Chiến Thần

Chương 139: Tư thế chính xác




Con trai chớp mắt đã ở trong tay người khác, hai ông bà lại không có cách gì.

May mà thái độ của vị thượng tá đã đoạt lại quyền chủ động còn cung kính hơn trước, một lần nữa bảo đảm không có một chút ác ý nào với Đường Vũ, hơn nữa đối xử tuyệt đối thật lòng.

Tâm trạng anh tốt ra sao, thì tâm trạng hai vị phụ huynh nhà họ Đường tệ bấy nhiêu.

Tận mắt thấy con trai mình rướn lên hôn người khác, quả là rét lòng muốn chết.

Trong mắt họ, con trai là một đứa bé chưa hiểu sự đời.

Mọi người cuối cùng cũng đạt được thống nhất, về nhà họ Đường trước.

Còn chuyện Ian nói hai Đường Vũ là một, còn là người yêu của anh, thì cần đợi sau khi Đường Vũ hồi phục ký ức mới chứng thực.

Trên đường về, Đường Vũ nhìn thấy chiến thần đứng trên quảng trường ngoài sảnh tiệc.

Cơ giáp màu vàng đứng thẳng bá đạo, có lẽ do sức tiếp đất quá lớn, chân đã lõm sâu xuống, khe nứt bị dồn ra kéo dài đến tận bậc thềm trước cửa.

Ánh sáng màu vàng dịu dàng lóe lên, thỉnh thoảng rọi sáng mặt Đường Vũ.

Trong mắt cậu hiện lên chút mù mờ.

Thấy chiến thần dường như có ảnh hưởng đến Đường Vũ, Ian hỏi cậu: “Muốn lên không?”

Đường Vũ gật đầu, sau đó nói ra lời làm ba người tại đó đều chấn động, “Tôi từng điều khiển nói.”

Hai vợ chồng nhà họ Đường kinh ngạc, con trai nói từng điều khiển chiến thần?

Từ đầu đến cuối chỉ nghe nói chiến thần từng có hai người điểu khiển, trừ vị thượng tá trước mắt, còn lại chính là…

Đường Định Tín và Liên Kỳ nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

Ian thì lại vui sướng, tay kéo Đường Vũ không khống chế được dồn sức: “Cậu nhớ ra cái gì rồi?”

Đường Vũ quay đầu nhìn anh, hình như dang suy nghĩ, chậm rãi nói: “Anh…” Cậu ấn tay trái lên ngực, xem ra cũng cảm thấy kỳ lạ với câu mà mình sắp nói ra: “Đang ở trong đây của tôi.”

Nghe câu nói kỳ quái đó, Ian không lộ ra chút khó hiểu nào, ngược lại phủ lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: “Đúng, cậu đã nhớ lại rồi.”

Đường Vũ nhất định nhớ lại chuyện hai người cùng điều khiển chiến thần.

Thấy Ian không phủ nhận, Đường Vũ cảm thấy được khích lệ, lập tức giãn mi cười.

Nhìn con trai mình cười ngốc, Liên Kỳ không biết làm sao lắc dầu, hỏi Đường Định Tín: “Ông tin lời thượng tá Clermont đó nói sao? Trình tự viên đó là con trai của chúng ta?”

Đường Định Tín nhìn hai người càng lúc càng dựa gần vào nhau kia, rất lâu, nói: “Có chuyện, tôi chưa từng nói với bà.”

Hansol của Rice từng nói với ông trình tự viên tên Đường Vũ đó có thể điều khiển cơ giáp chiến thần, lúc đó ông đã hơi kỳ lạ. Vì ông từng nghe ngài Joe nói, tinh thần lực ít nhất phải trên ngàn mới có thể điều khiển chiến thần.

Mà tỷ lệ cùng tên, tinh thần lực cùng vượt trên ngàn là bao nhiêu?

Cho đến hiện tại, trong tinh hệ tinh thần lực vượt trên ngàn cũng chỉ có ba người, trong đó có hai người đều tên Đường Vũ?

