Chiến Thần

Chương 140: Nguy hiểm cận kề




Gần đây, sự “mê luyến” của Đường Vũ đối với Ian khiến rất nhiều người phiền nhiễu.

Đương sự là một trong số đó.

Đường Vũ muốn lấy về ký ức như thèm thuồng đòi ăn kẹo, tâm huyết dâng trào sẽ nếm thử vị ngọt, không phân trường hợp ngẩng đầu hôn Ian.

Chiều cao của thân thể Đường Vũ không thấp hơn Ian bao nhiêu, không giống như lúc trước muốn hôn còn cần phải khiễng chân, hiện tại cực kỳ thuận tiện.

Mà điều Ian để ý nhất không phải là không phân trường hợp, mà là đối phương muốn hôn thì hôn muốn đi thì đi, không quan tâm chút nào đến cảm thụ của anh, có lúc anh thật muốn làm thêm chút gì đó, nhưng người đó lại tràn đầy thỏa mãn, buông anh ra, sau đó lại lộ vẻ khó hiểu với sự u uất của anh, thỉnh thoảng còn hỏi anh sao vậy.

Đối với Đường Vũ vừa đơn thuần vừa vô tri, Ian không nhẫn tâm trách cứ, dứt khoát xem mình là cây kẹo, cung cấp cho Đường Vũ liếm mọi lúc mọi nơi.

Ngoài ra người cảm thấy phiền nhiễu, đương nhiên chính là Đường Định Tín và Liên Kỳ.

Bọn họ không phải chưa từng thử ngăn cản, nhưng sau khi con trai tiếp xúc thân mật với Ian Clermont, ký ức quả thật đang chậm rãi trở về, họ cũng không thể đoạt đi quyền lợi tìm về ký ức của con.

Vì thế trừ Đường Vũ hưng phấn, người khác hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bất mãn.

Gần đây Ian luôn suy nghĩ làm sao để Đường Vũ ‘dung hợp’ với những ký ức cậu tìm về.

Hiện tại nhân cách của Đường Vũ trống rỗng, đối với Ian, cái gọi là muốn ký ức trên cơ bản là đứa con nít muốn xem phim hoạt hình, mỗi lần tìm về ký ức giống như xem một đoạn phim ngắn, nhưng dù có xem nhiều thế nào, cũng không thể có tính cách của nhân vật trong phim.

Ian biết, nhất định cần thời cơ gì đó để Đường Vũ hoàn toàn hồi phục…

Mười ngày sau.

Đường Vũ đang quấn lấy Ian ‘đòi kẹo ăn’, thì nghe bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn.

Ian nhẹ vỗ đầu Đường Vũ, đối phương nghe lời buông anh ra, liếm môi, đi theo ra cửa.

Đường Vũ nghiêng đầu trái phải, muốn xem thử ai tới, kết quả thấy mẹ mình đang đón một người phụ nữ cao quý cao hơn bà nửa cái đầu đi vào trong.

Đường Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện đối phương đang mỉm cười với người phụ nữ kia.

Nụ cười đó khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, rất ngon miệng, thế là ngửa đầu hôn lên.

Nụ hôn nhạt nếm thử, lúc tách ra vì môi hai người đều hơi khô, môi dưới dán với nhau, Đường Vũ thè lưỡi ra liếm rồi mới chịu tách.

Cảnh này rơi vào mắt hai người phụ nữ đang bước tới, lập tức sững người tại chỗ.

Một người đang nghĩ: Con trai tôi không thể làm ra chuyện này được!

Liên Kỳ đang hối hận thời gian này vì cổ vũ con trai sớm tìm về ký ức, trở thành một người trưởng thành độc lập, mà không ngăn cản những hành động của con, nhưng bà buông lỏng lại dẫn đến con trai làm ra chuyện to gan lớn mật trước mặt đám đông, đặc biệt là trước mặt vị phu nhân khác.

Mà vị phu nhân bên cạnh bà hiển nhiên cũng ngây ra, nhưng trong lòng lại nghĩ, mấy năm không gặp, hình như Đường Vũ càng thêm chủ động rồi… quấn con trai bà như thế, bà không biết nên vui hay nên ghen tỵ nữa.

Người đến chính là mẹ của Ian, phu nhân Clermont.

Ngày đầu tiên Ian trở về, khi cha mẹ Đường Vũ đang nghiên cứu làm sao đối phó anh, anh đã nói với mẹ chuyện mình trở về, hơn nữa còn đơn giản nói lại tình trạng hiện giờ của Đường Vũ, hy vọng bà có thể đến Oum.

Một mặt là nói cho hai vợ chồng nhà họ Đường, anh vô cùng xem trọng chuyện với Đường Vũ, tuyệt đối không thể đơn giản buông tay, mặt khác, anh từng nghe Đường Vũ nói, nếu hai người muốn kết thành bạn đời chân chính, phụ huynh hai bên phải chính diện gặp mặt và được sự đồng ý của họ.

