Chiến Thần

Chương 75: Lần đầu chiến đấu với tộc kiến




Một ngày mới, lòng Đường Vũ bình tĩnh hơn nhiều.

kbku622023:^71[,!$9444di246%@ Light @bpjg~}%:ue9275ofki1188

Cảm giác nôn nóng tăm tối do ở lâu trong thế giới này đã được phủi sạch vì chuyện tối qua, cho dù có lẽ thứ đang chờ đợi cậu là chuyện sống chết của tất cả mọi người, nhưng cậu đã không còn thấp thỏm bất an như trước, ngược lại trở nên kiên cường hơn, tràn đầy tự tin.



Đường Vũ làm theo kế hoạch trước đó, dùng tốc độ nhanh nhất nói rõ chân tướng thời gian hoàn nguyên cho những người bạn đáng tin nhất, cho họ biết tất cả kế hoạch cần phải hoàn thành trong ngày hôm nay, nếu không sẽ uổng phí tất cả.

Sửa chữa tàu vũ trụ, tập hợp nhân lực, tìm thượng tá, nói rõ tình huống, từng chuyện trong kế hoạch được hoàn thành tuần tự, đến lúc tập trung xong mọi người, chỉ mới năm giờ chiều, nhanh hơn lần đầu không ít.

Kế hoạch của thượng tá có cải biến.

Đường Vũ nói cho thượng tá biết phát hiện vào hôm trước, tinh thần lực của tất cả mọi người đang hạ xuống, hơn nữa hạ xuống càng lúc càng nhanh, rất có thể tộc kiến đang mưu tính gì đó, họ cần phải lập tức xuất kích.

Vì để nhanh hoàn thành kế hoạch, thậm chí họ bay đến tàu Ngân Ưng của thượng tá, nhanh chóng sửa chữa tổn hại và trình tự cho tàu Ngân Ưng.

Tám giờ tối, khi trời bắt đầu kéo màn, bỏ lại những chiến hạm bị hư khó sửa chữa, tàu vũ trụ và tàu Ngân Ưng mang theo tất cả những người bị rơi vào không gian kỳ dị này, tiến công vào hang ổ của tộc kiến!

Càng lúc càng gần ngọn núi đó, thị giác lại không có bất cứ biến hóa nào.

Tốc độ của tàu vũ trụ nhanh hơn xe con nhiều, Đường Vũ đoán không đến mười phút nữa, họ có thể xông vào vách ngăn, nhìn thấy diện mạo thật của ngọn núi kia.

Khi khoảng cách đã gần, vẻ mặt mọi người đều trở nên vô cùng ngưng trọng.

Hiện tại Đường Vũ đang ở trên tàu Ngân Ưng, căng thẳng níu ngón tay, nhìn thế giới xinh đẹp mà tà ác bên ngoài cửa sổ.

Ian chỉ huy người cần tham chiến, mím chặt môi, ánh mắt kiên định.

Hôm nay hai người không có quá nhiều tiếp xúc, hôm nay đối với thượng tá, cậu chỉ là một học viên bổ khuyết làm người ta lo lắng mà thôi.

Đường Vũ nhanh chóng chuyển lực chú ý ra ngoài, sau đó, cậu tận mắt thấy trong thế giới vốn không có vật gì đột nhiên xuất hiện những sinh vật phi hành chi chít – tộc kiến.

Dưới ánh đèn cường liệt của chiến hạm, những tộc kiến đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, trước sau nhào lên va vào chiến hạm.

Đợt tộc kiến này ít hơn bọn họ thấy lần trước, Đường Vũ đoán chắc là kiến thợ.

Tiếng va chạm không dứt bên tai làm người ta tê đầu, cách một tầng kim loại dày như thế mà còn tạo ra âm thanh lớn cỡ này, có thể biết va chạm bên ngoài kịch liệt thế nào.

“Chuẩn bị – bắn.”

Ian ra lệnh, hệ thống tấn công của tàu Ngân Ưng khởi động và tấn công, tàu vũ trụ theo sau cũng bắn ra một quả lựu đạn bạo phát có phạm vi tấn công cực rộng.

Trong không gian con không thể phát huy bất cứ tác dụng nào, khiến chiến hạm trở thành đồ trang trí, nhưng ở đây, hai tàu vũ trụ lại có thể phát huy lực chiến đấu không thấp hơn mấy chục chiếc cơ giáp, đặc biệt là tấn công phạm vi lớn.

