Chiến Thần

Chương 108: Mời khách ăn chung




Nghe thượng tá cứ luôn gọi người Hyde là “dị tộc”, Đường Vũ suy nghĩ rồi nói: “Nói chính xác, thì nên gọi là người Hyde.” Trước đó cậu vẫn chưa cho thượng tá biết điểm này.

“Người Hyde?” Ian dùng ánh mắt dò hỏi Đường Vũ sao lại biết cụ thể như thế.

Đường Vũ rũ mắt nhìn mặt đất, nói: “Tôi có thể nghe hiểu lời tộc kiến, biết được từ miệng chúng…”

Nói xong, không ngoài dự liệu thấy Ian hơi kinh ngạc.

Qua một lát, Ian lắc đầu, buồn cười nói: “Bí mật của cậu đúng là càng nói càng nhiều.” Không tạo đủ áp lực, thật sự không ép ra được.

“Cái này… chỉ là một cái tên, tôi cho rằng không quan trọng nên không nói lại.”

“Tôi đang chỉ chuyện cậu có thể nghe hiểu ngôn ngữ tộc kiến.”

“…”

Lại khai báo về mình một lượt, lần này coi như đã khai báo triệt để, sau này cả bí mật cậu mặc quần lót màu gì cũng không có nữa.

Sau đó, Đường Vũ nhân đề tài này, nói luôn chuyện Phùng Dương phó thác cho mình.

“Tôi cũng muốn đến đó xem thử, có phải thật sự liên kết với nơi ở của người Hyde không.” Tuy cậu từng nói nơi đó nguy hiểm còn ngăn cản thượng tá qua, nhưng tình trạng hiện tại luôn khiến cậu có cảm giác nguy cơ tăng dần, cậu muốn đích thân đi xem chuyện mình cần chứng thực.

Ngoài ra, cậu còn muốn thu thập số liệu.

Cậu rất để tâm chuyện diễn ra trên người anh họ Danny của Carlos – xoay một vòng ở đó, thì có thể khiến tinh thần lực tăng lên.

Xuyên về từ không gian tộc kiến chỉ là chuyện một lần, tinh thần lực của người điều khiển rốt cuộc tăng lên thế nào không thể biết, nhưng thời không nhiễu loạn thì vẫn luôn ở đó.

Nếu cậu có thể tìm cách cho tất cả chiến sĩ cơ giáp đều đến đó, nâng cao tinh thần lực lên một bậc, vậy sẽ nâng cao chiến lực cho Hick.

“Được, tôi đi cùng cậu.” Nghe ý muốn của Đường Vũ, lại thấy ánh mắt kiên định đó, Ian nói.

Đường Vũ biết cậu không có cách nào thay đổi ý định của người này, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cao Mộc vì quá chấp nhất với chiến thần, bị Ian đặt bẫy bắt giữ. “Ông ta biết vài chuyện, tôi đi thẩm vấn ông ta, để tôi đưa cậu về trước.”

Đường Vũ nhìn Sisyphus xa xa, lắc đầu, cậu phải làm việc rồi, “Tôi muốn kiểm tra cho Sisyphus của anh, anh đi đi.” Thấy Ian nhíu mày, Đường Vũ vội nói: “Người của thượng tướng Franco đang ở ngoài cửa, tôi sẽ không có chuyện gì.

Đối phương lại nhìn cậu vài lần, tuy ánh mắt vẫn là không yên tâm, nhưng cũng biết không thể cột Đường Vũ theo lưng quần, cuối cùng anh vẫn quyết định ra ngoài trước.

Sân huấn luyện này là nơi chuyên dùng của thượng tá, trong sân huấn luyện giờ đây chỉ có mình Đường Vũ, an tĩnh trống trải đến ghê người.

Đường Vũ hít sâu một cái, móc ra một thứ_ miếng ngọc màu lục, chính là miếng năng lượng hộ thân cấp đỉnh liên bang mà Ian tặng cho cậu.

Do trước đó cậu đã đổi dịch cảm ứng của thượng tá thành dịch cảm ứng mới, khiến mức độ đồng bộ của Sisyphus cùng thượng tá nâng cao hơn, động tác chính xác hơn, cũng khiến năng lượng của Sisyphus tiêu hao càng nhanh.

