Chiến Thần Bất Bại

Chương 7: Lão Ngụy





Chần chừ trong chốc lát, Đường Thiên không chút do dự bước vào trong cánh cửa lớn. Vì muốn tìm hiểu bí mật của tấm thẻ đồng, hắn đã bỏ cả năm năm trời tu luyện võ kỹ cơ sở, chẳng phải vì ngày này sao?

Vừa bước vào cánh cửa chữ thập, cảnh tượng trước mặt lập tức biến đổi.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là màu đen dưới mặt đất, không biết do tài liệu gì chế thành, mặt đất bóng loáng như gương, phản chiếu bóng người của Đường Thiên. Giẫm thử lên, nền cứng như sắt. Đường Thiên tò mò nhìn bốn phía, mặt đất to khoảng ba trượng, không có vật gì, bên ngoài là sương mù mênh mông bao phủ. Hắn thử đi tới chỗ rìa có khói màu xám nhưng luồng khói xám đó như có một lực đẩy kỳ dị, bất luận hắn dùng sức thế nào cũng không thể bước ra khỏi khu đất trống tiến vào vùng có khói xám.

Đột nhiên, nền đất đen bóng loáng như gương bỗng hiện lên một loạt chữ đỏ.

Nền đen chữ đỏ, vẻ thâm trầm kỳ dị.

"Bất luận ngươi mạnh mẽ hay yếu ớt, bản thân ngươi vẫn chính là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời ngươi, đây là trận chiến kéo dài cả một đời. Ngươi không có chỗ nào để trốn, ngươi không hề có vận may, thắng lợi sẽ khiến ngươi trở thành không gì địch nổi, thất bại sẽ biến ngươi thành kẻ tầm thường không có chí tiến thủ."

"Chiến thắng bản thân mình. Cho điểm: hạng tốt.

Phần thưởng thời gian tu luyện: Mười ngày."

Chiến thắng bản thân mình?

Hạng tốt?

Phần thưởng khi tu luyện?

Đường Thiên khinh thường bĩu môi: "Vớ vẩn!"

Nghĩ tới vừa rồi khi người màu xám chiến đấu cùng mình, chiêu thức giống nhau như đúc, cái bản thân mình chết tiệt ấy chắc là mình biết cái gì người màu xám cũng sẽ biết cái đó, có điều, chẳng phải cũng bị ta đánh bại sao? Đường Thiên nghĩ tới đây lại âm thầm đắc ý.

Phát hiện ra điểm này, gã lập tức chuyển sự chú ý về chiến lợi phẩm. Có gì khiến người ta động lòng hơn chiến lợi phẩm đây?

Thời gian tu luyện mười ngày? Đây là cái khỉ gì?

Đường Thiên gãi đầu bứt tai một lúc, cuối cùng cũng hiểu rõ một vài thứ. Tấm thẻ đồng là vật dụng trợ giúp tu luyện, võ kỹ cơ sở đạt mức một triệu là điều kiện mở nó.

Đường Thiên không hiểu nổi, khi mẹ còn tại dương thế chưa từng thúc ép gã tu luyện. Chẳng lẽ mẹ cũng không biết tác dụng của thứ này? Vậy mẹ lấy được tấm thẻ đồng này từ đâu?

Chẳng lẽ...

Sắc mặt Đường Thiên âm trầm, chẳng lẽ tấm thẻ đồng do cái gã chết bằm kia đưa cho mẹ?

Nghĩ tới điểm này, Đường Thiên càng cảm thấy có thể, mỗi khi mẹ giúp gã thay dây đeo, nhìn tấm thẻ đồng đều lộ vẻ xuất thần, như đang nhớ lại điều gì đó.

Hai nắm tay của Đường Thiên lập tức xiết chặt lại!

Chết tiệt thật!

Tức giận suốt nửa ngày, Đường Thiên cuối cùng cũng nguôi ngoai, gã nghĩ thông rồi. Nếu tấm thẻ đồng kia quả thực do gã khốn kiếp kia đưa cho mẹ, vậy càng tốt!

Gã phải sử dụng tấm thẻ đồng này thật tốt, dùng nó giúp bản thân càng trở nên cường đại, sau đó đánh bại gã đàn ông khốn kiếp kia!

Ha ha, đến lúc đó gã khốn kiếp ấy chắc chắn sẽ hối hận vì đã đưa tấm thẻ đồng cho mẹ!

