Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 43: Động phòng hoa chúc




Dịch: Mon Mặt của y gầy đi trông thấy, làm tôn thêm sống mũi cao và đôi mắt sâu, những đường nét rắn rỏi, anh tuấn khôn tả, và cũng… lạnh lùng khôn kể. Trên gương mặt khôi ngô không có lấy một nụ cười, cũng không nói lời nào, cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp. Trong đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm dường như ẩn chứa vô số cơn sóng ngầm, cuồn cuồn chảy xiết, hễ không cẩn thận là sẽ bị cuốn vào. Trong đôi mắt ấy cũng ẩn chứa hàng ngàn thanh kiếm sắc, muốn nạy bỏ lớp áo giáp ngụy trang dày cộm của nàng, để nhìn rõ mọi bí mật sâu kín nhất trong lòng nàng.

Do đưa lưng về phía ánh đèn nên bóng dáng của y trở nên hết sức cao lớn tráng kiện, giống như là một ngọn núi chắn trước mặt nàng, khiến nàng căng thẳng đến độ không thở nổi, tay chân như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào.

Vân Phỉ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với y, thế mà bây giờ bất ngờ gặp lại ở một nơi đầy xấu hổ thế này, nàng rất muốn ngất xỉu cho xong. Nhưng nếu ngất xỉu thế này thì cũng mất mặt quá.

Nàng hồi hộp nhìn y, chỉ có trong tích tắc mà cứ ngỡ là thời gian đã qua thật lâu, trong đầu nàng lóe lên vô vàn ý nghĩ, mạnh mẽ nhất chính là bây giờ mình đã trở thành cá nằm trên thớt, y muốn làm gì thì làm.

Nàng nhớ rất rõ lần đầu gặp nhau, trước ao phóng sinh, y đã trêu chọc nàng ‘bây giờ nàng đã biết cảm giác cá nằm trên thớt là thế nào rồi chứ’. Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt đã dự báo cho kết cục ngày hôm nay.

Vân Phỉ đột nhiên cảm thấy chán chường, thất vọng. Nàng vất vả đấu tranh, trăm tính ngàn tính, không chịu khuất phục, không cam tâm, nhưng cuối cùng lại không thể thoát khỏi bàn tay quyền năng của tạo hóa. Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng nàng vẫn rơi vào tay y, không thể không gả cho y.

Ánh mắt của y dời từ mặt nàng đi xuống một chút, nàng lập tức rụt người vào trong nước, nỗi thẹn thùng bây giờ mới tới kia dâng lên như thủy triều, khiến mặt nàng nóng như bị thiêu đốt.

Mặc dù nàng đã cố rụt người vào trong nước nhưng dáng người của y quá cao, cho dù không thấy toàn bộ thì cũng thấy được một phần, nàng nghĩ thế. Tiêu rồi, lần này chắc chắn sẽ bị ăn sạch sẽ, không còn một mẩu xương. Thế nhưng, điều kỳ lạ là có cơ hội tốt thế mà Úy Đông Đình lại không hề có ý định tiến tới ăn sạch sẽ miếng cá này mà chỉ quay người đi, vén tấm màn lụa đỏ lên, ra ngoài.

Khi đi ngang qua bình phong, y ném lại một câu: “Ra ăn cơm”. Giọng nói lạnh lùng dứt khoát, không nghe được bất cứ cảm xúc nào trong đó, giống như là không quen biết nàng cho nên rất lãnh đạm, rồi lại giống như đã quen biết cả đời nên mới bình tĩnh như thế.

Vân Phỉ thở phào một hơi, lập tức lau khô người, mặc quần áo vào với tốc độ ánh sáng. Đứng sau bình phong, nàng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.

Úy Đông Đình đưa lưng về phía nàng, ngồi bên cạnh bàn ăn. Căn phòng như một vùng biển màu đỏ, trên người y toàn là màu đen, giống như là một ngọn núi khổng lồ trấn áp màu đỏ vui mừng này lại. Chiến giáp màu đen càng tôn thêm dáng người cao lớn tráng kiện của y. Trên miếng giáp bảo vệ vai còn khắc một con hỏa kỳ lân đang giương nanh múa vuốt nhìn nàng, khiến lòng nàng cũng phải run rẩy.

