Chiêu Tài

Chương 25




CHƯƠNG 25

Trong lúc mơ màng, Chiêu Tài ở trên giường đã phát hiện bản thân mình có gì đó không thích hợp, trợn mắt thì nhìn thấy đúng như hắn đã đoán, đúng là xích lõa nằm ở trên giường, mà Tiễn Cơ thì không biết đã ở nơi nào.

Kỳ lạ, tối hôm qua rõ ràng khi ngủ vẫn là hình mèo, rốt cục vì sao lại biến thành người thế này?

Chiêu Tài nắm tóc, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu nhưng thật sự nghĩ không ra.

Thôi, nghĩ không ra thì không cần phí công mà nghĩ, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì.

Chiêu Tài bọc chăn rồi lăn một vòng, đến khi dừng lại thì liền ném chăn sang một bên, trên người đã biến ra y phục.

Vừa mới tỉnh ngủ, thân thể còn rất mệt mỏi, Chiêu Tài đứng dưới giường rồi ưỡn thắt lưng, nhưng khi thức dậy thì cảm giác rất khác biệt, hình như hôm nay đặc biệt thư thái.

Chẳng lẽ là vì ngủ trong hình người hay sao?

Chiêu Tài thật sự không thể lý giải, hắn rung đùi đắc ý đi ra ngoài tìm Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ vẫn như thường ngày, đang ở trước bếp bận bịu, nhìn thấy Chiêu Tài đã thức dậy, hắn liền nhéo thắt lưng của đối phương một cái rồi giơ lên cái xẻng mà thúc giục Chiêu Tài nhanh đi rửa mặt.

“Lại dậy muộn! Còn không mau cút đi rửa mặt xúc miệng cho ta! Còn cọ cọ nữa thì ta sẽ lột da của ngươi ra, đem phơi nắng với cá khô.”

Sợ đến mức hai bắp chân bé nhỏ của Chiêu Tài phải run lên, không dám ở lại trong nhà bếp, vội vàng xoay người chạy đi rửa mặt, vừa chạy vừa nhớ đến con cá khô nằm ở trên lò, hắn liền hét lên, “Ta đi đây! Nhớ chừa cho ta mấy miếng cá khô!”

Hai người hấp tấp rửa mặt, ăn cơm, đóng cửa rồi ra chợ bày quán.

Cuối năm, thời tiết vô cùng rét lạnh, ngay cả Chiêu Tài cũng cảm thấy lạnh, hận không thể đem đầu nhét vào trong y phục, như vậy mới ấm áp.

Tiễn Cơ bảo hắn đứng lên rồi đi đi lại lại, ngồi yên một chỗ chỉ càng thêm lạnh, hoặc là sưởi ấm bên cạnh bếp lò, còn hơn là tự ủ ấm chính mình.

Sau khi Chiêu Tài thử sưởi ấm bên bếp lò thì liền trở nên lười vận động, hận không thể dán mặt lên lò, quả nhiên đây là chuyện mà một con mèo lười sẽ làm.

May mắn Tiễn Cơ bắt kịp, “Muốn chết à!”

Chiêu Tài nói một cách đáng thương, “Ta lạnh mà.”

“Sau này biến ra y phục dày một chút.”

Chiêu Tài ngồi im bất động một lúc lâu, sau đó mới nhăn nhó nói, “Pháp lực không đủ, biến không được.”

Tiễn Cơ vỗ ót, bất lực với con mèo này. Hắn thử thăm dò hướng gió, để cho Chiêu Tài ngồi ở bên bếp lò hướng ít gió, còn không quên nhắc nhở hắn bếp lò rất nóng, không được ngồi sát bếp lò sẽ cháy y phục, lại có thể bị phỏng da, Chiêu Tài nghe xong thì liền hoảng sợ, không dám kề mặt vào trước bếp lò nữa.

Tuy rằng gió lạnh không thổi đến nhưng không khí vẫn rất lạnh, Chiêu Tài dùng bàn tay được sưởi ấm dán lên mặt, lộ ra một đôi mắt to tròn xoe, nói với Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, chúng ta về nhà đi.”

Tiễn Cơ nhìn vào trong gánh rồi nói, “Không được, vẫn chưa bán xong.”

Trời càng ngày càng lạnh, người ra ngoài cũng càng ít, tốc độ bán mì cũng chậm hơn rất nhiều.

Chiêu Tài giận dữ nói, “Không bán vài ngày thì có gì đâu, chờ trời ấm lên rồi tiếp tục bán.”

“Xem ngươi kìa, không bán thì lấy gì ăn?”

“Chẳng phải trong nhà cũng trồng rau trồng củ hay sao, nếu không thì đi ra ngoài mua thức ăn.”

