Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 72




Phía bên kia, bên trong Phi Vân Thành đã sắp hỗn loạn thành một mảnh.

Sau khi Phong Lam, Ngọc Yêu, Phá Nguyệt cùng Phá Lôi đưa ba vị đại sư đến nơi an toàn thì lập tức trở lại đài tỉ võ. Dưới chân có hơn mười cỗ thi thể cùng máu tươi nhiễm đầy đất. Vừa vặn gặp được Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt đang vội vàng chạy đến. Sáu người tìm kiếm dấu vết từ những dấu chân hỗn độn trên mặt đất, sau đó hướng đến một phía mà chạy điên cuồng.

Bách Lí Mạch xông ra trước nhất. Long Chiến Nhã chiết tiệt! Hôm nay hắn vậy mà lại đi nghe lời của Long Chiến Nhã. Sau khi hắn ôm chặt Nam Phong Nguyệt cùng nhau lao ra ngoài mới phát hiện người đuổi theo phía sau không nhiều lắm, chỉ dựa vào độc dược của Nam Phong Nguyệt cũng đủ giải quyết. Ngồi nghỉ chân một lúc, hai người càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhớ lại tình cảnh rối loạn vừa rồi cả hai mới nhận ra, Thiên Nhật tựa hồ có chút kiêng kị đối với Long Chiến Nhã. Cả hai rùng mình, vội vàng đuổi trở về, quả nhiên đã không còn thấy được hai người kia.

Bách Lí Mạch đột nhiên ra hiệu, sáu người đồng loạt dừng bước, tìm một nơi trốn đi.

"Lão Đại, không tìm nữa sao?"

"Ngu ngốc! Tìm cái gì mà tìm! Vách núi cao như vậy, nhảy xuống còn có thể sống sao? Cho dù bọn họ may mắn không chết nhưng bên dưới là nước sông chảy xiết, sớm đã không biết trôi đến nơi nào rồi, còn tìm cái rắm!"

"Nhưng mà Giáo chủ đã nói……”

"Giáo chủ cái gì mà Giáo chủ! Mau cút đi cho lão tử! Muốn tìm thì tự đi mà tìm!”

Chờ đến khi đám người kia đi khuất, sáu người mới bước ra, liếc nhìn lẫn nhau, dưới đáy mắt đều là một mảnh u ám. Nhảy xuống vực? Hai người kia định khiêu chiến giới hạn của mình sao? Nam Phong Nguyệt thật sự lo lắng, không biết phải làm sao liền đi đến bên người Bách Lí Mạch, kéo kéo tay áo hắn.

"Bọn họ sẽ không có chuyện gì.” Cầm lấy tay của Nam Phong Nguyệt, Bách Lí Mạch mang theo vài người đi về phía trước, bọn họ phải xuống bên dưới để xem xét tình hình một chút. Chẳng qua có một điều là… Âm Nhật giáo đã định sẽ không có ngày được tồn tại.

Trên vách núi đen, sáu người đón gió mà đứng. Vách núi rất cao, cũng không bằng phẳng, có rất nhiều đá tảng nhô ra. Đáy vực là một con sông, nội lực của những người ở đây không thấp nên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước sông vỗ vào vách đá. Trong lòng mọi người đều không bình tĩnh. Tuy rằng, bọn họ thực sự rất tin tưởng vào năng lực của hai người kia, nhưng trong lòng vẫn khỏi lo lắng.

"Phong Nguyệt đâu?" Bách Lí Mạch nhìn đáy vực, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người họ.

"Bên trong cứ điểm ở Phi Vân Thành, còn chưa biết chuyện này." Phong Lam trả lời.

"Ừ. Để cho hắn mang bức họa của hai người kia tìm kiếm dọc theo bờ sông.”

"Được." Chờ ở chỗ này cũng giúp được gì, cho nên Phong Lam và Ngọc Yêu dứt khoát xoay người rời đi.

"Tôn chủ, chúng ta cần làm gì?" Long tôn là bằng hữu duy nhất của tôn chủ, rất quan trọng đối với người, cho nên, bọn họ không có khả năng nhàn nhã.