Sau một kích, thế giới bên ngoài rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ có thể thấy một đống lửa nổi lên trong không trung không xa không gần, đó là cảnh tộc kiến nổ tấn công khi bị công phá.

Nhưng rất nhanh, tiếng va chạm lại truyền đến liên tục, như vĩnh viễn không kết thúc.

Vẫn chưa hoàn toàn tiếp cận hang ổ tộc kiến, nhưng những tộc kiến này lại như vô cùng vô tận, từng đợt thi nhau va lên hai chiếc tàu vũ trụ.

Hỏa lực trên chiến hạm cũng tiếp tục bắn phá.

Tim Đường Vũ đập rất nhanh, ánh mắt dời lên cửa sổ quan sát.

Nơi đó đã có vô số tộc kiến bị đụng chết, phủ lên vô số tầng thi thể và dịch thể của chúng, không nhìn rõ được tình cảnh bên ngoài nữa.

Máy liên lạc không thể sử dụng, giữa hai chiếc tàu vũ trụ chỉ có thể dùng ánh đèn để truyền đạt mệnh lệnh.

Đạn pháo trên tàu vũ trụ không nhiều, nhanh chóng bắn hết, nhưng số lượng tộc kiến lại không thấy ít đi.

Đường Vũ hơi lo lắng tình huống của bọn Phùng Dương.

Cậu nhìn giờ, còn một phút nữa.

,&78ne83zl15nd52:hi5432@ Light-Raito44 @ud70206,^$`~sd55hw6757

Nếu cậu không tính sai, theo tốc độ của họ, thêm một phút nữa, thì có thể đột phá vách ngăn, xông thẳng vào hang ổ tộc kiến.



“Bọn họ bị bắn hạ.”

Lời Ian rất đơn giản, nhưng lại khiến lòng Đường Vũ trầm xuống.

“Chúng ta tiếp tục.”

“Finci, phần cứng hệ thống động lực của chúng ta đã tổn hại.”

Finci mang theo vài học sinh khoa bảo dưỡng chạy khắp nơi sửa chữa thân tàu bị tổn hại.

Finci rất nghiêm túc, không còn thấy vẻ tinh ranh ồn ào lúc thường nữa, giống như đã trưởng thành chỉ trong một ngày.

Cậu đang nhanh chóng sửa chữa máy truyền cảm của tàu vũ trụ, căn cứ theo tin tức máy truyền cảm, dùng loa phát tay thông báo những chỗ cần sửa chữa.

Sau khi sửa xong một chỗ, Finci nhanh chóng đứng lên, vừa đi vừa nói: “Phùng Dương, mở phòng ngự của thân tàu lên lớn nhất!”

“Không cần cậu phí lời!”

Giọng Phùng Dương truyền đến từ xa.

Finci thấy hệ thống phòng ngự đã được khởi động hoàn toàn, mới lập tức đẫn người xuống kho cơ giáp, sửa chữa hệ thống động lực.

Bên ngoài màn bảo hộ rộng lớn không thấy được, từng tộc kiến dữ tợn lao lên không cần mạng.

Có con khi va lên màn bảo vệ thân thể bị đứt, có cái râu dài bị đè dẹp, có thân thể bị đụng nát, cơ quan thân thể và dịch thể văng ra tung tóe.

Finci nhìn một cái, sắc mặt tái nhợt, cậu cố nén cảm giác buồn nôn, động tác trong tay vẫn không hề chậm đi, thậm chí còn nhanh hơn lúc thi đấu ở hành tinh Chiêu Hòa, nhanh chóng sửa chữa thân tàu bị vỏ ngoài sắc bén của tộc kiến va đụng không còn ra hình.

“Năng lượng tiêu hao quá lớn, còn tiếp tục như vậy, sau hai mươi phút nữa chúng sẽ tông vào được.” Diran dẫn vài giáo viên vội vã sang đây, “Cho dù sửa chữa tốt thân tàu cũng không ích gì.”

“Phùng Dương, có thể giảm phòng ngự xuống một chút.” Giọng Finci vang lên trong loa phát thanh.

“Tên ngốc này, hạ năng lượng của màn bảo vệ xuống, chưa được vài phút cậu ta lại phải đi sửa chữa!” Phùng Dương oán trách, tay nhập vào mấy chỉ lệnh, chỗ ngồi phía dưới lập tức trượt sang màn hình to lớn bên cạnh.

Phó hạm trưởng theo qua, mái tóc dài rũ trước ngực, phất lên theo tốc độ của cô.

Hạm trưởng phụ trách điều khiển tàu, mà cô phụ trách bảo vệ tàu.