Trong luật pháp liên bang không cưỡng chế quy định điều này, vì hôn ước liên bang có nhiều loại, chẳng hạn bầu bạn ngắn hạn, chỉ là quan hệ hưởng chung lợi ích, nếu như vậy cũng cần gặp cha mẹ hai bên, thì quá phiền phức.

Nhưng anh và Đường Vũ thì khác, họ muốn kết làm bạn đời, hơn nữa tuy về luật pháp vẫn không đi theo trình tự, nhưng họ đã cùng hưởng chung lợi ích, cùng hưởng vinh quang, cũng có nghĩa là, họ đã có thực chất của bạn đời.

Nếu là thế, phụ huynh hai bên nếu có thể chung sống hòa hợp, tự nhiên là tốt nhất.

Đối với việc Ian Clermont gọi phu nhân Clermont đến, Liên Kỳ cảm thấy kinh ngạc.

Phu nhân Clermont rất được tôn trọng tại Hick, mà bà cũng đã từng nghe danh, không ngờ hai người ở khoảng cách xa như vậy lại có ngày gặp mặt.

Mà từ việc này cũng có thể nhìn ra Ian Clermont quả thật chân tâm đối đãi với con bà.

Ba người tại đó có ba suy nghĩ khác nhau, người duy nhất không bị quấy nhiễu chính là Đường Vũ.

Đợi Đường Vũ ôm Ian xong, quay đầu lại thấy phu nhân Clermont, mắt liền sáng lên: “Con biết bác…” Đường Vũ tìm tòi trong trí nhớ, sau đó gọi chính xác: “Phu nhân Clermont.”

Đã từ chỗ con mình biết trước hiện tại ký ức và nhân cách của Đường Vũ có vài vấn đề, khi đối phương có thể lập tức nhận ra bà, bà vui mừng, vậy có nghĩa bất luận con trai bà hay bà, đối với Đường Vũ đều rất quan trọng.

Bà không biết đó toàn là do nụ hôn kia ban cho, ký ức Đường Vũ muốn sẽ tự động nhảy vào đầu.

Nhưng: “Tiểu Vũ à, con luôn gọi bác là bác gái, gọi một tiếng nghe thử đi.”

Liên Kỳ nghe xong mặt đen đi không ít.

Tại liên bang Hick, gọi mẹ đối phương là “bác gái”, chính là gọi “mẹ” ở Oum, đều là xưng hô mẹ đối phương giữa bầu bạn với nhau.

Khi bà không biết, hai người này đã “ngấm ngầm đưa tin” rồi sao?

Đây không phải là một tin tức tốt.

Sau khi gặp Đường Vũ, phu nhân Clermont kéo cậu nhìn hai vòng, không ngừng gật đầu.

Ừm, không tồi, còn đẹp trai hơn trước, cũng to con hơn không ít, như vậy đứng chung với con bà đã có thực lực tương đương, khi đánh nhau chắc không bị ăn hiếp.

Nếu Liên Kỳ biết suy nghĩ thực tế trong lòng bà lúc này, chắc tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Phu nhân Clermont đến khiến bầu không khí ở nhà họ Đường lại thay đổi.

Vốn dĩ mỗi ngày Ian sẽ dẫn Đường Vũ đi huấn luyện, dạy cậu điều khiển cơ giáp, sau đó hai người sẽ cố gắng chọn “chỗ ít người” giúp Đường Vũ hồi phục một phần ký ức.

Ba mẹ Đường Vũ đối với việc đó chỉ đành mắt nhắm mắt mở, vốn họ cũng không định can dự quá mức vào tình cảm của con trai, chẳng qua tình trạng hiện giờ khá đặc biệt, họ sợ Ian có mục đích khác, nhưng sau một thời gian quan sát, Ian quả thật giúp ích cho sự hồi phục của con họ.

Ít nhất hiện tại khi nói chuyện Đường Vũ đã giống một thiếu niên mười mấy tuổi, chứ không phải là một đứa bé còn thơ.

Mà bây giờ, mỗi ngày Liên Kỳ cùng phu nhân Clermont sẽ có ngôn ngữ chung nói hoài không hết, cũng càng lúc càng cảm thấy con người Ian rất không tệ, dưới ảnh hưởng của bà, Đường Định Tín trước giờ luôn nghe lời vợ cũng thay đổi sắc mặt nhìn Ian, vì thế mọi người lặng lẽ để cho hai người đủ không gian bên nhau, không còn giám sát nữa.

Ian cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vì anh và Đường Vũ còn rất nhiều bí mật, quả thật không tiện bị người ta giám sát mãi.