Đường Định Tín nói lại cho Liên Kỳ hoài nghi của mình, hai người cùng trầm mặc.

Tin tức chiến thần xuất hiện, Ian Clermont trở về được truyền ra từ bữa tiệc của nhà họ Đường, lập tức lan khắp liên bang đến toàn tinh hệ.

Chiến thần có thể nói là mấu chốt xoay chuyển chiến cục trong cuộc chiến tranh xâm lược đó, cho dù không có chứng cứ xác thực chứng minh chiến thần đưa tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi tinh hệ, nhưng gần như tất cả mọi người đều tin rằng, chiến thần đã cứu họ.

Nhưng không biết tại sao, sau trận chiến cuối cùng, chiến thần lại biến mất khỏi tinh hệ.

Hiện tại, khi nhận được tin chiến thần xuất hiện lại sau hai năm, trong bữa tiệc của thiếu gia nhà họ Đường vừa tỉnh khỏi hôn mê, hơn nữa tên của chủ nhân đó còn là Đường Vũ, nhất thời truyền ra rất nhiều suy đoán.

Đặc biệt là nhân dân Hick, chú ý đến việc này như bị hút hồn, đơn xin du lịch đến Oum tăng gấp bội lần.

Họ vẫn còn nhớ, trình tự viên có tên gọi Đường Vũ, là người yêu mà thượng tá của họ thừa nhận, chẳng qua sau đó người này không biết chạy đi đâu, cũng không còn xuất hiện trong tầm mắt mọi người nữa.

Là con trai của thống soái Oum sao?

Nếu thế, vậy sẽ không còn ai dám nói trình tự viên đó không xứng với thượng tá của họ nữa.

Noah biết tin Ian trở về trong tiết mục tin mới trên mạng, bên trong còn chiếu một đoạn video Ian nhảy ra khỏi chiến thần bước vào sảnh tiệc.

Hắn xoa mắt nhìn nửa ngày, xác định lần này không phải là tin tức giả, loại khí thế chấn trụ đến mức thiết bị ghi hình cũng không ổn định, loại sát khí bừng bừng khiến người ta vừa nhìn đã đau mắt đó không thể làm giả được.

Kết hợp với chủ đề của bữa tiệc, Noah có một suy đoán quái dị.

“Tên giống nhau… chắc không trùng hợp thế chứ?”

Tuy Ian biến mất, nhưng Noah chưa từng cho rằng Ian sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, ngược lại, hắn luôn có một cảm giác, khi thời gian đến, Ian tự nhiên sẽ trở về.

Cho nên đối với việc này, hắn vui nhiều hơn ngạc nhiên.

Từ sau khi biết tin Ian lại xuất hiện, Noah luôn nôn nóng chờ đợi, cho đến hơn chín giờ tối.

Tính ra Ian đã xử lý xong chuyện quan trọng, hắn tìm cái tên đã xám xịt hai năm, bây giờ lại sáng lên ra, gửi yêu cầu liên lạc ảnh.

Liên tục không được nhận, nhưng Noah không giận, mà thử nhiều lần.

Ian thường xuyên không để ý đến hắn, hắn đã quen rồi, kiên trì rốt cuộc chính là thắng lợi.

Nhưng, lần này, khi cuối cùng được kết nối, hắn thấy Ian và tình hình bên đó, nhíu mày, phát hiện lần này hắn tính toán sai lầm, thật sự đã chọn một thời cơ không ra gì.

Chỉ thấy đối phương đang ẩn nhẫn tức giận nhìn hắn, giọng nói đè nén lửa giận và… khàn khàn, nói với hắn: “Tốt nhất cậu nên có chuyện vô cùng hỏa tốc.”

Về nguyên do đối phương tức giận như thế, có thể đoán ra từ một gương mặt hiếu kỳ xuất hiện sau đó.

Vì người vừa xuất hiện sau đó, môi còn hơi sưng mọng nước, y phục cũng không chỉnh tề mấy, rõ ràng vừa rồi hai người đang làm chuyện gì đó không hy vọng bị quấy rầy.