Tiễn Cơ cười nhạo nói, “Ngươi nói thật dễ, đừng quên là ta còn phải đánh cược nữa.”

Chiêu Tài suýt nữa thì đã quên chuyện này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói, “Phó Quyền đâu có buôn bán, mỗi ngày không phải dậy sớm về muộn, cho dù thua thì ngươi cũng sẽ không là kẻ về chót.”

Chỉ cần không phải là kẻ về chót thì đã đủ thỏa mãn? Con mèo con này thật sự không có chí tiến thủ và khát vọng.

Tiễn Cơ thấy vẻ mặt của Chiêu Tài rất tùy tiện, hắn cảm thấy khó chịu nên liền nhéo mặt của Chiêu Tài rồi nói, “Phó Quyền là lão sư, kiếm tiền dựa vào học vấn, học vấn đều ở trong đầu, đương nhiên không cần phải bày quán bán buôn rồi.”

“Như vậy cũng được hả?”

“Đương nhiên!”

“Nhân loại các ngươi thật phức tạp, chẳng phải chỉ cần vui chơi giải trí ăn ngủ là đã quá tốt hay sao?”

“Cho nên ngươi mới là yêu tinh, còn ta thì không phải.”

Chiêu Tài nghĩ rằng Tiễn Cơ khinh thường yêu tinh nên liền hừ lạnh nói, “Làm yêu tinh có cái gì không tốt!”

“Ta có nói là không tốt đâu.” Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Cái ngươi đang nói là đám yêu tinh dốt nát, ăn no lười biếng. Cũng có không ít yêu tinh biết đọc sách luyện võ, tu luyện pháp thuật, cuối cùng đắc đạo tu tiên.”

“Xí, ta vốn là tiên, cần gì phải tu?”

Tiễn Cơ nheo mắt, thật sự nhìn không ra Chiêu Tài là tiên, bất quá trên người của Chiêu Tài thật sự không có yêu vị. Chẳng lẽ con mèo con này thật sự là miêu tiên hay sao? fynnz810

Nếu là như vậy, Tiễn Cơ chậc chậc hai tiếng, thật khó có thể tin tưởng.

Chiêu Tài biết Tiễn Cơ không tin, hắn liền thấp giọng nói, “Phụ thân và a cha của ta đều là miêu tiên, ta đương nhiên cũng là miêu tiên!”

“A, hóa ra là thế hệ thứ hai.”

Chiêu Tài kiêu ngạo gật đầu.

Nghĩ đến đại thái tử dốt nát của Long vương, còn có tam thái tử háo sắc thành tánh của thiên thượng ngọc đế, Tiễn Cơ nhịn không được mà than thở ở trong lòng: Thảo nào lại vô dụng như vậy!

Chiêu Tài nào biết suy nghĩ trong lòng của Tiễn Cơ, hắn tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi có thắng nổi Phó Quyền hay không? Đừng đứng nhất từ dưới đếm lên, làm mất thể diện của ta.”

Ấy cha cha, mình đánh cược thua lại làm mèo con mất thể diện, Tiễn Cơ nhéo nhéo hai bên má của Chiêu Tài rồi nói, “Đứng nhất từ dưới đếm lên thì chưa đến mức đó, ta có cách mà.”

Chiêu Tài hăng hái cầm lấy cánh tay của Tiễn Cơ mà hỏi, “Cách gì?”

Tiễn Cơ cười một cách thần bí, “Phật viết bất khả lộ.”

Chiêu Tài liếc hắn, “Ngươi chỉ có bán mì thôi, có gì mà không thể nói.”

“Vậy ngươi hôn ta một cái đi, hôn…”

Tiễn Cơ còn chưa nói xong thì Chiêu Tài đã hôn lên hai bên má trái phải của Tiễn Cơ, cộng thêm một cái lên trán nữa là ba.

Chẳng lẽ Chiêu Tài đã thông suốt?

Tiễn Cơ mừng thầm, nhưng vừa mới mừng rỡ được một chút thì lửa giận đã bùng lên.

Tiễn Cơ nghiến răng nghiến lợi nói, “Bảo ngươi hôn thì ngươi liền hôn à!” Nếu người khác đưa ra điều kiện như vậy thì Chiêu Tài cũng đồng ý hay sao?

Chiêu Tài lúng túng nói, “Tiễn, Tiễn Cơ…bộ dáng của ngươi thật sự đáng sợ.”

“Trả lời câu hỏi của ta!”

“Người bảo ta hôn là ngươi, người mắng ta hôn cũng là ngươi.” Chiêu Tài chu mỏ, vẻ mặt đầy uất ức, “Người dưng nước lả cho ta chạm ta cũng không chạm, thất vất vả mới hôn một người vậy mà ngươi còn mắng ta!”

