Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 71-1: Nhảy vực (1)




Long Chiến Nhã an tâm nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương lại không thoải mái được như vậy. Hai tay hắn ôm thật chặt lấy Long Chiến Nhã, đôi mắt như chim ưng mở to quan sát hoàn cảnh xung quanh.

"Ôm chặt."

Không cần giải thích cặn kẽ Long Chiến Nhã cũng ngầm hiểu được, quấn lấy cổ Mặc Sĩ Lưu Thương.

Mặc Sĩ Lưu Thương một tay ôm Long Chiến Nhã, một tay khác rút bội kiếm bên hông ra, trở tay cắm mạnh trên vách đá, nhưng chỉ mới trượt được khoảng hai thước thì kiếm đã va chạm vào một tảng đá lớn bị gãy thành hai khúc, hai người lại một lần nữa trở lại trạng thái rơi tự do.

"Thương?"

"Không có chuyện gì." Giọng nói của Mặc Sĩ Lưu Thương rất trấn định, cùng vẻ mặt bây giờ của hắn không hợp cho lắm nhưng lại thành công loại bỏ lo lắng của Long Chiến Nhã.

Mặc Sĩ Lưu Thương gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới. May mắn, bên dưới là một con sông, tựa hồ rất sâu. Chỉ là không may ở chỗ, con sông này có rất nhiều đá ngầm thậm chí nhô ra trên mặt nước, hơn nữa nước chảy rất xiết, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.

"Nín thở." Ấn đầu của Long Chiến Nhã vào trong ngực mình, Mặc Sĩ Lưu Thương nheo mắt lại.

Long Chiến Nhã nghe lời nhắm mắt lại.

Tiếng gió vù vù bên tai biến mất trong dòng nước chảy xiết. Đầu bị đè lại, Long Chiến Nhã không thể mở mắt ra, chỉ cảm thấy nước cuốn rất mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại thì hai người đã bị dòng nước cuốn trôi đi. Đột nhiên, cả người Mặc Sĩ Lưu Thương chấn động mạnh, hô hấp trở nên không thuận, Long Chiến Nhã muốn ngẩng đầu lên, nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương làm thế nào cũng không buông tay. Long Chiến Nhã có một dự cảm xấu, tim đập mạnh, hai tay nắm chặt y phục của Mặc Sĩ Lưu Thương, bất an mãnh liệt.

Rốt cục dòng nước bình ổn lại, hai người nổi lên mặt nước, cánh tay Mặc Sĩ Lưu Thương trong khoảnh khắc đó mất hết sức lực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không buông ra.

"Thương!" Tránh khỏi vòng tay của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng khóe miệng không ngừng chảy máu của Mặc Sĩ Lưu Thương, đầu tóc đen mượt xõa ra trong nước tạo thành một bức tranh thê mỹ (thê thảm, tuyệt mỹ).

Trong một phút, Long Chiến Nhã cứ như vậy sững sờ nhìn gương mặt đó, nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, nhìn khóe miệng đầy máu của hắn, thân thể nàng run rẩy dữ dội, đầu óc trống rỗng, tùy ý để dòng nước cuốn trôi hai người đi. Trái tim đau đớn, Long Chiến Nhã phun ra một ngụm máu.

Lau đi vệt máu ở khóe miệng, cắn chặt răng, Long Chiến Nhã kéo Mặc Sĩ Lưu Thương bơi lên bờ, sắc mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo.

Rốt cục đã lên được bờ, Long Chiến Nhã không trì hoãn một giây nào, bắt mạch cho Mặc Sĩ Lưu Thương.

Cau mày, nhìn gương mặt tái nhợt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã không chút do dự cởi y phục của hắn ra. Sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương là một mảng lớn máu bầm, có chút tím, giống như bị xuất huyết.

"Khốn kiếp!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, nước mắt không kìm nén được chảy xuống. Nội lực thâm sâu như vậy sao có thể dùng tất cả để bảo vệ cho nàng chứ? Một người khôn khéo như vậy tại lại dùng thân thể của mình va chạm vào đá tảng? Xương bị gãy mấy khúc, nội tạng lại càng bị thương nặng hơn, tổn thương cả gân mạch, “Đại ngu ngốc! Nếu chàng dám bỏ lại ta, xuống đến địa phủ ta cũng sẽ tìm chàng để tính sổ!” Hung hăng mắng một câu, Long Chiến Nhã đỡ Mặc Sĩ Lưu Thương dậy, một trước một sau khoanh chân ngồi xong, cho Mặc Sĩ Lưu Thương ăn hai viên đan dược, bắt đầu vận công chữa thương.