Đúng, cứ thế mà làm!

Tưởng tượng ra sắc mặt cực kỳ hối hận của gã khốn kiếp kia, ha ha, chắc chắn vô cùng sảng khoái!

Đường Thiên lại xốc lại tinh thần, gã cảm giác quyết định này quả là một sáng kiến thiên tài.

Trên cánh cửa ánh sáng lại lóe lên con số "0" chói mắt. Lại thành số 0 à? Chẳng lẽ lại võ kỹ cơ sở? Đường Thiên lắc đầu, hắn đoán chắc hẳn là võ kỹ cấp hai.

Bản thân rốt cuộc cũng có thể tu luyện võ kỹ cấp hai, mình rốt cuộc cũng đã chạm tới bí mật chân chính của tấm thẻ đồng, tuy có thể vẫn biết rất ít.

Hơn nữa... Trong này không có gì mà mẹ lưu lại...

Đường Thiên nhìn cánh cửa ánh sáng chữ thập, ngây ngẩn cả người, trước đây mẹ đã từng tới đây ư?

Khuôn mặt thiếu niên đầy vẻ nhung nhớ.

Gã ngơ ngác đứng đó một lúc lâu rồi mới hồi thần được. Xiết chặt nắm tay, gã thì thào: "Mẹ, con nhất định sẽ phá giải được bí mật thật sự của tấm thẻ đồng! Con nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp kia, kéo hắn tới trước mộ của mẹ sám hối!"

Thiếu niên sắc mặt kiên quyết, hắn không do dự nữa, xoay người bước về phía cánh cửa chữ thập.

Ngay khi Đường Thiên đi khỏi cánh cửa chữ thập, tựa như vô số luồng sáng lướt qua, song ảo giác này cực ngắn, chỉ một giây sau, dưới chân bỗng có cảm giác, Đường Thiên lập tức ý thức đã chạm chân lên sàn nhà mình

Quả nhiên, chỉ một giây sau Đường Thiên đã xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

Mọi thứ xung quanh đều thật quen thuộc, tựa như những gì xảy ra vừa rồi chỉ là chút ảo giác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Gã theo bản năng sờ lên tấm thẻ đồng trên cổ, nhưng cánh tay hắn lại chạm vào khoảng không.

Đường Thiên giật mình, kinh hãi tới biến sắc!

Trên cổ gã trống không, chỉ còn lại một sợi dây đỏ được bện từ năm sợi nhỏ.

Tấm thẻ đồng!

Tấm thẻ đồng đâu mất rồi?

Song đúng lúc này, bỗng nhiên bàn tay hắn nóng lên.

Đường Thiên cúi đầu, một hình chữ thập giống hệt như trên cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở lòng bàn tay gã.

Chữ thập từ từ mờ nhạt đi, tới khi biến mất không còn tăm hơi.

Chẳng lẽ...

Đường Thiên trợn tròn hai mắt, đầy vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, cảnh tượng lại biến ảo, gã lại trở lại trước cánh cửa ánh sáng chữ thập.

Không ngờ tấm thẻ đồng lại dung nhập vào thân thể mình!

Ngạc nhiên trong giây lát, tới lúc hồi tỉnh lại, Đường Thiên lại cảm thấyn hư vậy còn tốt hơn.

Rốt cuộc cũng không cần phải lo chuyện làm mất tấm thẻ đồng này nữa.

๑๑۩۞۩๑๑

Ra ra vào vào vài lần, Đường Thiên cũng hiểu sơ qua tác dụng của cánh cửa ánh sáng.

Khiến gã thấy ngạc nhiên và thần kỳ nhất là phần thưởng thời gian tu luyện này. Khi gã bước chân vào cánh cửa ánh sáng, thế giới bên ngoài như ngừng chuyển động, gã ở lại trong đó một lúc lâu nhưng thời gian bên ngoài lại không hề thay đổi.

Điều này khiến Đường Thiên cảm thấy khó lòng tin nổi, gã sửng sốt một lúc lâu mới khôi phục được tinh thần, nụ cười như gợn sóng, nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt gã, cuối cùng thành ngửa mặt lên trời cười như điên.

Thời gian!

Trong suốt năm năm quá khứ, gã dùng một quãng thời gian mà người thường không cách nào hiểu được cho phương diện võ kỹ cơ sở, thời gian của gã ít hơn so với người khác những bốn năm! Thế nhưng giờ gã rốt cuộc cũng có thể đuổi theo những người khác!