Giống như người điều khiển và trình tự viên.

Nhưng lúc này, cô đang nghe lệnh của một thằng nhóc vừa thành niên.

Thằng nhóc đầu tóc xoăn, tướng mạo xinh đẹp tinh xảo, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra sự thành thục không hợp với tuổi.

Lúc này cậu ta đang căng thẳng cắn chặt răng, ngón tay nhảy múa nhanh chóng, mà những trình tự được nhập vào cô nhìn không hiểu, “Cần tôi làm gì không?” Phó hạm trưởng hỏi.

1353nn91(&{22xb#+20$+63@ Huyetphong143 @vb17xugg=)nl/:21*(52fj:)ld60en

Công việc thiếu niên đang làm vốn do cô phụ trách, nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại bị đoạt mất.



Còn mười mấy phút nữa năng lượng của họ sẽ hết, phá vỡ màn bảo vệ, tất cả mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm, nhưng cô lại không biết mình có thể làm gì.

Trận chiến này, mục tiêu của họ rất rõ ràng, giúp tàu Ngân Ưng phân tán sự tấn công của tộc kiến.

Mọi người đều biết, muốn chiến đấu với tộc kiến, vật lộn khẳng định không được, nhân loại đứng trước mặt tộc kiến, đại khái sẽ nhanh chóng bị đâm xuyên.

Chỗ dựa lớn nhất của họ, chính là có hai chiếc tàu vũ trụ, họ cần phải giành được thắng lợi ở một trình độ nào đó trước khi tàu bị tộc kiến phá nát.

“Tôi không được…” Cô nghe thiếu niên lầm bầm, “Tốc độ của tôi không đủ nhanh…” Dường như đang khổ não gì đó.

Đối với cô mà nói, tốc độ của thiếu niên đã nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

“Đường Vũ đáng chết! Cho tôi biết thứ nát gì đây, tôi căn bản không làm được!”

Phùng Dương cảm thấy tay mình đau nhức muốn chết, nhưng vẫn không cách nào soạn ra được trình tự như Đường Vũ đã nói.

“Khốn kiếp, biết ngay là đi lo cho Ian…” Nói xong, cuối cùng cậu dừng lại đầy thất bại, giống như nhận thua, quay lại nói với cô gái sau lưng: “Phó hạm trưởng, có thể tìm cho tôi thêm ba trình tự viên không? Trên tàu của cô.”

“Ba người không được, chúng tôi vốn có hai người bị thương, hiện tại tổng cộng cũng chỉ có ba người, nếu gọi hết qua đây, tàu có thể xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào, đến lúc đó không sửa chữa kịp thời…”

“Không còn thời gian nữa, khi nào tàu xảy ra vấn đề lại tính, nếu cô còn không gọi người qua đây, nhất định chúng ta sẽ chết.”

Lúc này, hạm trưởng và các giáo viên của học viện đều qua đây, nghe Phùng Dương nói thế, hạm trưởng nhíu mày.

Ông không thể mạo hiểm lớn như vậy vì lời của một học viên bổ khuyết, “Hiện tại biện pháp của chúng ta chỉ có thể duy trì hệ thống trong tàu vũ trụ được bình thường, một khi có phân đoạn nào xảy ra chuyện, có thể sẽ tạo nên tổn hại chí mạng.”

“Vậy ông cảm thấy tôi đang gây chuyện vô lý sao?” Phùng Dương đứng bật dậy, “Vào giờ phút này, tôi đưa ra yêu cầu với ông, ông cảm thấy là yêu cầu vô lý sao?” Phùng Dương trợn tròn đôi mắt to, trong mắt có mấy đường tơ máu.

“Tôi không nhìn ra được chuyện cậu làm có ý nghĩa gì.” Hạm trưởng và phó hạm trưởng nhìn nhau, nói.

Phùng Dương đang bảo vệ hệ thống năng lượng của màn bảo vệ tàu vũ trụ, nhưng năng lượng của màn bảo vệ là cố định, hiện tại họ không có năng lượng để cung cấp cho màn bảo vệ, đây là sự thật, cho nên ông không tán thành điều động người đến nhiệm vụ này.

Phùng Dương tức giận muốn cào đầu.

Trình tự của Đường Vũ khác với mọi người, những kẻ ngu xuẩn này đương nhiên không nhìn ra cậu đang làm gì.

Trước khi Đường Vũ đi, vì lo cho an nguy của họ, đã để lại một đường lui, đó chính là trình tự chuyển hóa năng lượng màn bảo vệ của tàu vũ trụ.