"Tiêu diệt Âm Nhật giáo cho Bổn tôn. Làm bí mật một chút, đừng làm kinh động đến Thiên Nhật.” Suy nghĩ một chút, Bách Lí Mạch bổ sung thêm một câu.

"Dạ, tôn chủ." Phá Nguyệt, Phá Lôi lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

"Mạch." Nam Phong Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bách Lí Mạch.

"Đừng lo lắng, bọn họ không có chuyện gì. Trước tiên trở về Hiệp Viên đã."

"Ừ, được."

Bên trong Hiệp Viên, Thiên Nhật đang ngồi trên vị trí cao nhất ở đại sảnh, Viên Phỉ đang ngồi trên đùi của hắn, còn Phượng Lẫm, Viên Liệt, Liên, Bích Dao và một số người của môn phái khác đang bị trói, quỳ ở giữa đại sảnh, cũng may là Vô Ngôn đại sư, Thiên Huyền đạo trưởng và Thiên Kiền đạo trưởng đã được đưa đến nơi an toàn.

"Thế nào? Không tìm được đôi uyên ương xấu số kia rồi phải không?” Vừa thấy Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt đi vào, Thiên Nhật nở nụ cười đắc ý, bàn tay to còn cố ý nhéo trên lưng Viên Phỉ, dẫn tới từng đợt cười duyên của nàng ta.

"Viên Liệt, muội muội của ngươi đang thiếu hơi nam nhân sao?” Bách Lí Mạch nhíu mày, lại nhìn về phía Viên Liệt.

Viên Liệt xấu hổ, liếc nhìn Viên Phỉ một cái, trong mắt đều là thất vọng.

Từ cái nhìn này, Bách Lí Mạch hiểu rõ. Đúng là một nữ nhân đầu óc bã đậu.

"Minh tôn khi nói chuyện nên cẩn thận một chút, nơi này bây giờ tất cả đều là là người của Giáo chủ đấy.” Viên Phỉ không vui nhìn Bách Lí Mạch, một giọng nói khó nghe vang lên.

"Như thế nào? Phong Lam, Phong Nguyệt và Ngọc Yêu đâu rồi? Không phải đã quá bi thương nên đi theo chủ tử của mình rồi đấy chứ?”

"Không biết xấu hổ!" Tức giận trừng mắt nhìn Thiên Nhật, Nam Phong Nguyệt mắng.

"Ha hả," Thiên Nhật không có tức giận ngược lại còn hứng thú nhìn Nam Phong Nguyệt, "Bản giáo chủ còn tưởng rằng Y tôn là một người câm đấy chứ, không nghĩ tới lại có thể nói chuyện, còn rất độc miệng nha.”

"Nói đi, ngươi muốn thế nào?" Bước một bước dài lên phía trước, Bách Lí Mạch chặn ở giữa Nam Phong Nguyệt và Thiên Nhật.

"Ha hả, Minh tôn vẫn còn không hiểu sao?"

"Dạ chủ cũng đã nói qua, ngươi, còn không đủ tư cách thống nhất võ lâm.”

"Nhưng mà Dạ chủ đã chết."

Vài người đang quỳ ở đại đường đều nghiêng đầu nhìn về phía Bách Lí Mạch, cái nam nhân đó làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy? Hơn nữa, Long tôn không phải luôn ở cùng một chỗ với hắn sao? Nếu Dạ chủ đã chết vậy thì Long tôn đang ở đâu? Mọi người đều mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Bách Lí Mạch nhưng lại nhìn thấy trong đáy mắt của Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt đều đang kìm nén đau thương. Nếu, hai người kia đều đã bị Thiên Nhật bức tử, như vậy bọn họ còn có đường sống sao?

"Thế nào? Đã quyết định xong chưa?” Nhìn đến biểu tình biến hóa không ngừng của vài người ở đây, tâm tình của Thiên Nhật rất tốt, "Thần phục, hay là chết?"

"Ca, niệm tình huynh đệ của chúng ta, nếu như ca đầu nhập vào Âm Nhật giáo thì muội muội sẽ giúp ngươi nói chuyện.” Viên Phỉ mềm mại cười. Bị mất một cánh tay thì như thế nào? Bây giờ xem ai còn dám xem thường nàng!

