Chiến Vương Thương Phi

Chương 7: Vương phi tương lai




"Cho phép ngươi lưu lại!"

Bất Hối vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn khi hoàn thành Bát Quái trận thì Chiến Cảnh Thiên để lại một câu rồi nhảy lên biến mất vô tung vô ảnh. . . . . .

Nhìn ôn tuyền nhỏ rỗng tuếch không nói được gì, hơn nửa đêm đem nàng tới nơi này, hiện tại lại ném nàng ở đây chỉ đổi lấy một câu 'có thể lưu lại'. Nàng cố sức giúp hắn như vậy cũng không chỉ vì lưu lại!

Tiền bạc a! Vốn đang tính toán đòi hắn một chút, hiện tại chỉ có thể từ bỏ.

Hôm qua nàng vốn định ra ngoài dạo phố, thời điểm buổi tối trở về mới phát hiện nàng cư nhiên thân không một xu, may mắn không ra ngoài nếu không thì thật mất mặt .

Hiện tại y phục trên người nàng sau khi tắm rửa là quản gia chuẩn bị xong cho tiểu Huệ mang đến, nhưng không có tiền cũng không thể tìm quản gia muốn đi.

Bất quá Chiến Cảnh Thiên nhất định không biết, bởi vì bằng vào thân phận công chúa một quốc gia thứ không thiếu nên là bạc.

Ai!

Thở dài một hơi, xe đến trước núi ắt có đường, nàng cũng không tin bằng vào tư duy của mấy ngàn năm lịch sử nàng còn có thể không kiếm được bạc!

Nghĩ thông suốt kế tiếp lại trở nên tốt đẹp, nhìn hơi nóng trong ôn tuyền trên mặt lộ ra tươi cười. Cái trận pháp này vừa được làm lại, hiện tại chỉ có nàng cùng Chiến Cảnh Thiên có thể tùy ý ra vào, không hảo hảo hưởng thụ một phen thì thật có lỗi với chính mình đã vất vả lao động một đêm.

Sau khi từ ôn tuyền ra ngoài, nàng dựa theo đường đi hôm qua thuận lợi tìm được đường trở về, có lẽ vì một đêm không ngủ sau khi trở về rất nhanh liền nhập mộng tưởng, thời điểm tỉnh lại là bị tiểu Huệ đánh thức .

"Tiểu thư, ngày hôm qua ngươi cùng Vương gia ở trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Quản gia phụng mệnh Vương gia qua đây chuyển đồ đổi nơi ở cho tiểu thư." Tiểu Huệ hưng phấn cùng Bất Hối gọi tới gọi lui bên giường, nàng chờ tiểu thư tỉnh lại thật lâu liền đem tin tức này nói cho nàng. Trong lòng nhớ lại tối hôm qua Vương gia cố ý nán lại nơi này, một đêm chưa từng ly khai, tiểu thư hôm nay lại dậy trễ như vậy, như thế đêm qua. . . . . .

Nghĩ vậy sắc mặt đỏ lên, cười đến thập phần ái muội, đem Bất Hối cười đến tóc gáy cũng dựng lên.

Chiến Cảnh Thiên tối hôm qua lúc đi quá mức kích động trực tiếp theo cửa sổ bay ra ngoài, thời điểm nửa đêm tới cũng là đi cửa sổ, lại mang Bất Hối ra ngoài cũng là qua cửa sổ, có thể là bị ảnh hưởng của hắn, buổi sáng Bất Hối cũng là theo cửa sổ vào, cho nên tiểu Huệ canh giữ ở cửa căn bản là không biết có người trong nhà tới tới lui lui vài chuyến .

"Đổi nơi ở? Đổi đến đâu?" Bất Hối nghi ngờ hỏi, nàng cũng không nhớ nói muốn đổi chỗ ở.

"Đương nhiên là đổi đến Nam Uyển, hơn nữa còn là Thính Vũ Lâu, đây chính là địa phương gần Đông Uyển nhất trong Vương Phủ!"

"Với lại, thời điểm xây dựng địa phương kia là cho Vương Phi tương lai ở, các nữ nhân trong vương phủ đều mỗi ngày ngóng trông. Vẫn là tiểu thư lợi hại, đến đây vài ngày liền được chuyển đến." Tiểu Huệ sinh ra, lớn lên ngay tại Vương Phủ, đối với nơi này phi thường quen thuộc, đối với tâm tư những tiểu thư hiện tại ở Bắc Uyển nàng cũng là dị thường hiểu biết .

Lúc trước thời điểm nàng mới vừa bị phái qua đây là không nguyện ý, bởi vì nàng biết trong phủ này không có nữ nhân nào được Vương gia thích.

Quan trọng nhất là những nữ nhân này khó hầu hạ cực kỳ, còn không bằng ở trong phòng giặt quần áo làm việc nặng. Nhưng khi nhìn thấy Bất Hối nàng liền thích, thật tình coi nàng như chủ tử, mọi chuyện liền lấy chủ tử làm trọng. Đây là quy tắc cơ bản của một nha hoàn, hiện tại nhìn thấy chủ tử mình có thể bay lên ngọn cây sao có thể không hưng phấn.

Bất Hối cũng không nghĩ đơn giản như tiểu Huệ, nàng lần này đi nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật đây là đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió .

Suy nghĩ đến đây là do mình đáp ứng Chiến Cảnh Thiên nên chỉ có thể nhận mệnh, đồ lòng dạ hiểm độc! Cư nhiên lấy điều kiện để ở lại Vương Phủ áp chế nàng làm nhiều sự tình như vậy.

