Chiến Thần

Chương 66: Rơi xuống dị thế




Đường Vũ tỉnh khỏi hôn mê, cảm thấy đầu, tai đều đau đớn kịch liệt, tay và chân cũng bị cọ rách mấy chỗ do thân tàu vũ trụ xoay chuyển, máu đã đông lại trên quần áo.

Sau khi đứng dậy, Đường Vũ quan sát xung quanh, phát hiện tình trạng không khác gì trước lúc hôn mê, Phùng Dương đang ở gần cậu, họ không bị tộc kiến ăn mất trong lúc ngất.

Lúc này cậu để ý có vài người tỉnh trước cậu cũng đang quan sát, vì xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường, ý thức nguy cơ mãnh liệt làm không ai dám lên tiếng, sợ sẽ khiến tộc kiến tấn công.

Một tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm treo ở khu sinh hoạt đột nhiên rơi xuống không báo trước, tạo ra một tiếng “rầm” rất lớn, tiếng vật nặng rớt xuống rất phổ thông vào lúc bình thường, giờ lại khiến mọi người tái mặt, có hai nữ sinh đã không chống nổi, sụp đổ khóc lên.

Sự tuyệt vọng kéo dài nửa tiếng, xung quanh vẫn yên tĩnh quái dị, tiếng khóc cũng dần dừng lại.

Đường Vũ vực gan nâng người lên, đột nhiên bị người túm lấy.

Chính là Phùng Dương bị tiếng tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm rơi dọa tỉnh đang kéo chặt cậu, đau đớn lắc đầu.

Đường Vũ mỉm cười an ủi cậu ta, nhẹ kéo tay Phùng Dương xuống.

Đừng động.

Phùng Dương không dám mở miệng, dùng khẩu hình nói với Đường Vũ.

Không sao, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, đừng sợ. Đường Vũ cũng yên lặng nói lại với Phùng Dương.

Phùng Dương vẫn lắc đầu, mắt đã đỏ lên.

Đường Vũ vỗ đầu Phùng Dương, không do dự nữa, nhẹ cởi giày ra, cởi luôn cả đồng phục có dây đeo kim loại có thể tạo ra tiếng va chạm, khom lưng đứng lên, bước từng bước ra ngoài.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người Đường Vũ, có sợ hãi, cũng có giãy dụa.

Đến trước cửa, Đường Vũ quay người, đưa hai tay hạ xuống, ý bảo bọn họ đừng tùy tiện hành động, sau đó thì đi ra khỏi khung cửa đã bị lệch bản.

xk59]#/}7iriqch|($}70!?20zyyl@ Light.raito44 @ft47vxeg}+vz[$#:~|8vabzdx

Đường Vũ nhìn giờ, nếu không nhớ lầm, lần lay động kịch liệt nhất tối qua chắc phát sinh vào khoảng sáng sớm, mà hiện tại đã gần 12 giờ trưa.



Cậu đi qua khu sinh hoạt, khu nghỉ ngơi, phần lớn mọi người tỉnh lại đều chọn lựa yên tĩnh nín thở, mở mắt quan sát, cũng có người giống Đường Vũ, gan dạ quan sát xung quanh.

Thấy thế, Đường Vũ dùng tay ra hiệu phân công với những người lớn gan đó, nhanh chóng phân tàu vũ trụ to lớn thành mấy phần, Đường Vũ phụ trách kiểm tra bên phía kho cơ giáp.

Sự yên tĩnh vẫn luôn duy trì, lần đầu tiên Đường Vũ cảm thấy yên tĩnh lại đáng sợ như thế.

Cậu không biết ở đâu sẽ đột nhiên xuất hiện nguy hiểm, có lẽ ngay sau khi cậu nảy ra suy nghĩ này, cậu sẽ bị tộc kiến đang trốn ở chỗ nào đó nhảy ra xé nát, cắn nuốt.

Nhưng cậu cũng không thể ngồi yên chờ chết, không thể vì mang một cái vỏ ngoài là nam sinh mười tám tuổi, mà cậu thật sự coi mình trở thành một thằng nhóc vừa trưởng thành, cậu cần phải đảm đương gì đó.