Trên bàn bày những món ăn còn nóng hổi, nàng chậm rãi đi qua đó, thấp thỏm ngồi xuống, đợi y chất vấn mình, trừng phạt mình. Nhưng lạ lùng là y không nói tiếng nào, cũng không nhìn nàng lấy một cái, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Nàng lén nhìn y một cái, phát hiện y không thèm nhìn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc. Y im lặng, xa lạ khiến người ta sợ hãi.

Tối nay y làm sao vậy? Quen y đã lâu, y chưa bao giờ đối xử với nàng thế này. Tuy ở trước mặt người khác y rất kiệm lời, cực kỳ uy nghiêm nhưng trước mặt nàng lại luôn vui vẻ hòa nhã, thích chọc nàng nói cười, thích trêu đùa nàng, thích nhìn nàng giở những trò ranh mãnh trước mặt y, sau đó ung dung vạch trần quỷ kế của nàng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa bối rối.

Nàng không ngờ sau khi gặp lại phản ứng của y là thế này. Xem ra lần này nàng trốn tại Lục gia đã thực sự chọc giận y, cũng tổn thương tới lòng tự trọng của y, y là người kiêu ngạo thế kia mà.

Thế cũng tốt, y chán ghét nàng, không chịu cưới nàng thì còn gì bằng. Nàng cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Căn phòng yên tĩnh tới cực điểm, chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt của hai người.

Tâm trạng của nàng không tốt, cũng rất mệt nên không muốn ăn, cộng thêm bên cạnh có một người đằng đằng sát khí như thế thì khó mà nuốt trôi được. Nàng ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa xuống.

Nàng lẳng lặng rời khỏi bàn ăn, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược bằng ngà voi, chải tóc. Không khí áp bức trong phòng làm nàng khẩn trương tới mức ngón tay cứng đờ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, nàng đã hết sức buồn ngủ, sau lưng lại là chiếc giường êm ái, nàng rất muốn quẳng lược nhào lên giường, nhưng lại sợ nàng nhào lên giường rồi thì y sẽ nhào lên người nàng.

Nghĩ tới cảnh ấy, nàng chợt rùng mình. Có câu tránh được mồng một thì cũng không qua khỏi ngày rằm, cho dù không là tối nay thì cũng là tối mai. Úy Trác đã tỏ rõ thái độ là muốn gạo nấu thành cơm, nàng bị nhốt trong phủ thừa tướng, cho dù chắp cánh cũng khó bay.

Nàng nắm chặt cái lược, cảm thấy mình như một con cá chờ bị làm thịt. Con gấu xám kia đang ung dung ăn cơm, định bụng cơm no rượu say rồi thì sẽ qua ăn thịt nàng.

Nhất định là thế, nàng bi ai cắn môi, trong lòng lúc thì thầm nguyền rủa Úy Trác, lúc thì niệm A di đà Phật, Quan Âm Bồ Tát.

Đột nhiên, Úy Đông Đình đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ mà không thèm quay đầu lại.

Bóng đen lóe lên, hắn biến mất trước cửa phòng ngủ. Vân Phỉ chớp chớp mắt, khó mà tin được, nhưng quả thật là y đã đi rồi, bóng đen trong phòng đã đi rồi. Vô hình chung, luồng sát khí đè nặng khiến người ta điên lên được ấy cũng tan biến theo.

Sau đó, hai nha hoàn đi vào, thu dọn chén đũa trên bàn.

Sau đó, Thu Quế bưng trà nước vào, nói với Vân Phỉ: “Đại tướng quân bảo thiếu phu nhân nghỉ ngơi sớm đi.”

Chiếc lược bằng ngà voi trên tay bị rơi xuống đất, Vân Phỉ thở phào một hơi, cảm thấy tim mình như sắp rụng ra.

Nàng đã sớm mệt đến nỗi muốn bò lên giường ngay. Lúc này Úy Đông Đình đã đi nên không chần chờ gì nữa, lập tức nhào lên giường, buông màn xuống, nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.

Nếu không phải vì quá mệt mỏi thì nàng đã không dám ngủ trong hang sói. Nhưng ngồi trên xe ngựa cả ngày, mỗi một tế bào trong người đã bị nước ấm làm lười biếng nên nàng cứ thế mà mất cảnh giác, buông vũ khí đầu hàng, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Trong mơ, nàng như bị rơi vào trong nước, cứ hoảng loạn ôm lấy một khúc gỗ, xuôi theo dòng nước. Đột nhiên, dường như tóc nàng bị mắc vào nhánh cây, da đầu đau nhói, nàng bừng tỉnh giấc.