*

Chiến Cảnh Thiên tâm tình không tệ ở trong thư phòng viết thư pháp đột nhiên hắt xì, đang suy nghĩ không phải đêm qua bị nhiễm phong hàn thì Chiến Nguyên đến đây.

"Vương gia, Phượng tiểu thư đã chuyển qua, Nam Uyển bên kia cũng đã an bài tốt, bọn hạ nhân cũng đều đưa qua."

"Tốt, nói bọn họ hảo hảo hầu hạ, nàng cần cái gì đều thỏa mãn nàng."

"Dạ, Vương gia."

"Đúng rồi, đem kiện áo choàng kia đưa cho nàng đi."

"Bạch Hổ áo choàng."

"Ừ."

Chiến Nguyên cảm thấy kinh ngạc, chỉ một chỗ ở cũng không chứng minh được cái gì, nhưng kiện áo choàng này. . . . . .

Xem ra, vị trí Vương Phi tương lai trong phủ này thật sự là của nàng! Bất quá cũng không biết vị tiểu thư này khi nào thì vào mắt chủ tử, rõ ràng thời điểm chủ tử đem nàng về vẫn rất lạnh nhạt!

Kỳ thật nguyên nhân chân chính Chiến Cảnh Thiên để Bất Hối đến ở Nam Uyển đến Chiến Nguyên cũng không đoán được, toàn bộ nguyên nhân này đều là do một sự kiện trước đây. . . . . .

Tại thời điểm hắn trên dưới năm tuổi có một lần đi theo vài vị hoàng huynh chơi trốn tìm, tìm thật lâu cũng không tìm được nhị hoàng huynh, vòng quanh hoàng cung hai vòng rốt cục tìm được tại một góc ngoài cửa.

"Nhị hoàng huynh, Cảnh Thiên rốt cục tóm được ngươi, lần sau không cần thành quỷ ."

"Xuỵt, đừng lên tiếng, từ từ đi tới."

Một cử động kia lập tức dẫn tới lòng hiếu kỳ của hắn, lặng lẽ đi tới.

"Bò lên, cho ngươi xem thứ tốt."

Lòng hiếu kỳ của hài tử năm tuổi rất lớn, còn tưởng rằng bên trong có cái bảo tàng gì liền ra sức bò, bò không được liền nhảy, vừa nhảy lên động tĩnh quá lớn kinh động người ở bên trong, Nhị hoàng tử vừa nghe có người đến nhanh chân bỏ chạy, hắn tất bị tóm lấy.

"Cảnh Thiên, ngươi có biết ngươi làm như vậy là sai không."

Người tới chính là mẫu hậu của hắn, lúc này hắn mới biết được nơi này là nơi các phi tử hậu cung tắm rửa.

"Nhi thần không biết, nhi thần chỉ là. . . . . ." Không đợi hắn giải thích, liền bị đánh vào tay.

"Cảnh Thiên, nhìn lén nữ tử tắm rửa là hành vi vô cùng xấu xa, thân thể cô nương quý giá cực kỳ, hơn nữa cả đời này chỉ có thể cho tướng công xem, cho nên, nếu là cô nương nào bị người nhìn thấy liền phải gả cho người. . . . . ."

Lúc ấy hắn còn nhỏ không rõ hàm nghĩa trong lời nói, chỉ nhớ rõ lần đó hắn bị trách phạt cực kỳ oan uổng, cho đến hôm qua hắn nhìn thân thể Bất Hối đột nhiên nhớ tới lời mẫu hậu dặn hắn.

Tuy mẫu hậu đã mất nhưng hắn tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu không mẫu hậu ở trên trời cũng sẽ thương tâm, cho nên ở trong lòng hắn Bất Hối đã là Vương Phi của hắn!

Nếu là Vương Phi thì nên ở tại nơi Vương Phi nên ở.

Điểm quan trọng nhất là hắn phát hiện hắn một điểm cũng không chán ghét nàng, tuy nàng cũng là nữ nhân!

Nếu Bất Hối biết được chân tướng, tin tưởng có đánh chết nàng cũng không để cho hắn xem. Không chỉ không cho hắn xem, ngay cả của hắn cũng sẽ không xem, ai biết hắn có thể hay không bởi vì bị xem hết lại bắt nàng phụ trách.

*

Tin tức Bất Hối chuyển đến Thính Vũ Lâu rất nhanh đã truyền ra, quả nhiên, đám nữ nhân ở Bắc Uyển này bắt đầu náo nhiệt, ngay cả Hạ Lam không đếm xỉa đến chuyện gì cũng đã không kìm nén được.

"Nàng thật sự chuyển đến Thính Vũ Lâu? Là Vương gia tự mình hạ lệnh?"

"Đúng vậy, tiểu thư, thời điểm buổi sáng hôm nay nô tỳ gặp quản gia dọn dẹp Thính Vũ Lâu liền đi tìm hiểu mới biết được là có người muốn vào ở, kết quả thời điểm giữa trưa vị kia liền chuyển qua."

"Bên kia có động tĩnh gì hay không."

Hạ Lam vốn cho là Bất Hối cũng như các nàng, Bắc Uyển này nữ nhân nhiều như vậy nàng cũng không có thời gian để ý. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn tỉ mỉ chuẩn bị biểu diễn trong ngày thọ yến Thái Hoàng Thái Hậu, không nghĩ tới đột nhiên phát sinh sự tình.

"Nghe nói tức giận đập bể đồ, hiện đang ở trong phòng khóc rống ."

"Vô dụng, ngươi cho người đi tìm hiểu nàng, nàng cùng Vương gia không phải không có bí mật gì sao? Hiện giờ sao lại thế này."