạc Lý cố gắng chống đỡ, nếu sử dụng võ kỹ cấp ba thì khác nào hắn chấp nhận chịu thua?

Nhưng đúng vào lúc này bỗng có mùi thịt quay thơm ngào ngạt bay đến.

Ê?

Hai người cứng cả người.

Mũi Đường Thiên nhích nhích hai cái, bụng lập tức sôi lên, màu đỏ trong mắt nhanh chóng nhạt xuống, cảm giác đói cồn cào ập đến, trong chốc lát đã rút sạch sức lực của hắn. Dù tu luyện trong cửa ánh sáng sẽ không cảm thấy đói nhưng quán tính tâm lý vẫn tồn tại. Cảm giác mười ngày không ăn gì lập tức bị mùi thịt quay dẫn ra.

Đường Thiên quay ngoắt đầu, không biết từ lúc nào phía sau mình đã có một đống lửa, lão Ngụy đang nhàn nhã nướng thịt.

Thấy Đường Thiên đang nhìn mình, lão Ngụy vung tay phải lên, nói: "A ha, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục!"

Đường Thiên không nói không rằng, bỏ mặc A Mạc Lí, vừa lao về phía lão Ngụy vừa kêu to: "Để cho ta một chút, ta muốn! Ta muốn!"

A Mạc Lý thần mặt ra đứng như trời trồng, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, bất ngờ đến mức hắn hoàn toàn mù mờ.

Một lát sau, vẻ mù mờ trong mắt hắn mới biến mất.

Hắn nhìn thân ảnh vừa lao đi vừa hô lớn kia, nắm tay bỗng nắm chặt lại.

Cơ sở Đường, ta sẽ không thua ngươi!

Nửa giờ sau.

Đường Thiên khi nãy vẫn còn đằng đằng sát khí lúc này đang nửa ngồi nửa nằm, vuốt cái bụng đã căng ra, sắc mặt thích thú: "Thoải mái quá, ăn ngon thật! Lão đầu, không ngờ tay nghề của ông không tồi, sau này việc nấu nướng giao cho ông nhé!"

A Mạc Lí cũng không khá hơn Đường Thiên, thân thể to lớn nằm vật ra, lộ ra chân cẳng đầy lông chân, xỉa răng: "Lão đầu, không lẽ trước kia ông làm đầu bếp?"

Lão Ngụy đắc ý nói: "Các ngươi còn trẻ, thân là một vị tiền bối Thiên Lộ, ta phải nói cho các ngươi biết, nếu như các muốn đến Thiên Lộ phiêu lưu thì đầu tiên các ngươi phải luyện cho được khả năng nấu nướng xuất chúng."

"Thiên Lộ?" Đường Thiên ngẩn ra, vô thức bật dậy.

A Mạc Lí cũng thu lại vẻ thích thú, ngồi thẳng dậy: "Lão đầu, ông từng đến Thiên Lộ?"

"Ha ha, lúc trẻ từng lang bạt ở đó vài năm." Lão Ngụy cười ha ha.

Đường Thiên và A Mạc Lý không khỏi cảm thấy kính nể, hành tinh Vũ An là một tinh cầu ở vùng ven, mặc dù được xưng là khởi nguyên của nhân loại nhưng qua hơn vạn năm phát triển, hành tinh Vũ An đã trở thành một nơi quê mùa hẻo lánh thực sự.

Những người có thể bước trên Thiên Lộ đều không phải là kẻ tầm thường.

"Ê, lão đầu, rốt cuộc Thiên Lộ như thế nào?" Đường Thiên tò mò hỏi.