Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 19: Địa hạ võ tràng hành [2]




Giờ dậu, Long Chiến Nhã một thân nam trang cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, còn có Mặc Sĩ Lưu Vũ mặt dày đi theo, đến trước cửa Bách Lí cư lại phát hiện mọi người đều đã đông đủ, Hách Liên Ảnh cũng thay nam trang.

“Khụ, hôm nay phải đi xem náo nhiệt, liền miễn bàn vấn đề thân phận, cũng chọn một cái tên tương xứng, nếu ai không cẩn thận tiết lộ thân phận của chính mình để xảy ra vấn đề gì cũng đừng trách ta không bảo toàn được các ngươi.” Bất đắc dĩ nhìn đoàn người “Bình dân trang” đẹp đẽ quý giá, Long Chiến Nhã không nói gì, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở, cả người một thân thanh nhã, vừa mở miệng ra đã xuất ra phong độ nam trang.

Đoàn người trừng mắt. Đây là cái người tài hoa lúc trưa Chiến vương phi? Tất cả ánh mắt đều tập trung về Mặc Sĩ Lưu Thương, kết quả đều bị Mặc Sĩ Lưu Thương không nhìn .

“Nhìn cái gì vậy, ta nói thế các người đều nghe hiểu được không?” Long Chiến Nhã giận. Đều đã có những người đứng đắn giống đám người bọn họ như thế này nhưng chờ đến khi vào võ tràng, không cần đợi một khắc sau đã bị người đánh ra trở lại.

“Hiểu được, long...... Long công tử?” Liễu Thừa Phong vẻ mặt hưng phấn, nhìn Long Chiến Nhã mắt mạo đào tâm.

“Gọi ta là Long tiêu dao.” Nói xong, dẫn đầu đi đến địa hạ võ tràng.

Địa hạ võ tràng, cùng loại với đánh hắc quyền* ở hiện đại. tỷ thí tiến hành theo hình thức tái khiêu chiến. Người thi đấu ở đây đều là lấy mạng đổi mạng, không có nói đức, không có nói nghĩa, chỉ xem mệnh ai cứng rắn, vào võ tràng muốn tham gia tỷ thí phải trước ký giấy sinh tử, đánh cược sinh tử của mình. Đương nhiên, nơi này cũng là địa bàn của Long Chiến Nhã. Võ tràng thiết lập tại địa hạ, Long Chiến Nhã phái người đi đào, không có cửa sổ chỉ có chỗ thông khí được thiết kế đặc thù, bên trong võ tràng đều dùng dạ minh châu chiếu sáng, cửa vào là quán rượu diếu.

(*hắc quyền: Trận đấu hắc quyền được xem là trận cách đấu, không có quy củ, không nói tới chuyện đùa giỡn chiêu thức, không nói tới thủ đoạn, chỉ nói tới kết quả. Trận đấu hắc quyền chân không có trọng tài, tuyển thủ song phương ở trước trận đấu buộc phải ký giấy sinh tử, một khi lên đài chính là không chết không ngừng, nhất định phải có một người bị giết chết thì trận đấu mới có thể chấm dứt.)

Thời điểm đoàn người bước vào võ tràng, tỷ thí còn chưa bắt đầu. Ánh sáng ái muội, các loại âm nhạc phong tình vang lên từ những nhạc cụ khác nhau, trên lôi đài là một vũ nương quần áo xinh đẹp bên trong như ẩn như lộ, thậm chí có người say khướt, đánh bạc, mắng chửi, tán tỉnh, ân ái, xung quanh cực kỳ dơ bẩn hỗn loạn. Nơi này tập trung những người không thể nghi ngờ là những tầng lớp hạ dân trong thành Long Ngự, chỉ có một số ít quý tộc ngồi ở ghế đặc quyền, nhìn ra cảnh tượng dâm mĩ bên ngoài.

“A!” Vừa xoay đầu đã thấy một đôi nam nữ đang ân ân ái ái, Hách Liên Ảnh kinh hô một tiếng, khuôn mặt đã muốn hồng như quả gấc. Những người khác cũng cực kỳ xấu hổ, chỉ có Liễu Thừa Phong hưng trí bừng bừng, Mặc Sĩ Lưu Thương thờ ơ, Long Chiến Nhã ngựa quen đường cũ.

“Long thiếu gia.” Một bồi bàn quần áo bình thường nhìn thấy Long Chiến Nhã, bước nhanh lại đây cung kính hành lễ.