Khi chưa diễn ra cuộc chiến quy mô lớn thời gian dài thì không sao, nhưng cậu lo sau này có chuyện không thể đoán trước, cho nên luôn suy nghĩ làm sao để thời gian hoạt động của Sisyphus được dài hơn.

Thiết bị phần cứng của Sisyphus cậu không cách nào sửa chữa, cho nên cậu chỉ có thể ra tay từ một mặt khác – lắp đặt thiết bị tuần hoàn năng lượng, mà sau nhiều lần so sánh, cậu phát hiện chỉ có miếng ngọc hộ thân Ian tặng cậu là chất môi giới tốt nhất.

Có thể lưu trữ một lượng lớn năng lượng, khi khởi động cơ giáp phòng hộ, còn có thể chuyển hóa năng lượng còn lại cho cơ giáp sử dụng.

Chẳng qua về mặt hút năng lượng, chất môi giới này có chút thiếu hụt, nhưng Đường Vũ đã bổ sung về mặt trình tự, kết quả kiểm tra cuối cùng làm cậu rất vừa lòng.

Đường Vũ lắp thiết bị tuần hoàn năng lượng lên Sisyphus, khi năng lượng của Sisyphus hạ xuống giá trị cảnh báo, sẽ kích phát thiết bị này.

Cậu vỗ tay nhảy xuống, vui thích kiểm tra thành quả của mình.

Tốt quá, như vậy cậu mới có thể hoàn toàn yên tâm, cuối cùng cũng giải quyết mối họa ngầm luôn khiến cậu lo sợ của Sisyphus.

Chẳng qua, vừa khai ra toàn bộ bí mật, bây giờ lại có thêm một cái, cậu đã bắt đầu quen với cảm giác hổ thẹn cứ phải che giấu thượng tárồi.

May mà cậu đã thông qua cuộc đấu trình tự viên chuyên thuộc, có một miếng bùa hộ thân, tuy không tốt như của Ian, nhưng năng lượng lưu trữ cũng rất khả quan, chỉ cần không phải tấn công hủy diệt, thì sẽ không tạo tổn thương gì cho cậu…

Tìm cớ cho mình xong, Đường Vũ lại kiểm tra Sisyphus một lượt.

Hiện tại, cậu có thể quang minh chính đại tiếp cận người của chiếc cơ giáp này rồi.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy kiêu ngạo.

Đường Vũ sờ chiếc cơ giáp mát lạnh đó, dường như có thể cảm giác được sau khi có người điều khiển khởi động nó, toàn thân cơ giáp sẽ tỏa ra khí thế lẫm liệt giống như thượng tá.

Nhưng, Sisyphus cường đại vô địch như vậy, vẫn không sánh bằng chiến thần sao?

Chiến thần rốt cuộc là dùng chất liệu gì làm nên? Và tại sao cho đến nay, trừ cậu ra không ai có thể điều khiển được?

Nếu vì thân thể cậu là người Hyde, thì người Hyde trong liên bang không chỉ có mình cậu, không thể giải thích như thế.

Có phải cậu nên hỏi thượng tá, liệu mình có thể kiểm tra cho Ares không?

Đường Vũ nhận được tin của Phùng Dương, nói ba ngày sau sẽ đến chỗ thời không nhiễu loạn, Đường Vũ lập tức nói cho Ian biết, đối phương bảo đang thương lượng chuyện này với Phùng Nghị.

“Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.” Phùng Dương nói.

Đường Vũ hẹn một nơi, nói gặp mặt tại đó.

Phùng Dương đang đi tìm Đường Vũ, giữa đường nghe có người gọi mình, sau khi nhìn ra là ai, Phùng Dương co chân bỏ chạy.

Chẳng qua thể chất không tốt hơn Đường Vũ đến đâu đó chỉ sau mấy chục mét đã bị đuổi kịp, nắm tay lôi về khu ký túc xá.

“Cậu trốn tôi đã mấy ngày rồi.” Thanh niên tóc đỏ đuổi kịp nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu còn có thể trốn đi đâu.”

Mắt thấy sắp bị mang vào phòng đối phương, Phùng Dương căng thẳng cố sức rút tay mình ra, nhưng không đấu lại nổi sức đối phương, “Mau buông tôi ra, lát nữa anh tôi trở về sẽ đập chết cậu!”