Rốt cuộc cũng có thể tìm lại quãng thời gian đã mất!

Tâm trạng Đường Thiên lúc này không biết nên tả ra sao. Năm năm, năm năm đó khiến gã từ mười hai tuổi biến thành mười bảy tuổi, năm năm đó khiến gã trở thành học viên lớn tuổi nhất cả học viện An Đức.

Tuy rằng vẻ ngoài khiến người ta nghĩ rằng gã coi chuyện đó dửng dưng như không, thế nhưng sâu trong lòng, gã phải chịu áp lực cực lớn. Mỗi ngày, thứ duy nhất cổ vũ gã chỉ là những con số lạnh lẽo từ từ tăng dần này, còn sâu trong nội tâm gã chôn dấu một khát vọng khác. Khát vọng của Đường Thiên là có thể tìm ra tên khốn kiếp đã bỏ vợ bỏ con kia, đánh tên khốn kiếp đó như heo như chó, kéo hắn tới trước mộ của mẹ sám hối. Khát vọng thực hiện được lời hứa của bản thân, gã đã hứa với Thiên Huệ nhất định sẽ tới chòm sao Anh tiên tìm nàng, bọn họ đã ước hẹn cùng tới Thiên Lộ.

Cho nên, gã vẫn cắn răng kiên trì.

Cho tới tân hôm nay, năm năm kiên trì nhìn như ngu ngốc đó rốt cuộc cũng được hồi báo.

"Ha ha, nhất định phải đánh bại bé xám xám kia vài lần! Vậy sẽ càng có thêm nhiều thời gian hơn!" Đường Thiên vô cùng hưng phấn, tay phải nắm lại thành quyền, sắc mặt bừng sáng, xoạt, tay trái chống nạnh, tay pahỉ chỉ thẳng vào bóng xám trên cánh cửa: "Ha ha! Bé xám xám, trước mặt nam nhân mạnh mẽ như thần này, mau ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần! Ngoan ngoãn chịu ăn đòn ta đánh! Lần sau khi thấy Thiên Huệ nhất định phải dọa cho nàng giật mình! Ha ha ha ha!"

"Ta muốn tới Thiên Lộ! Ta muốn tìm Thiên Huệ! Hô hô hô hô!

"Ta quả nhiên là nam nhân vĩ đại như thần! Ha ha ha!"

Tiếng hoan hô vang lên khắp phòng.

Rồi bỗng nhiên ngưng bặt lại. Nụ cười cứng lại trên mặt. Gã bỗng ý thức được một vấn đề cực kỳ thực tế. Gã phải đi đâu học võ kỹ cấp hai?

Võ kỹ cấp hai khác với võ kỹ cơ sở, võ kỹ cấp hai cần thẻ chứa hồn, không có thẻ chứa hồn vốn không cách nào học tập. Võ giả dùng dấu ấn linh hồn của chính bản thân mình chế tạo thành thẻ, đó là thẻ chứa hồn. Thẻ chứa hồn này có hai công năng quan trọng nhất, một trong số đó là học tập võ kỹ.

"Thẻ chứa hồn! Thẻ chứa hồn! Thẻ chứa hồn..."Đường Thiên hai mắt đăm đăm, miệng lẩm nhẩm.

Cho dù thẻ chứa hồn cấp đồng xanh bậc hai giá cũng chẳng hề rẻ, thẻ chứa hồn phải tự chuẩn bị, chỉ có khi thi vào học phủ, khi mới vào học, trường học sẽ căn cứ theo thực lực của học sinh mà phát cho một tấm thẻ chứa hồn.

Ánh mắt Đường Thiên càng lúc càng trợn to.

Ầm ầm ầm!

Tiếng gõ cửa vang trời dọa cho Đường Thiên nhảy dựng lên, cửa phòng rung chuyển kịch liệt như sắp vỡ tan tới nơi.

Ánh mắt đăm chiêu của Đường Thiên lập tức khôi phục vẻ lúc thường, chợt nhớ tới, nếu như hỏng cái cửa này mình cũng chẳng có tiền đi sửa! Đường Thiên gấp tới mức lập tức nhảy dựng lên.

Rầm!

Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng không chịu nổi chà đạp như vậy, ầm ầm hóa thành vô số mảnh vụn.