Thuốc của Nam Phong Nguyệt dược hiệu vô cùng tốt, một lúc lâu sau nội thương của Mặc Sĩ Lưu Thương đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì Mặc Sĩ Lưu Thương bị thương quá nặng.

Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, nội lực từ trong hai tay Long Chiến Nhã không ngừng truyền vào cơ thể Mặc Sĩ Lưu Thương.

Nội công mà Long Chiến Nhã luyện chính là tâm pháp của Minh, thật ra thì nội công tâm pháp này chỉ được nội truyền trong Minh vốn không thể truyền ra bên ngoài, nhưng vì Bách Lí Mạch và Long Chiến Nhã là hai người không thích nói quy củ, vì vậy trong lúc Long Chiến Nhã ‘nghèo đói’, cuối cùng Bách Lí Mạch cũng đành dạy tâm pháp cho Long Chiến Nhã. Minh tâm pháp có một đặc điểm đó là vào lúc tính mạng đang gặp nguy hiểm, nội công có thể tự động tiến hành chữa trị. Sau này khi đã được Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch nghiên cứu thì nó còn có thể dùng để chữa trị cho người khác, chẳng qua là phải tiêu hao nội lực rất lớn.

Hai canh giờ sau, sắc mặt Long Chiến Nhã đã trắng bệch như tuyết nhưng vẫn kiên trì truyền nội lực của mình vào Mặc Sĩ Lưu Thương. Nội lực được truyền vào len lỏi khắp cơ thể hắn bắt đầu điều trị nội thương. Chỉ còn một chút xíu nữa, chỉ một chút nữa thôi, cắn nát đôi môi đã trắng bệch. Long Chiến Nhã bất chấp tất cả, truyền tất cả nội lực của mình cho Mặc Sĩ Lưu Thương.

Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương từ từ hồng hào trở lại, còn Long Chiến Nhã, từ một đầu tóc đen mượt, từng sợi từng sợi biến đổi thành trắng như tuyết.

Chợt phun ra một ngụm máu tươi, Long Chiến Nhã nở ra một nụ cười tuyệt mỹ, ngã xuống trên bãi cỏ.

Mất đi sự chống đỡ của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng ngã xuống.

Sắc trời tối dần rồi từ từ xuất hiện những tia sáng, bãi cỏ bên bờ sông đang nằm một nam một nữ, dường như biết được hai người đã mệt mỏi, một đêm này, không có bất kỳ nguy hiểm nào đến gần.

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu đến, mí mắt Mặc Sĩ Lưu Thương chuyển động, chậm rãi mở ra. Sửng sốt ba giây, Mặc Sĩ Lưu Thương mở to hai mắt, phủi đất ngồi dậy.

"Nhã Nhi! Nhã..." Thanh âm bị nghẹn lại ở cổ họng, làm sao cũng không phát ra tiếng được.

Nằm bên cạnh hắn là người nào? Toàn thân áo đỏ như lửa, qua một đêm dài đã được gió hong khô sạch sẽ, một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt nhắm lại chỉ có thể nhìn thấy được hai hàng lông mi thật dài, nhưng điều làm Mặc Sĩ Lưu Thương đau lòng nhất là một mái tóc dài trắng như tuyết trải trên nền cỏ xanh mướt khiến cho hắn đỏ cả mắt.

"Nhã, Nhã Nhi?" Cổ họng căng lên, thanh âm Mặc Sĩ Lưu Thương nhỏ đến nỗi chính hắn cũng không nghe thấy được, âm điệu run run. Vươn cánh tay run rẩy ra, nhưng không dám chạm vào, hắn sợ sẽ phải chạm vào cơ thể lạnh như băng, “Nhã, Nhã Nhi, nên thức dậy rồi.” Vẻ mặt cười còn khó coi hơn cả khóc, Mặc Sĩ Lưu Thương dè dặt đến gần Long Chiến Nhã, "Nhã Nhi, tỉnh dậy đi có được hay không?" Âm thanh dịu dàng cùng cầu xin khiến cho người ta nghe thấy cũng phải đau lòng.

Tay, rốt cục chạm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng như một món đồ sứ. May mắn, vẫn còn độ ấm. Mặc Sĩ Lưu Thương vui mừng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội vàng nắm lên tay của Long Chiến Nhã bắt mạch.