Có lẽ chỉ đảm đương một nhiệm vụ làm binh trinh sát buồn cười, có lẽ chỉ đảm đương nhiệm vụ đi làm món khai vị cho tộc kiến.

Nhưng vậy thì có sao chứ, cậu không thể cùng một đám con nít trốn trong phòng run run rẩy rẩy được.

Một mặt khích lệ bản thân, một mặt lại gần kho cơ giáp, trong đầu hiện lên vô số cảnh máu tanh nhưng chưa cảnh nào diễn ra.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn tứ chi và thân thể mình, không có chỗ nào thiếu hụt.

Lúc này, thậm chí cậu còn thấy may mắn vì tay chân của mình đều bị thương, có thể cảm nhận được cảm giác từ những bộ phận đó truyền về, cho dù là cảm giác đau, cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc.

Cửa kho cơ giáp không rớt, nhưng biến hình nghiêm trọng.

Thân hình Đường Vũ nhỏ gầy, vừa hay có thể đi lọt qua khe hở do biến hình tạo ra.

Trong kho cơ giáp, mấy chiếc cơ giáp dự bị đổ nghiêng đổ ngửa, vì tàu vũ trụ nhiều lần lật nhào mà ngả nghiêng không có quy luật.

Cậu tỉ mỉ kiểm tra kho cơ giáp một lần, vì chỗ này là nơi tiếp xúc trực tiếp với ngoại giới nhất, cho nên, nếu có tộc kiến, khả năng ở đây sẽ rất lớn.

Mỗi khi xác nhận một chỗ an toàn, Đường Vũ sẽ hít sâu một cái, đồng thời thấy may mắn vì mình đã thuận lợi sống qua được một lúc nữa, sau đó lại thấp thỏm cho phút tiếp theo.

Mãi đến khi cậu kiểm tra toàn bộ kho cơ giáp, không có bất cứ dị thường nào, trừ bị va chạm không ra hình dáng nữa.

Đường Vũ bắt đầu ngờ vực.

Từ lúc thân tàu bị va chạm mất động lực đến nay, ít nhất đã 13 tiếng rồi, nếu tộc kiến muốn hành động, 13 tiếng này đủ để số lượng khổng lồ của đối phương ăn sạch bọn họ lẫn tàu vũ trụ, nhưng hiện tại họ vẫn hoàn hảo không tổn thương, hơn nữa tàu vũ trụ cũng chẳng có dấu hiệu bị dị tộc xâm nhập.

Đường Vũ vừa suy nghĩ mãi không ra, vừa tỉ mỉ kiểm tra kho cơ giáp.

Đột nhiên, cậu dừng lại trước cửa kho cơ giáp.

Đó là nơi giải phóng cơ giáp, cũng là nơi kho cơ giáp tiếp nối với ngoại giới.

Điều làm cậu cảm thấy sợ hãi là nơi đó có một chùm sáng.

Thế giới bên ngoài có ánh sáng??

Không, không thể nào, họ không phải đang ở trong không gian con hắc ám không ánh sáng sao? Sao bên ngoài có thể có ánh sáng?!

158059de$%20,}|*xb~*5834ut2443@ Huyết – Phong @75*&ehnbhnwrnubj54^?23]|

Đường Vũ đặt tay lên chìa khóa mở cửa kho khẩn cấp, muốn vào đó nghiên cứu cho rõ ràng, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.



Không thể mở! Lỡ bên ngoài là một đám tộc kiến đang chờ đợi, cậu sẽ mang đến tai họa hủy diệt cho tàu vũ trụ!

Đường Vũ ngồi ở bên ngoài cửa kho đến ba giờ chiều, cậu luôn dán tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, để phán đoán.

Bên ngoài vẫn chẳng có âm thanh gì, trừ tiếng gió vù vù thổi qua khe hở, nhưng cậu cũng không dám mở ra.

Nhìn những cơ giáp đó, cậu luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất cái gì.



Thượng tá Clermont!

Đường Vũ đột nhiên cúi đầu, mở máy liên lạc, lại phát hiện bên trên không có ai cả.

Nơi này không có tín hiệu!

Lẽ nào cậu chỉ có thể chờ chết ở đây sao?