Như vậy có nghĩa hắn không phải là người dưng nước lả?

Vừa rồi còn giận dữ thì chỉ trong chớp mắt Tiễn Ki lại trở nên hớn hở vui vẻ.

Chiêu Tài nói, “Tiễn Cơ, ngươi thật sự là hỉ nộ vô thường.”

Tiễn Cơ nhướng mày rồi đánh trống lãng, “Ngươi ngoan sẽ có cá ăn!”

Đôi mắt của Chiêu Tài liền sáng rực, “Cá!”

Tiễn Cơ sờ đầu của Chiêu Tài rồi nói, “Buổi tối về nhà ăn cá nấu dưa chua!”

Chiêu Tài cười ngoác cả miệng, thậm chí rét lạnh cũng bị quên bẵng, Tiễn Cơ thì lại chu đáo, nhìn thấy đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh đến mức tái nhợt, vội vàng nắm lấy tay của Chiêu Tài rồi sưởi ấm trong lòng bàn tay của mình, “Ngươi có biết ta để dành tiền để làm gì không?”

“Thắng cược!”

“Sai!”

“A?”

“Để tiêu.” Tiễn Cơ nâng lên cái cằm đã muốn rớt xuống đất của Chiêu Tài, làm cho đối phương ngặm miệng lại.

Chiêu Tài chỉ cảm thấy có một đoàn sương mù lượn lờ trên đầu, để dành tiền không phải để thắng cược mà lại là để đi tiêu, đem hết tiền tiêu sạch cho dù là thắng hay sao?

Như vậy thì còn gì là đánh cước xem ai kiếm tiền nhiều hơn? Phải gọi là tiêu tiền nhiều hơn mới đúng.

Nói đến tiêu tiền thì ai lại không tiêu tiền cơ chứ, chỉ cần Chiêu Tài đi vào mấy tửu lâu nổi danh trong thành rồi gọi vài bình rượu ngon, kêu lên một bàn đầy cá, ăn ba ngày ba đêm thì nói không chừng chút tiền để dành của Tiễn Cơ cũng không đủ nữa là.

Chiêu Tài chảy nước miếng, bày ra bộ dáng hả hê, Tiễn Cơ vừa thấy thì liền biết con mèo ngốc ham ăn đang nghĩ trật đường. Hắn chỉ vào mấy cửa hàng ở hai bên mặt tiền đường rồi nói với Chiêu Tài, “Lập nghiệp từ quán mì, để dành đủ tiền thì thuê hai gian tiểu ***. Kiếm đủ tiền thì tự mở tửu lâu. Sau đó một nhà biến thành hai nhà, hai nhà biến thành bốn nhà, ta muốn tửu lâu của mình trải rộng khắp cả nước!”

“Đến lúc đó sẽ có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền!”

Tiễn Cơ vừa gật đầu vừa cười nói, “Đúng!”

“Có tiền là có thể mua được rất nhiều cá, bảo đại trù làm nhiều món cá đưa đến trước mặt ta, ta muốn mỗi ngày phải ăn một món cá khác nhau.” Nghĩ đến tương lai tươi đẹp thì Chiêu Tài liền ngây ngô cười hắc hắc, hai mắt chứa đầy cá.

Tiễn Cơ bất thình lình nói, “Tiền của ta thì dựa vào cái gì lại mua cá ăn?”

Chiêu Tài không hề nghĩ ngợi mà kéo ra sợi dây đỏ trên cổ rồi đưa cổ đến trước mặt của Tiễn Cơ mà nói, “Ta cực khổ phụ giúp ngươi, ngươi phải phụ trách một ngày ba bữa cho ta.”

Khuôn mặt đỏ bừng vì bị gió thổi lạnh của Chiêu Tài đang ở gần ngay trước mắt, chuyện đêm hôm qua lại hiện lên trong đầu của Tiễn Cơ, Tiễn Cơ không khỏi sững sờ mà nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ, chẳng lẽ mèo con cũng giống mình, thích đối phương, muốn sống cùng hắn, muốn ở bên cạnh hắn, che chở hắn, mà lại quyến luyến không muốn rời xa.

Chiêu Tài nghĩ rằng Tiễn Cơ bị câu hỏi của mình làm sửng sốt cho nên hắn đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, không biết Tiễn Cơ lại đang nghĩ cách mau mau làm thịt con mèo con, làm cho cái tên đầy tớ đần độn này triệt để hoàn toàn trở thành người của mình, muốn chạy cũng không thể chạy.

Cho nên mới nói, con mèo ngốc Chiêu Tài này bị Tiễn Cơ ăn sạch là số trời đã định, có chạy cũng chạy không thoát.