Góc phòng có một ngọn đèn còn sáng, ánh đèn đỏ đỏ mờ mờ giống như là thời khắc mặt trời vừa nhú lên. Khi nàng nhìn thấy bên cạnh còn có một người đang nằm thì lập tức sợ tới mức ngồi bật dậy. Nhưng vừa nhúc nhích, đầu lại đau đến nỗi phải xuýt xoa. Thì ra nhánh cây mà tóc nàng bị mắc trong mơ chính là mảnh giáp trên vai y. Tóc của nàng bị mắc trong miệng của con hỏa kỳ lân.

Úy Đông Đình mở mắt ra, lẳng lặng nhìn nàng. Không biết có phải là do đêm khuya yên tĩnh hay không mà ánh mắt của y sâu thăm thẳm, bên trong lóe lên vẻ nguy hiểm như thợ săn nhìn thấy con mồi. Nàng hoảng hốt ngồi dậy, luống cuống chân tay kéo tóc mình từ áo giáp của y ra.

y ngồi dậy, gỡ tóc của nàng ra khỏi mảnh giáp trên vai, nhưng lại không buông ra mà nắm trong tay.

Nàng hồi hộp nhìn y, quyết định thực chiện chính sách địch bất động thì ta cũng bất động. Y không chịu lên tiếng trước thì nàng sẽ giữ im lặng. Nàng trốn tại Lục gia một tháng, ý đồ không muốn gả cho y đã bị vạch trần, cho dù lúc này có nói ngon nói ngọt thì y cũng sẽ không tin. Cho nên nàng thức thời im miệng, không giải thích, cũng không cầu xin tha thứ, kiểu gì thì cũng không có tác dụng.

Nàng mở to đôi lắt long lanh nhìn y, gương mặt nhỏ nhắn vì ngủ mơ màng nên đỏ hồng, rồi lại vì khẩn trương sợ hãi mà dần mất đi vẻ hồng hào ấy, trở nên trắng như tuyết đầu mùa, mỏng manh dễ vỡ.

Không khí tĩnh lặng đến cùng cực. Tay y còn nắm tóc nàng, nàng không dám nhúc nhích, sợ rằng hễ nhúc nhích một cái là sẽ phá vỡ sự yên lặng này, kích thích đến lửa giận đang được áp chế của y.

Tuy ngoài mặt y hết sức bình tĩnh nhưng nàng biết trong lòng y đang cất chứa lửa giận. Nàng mai danh ẩn tích ở Lục gia mà không báo cho y một tiếng, để y phải hao tâm tổn trí đi tìm tung tích của nàng. Nỗi oán hận và căm phẫn này, chỉ nghĩ đến thôi mà Vân Phỉ đã thấy đau đầu.

Hầu kết của y giần giật, một lúc sau mới trầm giọng hỏi nàng: “Nàng ngủ đủ chưa?” Trong đêm tối, dường như giọng của y cũng có vẻ khác thường.

Ngủ đủ rồi thì có thể… Vân Phỉ cả kinh, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa, ta mệt chết đi được.”

Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng căng thẳng tới mức muốn khóc lên. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra gan của mình cũng không to như mình tưởng. Nàng muốn gào khóc thảm thiết cho y xem, mặt đầy nước mắt nước mũi khiến cho y chán ghét, mất đi hứng thú. Nhưng đáng giận là đang lúc cấp bách này thì bản lĩnh nước mắt chảy mọi lúc mọi nơi của nàng lại bị mất đi tác dụng, nàng ra sức nháy nháy mắt nhưng không nặn được giọt nào.

Y sa sầm mặt, thả tóc nàng ra rồi nằm xuống, xoay người ra ngoài, ngủ tiếp.

Vân Phỉ ngạc nhiên nhìn con hỏa kỳ lân trên vai y, cảm thấy chắc hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây. Y nằm ngủ bên cạnh nàng mà chịu làm Liễu Hạ Huệ sao? Rõ ràng y hiểu được tính toán của Úy Trác, tại sao vẫn án binh bất động, phải chăng, phải chăng… Vân Phỉ đột ngiên nghĩ đến một khả năng, hay là y không làm được? Ý nghĩ này vừa vụt qua, mặt nàng liền đỏ bừng lên.