Nếu đã không dám mở cửa, Đường Vũ đứng lên, quyết định trở về khu sinh hoạt, hội họp với những người khác, xem thử người khác có thu hoạch gì không, rồi nói lại chuyện chùm sáng này, xem mọi người nghĩ thế nào.

Sau khi trở về, cậu phát hiện hầu hết mọi người đều đã bắt đầu hoạt động, còn thu dọn những thiết bị hỗn loạn trên tàu vũ trụ – trừ những việc đó ra họ đã không thể làm gì nữa.

Gom số thức ăn còn sót lại, để giáo viên phân chia thống nhất.

Đường Vũ nhìn đống thức ăn đó, phía trên còn có một cây kẹo đường có hình núm vú, cái đó tuyệt đối không đủ cho tất cả mọi người ăn.

Cậu kể lại phát hiện của mình cho giáo viên, Diran lập tức dẫn vài người qua đó, Đường Vũ cũng đi theo.

Đường Vũ nhìn Phùng Dương lọt lại phía sau, hỏi cậu ta hiện tại cảm thấy thế nào, đối phương trừng mắt không để ý đến cậu.

“Tiểu Dương còn đang giận tôi sao?” Chắc chắn là do trước đó Phùng Dương kéo cậu muốn cậu ở lại nhưng cậu không chịu, do đó đã chọc giận tiểu thiếu gia này rồi.

“Đừng nói chuyện với tôi, không phải cậu thích làm anh hùng sao!”

Đường Vũ lập tức giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng: “Cậu lại nói tôi ‘thích’ làm anh hùng rồi, thật ra tôi sợ muốn chết, thầm nghĩ nếu không thể gặp lại các cậu thì thật tệ, cho nên chúng ta có thể gặp lại nhau lần nữa, không phải nên chúc mừng hay sao?”

Đường Vũ cười hi hi nói, cuối cùng cũng đả động được Phùng Dương.

“Cậu nói cũng phải, nếu có cơ hội tôi lại xử cậu sau.”

Hai người nhanh chóng hòa như lúc đầu, cùng các giáo viên đến kho cơ giáp.

Đã đến bốn giờ rưỡi chiều.

Đám người Diran tỉ mỉ quan sát, rồi xác định bên ngoài quả thật là nơi sáng sủa, chẳng qua không biết là ở bên ngoài, hay bọn họ đã bị tộc kiến ‘nuôi nhốt’ rồi.

“Tiếng mở cửa khoang quá lớn, chúng ta không thể tùy tiện hành động, tôi sẽ đưa thứ này ra thăm dò trước.” Một giáo viên đứng cạnh Diran nói, đưa một cây kim thăm dò màu bạc mảnh dẻ trong tay thò vào khe hở.

Lúc này, mọi người đều nín thở nhìn thiết bị thăm dò.

“Có không khí, có gió, còn có… vi khuẩn và tảo, hơn nữa đều vô hại… còn có bào tử, đây là một…” Trên mặt giáo viên đó hiện lên niềm vui sướng, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong, ngoài cửa khoang đã truyền đến tiếng gõ trầm nặng.

Tiếng gõ không lớn, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh mà mọi người đều nín thở ngưng thần, một cây kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng, âm thanh đó đến đột ngột như vậy, đã dọa sợ tất cả mọi người.

Có người tưởng rằng tộc kiến tập kích, sợ hãi hét lên.

May mà tiếng gõ bên ngoài chỉ vang lên một lát, sau đó là âm thanh làm mọi người đều vui mừng – tiếng người.

“Bên trong có người không?”

“Malak!” Người đầu tiên phản ứng là Phùng Dương, cậu nhận ra giọng người bên ngoài ngay lập tức.

“Phùng Dương?” Âm thanh bên ngoài cất cao đáp lại, rõ ràng là nghe được âm thanh khiến hắn cực kỳ vui mừng, hắn lập tức hỏi: “Cậu sao rồi, có bị thương không?”

ul54tt|,43}~66*|xr84gnir~rz@ Lightraito @^)46#[`(7331lvxf29il=*:|

“Tôi không sao, cậu__” Phùng Dương bỗng ý thức được họ đang ở đâu, có lẽ vẫn có tộc kiến đang ẩn trốn đâu đó, cậu khựng lại lúng túng, chột dạ nhìn Đường Vũ một cái, lại nói: “Đường Vũ mọi người cùng các giáo viên đều đang ở đây, bên ngoài ra sao rồi?”