Đường Thiên cuối cùng cũng hiểu câu thành ngữ nhà dột còn gặp phải mưa, gã ngơ ngác nhìn mảnh gỗ bắn khắp bốn phía...

"Cơ sở Đường! Rốt cuộc ngươi cũng bị khai trừ rồi! Ha ha, tuyệt vời! Đúng là quá tuyệt vời!" A Mạc Lý mừng rỡ cười lên như điên, bước từ ngoài cái khuôn gỗ vào.

Khóe mặt Đường Thiên giật giật, cảm giác căm tức bỗng dâng trào.

Đã từng thấy người ta đạp lên vết sẹo của người khác, nhưng chưa từng thấy người nào trắng trợn như vậy!

"Ha ha ha ha! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!" Nước miếng A Mạc Lý văng khắp bốn phương, thân thể lao tới như một cơn gió lốc: "Cơ sở Đường! Đây là số mệnh của ngươi rồi! Ngươi đã được định sẵn sẽ là nam nhân cùng ta khai sáng ra thứ võ đọa hoàn toàn mới! Đến đây nào, tới học viện Dã Thú đi! Chúng ta cùng khai sáng ra thứ võ đạo hoàn toàn mới!"

Đường Thiên đang chuẩn bị nổi giận lại lập tức choáng váng, học viện Dã Thú...

"Khụ." Đường Thiên buông lỏng nắm đấm, giả vờ ho khan một tiếng, ra vẻ người từng trải: "Con trâu ngốc kia, chẳng lẽ ngươi có cách gì ở học viện Dã Thú?"

"Cách ư? Cách gì?" A Mạc Lý vẻ mặt mịt mờ.

Đường Thiên lập tức thất vọng, mẹ nó, trên đời này thật sự có kẻ ngu hơn mình à! Đường Thiên vô cùng thất vọng phất tay nói: "Chúng ta tới bàn chuyện bồi thường của ngươi nào."

A Mạc Lý liếc qua cánh cửa rồi lập tức thu ánh mắt lại, sắc mặt đầy nhiệt huyết nói: "Cơ sở Đường, tới học viện Mãnh Thú đi..."

Đường Thiên bất đắc dĩ nhìn sang phía A Mạc Lý, lòng nhủ thầm, sao trên đời còn kẻ ngu đến thế nhỉ...

Đợi đã!

"Sao ngươi biết ta bị đuổi học?" Đường Thiên sắc mặt âm trầm.

"Ngươi không biết à? Chu gia vốn không định loan truyền, nào ngờ Chu thiếu gia ngu ngốc, đương đương tự đắc tuyên bố khắp nơi, hắn dang bắn tiếng sau này hắn mới là lão đại của học viện An Đức! Giờ cắc cả thành Tinh Phong đều biết, lần này Chu gia mất mặt rồi!" A Mạc Lý trả lời.

Chu gia!

Lúc này Đường Thiên mới hiểu, trong mắt lấp lóe hung quang, nắm đấm đột nhiên xiết chặt, món nợ này nhất định phải đòi về!

"Tới học viện mãnh Thú đi! Tới đi, tới đi!" A Mạc Lý tha thiết mong chờ nhìn về phía Đường Thiên.

Đường Thiên thấy vậy chẳng thể làm gì khác, đành nói thẳng: "Ta chỉ biết võ kỹ cơ sở, lại vừa bị khai trừ, học viện mãnh thú sao lại thu nhận ta được?"

"Có vẻ cũng đúng!" A Mạc Lý vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.

Thấy dáng vẻ đó của hắn, cảm giác muốn mắng chửi của Đường Thiên cũng tiêu tán.

A Mạc Lý cau mày, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ.

"Này, mau đền tiền cái cửa cho ta." Đường Thiên nhắc nhở A Mạc Lý: "Đừng lãng phí thời gian của ta, ta còn phải tìm việc làm. Thật đúng là, nam nhân vĩ đại như thần mà cũng phải đi tìm việc làm!"

Đúng lúc này, A Mạc Lý đang ngồi xổm dưới đất bỗng sáng bừng hai mắt, đột nhiên hưng phấn vỗ mạnh lên mặt đất: "Ha ha! Ta có cách rồi!"

Rầm!

Đường Thiên chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, suýt nữa đứng không vững.