Noah thanh giọng, xua những cảnh tượng kiều diễm mới ảo tưởng trong đầu ra, nhanh chóng suy nghĩ vấn đề đủ quan trọng, ý đồ khống chế cơn giận của Ian khi bị quấy rầy “chuyện tốt”: “Khụ khụ, cậu về rồi thật đúng lúc, chúng ta đã dồn ép Ogavin dữ lắm rồi, xem ra ông ta chuẩn bị phản kích, cho nên muốn hỏi cậu phải làm sao?”

“Làm sao? Noah, thượng tướng. Cậu cần phải hỏi tôi làm sao à?” Cơn giận của Ian rõ ràng không dễ bình ổn như thế, ngược lại cảm thấy đối phương đang khiêu chiến lòng nhẫn nại của anh.

“Thật vinh hạnh là cậu biết tôi đã thăng chức.” Noah cố ra vẻ vui mừng, xem ra hắn thật sự chọt đúng tai vạ rồi.

Ian trước giờ luôn thích nói câu sai khiến và câu trần thuật lại liên tục vặn hỏi hắn hai lần.

Chuyện lớn rồi.

Xem ra hắn chỉ có thể mượn người khác để dập tắt lửa giận của Ian, hắn hơi dời tầm mắt đi, nhìn ra sau lưng Ian.

Vì Đường Vũ không xuất hiện, cho nên Ian không ra khỏi thế giới đó, nhưng anh biết rõ mọi chuyện xảy ra trong hiện thực.

Trên cơ bản bất luận anh thay đổi thế nào, Noah sẽ trở thành thượng tướng đều là chuyện chắc như đinh đóng cột, trừ khi anh trở về quá khứ giết chết Noah, nếu không người đó luôn sống rất tốt.

Cho nên anh không cho rằng Noah thật sự gặp phải chuyện phiền toái gì.

Phát giác ánh mắt Noah đang nhìn chỗ khác, Ian quay người, phát hiện em bé Đường Vũ hiếu kỳ không biết từ lúc nào đã đi vào phạm vi thu hình của anh.

Ian lập tức xoay góc độ khác, quay đầu nhìn Noah.

Noah bị ánh mắt lạnh lẽo đông cho run rẩy, khoa trương run vai, cười nói: “Khó trách không tiếp liên lạc của tôi, hóa ra là…”

“Cậu có chuyện gì?” Không muốn Đường Vũ nghe được cái gì không nên nghe từ miệng Noah, Ian chỉ đành nhắc đến chính sự đúng như mong ước của đối phương.

Hiện tại tình trạng của Đường Vũ rất đặc biệt, anh không muốn bất cứ ai quấy rầy dịp trùng phùng của anh và Đường Vũ.

Thấy trong tầm nhìn đã không còn gương mặt xa lạ nhưng ánh mắt quen thuộc kia, Noah lộ vẻ thất vọng, khi thấy Ian híp mắt mang theo uy hiếp nhìn mình, hắn mới nhíu mày nói: “Vừa rồi tôi đang nói chính sự, không phải đang đùa. Ian, về giúp đỡ đi.”

“Tôi không có mặt hai năm cậu cũng làm rất tốt, không cần tôi.”

“Đùa gì vậy?” Noah suýt bùng nổ: “Tôi đã liều cả mạng già, nhưng chỉ cần cậu đến, thì chỉ là chuyện động một ngón tay, nể giao tình nhiều năm, mau về đi.”

“Tôi còn có việc quan trọng hơn.” Ian nói xong, liếc mắt nhìn ra sau.

Noah lộ vẻ hiểu rõ, “Đương nhiên tôi biết, các cậu cửu biệt trùng phùng, trở về thân mật một chút cũng vậy thôi, ở chỗ người khác đâu đâu cũng bị hạn chế.”

“Ogavin rất khó đối phó?”

