Chiến Thần Bất Bại

Chương 3: Cuồng Ngưu A Mạc Lí





"Đường Thiên, ra đánh với ta!"

Tiếng nói như sấm nổ vang lên ngoài cổng trường, đánh thức Đường Thiên đang nằm phơi nắng trong sân luyện võ.

Giờ học cũng đã sắp kết thúc, sau khi uốn nắn sửa lỗi cho mấy người, Đường Thiên phát hiện những người này cũng không quá để tâm đến võ kỹ cơ sở, hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa, tìm một chỗ có nắng ấm nằm ngủ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Phiền quá!" Đường Thiên lầm bầm một câu, trở mình, tiếp tục ngủ.

"Đường Thiên! Gã nhu nhược này, mau ra đánh với ta!" Giọng nói như sấm nổ, vang vọng khắp sân luyện võ.

Những học sinh mới đang luyện tập võ kỹ cơ sở trong sân luyện võ sắc mặt quái dị, nhìn về phía Đường Thiên.

Chẳng lẽ học trưởng Đường Thiên lại gây rắc rối gì?

Một đại hán khôi ngô lao vào sân luyện võ như trâu rừng. Hắn rít gào không ngừng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

Những học sinh mới giật nảy mình, người này thật to gan, dám xông thẳng vào. Nhưng khi một số người trong số đó nhận ra dấu hiệu trên người người đại hán thì không khỏi kêu lên kinh hãi.

"Học viện Mãnh Thú!"

Tất cả các tân sinh đều biến sắc.

Học viện Mãnh Thú đứng thứ ba, cao hơn học viện An Đức xếp thứ mười.

Cũng khó trách đám học sinh lại trắng cả mặt, học viện Mãnh Thú vốn là đối thủ cạnh tranh của học viện An Đức, tuy hai bên vẫn chưa đến mức như nước với lửa nhưng cũng chẳng hòa thuận gì. Hơn nữa, làm cho thầy trò của học viện An Đức cảm thấy khó chấp nhận là năm nay học viện An Đức xuống dốc nhưng học viện Mãnh Thú lại phát triển rất mạnh mẽ.

Họ liên tiếp có những học sinh lợi hại xuất hiện, thứ hạng cũng nhờ vậy mà tăng lên.

Học viện Mãnh Thú coi trọng thực chiến, trong học viện việc so tài với nhau thậm chí đã trở thành phong trào, những người trong trường không những không ngăn cản mà còn cổ vũ việc này. Bởi vậy mỗi học sinh đều cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh . Học viên của các trường học bình thường khi đối đầu với họ thì thua sút rất nhiều về khí thế.

Học sinh của học viện Mãnh Thú mà dám xông vào học viện An Đức, quá kiêu ngạo!

"Ha ha, Đường Thiên, rốt cục ngươi cũng bị ta túm được ! Đến đây đi, đánh một trận sảng khoái, nếm thử nắm đấm của A Mạc Lí ta!" Đại hán ngửa mặt lên trời, cười to, giọng như sấm nổ.

"Cuồng Ngưu A Mạc Lí!" Trong đám người có người kinh hô.

"A Mạc Lí là ai? Rất nổi tiếng sao?" Có tân sinh nhịn không được hỏi.

Vị kia nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm A Mạc Lí với vẻ sợ hãi, nhanh chóng nói: "Học sinh năm thứ hai của học viện Mãnh Thú, xuất thân Man tộc, tố chất thân thể cực tốt. Nhanh nhẹn dũng mãnh hiếu chiến, cao thủ nổi danh trong giới học sinh học viện Mãnh Thú. Lần này học trưởng Đường Thiên gặp phiền phức lớn rồi !"

"Thật sự lợi hại như vậy?"

"Hắn đứng thứ bảy trong học viện Mãnh Thú." Vị tân sinh kia nói một câu.

Tất cả mọi người đều im thin thít.

Đứng thứ bảy học viện Mãnh Thú!