Viên Liệt nghiêng đầu sang nơi khác, không nhìn tới gương mặt đắc ý kia của Viên Phỉ. Đây là muội muội ngây thơ thuần khiết của hắn đó sao? Hắn vẫn luôn cưng chìu nàng, che chở nàng, từ lúc nào thì muội muội đã biến thành như thế rồi?

Liên cùng Phượng Lẫm kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không có một chút ý nào là thần phục. Được làm vua thua làm giặc, bọn họ đã thua. Chết thì có gì đáng sợ? Bọn họ càng sợ sống mà không có tôn nghiêm.

Chỉ có Bích Dao, cân nhắc một lúc lâu, sau đó cúi đầu.

"Bích Dao phái nguyện vì giáo chủ vượt lửa quá sông."

"Như vậy các ngươi. . . . . ."

"Có bản lĩnh thì tự mình đến lấy mạng của chúng ta." Cắt ngang lời nói của Thiên Nhật, Bách Lí Mạch nhanh như gió, quét qua, khi trở lại vị trí cũ thì dây trói của Phượng Lẫm, Viên Liệt và Liên cũng đã bị cắt đứt.

Ba người dừng một chút, đi đến bên người Bách Lí Mạch.

"Nếu như Giáo chủ không có bản lĩnh đó mà nói thì thứ lỗi cho bản tôn có việc không thể phụng bồi." Khóe môi nhếch cao, Bách Lí Mạch mang theo vài người nghênh ngang mà đi.

Phía sau bọn họ, gương mặt của Thiên Nhật phẫn nộ đến vặn vẹo, đẩyViên Phỉ ra, đá thật mạnh lên người nàng ta.

"Chớ đắc ý, sớm muộn gì bản giáo chủ cũng sẽ lấy mạng của các ngươi!”

Hiệp Viên bị Thiên Nhật chiếm, Bách Lí Mạch mang theo vài người đi thẳng đến cứ điểm của Long Các ở Vân Hòa quốc.

"Nơi này là căn cứ của Long Các?" Bên trong Hoa Ngữ lâu, Phượng Lẫm kinh ngạc khi nhìn thấy Phong Lam, Phong Nguyệt và Ngọc Yêu.

"Đương nhiên." Phong Nguyệt kiêu ngạo mà gật đầu. Hoa Ngữ lâu là chi nhánh của Túy Phong lâu ở Vân Hòa quốc, đã trải rộng khắp các thành trấn của Vân Hòa quốc.

"Bây giờ chúng ta làm gì?” Hôm nay, tất cả sự việc đều phát sinh quá đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp. Hiện tại, Thiên Nhật không chỉ đã khống chế toàn bộ Phi Vân Thành, mà ngay cả căn cứ của mấy đại môn phái ở Vân Hòa quốc. Bắt đầu từ khi nào thì Thiên Nhật đã nuôi dưỡng được một đám người khủng bố đến như vậy? Còn có thể hấp thu cả máu người.

"Nên làm cái gì thì làm cái đó." Không giống với vẻ mặt khi đứng trước mặt Thiên Nhật, hiện tại Bách Lí Mạch vô cùng thoải mái và nhàn nhã. Hành động đi, có thể chiếm lĩnh được bao nhiêu nơi thì chiếm đi, hắn rất muốn xem tên Thiên Nhật này có bản lĩnh như thế nào, còn lá bài nào chưa lật mà dám một mình kêu gào đòi thống nhất toàn bộ võ lâm.

"Nàng, thật sự đã chết rồi sao?" Ánh mắt trong suốt của Liên nhìn thẳng vào Bách Lí Mạch, làm cho Bách Lí Mạch có chút không thích ứng. Bị ánh mắt trong suốt như vậy nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy như mình đã làm chuyện gì xấu nhất thiên hạ vậy.