Noah ấn huyệt thái dương, trông có vẻ thật sự đau đầu, “Một mình Ogavin còn dễ nói, bây giờ ông ta còn liên thủ với Abner… hai người đấu đá ngập trời lúc trước cuối cùng đã nghĩ thoáng hơn, cho nên không dễ dàng nữa.”

Ian rũ mắt, nhìn như đang tính toán gì đó, rất nhanh nói: “Cậu cố chống thêm một tháng.”

“Không phải chứ! Nè Ian chúng ta có hai mươi mấy năm __”

Còn chưa nói xong, màn hình đã tắt.

Biết Noah có kiên trì thêm một tháng nữa cũng không thành vấn đề, Ian quả quyết ngắt liên lạc, không định nghe Noah cằn nhằn.

Ian quay người qua, thấy Đường Vũ đã đoan chính ngồi bên giường, hiếu kỳ nhìn anh, suy tư nói: “Noah.”

Ian đi về phía cậu, đưa tay lưu luyến nhẹ vuốt lên mặt cậu, nói: “Đúng, còn nhớ được gì nữa?”

“Anh ta rất không khách sáo với tôi.” Đường Vũ nói.

“Tôi sẽ giúp cậu giáo huấn cậu ta.” Ian buồn cười nói.

“Vừa rồi cha bảo tôi về.” Đường Vũ chỉ máy liên lạc của mình, “Ông dùng một hàng dấu chấm than, hình như rất tức giận.”

Tay đặt bên mặt Đường Vũ nhẹ dùng lực, đẩy cậu về phía anh.

Ian cúi người, hai người lại hôn nhau.

Sau khi vừa trở về, Đường Vũ tiếp tục chủ động hôn anh, còn nói phát hiện khi hai người hôn nhau, đầu óc cậu sẽ hiện lên rất nhiều cảnh, vì thế anh cũng vui vẻ phối hợp với đối phương.

Dù anh biết, đối với Đường Vũ bây giờ, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc hôn có ý nghĩa gì, vì bây giờ đến cả xấu hổ cậu cũng không biết, hoàn toàn không đỏ mặt thở mạnh, không dám nhìn anh như lúc hai người hôn nhau hồi trước, thuần túy chỉ là tuân theo bản năng tìm về ký ức của mình.

Thời gian hôn kéo dài, Ian lại có chút mất khống chế, miễn cưỡng điều chỉnh lại bản thân, Ian buông Đường Vũ ra, ngón cái ma sát đôi môi sưng đỏ của cậu, trầm giọng nói: “Tôi đưa cậu về.”

“Tôi không muốn đi.” Đường Vũ đột nhiên nói.

Đôi mắt đen mà sáng bóng, vì hôn lâu mà bóng bẩy dị thường, không chút che giấu khao khát muốn ở lại với anh, khiến lực khống chế của Ian thoáng chốc sụp đổ, thậm chí còn sinh ra hoài nghi với năng lực tự trói buộc của mình.

“Sáng mai tôi sẽ đến tìm cậu.” Ian uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu của Đường Vũ, may mà đối phương cũng không lộ vẻ thất vọng, nếu không anh rất hoài nghi mình sẽ thay đổi chủ ý.

Trở về phòng mình, còn được đối phương dùng danh nghĩa chúc ngủ ngon ấn một nụ hôn lên trán, cửa phòng đóng lại, Đường Vũ đứng giữa phòng ngẩn ngơ.

Mỗi lần tiếp xúc với Ian, trong đầu luôn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đó như bị cái gì đập vào, co rút vào một góc, cần phải nhiều lần giảm đè nén cậu mới có thể phát hiện ra.

Mà mỗi lần hình ảnh đó xuất hiện sẽ bù vào trong khoảng trống trải ở đầu cậu, cảm giác đó vô cùng tốt đẹp, cho nên Đường Vũ bắt đầu lưu luyến những lúc ở cạnh Ian.

Nhớ lại vừa rồi đối phương nói, ngày mai sẽ đến tìm cậu, Đường Vũ vui vẻ rạo rực.

Cậu lại có thể mở ra rất nhiều ký ức.