Toàn bộ bàn tay A Mạc Lý khảm vào sàn nhà, rìa bàn tay chi chít những khe nứt như mạng nhện.

Trong lớp tro bụi lả tả rơi khỏi trần nhà, Đường Thiên ngây ra như phỗng, đôi mắt ngây dại.

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên nhìn ông lão mặc đồ còn cũ nát lôi thôi hơn mình, quay sang phía A Mạc Lý với vẻ hồ nghi, con trâu ngốc không kéo mình tới đây làm từ thiện đấy chứ?

Mặc dù trông mình cũng khá giống người tốt, nhưng cũng không thể chọn ngay lúc này được!

"Lão Ngụy, ta đưa tới tr các ngươi một thiên tài lớn đây!" A Mạc Lý dáng vẻ lẫm liệt, hiển nhiên đã rất quen thuộc với ông lão.

Trường học?

Đường Thiên nghe hai chữ này lại càng thêm nghi ngờ, trường học có thế nào cũng không thể cho phép người lôi thôi như vậy tới nhậm chức chứ?

"Thiên tài?" Lão Ngụy híp mắt lại: "Thiên tài võ kỹ cơ sở à?"

A Mạc Lý kinh ngạc, sắc mặt bội phục: "Ha ha ha! Cả cái này ngươi cũng nhìn ra sao!"

Đường Thiên đứng bên cạnh nhìn sang khinh bỉ, chẳng lẽ ngươi không nhận ra hắn đang nói mỉa sao?

A Mạc Lý vô cùng đắc ý nói tiếp: "Hắn là võ giả mà ta bái phục nhất, nắm giữ trái tim võ giả cường đại nhất, lập chí khai sáng võ đạo của bản thân, có danh hiệu "Đường cơ sở hoàn mỹ" tên là Đường Thiên, nam nhân vĩ đại như thần!"

"A a a! Nghe thật lợi hại!" Lão Ngụy cười, mắt lại híp lại, quan sát Đường Thiên từ trên xuống dưới.

"Thế nào? Kiếm bộn rồi chứ?" A Mạc Lý vỗ ngực vang rền tới động trời, vẻ mặt đắc ý: "Chỉ cần ngươi thu hắn, cái trường rách nát của người chắc chắn có thể khắc phục được cảnh khó khăn."

"Ô ô ô, có lý, có lý lắm. Có điều, chuyện thú vị như vậy chẳng lẽ A Mạc Lý ngươi không định tham dự đôi chút sao?" Lão Ngụy cừoi híp mắt nói với A Mạc Lý.

Đường Thiên không nhìn nổi nữa, trong mắt gã, ông lão này vốn đang có ý đồ với A Mạc Lý, dáng vẻ rõ ràng là đang dụ dỗ. Tuy gã muốn vào trường học nhưng nếu bởi vậy mà khiến A Mạc Lý bị tổn thất, hắn thà không vào.

Con ruồi trâu này tuy hơi ngu ngốc một chút, nhưng anh đây không thể không coi nghĩa khí ra gì.

Gã đang định mở miệng ngăn cản, chợt nghe A Mạc Lý đưa ngón tay thô to như củ cà rốt ra tínht oán: "Cũng không phải không thể tới đây, nhưng chuyện đãi ngộ phải thật bảo đảm. Một tấm thẻ chứa hồn cấp bốn, loại đao pháp, ít nhất phải là thẻ bạc. Năm viên đá ngôi sao cấp bốn, năm mươi viên đá ngôi sao cấp ba, miên thi, cho điểm thành tích các môn tối đa. Nếu ta có thể tiến vào năm mươi vị trí đầu trong kỳ thi của thành Tinh Phong, khen thưởng năm viên đá ngôi sao cấp bốn, ba mươi vị trí đầu, mười viên đá ngôi sao cấp bốn. Mười vị trí đầu, hai mươi viên đá ngôi sao cấp bốn, năm vị trí đầu, bốn mươi viên đá ngôi sao cấp bốn. Nếu đạt danh heiẹu số một, một viên đá ngôi sao cấp năm."

Đường Thiên nghe mà trợn tròn hai mắt, đây thật quá cả gian thương!

Sư tử há lớn miệng... đúng là cực kỳ tàn ác!

"Thành giao!" Lão Ngụy lập tức gật đầu không hề do dự, nhánh chóng đáp ứng.

Đường Thiên bỗng có cảm giác kích động tới muốn đổ lệ.