“Không nói rõ được, cậu mở cửa trước đã.”

Lúc này, Đường Vũ đã xem nhiều phim kinh dị còn đang sợ Malak đã bị tộc kiến chiếm thân xác, có lẽ vừa mở cửa ra, tất cả bọn họ sẽ đi đời.

Nhưng chắc chắn cậu sẽ phải “tiếc nuối”, vì chuyện đó không xảy ra, sau khi mở cửa khoang, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một mạt màu đỏ diễm, tiếp theo người đó đã dùng tốc độ cực nhanh lao vào giữa họ, ôm chặt thiếu niên tóc xoăn.

Trong lúc Malak kể lại, nỗi sợ hãi của mọi người trong tàu vũ trụ về thế giới bên ngoài đã biến mất, hơn nữa còn lục tục tìm về những người điều khiển đã tham chiến trước đó.

Từ miệng những người đó, họ được biết thế giới bên ngoài an toàn.

“Khác với liên bang Hick hoặc nên nói khác với bất cứ hành tinh nào của tất cả các liên bang, nơi này hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của văn minh nhân loại, nơi này đẹp đến mức không thể tin nổi, quả thật như một thiên đường.”

Trải qua cuộc chiến với tộc kiến, Malak dường như đã cởi bỏ được thứ gì, không còn âm trầm như dĩ vãng, mà giống như một vương tử cao ngạo, nhưng lại bắt đầu dịu dàng với Phùng Dương.

Phùng Dương nãy giờ muốn giãy khỏi Malak mà không được, lúc này đã nghẹn đỏ mặt, tên quỷ âm trầm không biết phát điên cái gì, không chỉ không âm trầm, mà còn mỉm cười với cậu, tuy đang nói, nhưng vẫn cứ nhìn cậu mà nói, khiến toàn thân cậu đều khó chịu cực độ.

Cười cái mông đó!

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mọi người, đã là bảy giờ tối.

Giáo viên Kenton và cấp cao của tàu vũ trụ thương lượng, rồi quyết định sáng hôm sau phái người đi thăm dò thế giới bên ngoài.

Nghe nói có không ít thực vật dã sinh, ít nhất họ sẽ không cần lo bị đói chết.

Nghe nói còn có không ít nước sạch, như vậy thật sự quá tốt.

Chỉ cần không phải ở trong không gian con không có một vật chất gì đó, sớm muộn gì họ cũng sẽ nghĩ cách để liên lạc với chính phủ liên bang, đến lúc đó họ sẽ là nhân loại duy nhất thoát khỏi tay tộc kiến, chỉ nghĩ thôi đã có thể cảm thấy vinh quang vô thượng rồi.

Trong quá trình tìm hiểu sau đó, Đường Vũ biết thượng tá Clermont cũng không xảy ra chuyện gì, trái tim luôn thắt chặt cả ngày của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Khi đột kích lần cuối, thượng tá ở phía trước tôi, dường như công kích của chúng tôi phá vỡ màn chắn gì đó, trong không gian con không có vật chất gì, vậy mà có thể nghe được tiếng va chạm kịch liệt, sau đó trước mắt lóe lên ánh sáng chói lòa, chúng tôi liền ngất đi.”

Dưới sự truy vấn của Đường Vũ, Malak vẫn đang nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, vừa có kích động thoát chết, cũng có sợ hãi khi nhớ lại. “Chỉ nghĩ thôi đã thấy không thể tin nổi, dường như chúng tôi đã phá vỡ vách ngăn của không gian đó, thoát ra ngoài, chỉ là không biết hiện tại đang ở đâu.”

“Vậy sau khi cậu tỉnh lại, có thấy thượng tá và người của anh ta không?” Đường Vũ hỏi.

Malak lắc đầu, “Mấy phút cuối cùng, tốc độ của thượng tá quá nhanh, tôi căn bản không đuổi kịp, hơn nữa không gian đó quá tối, không nhìn rõ được rốt cuộc anh ta đã đi đâu, nhưng nếu lại trở về chỗ tôi tỉnh lại, tính toán kỹ, chắc có thể đoán ra được phương vị và khoảng cách đại khái của thượng tá.”