Malak dồn sức, trực tiếp đẩy Phùng Dương vào phòng mình, vừa áp chế Phùng Dương vừa nói: “Tôi làm chết cậu trước… có bản lĩnh uống say giở trò lưu manh với tôi, bây giờ sao không có gan nữa…”

Cửa vừa đóng, tiếng kêu thảm sợ hãi của Phùng Dương bị hoàn toàn ngăn cách bên trong.

Đường Vũ trái đợi phải đợi cũng không thấy Phùng Dương đến, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.

Sau đó đầu cậu sáng lên, gửi tin cho Malak.

Cũng là đá chìm đáy biển.

Đường Vũ cảm thấy hình như mình đã biết được chuyện gì đó, vì vậy cậu không chờ đợi nữa, mà kéo theo bốn cái đuôi lớn bảo vệ mình, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Vừa đi được một nửa, đã thấy thanh niên tóc trắng đang đi về phía mình.

“Thiếu tá Elijah, anh cũng ở đây à.” Chưa chuẩn bị gì đã thấy người này, Đường Vũ không thoải mái lắm, dù sao tình trạng hiện tại giống như cậu đã cướp địa bàn của Elijah.

Nhưng người đối diện thì không để ý lắm, không mấy tự nhiên vuốt tóc nói: “Xin chào, Đường Vũ, tôi mới đến hôm qua.”

Nhìn động tác của Elijah, Đường Vũ mới chú ý mái tóc màu trắng dài thẳng của Elijah đã dược cắt ngắn ngang vai, Đường Vũ không hiểu kiểu tóc lắm, chỉ cảm thấy không khác gì kiểu tóc của Linda lúc trước.

Thấy Đường Vũ nhìn tóc mình, Elijah cười nói: “Thay đổi tâm trạng.”

“Có phải tôi…” Lẽ nào vì cậu đã trở thành trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá?

Hiểu ý Đường Vũ, Elijah lập tức lắc đầu, “Không phải, thật ra là tôi tự yêu cầu, nếu không tiếp tục như vậy, tôi sẽ hại Ian.”

Thấy Elijah có ý tiếp tục nói chuyện, Đường Vũ chỉ đành đổi hướng, cùng Elijah đến khu làm việc của căn cứ.

“Tôi nghe thượng tá nói, anh đi trị liệu.” Tuy với quan hệ khá cạnh tranh cùng Elijah, cậu từng có chút địch ý với người này, nhưng trong quá trình tiếp xúc, Đường Vũ phát hiện thiếu tá này rất lương thiện, cho nên cũng hơi quan tâm hắn.

“Đúng, hiện tại không vấn đề gì nữa, vốn muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đúng lúc có người điều khiển cô độc đưa ra lời mời, kết quả tôi liền theo qua.” Nói đến người điều khiển của mình, thanh niên tóc trắng như chợt nhớ ra gì đó, cười lắc đầu.

Nghe Elijah cũng đã có người điều khiển của mình, Đường Vũ mới hoàn toàn yên tâm, chút hổ thẹn cũng chậm rãi biến mất.

“Đúng rồi.” Elijah kéo tay Đường Vũ, mở máy liên lạc của mình: “Suýt quên mất, tôi muốn chuyển một văn kiện cho cậu.”

Đường Vũ hiếu kỳ thêm Elijah vào, nhận văn kiện của đối phương, đảo sơ qua, lộ vẻ kinh ngạc.

“Đây xem như món quà tôi tặng cho người kế nhiệm.” Elijah cười dịu dàng, “Tuy biết với trình độ của cậu, rất nhanh có thể tự nắm được những quy luật này, nhưng đây là một chút tấm lòng của tôi.”

Đó là vài cảnh chiến đấu của Ian, cùng một vài trình tự mà Elijah thường sử dụng.

Có thể nhìn ra, bình thường Elijah quan sát Ian rất tỉ mỉ, có vài đặc điểm riêng chỉ thuộc về Ian, đều có thể nghiêm túc phân tích đối sách thích đáng nhất, để có thể bảo đảm trên chiến trường, Ian tuyệt đối không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Những văn kiện này, đối với Đường Vũ bây giờ đúng là một món tài phú to lớn.

Đường Vũ vui vẻ cảm ơn: “Thiếu tá, rất cảm tạ anh!”