Chỉ có những người nằm trong tốp 10 của học viện An Đức mới đủ sức đối đầu với hắn, trong đó chắc chắn không có Đường Thiên.

"Xong đời!" Có người vô thức thốt ra.

Rất nhiều người tỏ vẻ không đành lòng, ở trong trường của mình mà bị học sinh của trường đối địch ức hiếp, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.

Thế nhưng bọn họ lại phải chứng kiến một màn nhục nhã như vậy!

Không ít người đang hối hận, tại sao hôm nay lại phải tới đây học?

A Mạc Lí vừa xông đến, ánh mặt trời chiếu trên người Đường Thiên bị hắn che sạch. Giọng hắn to đến nỗi đầu Đường Thiên ong ong, Đường Thiên biết rõ không thể nào ngủ được nữa, hắn lau nước miếng A Mạc Lí phun ra, vuốt vuốt đầu, ngồi dậy một cách bất đắc dĩ.

Hắn giơ hai tay lên, lười biếng nói: "Ta đầu hàng. Ta nhận thua."

Khuôn mặt những học sinh đang tràn ngập vẻ đồng cảm cứng lại như hóa đá.

Một nữ sinh nhịn không được lên tiếng trào phúng: "Học trưởng Đường Thiên, người khác bắt nạt ngươi, ngươi không chút phản kháng đã đầu hàng nhận thua?"

"Đúng! Đánh không lại là một chuyện, nhưng ngay cả đánh cũng không dám đánh, ngươi có phải là nam nhân không!" Một nữ sinh khác cũng tức giận nói.

Có hai người mở đầu, những người khác cũng bắt đầu mở miệng lên án. Tiếng mắng vang vọng trên sân luyện võ, những học sinh mới tuổi trẻ khí thịnh, việc Đường Thiên nhanh chóng đầu hàng nhận thua, hơn nữa đối phương lại còn là học sinh của trường học đối địch khiến cho tất cả mọi người đều khinh bỉ.

"Ta đầu hàng thì liên quan gì đến các ngươi?" Đường Thiên kinh ngạc hỏi.

Mọi người ngây ra.

Nhưng sau đó tiếng mắng lại càng to hơn.

"Ông trời ơi! Trường học của chúng ta sao lại có kẻ như thế này? Thật mất mặt trường chúng ta!"

"Không phải nam nhân! Tiểu thư Thiên Huệ lại để ý tới một kẻ bỏ đi như vậy! Quả thực là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!"

"Buổi học lần sau ta sẽ không đi! Vừa nghĩ đến việc tới sẽ phải thấy người này ta đã thấy ghét! Mẹ nó. Hắn lại đầu hàng tên của học viện Mãnh Thú kia!"

. . .

"A Mạc Lí, bỏ qua cho ta đi, ta đầu hàng." Đường Thiên hoàn toàn không đếm xỉa đến những học sinh mới, hắn mở to mắt, ''chân thành'' nhìn A Mạc Lí.

A Mạc Lí trừng lớn mắt, túm lấy cổ áo của Đường Thiên, xách Đường Thiên lên, há mồm kích động rít gào: "Đến đây đi, cơ sở Đường, đánh một trận! Năm năm luyện võ kỹ cơ sở, đó là ý chí ương ngạnh của võ giả, chắc chắn ngươi đang khai sáng một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới! Cơ sở Đường! Ta đã sớm nhìn thấu ngươi! Ngươi không lừa được ta!"

Cơ sở Đường. . .

Mỗi lần nghe được cái tên này, Đường Thiên cảm thấy đen cả mặt. Ca đây tuy chỉ biết võ kỹ cơ sở, nhưng cái tên này đúng là quá. . .

Quá dìm hàng!

Nhìn thấu cái đầu ngươi, không ngờ còn có người ngốc hơn ca.

