Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 19: Trò chơi bánh răng vận mệnh chuyển động 2




Từ sau cái ngày hôm qua mất hồn mất vía trở về nhà, cả người tôi gần như rơi vào trạng thái ngây ngốc. Là hắn sao? Thật là hắn sao?

“Hắc, cô làm sao vậy?”

Một cái tay đột nhiên vỗ vỗ vào vai tôi, làm tôi đang khẩn trương cao phải sợ tới mức kêu to

Hả? Tôi từ lúc nào đã đến của trường học a! Một cô gái đang bối rối đứng bên cạnh tôi, hiển nhiên nàng cũng bị tôi làm cho giật mình , cánh tay chạm nhẹ vào bả vai tôi bất động, cả người sững sờ ở một chỗ. Đây không phải là lệ thủy thiên sứ Việt Mỹ tôi gặp lần trước sao?

“A………..thật xin lỗi! cô có sao không?” Tôi áy náy nói

“Phù…………làm tôi giật cả mình! Cô làm sao vậy?” Việt Mỹ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực an ủi chính mình, có chút ý tứ trách cứ tôi

“Tôi, tôi…………………” Tôi ấp úng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào

“Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ thì cứ việc nói nha, đừng khách khí” Việt Mỹ thân mật đối với tôi mỉm cười, nụ cười kia lại ngọt như mật đường

“Cô, tôi……………” Đối mặt với nụ cười xinh đẹp của Việt Mỹ, tôi có chút luống cuống chân tay

Ở trung học Hayakawa, phần lớn học sinh ở đây đều là con của người có tiền, còn đối với những kẻ bình thường như tôi mà nói, từ trước đến giờ bọn họ chỉ cười nhạt. Xem khí chất của Việt Mỹ, thì nàng nhất định cũng thiên kim đại tiểu thư đi! Nhưng mà, nàng lại chủ động cùng tôi vướn tay chào hỏi , học ở đây cũng đã lâu như vậy, mặc dù có thân phận là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng vẫn nguyện ý làm bạn với tôi! Vì thế tôi mới kinh ngạc không thôi

“Cũng sắp trễ rồi, cô còn thời gian ngây ngốc sao? Mau lấy huy hiệu trường ra đi” Việt Mỹ hỏi

Lúc này tôi mới phát hiện, ở trên tay phải Việt Mỹ đang đeo một cái phù hiệu, mặt trước viết 3 chữ “trực nhật sinh ” (*ý nghĩa giống với sao đỏ)

“Cô muốn ghi tên tôi vào sao?” Tôi vẻ mặt đau khổ

“Theo đạo lý là vậy!” Việt Mỹ nghiêm túc nói

Lòng “thịch” một tiếng, rồi trầm xuống……..Tiêu đời! Xem ra cuộc sống trung học của tôi sẽ bị dính vết nhơ xấu này mãi

“Nhưng mà…………..”Việt Mỹ nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, đột nhiên biểu tình biến đổi, ánh mắt nửa mở nửa khép , tinh nghịch nói “Hôm nay, cô sẽ là một trường hợp đặc biệt”

“Thật sao?” Tôi mừng rỡ

“Ừ! Chúng ta là bạn bè! Nhưng mà chỉ có hôm nay thôi nha!” Việt Mỹ gật gật đầu, cười như Thiên Sứ

“Cám ơn cô………” tôi thiếu chút nữa đã xúc động đến nỗi cho nàng một cái ôm

“Ma Thu Thu! Cô ở đây làm gì chứ?!” Phía sau tôi truyền đến một giọng nói hung dữ

Giọng nói này tôi đã quá quen thuộc,lòng nặng nề trầm xuống. Chạy mau! Đầu tôi lúc này chỉ còn lại có hai chữ đó, nhưng tôi vừa chạy được vài bước đã bị bất động tại chỗ 1 cách khó hiểu ! Tôi nhìn lại, Mông Thái Nhất kia cánh tay đang nắm lấy vạt áo của tôi

