Chiêu Tài

Chương 2




CHƯƠNG 2

Đã buộc dây đỏ, cũng đã lập lời thề, Tiễn Cơ không sợ Chiêu Tài chơi xấu mà bỏ trốn, hai tay ném một phát, quăng Chiêu Tài xuống đất.

Chiêu Tài vững vàng đáp bốn chân trên mặt đất, nâng lên móng vuốt để gãi gãi cần cổ, hắn vẫn không quen trên cổ vô duyên vô cớ lòi ra thêm một cái gì đó.

Tiễn Cơ đi ra khỏi trù phòng, nhấc thùng gỗ đặt lên chiếc bàn tròn bằng đá ở bên dưới giàn hoa trong vườn.

Chiêu Tài đi theo hắn, nhảy lên bàn tròn, đặt mông ngồi bên cạnh thùng nước, thò đầu nhìn vào bên trong.

Tiễn Cơ đẩy đầu mèo ra, “Hút nước miếng của ngươi vào mồm đi.”

Chiêu Tài buồn bực vươn đầu lưỡi, liếm một vòng quanh môi, chỉ còn sót lại một chút mùi cá.

Tiễn Cơ lấy một cái chậu lớn đem lại đây, đem tất cả cá trong thùng gỗ đổ ra chậu. Sau đó múc một nửa thùng nước đặt kế bên, hắn chọn lấy một con cá lớn bỏ lại vào thùng gỗ.

Chiêu Tài ở một bên thèm ăn muốn chết nhưng không dám ăn vụng cũng không dám chảy nước miếng.

Hôm nay Tiễn Cơ câu được nhiều cá nhưng đều là cá nhỏ, cá lớn không nhiều lắm, lại bị Chiêu Tài ăn mất một con, còn một con vẫn lưu lại dấu răng của Chiêu Tài ở trên thân, Tiễn Cơ cẩn thận đếm đếm, chỉ còn lại ba con cá lớn.

Tiễn Cơ cầm lấy con cá đã bị Chiêu Tài cắn, do dự một lúc lâu, rốt cục cũng không bỏ vào thùng gỗ.

Tầm mắt của Chiêu Tài vẫn dán chặt lên người của con cá có dấu răng của hắn, hiện tại lại thấy Tiễn Cơ không bỏ cá vào thùng gỗ thì hai mắt của hắn liền sáng ngời, vươn ra tiểu móng vuốt trắng nõn mà nói, “Con cá này cho ta đi.”

Tiễn Cơ mỉm cười với hắn, Chiêu Tài dựng thẳng cái đuôi lên, lắc qua lắc lại để lấy lòng.

Tiễn Cơ nói, “Nằm mơ hả!”

Cái đuôi bé nhỏ lập tức cụp xuống, ỉu xỉu đặt trên bàn.

“Con lớn nhất đã bị ngươi ăn mất, còn muốn cái gì nữa?”

Chiêu Tài uất ức nói, “Ta chưa ăn no mà.”

Tiễn Cơ xách thùng gỗ đặt vào trong trù phòng rồi lại đi ra, trong tay cầm theo một con dao, “Ta thấy ngươi cũng không lớn thế mà ăn nhiều vậy.”

Chiêu Tài nhìn thấy con dao thì lông trên người đều dựng thẳng cả lên, “Đã ba ngày rồi ta chưa được ăn, nếu không thì cũng không đến nhà của ngươi để trộm cá đâu.”

Tiễn Cơ lấy cá ra khỏi chậu rồi đặt lên bàn, cầm lấy con dao cạo qua cạo lại trên bụng cá, “Vì sao ba ngày rồi mà chưa được ăn?”

Chiêu Tài thấy Tiễn Cơ không phải lấy dao để đối phó với mình thì bộ lông dựng đứng mới vừa rồi liền rũ xuống trở lại, hắn thở dài một hơi, “Nói đến thì rất dài.”

“Vậy chậm rãi mà nói.” Dù sao đánh vẩy cá cũng mất rất nhiều thời gian, Tiễn Cơ vẫn rảnh rỗi để nghe Chiêu Tài nói.

Chiêu Tài ặc một tiếng rồi nói qua loa cho có lệ, “Việc này nói hai ba câu thì không thể nói rõ được đâu.”

Tiễn Cơ cười nhạo hắn, “Ngươi chỉ là một con mèo yêu, làm gì mà có nhiều chuyện để nói như vậy!?”

Chiêu Tài đứng thẳng người, giơ móng vuốt lên, sửa lời Tiễn Cơ một cách khoa trương, “Là miêu đại tiên!”

“Ngươi đó hả? Ngay cả bụng cũng không được ăn no mà còn tự xưng là miêu đại tiên?” Tiễn Cơ chỉ vào mũi của Chiêu Tài rồi cười ha ha, “Đừng có bày đặt ta đây, làm cho miêu tộc của các ngươi bị mất thể diện.”

Nói đến mất thể diện thì Chiêu Tài giống như bị cái gì đó đâm vào người mà nhói đau, hắn ngửa đầu tru lên meo meo meo meo meo cả buổi không ngừng.

Tiễn Cơ nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn cùng tiếng kêu thê thảm của Chiêu Tài thì liền tự mình kiểm điểm một chút, có phải vừa rồi quá nặng lời hay không, làm tổn thương đến tự tôn của con mèo con này.

Hắn còn chưa kịp mở miệng trấn an thì Chiêu Tài đã đình chỉ tiếng kêu trước, mềm nhũn nằm phịch xuống bàn, “Ngươi nói đúng, từ nay về sau ta không thể làm cho miêu tộc bị mất thể diện được.”