Đường Vũ đã dự đoán được thủ đoạn tấn công cường đại nhất của tộc kiến, chính là lợi dụng thân thể cứng cáp va chạm thân tàu, cho nên giống như lần trước họ đối phó với thú nham thạch trên hành tinh nhân tạo, cậu nghĩ ra biện pháp này, chuyển hóa năng lượng tộc kiến tấn công thành năng lượng phòng ngự cho tàu vũ trụ.

Nhưng vì hệ thống trình tự này cực kỳ khổng lồ, một mình cậu không kiểm soát được, chỉ có thể tìm trợ thủ.

Phùng Dương đơn giản và nhanh chóng nói trình tự đó ra, hai hạm trưởng nhìn nhau, lắc đầu không tin nổi, “Sao có loại trình tự này được, nếu có, sau này tùy tiện một chiếc tàu vũ trụ cũng không sợ hải tặc tinh tế tấn công nữa.”

Phùng Dương trợn mắt nhìn, cậu biết giải thích ra sẽ không có người tin, mới muốn tìm trợ thủ mà không nói gì trước.

Đường Vũ nói đơn giản lắm, nhưng lúc thực thi cậu mới phát giác, trình tự này cực kỳ phức tạp, vì không có dụng cụ chuyển hóa như lần đối phó thú nham thạch, nên cần duy trì tay bảo vệ liên tục không ngừng, mà bảo vệ rồi cậu mới phát hiện, tốc độ của cậu căn bản không cách nào bảo vệ hoàn toàn, đến lúc đó nếu năng lượng thật sự dùng hết, tốc độ của cậu không theo kịp, bọn họ sẽ xong đời.

6769ha`4135da4095aa:*4530@ huyetphong @}(042cp81*$38zevalc95ot93

Cho nên hệ thống này không phải tùy tiện tìm một người nào là có thể sử dụng, tốc độ của cậu đã đủ nhanh còn cần phải có trợ thủ, cũng chỉ có loại biến thái như Đường Vũ mới cho rằng ai cũng dễ dàng làm được như cậu ta!



Vất vả lắm mới buông tôn nghiêm muốn tìm trợ thủ, không ngờ đám ngu ngốc này lại không phái người cho cậu!

“Đây là trình tự cứu mạng Đường Vũ để lại, nếu các người không tin, sau mười mấy phút nữa chúng ta cứ cùng chết đi!”

Phùng Dương bất kể tất cả gầm lên.

Tiếng va chạm của tộc kiến bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, dường như biết chiếc tàu của họ đã đến đường cùng, hoàn toàn không có ý bỏ qua cho họ.

Năng lượng của màn bảo vệ đã xuống đến mức báo động, trong tàu vũ trụ vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

Cho dù hầu hết những người tại đó không tin trên thế giới này lại có trình tự nghịch thiên kia, nhưng trong những người này không bao gồm Diran.

Nhờ sự tín nhiệm gần như là trực giác của hắn dành cho Đường Vũ, Diran khuyên hiệu phó, bảo hiệu phó nói lại cho phó hạm trưởng.

Dù sao trước mắt cũng không có cách nào khác, nếu không thử một lần, cũng chỉ là thời gian chết lâu hơn vài phút mà thôi, mà một khi điều Phùng Dương nói là thật, Đường Vũ thật sự có đột phát trong việc chuyển hóa năng lượng, có lẽ họ vẫn còn hy vọng.

“Đường Vũ là học sinh ưu tú nhất của học viện Kenton, em ấy có năng lực sáng tạo cực mạnh, tôi tin em ấy có thể làm ra trình tự người khác không thể.” Hiệu phó nghe kiến nghị của Diran, hơn nữa hắn cũng tin Phùng Dương không phải người không biết nặng nhẹ, nếu đã đưa ra yêu cầu, nhất định là vì có hy vọng, “Chuyện dịch cảm ứng tinh thần lực có thể truyền đạt tư duy của nhân loại cho cơ giáp, ban đầu cũng không có ai tin tưởng, nhưng hiện tại chứng minh đây là phát hiện trọng đại nhất của bảy đại liên bang thuộc tinh hệ Abel chúng ta.”

Hiệu phó nêu ra một ví dụ thích đáng, thành công dao động phó hạm trưởng.

Mắt thấy thời gian không còn nhiều, phó hạm trưởng cắn răng, cũng không bận tâm xin sự đồng ý của hạm trưởng, tự ý gọi ba trình tự viên của tàu vụ trụ tới, giao cho Phùng Dương.