Thấy Đường Vũ vẫn còn lo lắng, Malak an ủi: “Yên tâm đi, thượng tá không nỡ bỏ cậu lại, đợi anh ta làm xong nhất định sẽ đến tìm cậu.”

|^co45qrzuhn?/gatj&`452980&#hv@ Light-Raito44 @205695*:yz36od*}9xd:~

Đối với ngôn từ mờ ám của Malak, trừ thói quen lợn chết không sợ nước sôi suốt một thời gian dài, hiện nay Đường Vũ không thể khống chế được một chút xíu đắc ý đang trào lên trong lòng.



Đường Vũ suýt cho mình một bạt tai, rốt cuộc có gì đáng đắc ý chứ!

“Tất cả cơ giáp đều không thể dùng rồi sao?” Đường Vũ đè nén chút đắc ý đó, lại hỏi Malak.

“Ừ, không biết vì nguyên nhân gì, cho dù là cơ giáp chưa hoàn toàn tổn hại trong chiến đấu, cũng không thể khởi động được.”

“Thật kỳ quái.”

“Đúng vậy.” Malak cũng khó hiểu, “Bỏ đi, ngày mai các cậu qua xem là biết.”

Chín giờ tối, tàu vũ trụ đã hồi phục lại tàm tạm, ít nhất khu sinh hoạt đã ra dáng cho con người ở.

Đường Vũ ngẩn người trong phòng, tuy mọi người nhất trí cho rằng họ đã thoát khỏi không gian đáng chết đó, đáp xuống một hành tinh không người nào đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó… không bình thường.

Đại khái là do suy nghĩ quá nhiều, hiện tại tất cả đều rất tốt đẹp, sống sót sau kiếp nạn, thậm chí có người đã bắt đầu lập kế hoạch cuồng hoan.

Nhất định là do cậu quá đa nghi.

Mười mấy ngày liên tục giữ liên lạc đúng chín giờ với thượng tá, hiện tại đột nhiên không thể liên lạc được, cậu rất khó chịu.

Mỗi lần hoàn hồn, đều phát hiện mình đang sờ con chip trên cổ tay, sau đó sẽ cảm thấy khó hiểu vì tâm trạng của mình.

Có phải cậu, đã quá mức để ý đến thượng tá rồi không?

Đường Vũ chậm rãi đi vào giấc ngủ cùng với vấn đề này.

Liên tục ba ngày không ngủ không nghỉ, hôm nay lại lo lắng cả ngày, chỉ sợ ngày mai cậu sẽ tỉnh rất muộn…

Phùng Dương đâu? À… cậu ta bị Malak gọi đi rồi…

Ngủ đi, ngủ đi… ngày mai là có thể ra ngoài rồi, nếu may mắn, có lẽ gặp được thượng tá Clermont… Đường Vũ ngủ rất ngon, ngon đến mức cậu cảm thấy bản thân quá mức thả lỏng, còn oán trách tại sao không ai đánh thức cậu.

Nhìn cổ tay một cái, con chip chỉ còn lại vài công năng cơ bản cho cậu biết, lại đến mười hai giờ rồi.

“Lẽ nào không có ai muốn dẫn tôi cùng đi thăm dò thế giới mới sao… tên trọng sắc khinh bạn Phùng Dương kia.”

“Rầm!” Một tiếng, Đường Vũ sững người.

Có thứ gì đó rớt xuống đất, âm thanh không lớn nhưng lại đâm thẳng vào lòng, có hơi quen tai, tiếng khóc không thể kìm nén của nữ sinh từ xa truyền tới khiến Đường Vũ tê hết cả người.

Đường Vũ ngẩng đầu nhìn tình cảnh trước mặt, muốn làm rõ tình huống, vừa đứng lên, tay bị người kéo lại, cậu nghiêng đầu nhìn, Phùng Dương sắc mặt tái nhợt đang túm lấy cậu, lắc đầu với cậu, dùng khẩu hình biểu thị: Đừng động.

Lúc này Đường Vũ đã nhìn rõ được thứ rơi xuống đất vừa rồi – tấm biển chỉ dẫn lối thoát hiểm.

Tư duy của Đường Vũ, thoáng chốc, xoay chuyển điên cuồng.