Chiêu Tài làm Tiễn Cơ mờ mịt không biết chuyện gì vừa xảy ra, hắn lôi ruột cá ra khỏi bụng rồi vứt xuống đất, nghĩ thầm trong lòng: Hú hét đến độ hết buồn luôn sao.

Chiêu Tài ngửi mùi cá trong không khí, nhìn vào chậu nước, lại nhìn xuống mặt đất. Đói bụng đến mức không còn sức lực, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhảy xuống bàn, định đi ăn ruột cá.

Hai tay của Tiễn Cơ rất bẩn, không tiện nhấc Chiêu Tài lên, vì vậy liền giơ chân ngăn cản, “Ngươi muốn làm gì?”

“Ăn cái đó chứ làm gì nữa.” Chiêu Tài ngưỡng lên cái đầu tròn vo một cách tội nghiệp, “Không cho ta ăn cá, chẳng lẽ thứ mà ngươi vứt bỏ cũng không thể cho ta hay sao?”

Rõ ràng là mặt mèo nhưng Tiễn Cơ lại có thể nhìn thấy bộ dáng muốn khóc của Chiêu Tài, nghĩ rằng con mèo con này cũng không dễ dàng, bị mình lừa mà cũng không phát hiện được, vì vậy liền giận dữ nói, “Nếu ngươi đã làm đầy tớ cho ta thì đương nhiên ta sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho ngươi.”

Chiêu Tài lập tức lúng túng, “Vậy ta ăn cái gì?”

Tiễn Cơ chỉ vào mấy con cá nhỏ đã được đánh vẩy sạch sẽ rồi nói, “Đêm nay ăn cá, chờ ta làm xong rồi ngươi cùng ăn với ta.”

Chiêu Tài nhảy lên bàn, ung dung bước qua, lại gấp gáp đến độ vươn ra móng vuốt sáng bóng được giấu bên dưới lớp đệm thịt mềm mại, nước miếng chảy dài cả mồm, “Không cần phiền phức, ăn sống cũng được mà.”

“Muốn ăn sống thì ăn cái thứ ở dưới đất cho ta!”

Cá và ruột cá, so sánh hai thứ, Chiêu Tài lại là con mèo con kén cá chọn canh, thà rằng chờ thêm một chút chứ không muốn ăn ruột cá.

Tiễn Cơ nói, “Nếu ngươi đã đi theo ta thì phải tuân theo quy củ của con người.”

Chiêu Tài liếm móng vuốt của mình cho đỡ thèm rồi trả lời qua loa, “Ừ.”

“Ngươi có thể nói, vậy có thể biến thành người hay không?”

Lỗ tai của Chiêu Tài giật giật, dáng điệu nghênh ngang, vốn định nói ta là miêu đại tiên thì đương nhiên có thể, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mất thể diện thì liền rụt trở về, chỉ gật đầu nói, “Biết.”

“Vậy biến xem thử.”

Chiêu tài meo meo một tiếng rồi nhảy xuống bàn, biến thành một thiếu niên tuấn tú, bộ dáng của nhân loại khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Làn da trắng như tuyết, mái tóc dài dùng trâm cài tóc màu vàng để bó buộc, mặc hoa phục màu vàng, sợi tơ hồng như ẩn như hiện trên cổ, quả thật có tám chín phần tương tự hình thái của con mèo con.

Chiêu tài giật giật cổ, dùng tay nới lỏng sợi dây đỏ ra một chút.

“Bề ngoài không tệ.” Tiễn Cơ chỉ vào bãi rau ở góc vườn rồi nói, “Đi hái cho ta hai cây củ cải lại đây.”

Chiêu Tài nghe lời gật đầu, vui vẻ chạy đến vườn rau mà hái cây củ cải.

“Cẩn thận đừng giẫm nát đồ ăn của ta!”

Chờ Chiêu Tài hái xong củ cải, Tiễn Cơ lại chỉ hắn đi rửa sạch, những việc đơn giản như vậy thì Chiêu Tài đều làm được.

Chiêu Tài đi qua đi lại khu vườn nhỏ, mỗi lần đi ngang qua bàn đá lại nhịn không được mà nhìn vào trong chậu vài lần, sợ Tiễn Cơ thừa dịp lúc hắn không chú ý mà ăn vụng cá.

Tiễn Cơ cầm lấy mấy con cá đã được rửa sạch sẽ đi vào trù phòng, Chiêu Tài một tay cầm củ cải trắng một tay cầm củ cải đỏ, đắc ý đi theo sau lưng Tiễn Cơ, “Tối nay ăn cái gì?”

“Cá kho củ cải.”

Không đợi Tiễn Cơ nói hết thì đã nghe Chiêu Tài hét lớn, “Ta thích ăn!”

“Ngươi ăn rồi hả?”

Chiêu Tài lắc đầu.

Tiễn Cơ buồn bực nói, “Vậy làm sao ngươi biết là ngươi thích ăn?”

Chiêu Tài nuốt nước miếng, cười nói một cách ngây ngô, “Cá làm gì cũng ngon hết.”

Tiễn Cơ bị hắn chọc cho mỉm cười, “Đi ra ngoài, rẽ sang tay trái, gọi Phó Quyền ở nhà kế bên lại đây ăn cơm, nói với hắn đêm nay bên nhà của ta có nhiều đồ ăn, bảo hắn khỏi làm.”

Nhiều thế nào thì ta cũng ăn hết được mà!

Chiêu Tài lén lút nhìn trộm Tiễn Cơ một cái, nhìn Tiễn Cơ đang thái củ cải, hắn cảm thấy làm một đầy tớ thật sự là điều tuyệt vời nhất.