"Phúc họa do trời." Bách Lí Mạch thật sự là không đành lòng làm cho Liên tuyệt vọng. Tuy rằng không rõ tình cảm của Liên đối với tiểu Nhã Nhi là như thế nào, nhưng mà hắn sẽ không hại tiểu Nhã Nhi, đây là điều mà mọi người ở đây đều biết rõ, hoặc là nói, ba nam nhân trước mặt đều sẽ không tổn hại đến tiểu Nhã Nhi.

"Thật sự?" Ánh mắt của Liên sáng lên.

Bách Lí Mạch mỉm cười, gật gật đầu.

Phượng Lẫm cùng Viên Liệt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Kế tiếp làm gì đây?"

"Cho hắn toàn bộ võ lâm."

"Ngươi nói thật hay đùa đấy?" Phượng Lẫm nhíu mày.

"Không phải ý này." Bách Lí Mạch lắc đầu.

"Vậy ngươi. . . . . ."

"Chưa từng có được, thì chưa thể nói là mất đi." Nam Phong Nguyệt nói tiếp.

Ba nam nhân không hẹn mà cùng nhớ tới một câu nói ‘độc nhất chính là lòng dạ đàn bà’.

Bách Lí Mạch cười cười, sờ sờ đầu Nam Phong Nguyệt. Quả nhiên, xúc cảm vô cùng tốt, trách không được Mặc Sĩ Lưu Thương luôn thích làm động tác này.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Chao ôi, các ngươi có nghe gì chưa, trên giang hồ đã xảy ra chuyện lớn rồi." Trong quán trà, tốp năm, tốp ba tụ lại một chỗ, thảo luận chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

"Chuyện gì là chuyện gì?" Những người lắm mồm nhanh chóng vây quanh lại với nhau.

"Hôm trước, trong Đại hội Võ Lâm, Âm Nhật giáo không biết đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khống chế hết những người bên trong, hai ngày này lại nhanh chóng vây hãm công kích tổng bộ của các đại môn phái, rất nhanh thôi, Âm Nhật giáo sẽ trở thành người đứng đầu võ lâm đấy.”

"Không đúng!"

"Điều này sao có thể?"

"Long Các và Minh đâu? Còn có hai tổ chức vừa mới quật khởi là Bạch Liên phái và Dạ điện đâu?"

"Pháp Đà Tự cùng Cửu Hành Sơn cũng không có khả năng mặc kệ đi?"

"Ai nha, các ngươi rốt cuộc có nghe ta nói gì không đó. Ta nói là, không biết Âm Nhật giáo đã dùng thủ đoạn gì, Pháp Đà Tự - Vô Ngôn đại sư cùng hai vị đạo trưởng Cửu Hành Sơn cũng không biết đang ở nơi nào đâu. Về những phần khác, nghe nói Long Các - Long tôn cùng Dạ chủ Dạ điện đã cùng nhau nhảy xuống vực chết rồi. Những người của các môn phái khác cũng không thấy tung tích, tóm lại là… sợ sẽ không yên bình nữa rồi."

Tại một bàn khác, hai người đã dịch dung, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương liếc nhìn nhau, để lại trên bàn một ít bạc vụn, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ trong ba ngày, thế lực của Âm Nhật giáo đã càn quét toàn bộ võ lâm, đại quân ‘người chết’ cũng danh chấn thiên hạ, làm cho người nghe sợ mất cả mật.

"Ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn!" Bên trong Hiệp Viên, Thiên Nhật nổi giận. Ba ngày, không, không chỉ ba ngày, một năm trước hắn đã luôn luôn điều tra vị trí tổng bộ của Long Các và Minh, nhưng đến bây giờ đều không có một chút tin tức. Hiện tại hắn đã thuần phục một nửa võ lâm, để thực hiện dã tâm của bản thân, hắn sẽ không cho phép bất cứ sơ xuất nào xảy ra.

"Giáo chủ, xin ngài bớt giận." Viên Phỉ lắc eo đến gần Thiên Nhật, dùng một bàn tay cầm lấy ly trà trên tay thị nữ đưa đến cho Thiên Nhật, "Long các cùng Minh cũng không có cái gì phải sợ, giáo chủ không cần phải tức giận như thế. Hiện tại hơn một nửa võ lâm đều đã nằm trong tay người, còn cái gì phải sợ nữa.”