Phùng Dương không nói hai lời, phân nhiệm vụ cho từng người.

“Những trình tự này, cần không ngừng biên soạn, một khắc cũng không thể ngừng.” Phùng Dương hít sâu một cái, “Phòng thủ của tàu vũ trụ, do chúng ta phụ trách, hy vọng trình tự của Đường Vũ không có vấn đề.” Sau đó cậu ngẩng đầu lên, nhìn Finci: “Còn thân tàu, thì phó thác cho cậu.”

Ba trình tự viên nhận chỉ lệnh xong, đầu đầy khó hiểu, những ký hiệu này chia ra thì họ biết, nhưng ghép lại thì thành ra một tổ hợp không có ý nghĩa.

Phùng Dương không quan tâm nghi kỵ của họ, trực tiếp nói: “Đã đến bước này, đừng nghĩ nhiều như thế nữa, vung tay làm đi.”

Sau khi Phùng Dương dẫn ba người cùng hoàn thành trình tự giai đoạn đầu, màn bảo vệ năng lượng của tàu vũ trụ cũng sắp sửa biến mất, trong tàu vũ trụ vang lên tiếng cảnh báo khắp nơi, đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy liên hồi, báo động đến mức cao nhất.

Mấy người Phùng Dương cuối cùng cũng làm xong trình tự giai đoạn đầu, bắt đầu tiến vào giai đoạn bảo vệ tuần hoàn, chỉ thấy màn bảo vệ lay lắt muốn vỡ mỏng như cánh ve chậm rãi ổn định lại, tuy vẫn chỉ là một lớp mỏng manh, nhưng không còn như ẩn như hiện nữa, mà ổn định bảo vệ tất cả mọi người trong tàu vũ trụ.

Đám người vốn đã chờ đợi nghênh đón cái chết, sắc mặt tái nhợt lại chậm rãi hồi phục như thường, không dám tin tàu vũ trụ cần một số năng lượng bảo vệ khổng lồ mà đã giải quyết được rồi?

##+?|~76!(rr5814##84xv[}8787@ Huyetphong143 @rrus33ks$|dzmo]*./vx49iq

Có vài học sinh luôn căng thẳng chờ đợi suýt nhảy lên chúc mừng, lúc này họ lũ lượt ôm nhau mừng vì thoát qua một kiếp.



Hạm trưởng nhìn hiệu phó Kenton, học sinh tên Đường Vũ của học viện họ, rốt cuộc là ai?

Giữa trưa tỉnh dậy sau đó gọi vài người đi, tiếp theo những người đó liền bắt đầu dẫn toàn bộ người trên tàu sửa chữa thân tàu, thay đổi vũ khí trang bị liên lạc, dùng hiệu suất không thể tin nổi hoàn thành từng công việc, còn tính thời gian đón đội bảo vệ và học sinh của khoa điều khiển về, lại tính địa điểm đón tất cả mọi người trong đội quân của thượng tá Clermont.

Sao ông không biết một học sinh năm hai của học viện lại lợi hại như thế? Lại có thể giống như một vị tướng lĩnh, vừa có năng lực lãnh đạo dẫn dắt mọi người, lại có sự quả đoán nhanh nhẹn khi chinh chiến sát phạt, hiện tại, lại soạn ra trình tự vĩ đại có thể gọi là bước tiến mang tính lịch sử?

Mà người thế này, lại chỉ là một học sinh không chút tiếng tăm?

Cho dù không cách nào nhìn thấy tình trạng bên ngoài, nhưng từ nguồn sáng tín hiệu, Đường Vũ phát hiện, bọn Phùng Dương chắc không có nguy hiểm, xem ra họ đã thành công sử dụng trình tự cậu lưu lại.

Sau khi có kinh nghiệm ở hành tinh nhân tạo kia, cậu luôn suy nghĩ làm sao thực hiện vấn đề tuần hoàn năng lượng.

Tuy trước mắt thí nghiệm này chưa đủ vững chắc, chỉ mới coi như thành công giai đoạn đầu, vẫn cần phải có sự va chạm của ngoại lực mới có thể hấp thu năng lượng chuyển hóa, thực hiện “tuần hoàn năng lượng” ở một mức độ nào đó, nhưng cũng có tiến bộ nhỏ rồi, ít nhất lần này đã giúp đỡ được.

Nhóc Phùng Dương lợi hại thật, Đường Vũ khâm phục nghĩ.

Nếu là cậu tự làm, chỉ sợ phải liều cả mạng già luôn.