Bị Mông Thái Nhất vác lên đi thẳng vào phòng học, bạn học trong lớp đang xì xào bàn tán liền phát ra một trận tiếng cười miệt thị. Trời ạ! không còn mặt mũi nào gặp người, tôi thực hận không thểm đem tên chết tiệt này xé nát! Tôi nghĩ đến tôi hiện tại nhất định mặt cũng đỏ bừng như mông khỉ rồi

“Im lặng cho tôi! Không cho cười!” Mông Đại thiếu gia ra oai, khiến mọi người thở lớn cũng không dám thở, trong phòng học nhất thời im lặng

Hắn là đang bảo vệ tôi? Tôi len lén nhìn thoáng qua Mông Thái Nhất, chỉ thấy mặt hắn ửng đỏ, liếc mắt nhìn tôi 1 cái “Chỉ có tôi mới có thể chê cười cô, ngoài ra ai cũng không có thể! Quên đi, hôm nay quên đi………….”

Không phải chứ, hôm nay lại may mắn có thể thoát được một kiếp nạn sao? Tôi thở dài, vô lực ngồi vào chỗ

Tôi nghiêng nghiêng đầu liền thấy được Kim Ánh Minh đang xem tạp chí, vừa nãy còn có chút hi vọng hắn có thể giúp tôi, không ngờ hắn lại giả bộ không biết tôi, nghiêng đầu đi xem báo! Đúng là tên không có nhân tính, làm cho tôi cả ngày hôm qua mệt mỏi vì chuyện bức tránh đến mất ăn mất ngủ

“Bíp bíp bíp……bíp bíp bíp………..”

Điện thoại ở túi áo tôi đột nhiên vang lên, tôi lập tức cảm giác được ánh mắt đối địch đang tập trung ở trên người mình, tôi vội vàng lấy nó ra

“A lô………..” Tôi trốn ở phía dưới bàn học hạ giọng

“Ngày kia , 3 giờ chiều đợi tôi ở công viên Cẩm Tú” Một giọng nói bá đạo từ trong máy truyền ra

“Mông…Mông Thái Nhất?” Tôi có chút không tin ở lỗ tai mình, hắn không phải đang ở trong phòng học sao? Sao lại gọi cho tôi? Tôi nhìn lại, gì? Người đâu?

“Nhớ kỹ không được đến muộn! Nếu không cô gặp xui xẻo lớn!”

“A………..tôi đã biết ………” tôi chuẩn bị cúp máy

“Còn nữa!”

“Cô kềm chặt Kim Ánh Minh cho tôi”

“Được”

“Đợi chút………”

“Hả?”

“Ngày kia ………….phải ăn mặc đẹp 1 chút………..”Giọng nói Mông Thái Nhất đột ngột nhỏ xuống

“Vì sao?”

“Ít nói nhảm lại!” Nếu như ngày mai cô vẫn như mọi khi ăn mặc cẩu thả, cô nhất định phải chết!” Mông Thái Nhất vừa rống xong đã vội vàng cúp máy

Tôi một bên xoa xoa lỗ tai bị sóng siêu âm của Mông Thái Nhất làm đau , một biên nhìn vào Mông Thái Nhất đang nghiêm sắc mặt đi vào lớp . Chẳng lẽ cái lần mặc thử đồ xấu mặt đó hắn vẫn không thể quên sao? Nhớ đến câu cuối cùng của Mông Thái Nhất, lòng tôi nặng nề hơn một ngày

Tan học vì hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Mông đại gia, tôi lại lặng lẽ đi theo phía sau Kim Ánh Minh, nửa đường lại bị một người chặng lại

“Việt Mỹ?” Tôi có chút kinh ngạc nhìn người

“Ách………Ma Thu Thu, có phải cô ngồi ở bên cạnh Kim Ánh Minh không?Có thể giúp tôi đem vật này đưa cho hắn” Việt Mỹ lấy từ trong túi ra một gói sô cô la được đóng gói tinh xảo

“Cô…………” Tôi vụng trộm nhìn nàng một cái, ngày hôm đó nàng vì Kim Ánh Minh mà trốn tránh ở toa lét khóc sao?