"Im miệng!" Quát lớn một tiếng, Thiên Nhật vung tay lên quất ngã ly trà, sau đó phất tay áo rời đi.

Nước trà sóng sánh, tất cả đều đổ hết trên người Viên Phỉ. Viên Phỉ cũng không có sợ hãi kêu lên, chỉ cúi đầu, nhẫn nhịn. Ba ngày nay, loại tình huống này thường xuyên phát sinh, nhất là khi có chuyện gì không hài lòng, Thiên Nhật sẽ dùng nàng để trút giận. Nhìn lại Bích Dao đang đứng phía sau Thiên Nhật luôn xem như không thấy chuyện gì, Viên Phỉ rất không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà lúc nào nàng cũng bị người khác đối xử như vậy? Dựa vào cái gì!

"Lam quản sự, bên ngoài có người tìm ngài, nói đưa cái này cho ngài thì ngài sẽ biết nàng là ai." Bên trong Hoa Ngữ lâu, Bách Lí Mạch, Nam Phong Nguyệt, Phượng Lẫm, Liên cùng Viên Liệt đang thương lượng với nhau, Phong Lam, Phong Nguyệt, Ngọc Yêu, Phá Nguyệt, Phá Lôi bồi ở bên cạnh.

Phong Lam nhíu mày, liếc nhìn thứ mà gã sai vặt cầm trên tay, cả người liền cứng lại.

"Ai uy, không phải là bằng hữu đã lâu không gặp của Lam đấy chứ?”Mắt Ngọc Yêu sáng lên, nhìn ánh mắt mập mờ của Phong Lam và Phong Nguyệt đang trao đổi tới lui.

Trừng mắt liếc Ngọc Yêu một cái, Phong Nguyệt nhìn về phía Phong Lam, ánh mắt không tốt.

"Mau mời người tiến vào."

Lần đầu tiên Bách Lí Mạch nhìn thấy Phong Lam luống cuống như vậy, cũng mơ hồ đoán ra người nọ là ai, khẩn trương nhìn cửa phòng.

Mọi người đều nghi hoặc người đến là ai, thế nhưng có thể khiến cho Phong Lam luống cuống, làm cho Bách Lí Mạch khẩn trương.

Cửa bị đẩy ra, người tiến vào là Mặc Sĩ Lưu Thương, phía sau hắn còn có một người, trên người người này khoác một cái áo choàng lớn, cái mũ áo thật to che kín hai phần ba gương mặt.

"Lưu Thương." Bách Lí Mạch nở nụ cười, là nụ cười thoải mái nhất trong mấy ngày qua. Nếu Mặc Sĩ Lưu Thương đã hoàn hảo không tổn hao gì trở lại, như vậy tiểu Nhã Nhi nhất định cũng không có việc gì. Về mặt tình cảm, Bách Lí Mạch vẫn là xem trọng Long Chiến Nhã hơn. Nói như vậy, người mặc áo choàng kia chính là tiểu Nhã Nhi, "Tiểu Nhã Nhi từ khi nào thì thích mặc áo choàng như vậy?”

"Các ngươi hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt." Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêm túc nhìn vài người trước mặt, nhất là những người thân thiết với Long Chiến Nhã.

"Làm sao vậy?" Tươi cười trên mặt Bách Lí Mạch lập tức biến mất. Nhìn nơi đáy mắt Mặc Sĩ Lưu Thương có một chút đau thương, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiểu Nhã Nhi đã xảy ra chuyện gì?

Tất cả mọi người nhìn thẳng vào Long Chiến Nhã, nhưng cách một lớp áo choàng thật to cho nên cái gì cũng không thấy được.

"Rốt cuộc là thế nào?" Nam Phong Nguyệt khó có khi lớn tiếng hỏi.

Long Chiến Nhã cúi đầu, từ từ ngẩng đầu, chậm rãi kéo cái mũ xuống, một mái tóc trắng như tuyết chiếu thẳng vào đáy mắt của tất cả mọi người ở đây.

"Nhã!" Nam Phong Nguyệt lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Long Chiến Nhã.