Đau thương quá độ, nội lực mất hết.

Mặc Sĩ Lưu Thương giống như bị sét đánh, chỉ ngây ngốc nhìn Long Chiến Nhã. Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, Long Chiến Nhã đã dùng thuốc gì có thể làm cho hắn vốn đã bị thương nặng như thế lại trong một đêm hầu như khôi phục tất cả, nhưng lại không nghĩ rằng nàng sẽ đem hết nội lực của mình truyền cho hắn. Rốt cuộc nàng có biết làm như thế sẽ tổn thương đến thân thể nhiều đến thế nào hay không? Rõ ràng là hắn muốn bảo vệ tốt cho nàng, hắn muốn nàng phải hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng lại chính là hắn hại nàng mất hết nội lực? Hắn đúng là phế vật mà!

Nước mắt, từ trên gương mặt chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi trên mắt Long Chiến Nhã, giống như biến thành nước mắt của Long Chiến Nhã vậy.

"Khụ khụ.."

"Nhã Nhi!" Nghe được tiếng động, Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức nhìn về phía gương mặt của Long Chiến Nhã, không dám chớp mắt.

"Thương." Sau khi mở mắt ra, nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đã tốt lên rất nhiều, Long Chiến Nhã cười.

"Nhã Nhi." Nghe thấy thanh âm nhỏ như mèo kêu kia, Mặc Sĩ Lưu Thương đau lòng muốn chết, "Thuốc đâu? Nhã Nhi, thuốc mà Nam Phong Nguyệt đưa cho đâu? Ở đâu?" Không dám chạm vào người Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ dùng ánh mắt tìm kiếm trên người nàng.

"Chàng không có chuyện gì, thật là tốt." Thì ra là tổn hao hết nội lực sẽ thành cái bộ dáng này, bây giờ nàng tổn hao nguyên khí quá nặng, toàn thân không còn chút khí lực nào, muốn động ngón tay thôi cũng rất khó khăn. Không biết có thể luyện lại nội công được nữa hay không đây.

"Thuốc đâu?" Mặc Sĩ Lưu Thương cứng đờ, tiếp tục hỏi.

"Quên mang theo." Thuốc trị thương mang theo trên người nàng đã dùng để chữa cho Mặc Sĩ Lưu Thương hết rồi, còn lại chỉ là độc dược.

"Quên mang theo?” Quy củ của Long Các chính là mọi thời điểm luôn luôn phải mang theo thuốc trị thương tốt nhất do Nam Phong Nguyệt luyện chế, làm sao có thể quên được, “Là…dùng hết để chữa cho ta sao?” Mặc Sĩ Lưu Thương khó khăn quay đầu đi, nước mắt lần nữa thấm ướt cả gương mặt. Tiểu nữ nhân của hắn sao lại ngốc đến như vậy!

Khẽ mỉm cười, Long Chiến Nhã cũng không phủ nhận. Lúc gặp nguy hiểm, không phải lựa chọn đầu tiên của hắn cũng là bảo vệ nàng sao?

"Thương, ta đói bụng, nướng cá cho ta ăn đi." Nằm trên cỏ, Long Chiến Nhã ủy khuất nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Nàng tìm một chút chuyện để cho hắn làm nếu không hắn sẽ luôn tự trách mình đến chết mất.

"Được." Hôn nhẹ lên trán Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương xoay người, đi đến bên sông bắt cá.

"Thương, mặc quần áo vào."

Mặc Sĩ Lưu Thương quay trở về, mặc quần áo vào thật tử tế.

"Ai." Thở dài một hơi, Long Chiến Nhã nhắm mắt lại cảm thụ ánh nắng của sáng sớm.

Nàng cùng với cái loại nội lực thần kỳ này đó đúng là không có duyên. Lúc vừa đến nơi này, bởi vì bản thân trúng kỳ độc nên không thể tu luyện nội lực, thật vất vả mới giải được độc, dưới sự giúp đỡ Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch chiếm được nội lực thâm hậu, bây giờ thì lại mất hết. Nàng trở về trạng thái như lúc trước, không, với tình huống của thân thể mình bây giờ có lẽ còn kém hơn cả lúc trước. Ngày hôm qua đau thương quá độ, vốn đã tổn hại đến nguyên khí, lại ngoan cố dùng phương pháp trực tiếp tiêu hao hết nội lực, nói không chừng cũng đã để lại di chứng gì đó.