“Uy, tiểu tam nhi, hôm nay ngươi trực ở đây sao?” Long Chiến Nhã cười tủm tỉm đi đến ngồi bên cạnh tên bồi bàn.

“Dạ.”

“Phòng trống còn không? Hôm nay ta mang vài vị bằng hữu đến mở mang kiến thức một chút.”

“Có, nhã gian* tốt nhất để xem trận đấu vẫn đều giữ lại cho Long thiếu gia.”

“Tiểu tam nhi vẫn còn nhỏ a.” Long Chiến Nhã cười vỗ vỗ bả vai tiểu tam nhi. “Hôm nay ta dẫn đến đây đều là khách quý, tìm vài người đưa đến đây bảo hộ bọn họ, vài vị thiếu gia này trên người nếu thiếu một cọng lông ta liền chặt đầu các ngươi xuống làm cầu đá!”

“Dạ, Long thiếu gia.” Tiểu tam nhi có chút bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã cố ý thổi râu trừng mắt. Chủ tử của bọn họ chính là một yêu quái trăm năm, nhìn cái phong độ kia, làm sao giống một tiểu thư khuê các.

“Thực ngoan.” Nhéo mặt tiểu nhã nhi một phen, Long Chiến Nhã cười lớn hướng nhã gian* đi đến.

(*nhã gian: một căn phòng)

Mặc Sĩ Lưu Thương đen mặt. Nàng rốt cuộc có biết là đang có trượng phu này ở đây không? Thế nhưng lại đi đùa giỡn nam nhân?

-------------------------------------------------

“Uy, không nên làm một lão nhát gan a, lại đây, cùng đại gia chơi đùa.”

“A! Ngươi, ngươi cút ngay!” Hách Liên Ảnh là một thâm cung công chúa học thức đa tài, nàng chưa từng chịu đãi ngộ như vậy, vừa thấy cái dáng vẻ lưu manh lôi thôi của người nọ đang cười dâm đãng đi tới, lập tức liền hoảng hốt, mặt nháy mắt đỏ bừng.

“Chuyện gì thế này?” Cách gần nhất, Hách Liên Hiểu, Kì Dương và Mặc Lam nghe được thanh âm cũng nhanh chóng trở lại, bước nhanh đi đến bên người Hách Liên Ảnh.

“Ca, hắn, hắn khinh bạc ta.” Hách Liên Ảnh vội vàng trốn phía sau Hách Liên Hiểu, nhìn những người xung quanh vây đến xem náo nhiệt, ánh mắt người nọ đỏ lên.

“A, ca? Nhìn xem đó là người ngươi thân mật đi, chậc chậc, nhìn bộ dáng tế da nộn thịt kia chắc chắn chỉ là một tiểu bạch kiểm*, không bằng đi theo ta a.” Hắn vừa nói xong, chung quanh một trận cười vang.

(*tiểu bạch kiểm: con trai mặt trắng non choẹt giống như thư sinh)

“Lớn mật!” Đám người Hách Liên Hiểu chưa từng gặp phải loại sĩ nhục này bao giờ, rống giận ra tiếng.

“Uy, tính tình thật nóng. Bất quá ta là chủ địa bàn này, tiểu đệ đệ, kiềm chế chút đi.”

Nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên đều là cùng một lọa người với tên này.

“Nơi này ai là chủ sự?” Âm thanh Mặc Lam không có một tia gợn sóng sợ hãi, đột nhiên vang lên.

“Chủ sự? Ha ha, các ngươi là lần đầu tiên đến đây đi, nơi này ta là vương, là chủ sự!” Lại là một trận cười vang.

Kì Dương giận giữ, rút ra nhuyễn kiếm vung lên, tên kia đầu lập tức lìa khỏi cổ.

“A!” Hách Liên Ảnh kêu một tiếng sợ hãi, tránh ở phía sau Hách Liên Hiểu nhắm chặt hai mắt.

“Chết tiệt! Mẹ nó dám ở võ tràng này giương oai! Các huynh đệ, đánh!”

Kì Dương sửng sốt, vốn tưởng rằng giết tên đó ít nhất cũng uy hiếp được đám người kia, không nghĩ tới còn làm cho nhiều người tức giận hơn, tình hình nơi này rốt cuộc là gì đây? Nhìn xung quanh đám người đang khởi động chân tay, cả người Kì Dương đổ mồ hôi lạnh, nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có vài người làm sao ứng phó?