"Đừng lo lắng, không có việc gì." Long Chiến Nhã quay đầu, cười đến vô cùng đáng yêu.

"Không có việc gì thì sao lại biến thành cái dạng như vậy!” Bách Lí Mạch giận, "Lưu Thương, đây rốt cuộc là thế nào?"

"Lúc rớt xuống đáy vực, ta đã bị trọng thương, vì cứu ta, Nhã Nhi đã tiêu hao hết nội lực."

Mỗi một lần nhớ lại, Mặc Sĩ Lưu Thương lại càng đau lòng hơn. Có trời biết, buổi sáng ngày hôm đó, sau khi hắn mở mắt ra liền nhìn thấy ngay gương mặt yếu ớt trắng như sứ của tiểu nữ nhân thì đã có cái cảm giác gì. Cái loại sợ hãi đó, đau đớn đó đời này kiếp này hắn cũng sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên trong đời hắn hối hận bởi quyết định của mình, bởi vì chính quyết định này đã tổn thương đến người mà hắn yêu thương nhất, khiến cho nàng từ một người mạnh mẽ và kiêu ngạo trở thành một người luôn cần đến sự bảo hộ của người khác. Tuy rằng nàng không nói, nhưng là hắn biết sự buồn chán của nàng, dù sao, lúc trước vì để có thể có được nội lực, nàng đã chịu nhiều đau khổ, những đau đớn mà nàng phải chịu đêm hôm đó, suốt đời này hắn cũng sẽ không quên. Hắn phải dùng nhiều đến bao nhiêu cưng chìu của mình mới có thể làm dịu đi khổ đau của nàng đây?

"Hỗn đản!" Không nói hai lời, Bách Lí Mạch siết chặt bàn tay, đấm một quyền vào mặt Mặc Sĩ Lưu Thương.

Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không né tránh.

Mà điều Nam Phong Nguyệt làm trước tiên đó là đến bắt mạch cho Long Chiến Nhã.

"Mạch, đây là quyết định của chính ta.” Không có tiến lên cản ngăn, Long Chiến Nhã chỉ mỉm cười nhìn nhóm bằng hữu của mình, "Chỉ là trở về trạng thái như trước mà thôi, hơn nữa bây giờ còn có Long Các, Minh, Y cốc và Dạ điện làm chỗ dựa, ta còn sợ cái gì nữa chứ? Nội lực và những thứ gì đó cũng chỉ là trang sức mà thôi. Các ngươi bày ra biểu tình chết cha chết mẹ làm gì nha?”

"Nhã tại sao lại không chiếu cố bản thân mình như vậy?” Nàng thật sự yêu người nam nhân này như thế sao? Vì hắn mà không tiếc biến mình thành cái dạng này. Liên muốn tiếp tục mỉm cười với Long Chiến Nhã, nhưng lại vô lực.

"Thật có lỗi, đã khiến các ngươi lo lắng."

"Hối hận không?" Nam Phong Nguyệt vẫn nói với vẻ mặt lạnh nhạt như mọi khi. Thật lòng nàng không để ý đến chuyện Long Chiến Nhã có mất đi nội lực hay không, chỉ cần Long Chiến Nhã còn sống, còn đứng ở trước mặt nàng, thì biến thành cái dạng gì cũng đều không sao cả. Hơn nữa, đổi lại đó là nàng thì cũng sẽ quyết định như vậy.

"Không." Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mỉm cười lắc đầu. Nàng yêu chính là nam nhân trước mắt này, nàng vẫn hoàn hảo không mất đi thứquan trọng của mình thì có gì để hối hận chứ? “Có thể ngồi xuống nói chuyện không? Ta bây giờ là một thiếu nữ rồi nha.” Long Chiến Nhã phụng phịu, ủy khuất nhìn mọi người.

"Được." Những người khác còn chưa có trả lời thì Mặc Sĩ Lưu Thương đã lập tức khẩn trương tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó ôm Long Chiến Nhã ngồi trên đùi.