Bất quá ai cũng không cự tuyệt được lời khẩn cầu của Thiên Sứ, hơn nữa nàng cũng gật đầu giúp tôi che dấu chuyện xấu, không hỏi qua nguyên nhân nàng cũng hướng tôi mập mờ trừng mắt nhìn

Đem hết toàn lực đạp chiếc xe đap nhỏ, tôi cố gắng bám theo phía sau Kim Ánh Minh. Mệt mỏi…….nửa giờ sau, hắn rốt cục mới ngừng lại , tôi ở phía sau gần như hạ huyết áp

Trời, hắn không trở về nhà, chạy xa đến một nơi như vậy để làm gì chứ? Ngã tư bên kia đường lóe ra ánh sáng tím hồng, tất cả đều là quán bar

Gì? Quán bar? Tôi cho tới bây giớ vẫn chưa từng đến! Chờ cho tôi phục hồi tinh thần tìm kiếm bóng dáng Kim Ánh Minh, thì lại phát hiện hắn đang hướng vào một quán bar tên “HotLine” đi vào

Hắn vào nơi đó làm gì?? Uống rượu?? Nội quy học sinh không phải đã có quy định cấm vào quán bar sao? Tại sao hắn còn đi vào? Nếu bị phát hiện, hình phạt sẽ cực kì nghiêm khắc a!

Mặc kệ là vì nguyên nhân theo dõi hay vì lý do cá nhân của tôi cũng được, tóm lại tôi vẫn phải nhanh chóng theo sau hắn

Đến cửa quán bar, tôi kiểng chân hướng vào bên trong xem xét, hi vọng có thể nhìn thấy Kim Ánh Minh. Nhưng mà ở trong nơi này thật sự nhiều người , người đã nhiều lại không ngừng có người từ bên ngoài đi vô, tôi lại không may bị một đám phụ nữ điên cuồng cuốn vào!

Trong quán bar tối om, chỉ lóe ra vài ngọn đèn nhưng căn bản vẫn không đủ để nhìn thấy rõ người bên cạnh. Ở trung tâm quán bar là một sân khấu hình tròn, một vài cô gái ăn mặc thiếu vải đang ra sức uốn mình như rắn trên đó. Âm nhạc ở đây so với tiếng nói của đám phụ nữ còn lớn hơn, làm cho lỗ tai của tôi phải sinh đau

Đột nhiên âm nhạc ồn ào dừng lại, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng lòe loẹt chủ trì tiết mục, lên sân khấu lớn tiếng nói

“Xin các vị tiên sinh và tiểu thư yên lặng!”

Quán bar huyên náo dần dần im ắng trở lại. Người chủ trì đợi cho tất cả mọi người đều nhìn hắn , liền hạ giọng thần bí nói

“Người các vị chờ đợi đã lâu sẽ xuất hiện……………..Hoan nghênh Shadow!”

Người chủ trì vừa tuyến bố xong liền rời khỏi sân khấu . Bên trong quán bar nhất thời vỗ tay như sấm dậy, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô liên tiếp

Trên sân khấu một làn khói trắng xuất hiện, một tiếng nói trong suốt , tinh khiết tràn ngập từ tính vang vọng ở vũ đài, mọi người ở đây đều say mê lắng nghe, dần dần chính tôi cũng chìm vào giọng hát rất tự nhiên này

Khói trắng dần tan đi, làm cho một hình ảnh mà vô luận thế nào tôi cũng không dám tin xuất hiện!!!

Kim Ánh Minh!!!! Người ngồi ở chính giữa vũ đài vừa đàn piano vừa hát hiển nhiên là Kim Ánh Minh!!!!

Một đầu hỗn loạn bùng nổ, chỉ một bộ quần áo trắng đơn giản, nhưng lại làm cho sóng mũi thẳng thướm của hắn cùng góc viền môi sắc sảo dưới ánh đèn lại tỏa ra hào quang bức người

Kim Ánh Minh hờ hững một chút không để ý mọi người ở dưới đang phát cuồng vì hắn. Thản nhiên hướng vũ đài chuyển mắt , ở trong ánh mắt của hắn là sự thờ ơ ngang ngạnh cùng vẻ lôi cuốn gợi cảm. Lời hát của hắn vừa cất lên, ngón tay thon dài cũng nhanh chóng ở trên phím đàn tấu lên giai điệu

A! Là “Dĩ phụ chi danh” của Châu Kiệt Luân ! Quả thực chính là tiết tấu này!!!