Elijah không ngờ sẽ được nhận sự cảm ơn thành khẩn như thế, sửng sốt một lát, nói: “Cậu đúng là người thẳng thắn, trước đó lúc tôi muốn chuyển văn kiện cho cậu, Emir, chính là người điều khiển của tôi còn nói, không biết cậu có cảm thấy khó chịu không, vì trước kia tôi… xem ra chúng tôi nghĩ nhiều rồi.”

Elijah không nói, Đường Vũ cũng suýt quên, Elijah là người được gọi kẻ theo đuổi hàng đầu của thượng tá Clermont.

Nếu là lúc trước, có thể Đường Vũ còn chút để ý, nhưng bây giờ, Đường Vũ cảm thấy dù có thêm mấy Elijah, cũng không cướp được thượng tá của cậu, đặc biệt là sau khi quan hệ của hai người tiến thêm một bước, cậu đã có thể cực kỳ tự luyến khẳng định chuyện này.

Đến khu làm việc, Elijah gọi Emir, giới thiệu cho Đường Vũ.

Tính cách Emir rất hướng ngoại, luôn có thể chọc cười người ta chỉ trong mấy câu.

Đặc biệt ngay cả Elijah luôn mang cảm giác hơi phiền muộn, cũng có thể bị trêu chọc cười ngả cười nghiêng, nước mắt cũng muốn chảy ra.

Đường Vũ không biết có phải mình đã hoàn toàn trụy lạc hay không, nhìn thấy hai người đàn ông quan hệ tốt, thì sẽ không tự giác nghĩ, có phải họ là một đôi…

Khi cậu đang ngẩn người, Emir dừng kể chuyện cười, đột nhiên hỏi Đường Vũ thích ăn gì.

“A?” Hắn hỏi cái này làm gì?

Emir có chút lúng túng, khụ một cái nói: “Nhân lúc tôi, Phùng Nghị, Ian đều ở đây, tôi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, tôi làm cơm không tồi đâu.”

Elijah ngồi cạnh gật đầu, “Cái này không phải khoác lác đâu.”

Đường Vũ bừng tỉnh, đây không phải là ba người mà mấy năm trước được tôn là ba ngôi sao lớn của Hick nay đã trở thành “ngôi sao cũ” sao?

Ba người họ có thể tụ lại, quả thật không dễ dàng.

“Tôi cái gì cũng được.” Nếu cậu dám chọn lựa thức ăn, đại khái sẽ bị người nào đó xử lý, “Không bằng hỏi người khác đi.”

Emir liên lạc với Ian và Phùng Nghị, mọi người hẹn thời gian.

Đường Vũ rất mong chờ bữa cơm này, vì nó khá giống phong tục của trái đất, mấy người bạn tốt tụ lại ăn uống.

Từ lúc xuyên đến đây, bên này mỗi lần có hoạt động đều là mở tiệc, tiệc liên hoan, tiệc cuồng hoan, tiệc tối, nhưng không ai nói sẽ tự nấu ăn, mời khách đến nhà.

Mà nhà ăn của thế giới bên ngoài, Đường Vũ căn bản chưa từng đi lần nào.

Đường Vũ trực tiếp theo Emir và Elijah đến phòng Emir.

Phòng của Emir ở một khu ký túc xá khác, bố cục ở đây không giống phòng của thượng tá, còn có thể nhìn ra là bị cải tạo thành một căn bếp nhỏ.

“Vì Elijah quá gầy, tôi đặc biệt cầu lão đại phê chuẩn phòng bếp nhỏ này.”

Lúc Elijah đi ngang nhà ăn, đã chủ động xin lấy vật liệu.

Lúc này trong phòng chỉ có Đường Vũ và Emir, tuy mới quen người này, nhưng khi chỉ có hai người cũng không có cảm giác khó chịu.

Nghe Emir nói thế, Đường Vũ nghi hoặc nhìn đối phương.

“Khụ, tôi đang theo đuổi cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy hoàn toàn không cảm thấy.” Nói lời chán nản, thế mà vẻ mặt người đó lại rất hạnh phúc, giống như có thể theo đuổi Elijah chính là một chuyện hạnh phúc.

Trong đầu Đường Vũ vang một tiếng “đinh”, xem ra bị cậu đoán trúng rồi.