A Mạc Lí tiếp tục phun nước miếng: "Đến đây đi, cơ sở Đường, để cho ta chứng kiến võ đạo mới mà ngươi mở ra từ võ kỹ cơ sở! Dùng danh nghĩa của tiểu thư Thiên Huệ, người thắng đủ tư cách có được sự ưu ái của tiểu thư Thiên Huệ ! Đến đây đi, cơ sở Đường. . ."

. . . Dùng danh nghĩa của Thiên Huệ. . .

Mẹ cái con trâu ngốc này, danh nghĩa của Thiên Huệ mà kẻ như ngươi có thể sử dụng sao!

Gã này chắn chắn đang có ý với Thiên Huệ!

Mẹ nó!

Mắt Đường Thiên trợn tròn, sát khí bốc lên khuôn mặt, vụt, tay phải mềm mại như linh xà, nhanh chóng quấn lấy cánh tay của A Mạc Lí, triền trong chưởng pháp cơ sở. Trong chớp mắt tay kia của Đường Thiên cũng đã chụp vào eo của A Mạc Lí, thủ pháp trảo trong ám khí cơ sở.

"A!" Đường Thiên gầm lên giận dữ, nâng thân hình khổng lồ của A Mạc Lí lên đỉnh đầu sau đó ném mạnh đi.

"Con trâu kia, dám có ý đồ với Thiên Huệ ! Ngươi nhất định phải chết!"

Có một lần A Mạc Lí đi ngang qua học viện An Đức, nhìn thấy Đường Thiên đang đánh với người khác nhất thời hắn ngứa ngáy chân tay, không nói không rằng xông lên đánh với Đường Thiên.

Có điều hắn cũng nhìn ra Đường Thiên chỉ biết võ kỹ cơ sở nên chỉ dùng võ kỹ cơ sở đánh với Đường Thiên.

A Mạc Lí tự trói chân trói tay, bị Đường Thiên đánh cho bầm dập.

A Mạc Lí không những không tức giận mà lại càng hăng hái. Có người có võ kỹ cơ sở còn mạnh hơn hắn!

Hắn cứ như phát hiện được đại lục mới, nhanh chóng nghe ngóng được chỗ ở của Đường Thiên, cứ ba ngày lại đến đánh một trận, nhưng xông đến học viện An Đức thì đây là lần đầu tiên.

Mỗi lần hắn đều bị Đường Thiên đánh tơi tả.

A Mạc Lí càng hăng, tới càng nhiều hơn, hắn hiểu rất rõ tử huyệt của Đường Thiên là gì.

A Mạc Lí bắn văng ra như bao cát, khi sắp ngã xuống đất, thì thân thể hắn uốn lượn linh hoạt trong không khí, vững chãi hạ xuống đất.

Đôi mắt A Mạc Lí lộ ra vẻ hưng phấn, nói đến mức nước bọt bắn tung tóe: "Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ. Sức bật hoàn mỹ, võ kỹ cơ sở hoàn mỹ, sức mạnh thật hoàn mỹ! Quả là làm cho người ta hưng phấn nha! Đến đây đi, cơ sở Đường, đại chiến một trận!"

Đường Thiên chẳng muốn nhiều lời với hắn, hắn biết hôm nay không đánh bại con dã thú trước mắt thì đừng mong làm được những truyện khác.

Hắn hoàn toàn không quan tâm đến những đồng học.

Chân hắn đột nhiên phát lực, thân hình như tên rời nỏ, lao về phía A Mạc Lí. Khi vừa chạm chân xuống đất, hắn vặn eo xuất quyền, xung quyền trong quyền pháp cơ sở!

Hai mắt A Mạc Lí sáng lên, cũng vặn eo ra quyền, cũng là xung quyền!

Hai nắm đấm va chạm với nhau, không chút hoa mỹ.

Ầm!

Tiếng hai nắm đấm va chạm với nhau tựa như một khối khí nổ tung, làm cho những học viên đang quan sát phải hít lạnh.