"Ai uy, bộ dáng của tiểu thư với mái tóc bạc như thế này cũng xinh đẹp hơn bất kỳ ai nha.” Mất đi nội lực thì như thế nào, tiểu thư thật sự cường đại ở chỗ khả năng phi thường của người không phải sao? Tiểu thư là chủ tử của bọn họ, cũng chính là người thân, không có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của tiểu thư.

Không phải nói dối, Long Chiến Nhã thật sự mệt mỏi. Liên tục chạy nước rút hai ngày, sau đó lại lẩn trốn ở Phi Vân Thành để tìm hiểu tin tức, có thể trụ đến bây giờ đều là do Long Chiến Nhã ngoan cường chống chế. Hiện tại, cơ thể nàng còn có thể yếu hơn cả Lâm muội muội* rồi. Tựa vào ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình.

(*Lâm muội muội: tên thật là Lâm Đại Ngọc, là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Năm mười bốn tuổi nàng mồ côi cả cha lẫn mẹ, không người thân thích, phải ăn nhờ ở đậu hoàn toàn. Nàng đã ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận, chẳng biết chia sẻ cùng ai khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu, để ý, lại hay tự ái. Người họ hàng đã đón nàng về nuôi đó là Giả gia. Ở đây, nàng gặp được Bảo Ngọc, họ lớn lên cùng nhau và tình cảm ngày càng khắn khít, nhưng không lâu sau đó lại xuất hiện người thứ ba chen vào. Đại Ngọc ngây thơ, đẹp đến lạ, nàng đau khổ tuyệt vọng mà mang tâm bệnh. Nàng đã xé khăn đốt thơ để dứt tình và cũng như hoa phù dung ra đi đầy ấm ức, ai oán trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc.)

Nhìn Long Chiến Nhã suy yếu, mấy nam nhân đều đồng loạt nhíu mày, sau đó âm thầm quyết định một chuyện. Nam Phong Nguyệt cúi đầu, giống như đang tự hỏi cái gì.

"Có thể bắt đầu phản công hay không?" Sau đã điều chỉnh lại chính mình thật tốt, Long Chiến Nhã liền nói thẳng vấn đề.

"Có thể." Kỳ thật những môn phải trụ cột trong võ lâm đã sớm được bọn họ bảo hộ cả rồi, nói cách khác, tình trạng mà giang hồ đang đồn đại cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, bây giờ các môn phái đang liên kết cùng với bọn họ chuẩn bị đối chiến Âm Nhật giáo. Hiện tại, tất cả đều đã tập trung xung quanh tổng bộ, tùy thời đều có thể tiến công.

"Vậy bắt đầu đi." Dám tính kế hắn, còn làm hại tiểu nữ nhân chịu nhiều ủy khuất như vậy, nếu không đòi lại thì hắn không cần làm Chiến thần Long Ngự quốc nữa.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Cái gì?" Từ lần hỗn loạn ở Đại hội Võ Lâm ngày trước hắn đã cảm thấy không hài lòng. Bây giờ, tổng bộ lại còn bị người ta vây công?! Hắn đã nói làm sao Minh tôn cùng những người kia lại có thể im lặng như vậy mặc kệ hắn náo loạn đến nghiêng trời lệch đất, thì ra là đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị khiến cho hắn không kịp trở tay! “Lập tức chuẩn bị lực lượng, hắn đã thua dưới tay của ta một lần, lần này cũng sẽ như thế!”

"Thì ra Giáo chủ đại nhân tự tin như thế nha. Tự tin như thế là tốt, nhưng mà Giáo chủ phải thật sự thắng mới được."

Âm thanh kỳ ảo vang vọng từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Ai?" Thiên Nhật lập tức đề phòng.

"Thiên Nhật, lúc đại nhân đồng ý giúp ngươi thực hiện nguyện vọng đã nói những gì?”

"Ngươi, ngươi là. . . . . ."

"Thiên Nhật, ngươi cũng biết làm trái với ý của đại nhân sẽ có kết cục gì?"

"Chờ, chờ một chút. . . . . ."

"Thiên Nhật, tự giải quyết cho tốt.”

"Chờ một chút, chờ một chút, xin chờ một chút! Không cần, đại nhân, đại nhân, xin cho ta một cơ hội nữa! A!”