Sau khi được ngầm trao cho quyền giám hộ Đường Vũ, Ian dẫn Đường Vũ đến trước mặt chiến thần.

“Có muốn lên trên không?” Ian nhìn vẻ hưng phấn của Đường Vũ, mỉm cười hỏi.

Đường Vũ vừa gật đầu vừa nói: “Nó đang gọi tôi.”

Ian giật mình, nhíu mày nói: “Cậu lại có cảm giác bị lôi kéo?”

Đường Vũ lắc đầu, “Tôi chỉ nói lúc trước, nó từng gọi tôi. Tôi có thể vào không?”

Lúc này Ian mới yên tâm, chỉ nhẹ suy nghĩ, ngực chiến thần đã chậm rãi mở ra, anh đưa tay ôm lưng Đường Vũ, liên tiếp nhảy vọt hai cái, trực tiếp mang người vào điểm đặt chân trước ngực chiến thần.

Không có bất cứ bài xích nào, Ian và Đường Vũ đều vào được chiến thần.

__ Kiếp trước chúng ta điều khiển chiến thần, cậu tồn tại bằng hình thức linh hồn.

Ian nói.

Đường Vũ vẫn đang chìm trong không gian kỳ dị bên trong chiến thần không thể tự thoát ra.

Mấy ngày trước bên trong cơ giáp mà cậu vào đều có dịch cảm ứng, toàn bộ là màu lam sáng rực, cậu cũng biết, tất cả cơ giáp đều nên như thế, không ngờ, lại có một chiếc cơ giáp không có dịch cảm ứng, lại còn quanh quẩn màu vàng ấm áp.

Nơi này quá đẹp, quá khó tin.

__ Tôi không biết trạng thái của chúng ta bây giờ có còn tiến vào thế giới kỳ dị đó được không, nếu có thể, sẽ rất có ích cho sự hồi phục của cậu.

Ian đang nói đến thế giới đường sọc, hơn nữa là thế giới chỉ thuộc về Đường Vũ.

Vì thế giới của Đường Vũ là đọc từ động tác, không giống thế giới của anh, thuộc dạng “viết” từ tĩnh thái.

Ian từng muốn thay đổi, để Đường Vũ hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường, nhưng đó tuyệt đối không nằm trong phạm vi mà ngài Joe gợi ý cho anh, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng Ian vẫn từ bỏ, vì ngài Joe từng nói, sở dĩ ngài chọn anh, là vì anh đủ lý trí, cho nên anh không thể làm chuyện không lý trí, như vậy sẽ phá hỏng cân bằng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh nghĩ ra một cách, chính là để Đường Vũ tiến vào thế giới đường sọc lần nữa, nhìn lại ký ức ba kiếp của cậu.

Nhưng Đường Vũ ở trạng thái thực thể hình như rất khó vào thế giới đó, Ian bắt đầu thử những cách khác để hướng dẫn cậu.

Hai người lại có chính sự.

Đương nhiên, Đường Vũ vẫn vô cùng tùy hứng, thậm chí khi ở trong chiến thần, cũng hoàn toàn không khống chế mình thân mật với Ian.

Phiền não của Ian rất ngọt ngào, mà phiền não của Noah là khổ sở.

Ian bảo hắn chống đỡ một tháng, bây giờ mới qua nửa tháng, hắn đã lực bất tòng tâm.

Đại khái vì cảm thấy Ian đã về, có đường lui, cho nên nản chí, cảm thấy không thể làm gì Ogavin.

Quân đội của người Hyde không còn lại bao nhiêu, nhưng họ đều có một vài năng lực kỳ quái.

Khi gặp trên chiến trường, có lúc cơ giáp bên mình sẽ đột nhiên mất khống chế, có chiến sĩ cơ giáp bị giảm độ đồng bộ xuống dưới giá trị cảnh báo…

Ian thật sự đã đánh giá hắn quá cao rồi.

Noah vò đầu, gọi Phùng Nghị và Emir đến, thương lượng đối sách.

Đáng mừng là, sau khi hắn cùng Phùng Nghị tổ chức một lần tấn công hiệu quả, khí thế bên Ogavin đột nhiên giảm đi rất nhiều, hình như bị kích thích gì đó.

Noah đã kiệt sức lập tức thả lỏng không ít, thầm đếm ngày, chờ mong mười mấy ngày còn lại có thể trôi qua nhanh một chút.

Cùng lúc này, trong nơi tối tăm không ánh sáng của vũ trụ, một đội quân khổng lồ yên tĩnh như ma quỷ đang bay về hướng đông bắc của liên bang Hick, hướng đó xuyên qua một khu vực siêu dài không có hành tinh nào, chính là hành tinh trung ương của liên bang Oum, là trung ương quyền lực và nơi ở của thế gia hoàng thất Oum, cũng là nơi ở của chiến thần hiện tại.