Hai người đều lùi lại ba bước.

Các học sinh mới khi nãy còn nhao nhao xỉ vả tựa như bất chợt bị người khác bóp cổ, tất cả âm thanh đều im bặt, bọn họ ngơ ngác nhìn hai người.

Ngang tài ngang sức...

Một quyền này ngang tài ngang sức. . .

Sao có thể. . . Sao có thể!

Học viện Mãnh Thú. . . Cuồng Ngưu A Mạc Lí. . . xếp thứ bảy. . . Ngang sức ngang tài. . .

Ánh mắt A Mạc Lí lại càng sáng, hắn biết một quyền này thực ra hắn đã rơi vào thế hạ phong. Nếu chỉ xét về sức mạnh thì hắn mạnh hơn Đường Thiên một bậc, nhưng vừa rồi nắm đấm hai người va chạm không chút kỹ xảo vậy mà lại ngang ngửa.

Điều này nói lên, khi cả hai dùng xung quyền, Đường Thiên phát lực tốt hơn hắn!

Quả nhiên không hổ là cơ sở Đường hoàn mỹ...

Lúc này Đường Thiên lúc này tựa như một con báo đang săn mồi, ánh mắt chuyên chú, thần sắc hung tợn. Tuy lúc thường hắn tỏ vẻ lười biếng, nhưng một khi đã đánh nhau thì sẽ hết sức chăm chú, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đánh ngã đối phương!

Rầm rầm rầm!

Tiếng quyền cước va chạm vang lên không dứt.

Cả sân luyện võ đều bị hấp dẫn bởi trận chiến quyết liệt này. Thân thể của A Mạc Lí vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp, tựa như một con trâu rừng khỏe mạnh. Còn Đường Thiên tu luyện võ kỹ cơ sở năm năm, mỗi bộ phận trên thân thể đều được rèn luyện, thân hình cao lớn, cân đối, khỏe khoắn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sức bật.

Võ kỹ cơ sở không có kỹ xảo hoa mỹ, tất cả động tác đều vô cùng đơn giản, nhưng trong tay hai người nó lại tràn ngập sức phá hoại.

Mỗi đòn của A Mạc Lí đều vô cùng cương mãnh, dùng lực phá xảo.

Đòn đánh của Đường Thiên lại vô cùng gọn gàng linh hoạt, sức mạnh thường bộc phát trong nháy mắt. Vài loại võ kỹ cơ sở phối hợp biến hóa, đa dạng hơn A Mạc Lí rất nhiều.

Hai bên đánh rất quyết liệt, quyền cước va chạm, những học viên đứng quanh cảm thấy rất khiếp sợ, mặt cắt không còn một giọt máu. Sức mạnh kinh người cùng với tốc độ, kỹ xảo ngắn gọn, không chút bắt mắt nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mãnh liệt.

Nếu mình gặp phải sự tấn công như cuồng phong vũ bão như vậy thì đã bị đánh ngã từ lâu! Những học viên mới xem mà choáng váng cả đầu óc.

Đây chính là võ kỹ cơ sở vô dụng?

Đường Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, trong mắt của hắn chỉ có Cuồng Ngưu ở trước mặt.

Võ kỹ cơ sở của A Mạc Lí mạnh hơn rất nhiều so với mấy lần trước. Việc này cũng không làm cho Đường Thiên cảm thấy bất ngờ, cảnh giới của A Mạc Lí dù sao cũng rất cao, chỉ cần bỏ chút thời gian thì luyện võ kỹ cơ sở cũng không có gì khó khăn.

Luyện võ kỹ cơ sở suốt năm năm mà người khác chỉ tốn chút thời gian đã đuổi kịp, nếu là người thường thì sẽ cảm thấy nhụt chí.

Nhưng mà Đường Thiên không chút nhụt chí, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: con trâu ngốc này dám có ý đồ với Thiên Huệ!

Con trâu ngốc này, ngươi nhất định phải chết!