Nàng không còn thấy buồn ngủ chút nào, cứ mơ mơ màng màng. Trời còn chưa sáng thì Úy Đông Đình bên cạnh nàng đã thức dậy, dường như y đứng bên giường nhìn nàng, sau đó tiếng bước chân liền từ từ ra tới cửa. Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cuối cùng Vân Phỉ cũng thở phào như trút được gánh nặng.

Cả một ngày dài cũng không thấy bóng dáng Úy Đông Đình đâu, Vân Phỉ đoán là y đến quân doanh. Nàng bị nhốt trong phòng ‘nghỉ ngơi’, không được đi đâu cả.

Lúc chạng vạng, Thẩm thị dẫn một đám nha hoàn tiến vào, tay cầm bộ hỉ phục đỏ tươi. Vân Phỉ vừa thấy thì đầu lập tức ong lên.

“Mời thiếu phu nhân thay quần áo.”

Chưa kịp nói gì thì mấy nha hoàn đã ùa tới thay quần áo, chải đầu tóc cho Vân Phỉ, sau đó đội khăn trùm đầu lên cho nàng, đỡ nàng ra nhà trước.

Bên tai vang lên tiếng nhạc. Vì tình hình khá đặc biệt nên hôn lễ này đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Sau khi bái lạy thiên địa, chỉ nghe giọng của Úy Trác vang lên. “Có con trai con dâu như thế, cha cũng đã được an tâm rồi. Sau này hai vợ chồng các con phải yêu thương lẫn nhau, đồng cam cộng khổ.”

Vân Phỉ nghe được bốn chữ đồng cam cộng khổ thì tức đến nỗi muốn vén khăn lên, nhào tới mắng hắn. Đây mà là thành thân gì chứ, rõ ràng là uy hiếp, bức ép con gái nhà lành mà.

Tình hình kinh thành đã rất nguy cấp, mọi thứ trong hôn lễ đều được giản lược, đương nhiên trò phá động phòng, kính rượu… đều được lược bỏ. Úy Trác tung tin cho khắp kinh thành đều biết con gái của Vân Định Quyền và đại tướng quân Úy Đông Đình thành thân, nếu giữa Vân Định Quyền và Lâm Thanh Phong có quan hệ gì mờ ám, khi nghe được tin tức này thì Lâm Thanh Phong cũng sẽ nghi kỵ Vân Định Quyền phần nào.

Sau khi làm lễ, Vân Phỉ được đưa vào phòng của Úy Đông Đình.

Người trong phòng nhanh chóng lui ra, bọn nha hoàn chuẩn bị giường chiếu sẵn sàng thì cũng đi mất. Cuối cùng, cái vòng bằng đồng trên cửa leng keng một tiếng, căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.

Từ khăn trùm đầu nhìn xuống, nàng thấy một đôi giày thêu hoa văn như ý cát tường xuất hiện. Nàng nắm chặt nắm tay, kiếm chế sự run rẩy của mình, nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch không ngừng.

Trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, trăn trùm đầu được vén lên, gương mặt của Úy Đông Đình đập vào mắt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy y mặc quần áo rực rỡ. Bình thường y chỉ mặc áo màu đen hay lam. Sắc đỏ tôn thêm vẻ anh tuấn rạng ngời của y. Nàng không nhìn thấu được ý nghĩ của y lúc này, càng không thấu được tâm trạng của y bây giờ. Chẳng phải y nói rất thích nàng sao, hôm nay tóm gọn nàng trong tay như ý nguyện rồi mà sao không tỏ vẻ gì vui sướng thế nhỉ?

Vân Phỉ ngơ ngác hoảng loạn, dưới ánh nhìn đầy áp lực của y, nàng cụp mắt xuống, lòng thầm than vãn: tối nay không thoát được kiếp nạn này rồi. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, chắc là trốn kiểu gì cũng không thoát được. Bộ óc luôn nghĩ ra những ý tưởng bất tận của nàng hiện giờ như không vận hành được nữa.

Chạy không thoát, cũng đánh không lại, độc dược hay dao gì đó cũng không có, nói lời ngon ngọt dỗ dành y cũng vô dụng. Nàng cam chịu leo lên giường, rồi quẳng giày ra ngoài. Một chiếc thì rất nghe lời, ngoan ngoãn rơi xuống đất. Một chiếc khác thì bướng bỉnh bay thẳng vào mặt Úy Đông Đình.

Vân Phỉ sợ tới mức ngẩn người, nàng không hề có ý ném vào y, chẳng qua trong lòng rất bực bội nên muốn cáu kỉnh chút thôi mà.