Theo tiếng ca của hắn, toàn bộ vũ đài như tản mát ra ánh sáng chói mắt, làm cho mỗi người cảm thấy thân thể mình như thiêu đốt, độ nóng trên vũ đài vẫn tiếp tục lan sang xung quanh, dẫn phát ra từng đợt sóng nhiệt

Mà trung tâm của nguồn sáng chính là Kim Ánh Minh!!!!

“A!………………” Tiếng thét chói tai như thủy triều nhanh chóng bao phủ lấy tôi, để cho tôi tạm thời quên hết tất cả cầm lấy di động đối với hình ảnh Kim Ánh Minh trên sân khấu ra sức chụp hình

“Tiểu thư!! Vị tiểu thư này!! Vị bạn học này…………” Bảo vệ nghiêm túc nhưng không mất đi lịch sự nói với tôi ” Thực xin lỗi, nơi này không phải là chỗ cho người dưới 18 đi vào, cho nên thật có lỗi, mời cô rời đi”

Nhưng………nhưng mà kẻ biểu diễn trên sân khấu kia cũng chưa đủ 18 a. Tuy nhiên tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng, theo lời “mời” của bảo vệ đại ca rời quán bar

Đứng bên ngoài quán bar, tôi trì trệ ko muốn rời đi, đứng ở cửa bồi hồi, trong đầu truyền lại đoạn biểu diễn ngấn của Kim Ánh Minh khiến nhiệt lực trên người tôi thật lâu cũng không thể tiêu tán. Chính tôi cũng không biết rõ, đến tột cùng là bởi vì nhiệm vụ theo dõi đang mang trên người hay là vì nguyên nhân khác, vẫn muốn chờ hắn

Lạnh quá! Không khí buổi tối đặc biệt lạnh, tôi cố gắng lui vào một góc. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, tiếng hoan hô bên trong kia nhỏ dần, đám người cũng tốp năm tốp ba đi ra ngoài , nhưng lại trước sau như một không nhìn thấy được bóng hình của Kim Ánh Minh

“Kim Ánh Minh” Dù biết chính mình không nên làm thế nhưng tôi vẫn thu dũng khí lại gọi hắn

Kim Ánh Minh dường như kinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi phục bình tĩnh

“Là cô?”

“Phải…….đúng vậy. Vừa rồi nhìn thấy anh biểu diễn, hay………..hay quá!”

“Cô tới làm gì chứ?” Kim Ánh Minh cảnh giác nhìn tôi

“Tôi….tôi…………….” Đột nhiên phát hiện chính mình thật ngốc, cư nhiên chưa đánh đã khai “Đi đường…………đi ngang quang………….”

“”Sao cô lại vào được?” Kim ÁNh Minh hoài nghi hỏi

“Tôi………tôi là người đẩy vào! Không tin, anh xem tôi chụp………….thật nhiều ảnh!” Tôi chờ mong đầy cõi lòng lấy điện thoại cầm tay ra, đem ảnh chụp mở ra cho hắn xem

“Xóa hết”

“A?” Tôi hoài nghi bản thân mình nghe lầm

“Xóa hết!” Sắc mặt Kim Ánh Minh trầm xuống

Tuy rằng không biết rõ vì sao, nhưng dưới áp lực của hắn tôi chỉ có thể đem hình ra xóa. Còn tấm cuối cùng thì tôi nhân lúc Kim Ánh Minh đang lấy xe đạp, đem điện thoại đóng lại giữ lại 1 tấm

“Đã xóa hết?” Kim Ánh Minh dắt xe đạp ra trước mặt tôi hỏi

“Ừ……………”Tôi có chút ỉu xìu nhỏ giọng trả lời

“…………………” Kim Ánh Minh cũng không nói gì thêm chuẩn bị lên xe đạp rời đi

“Đợi……….đợi chút!” Tôi đột nhiên gọi hắn lại, nhưng không biết chính mình muốn nói cái gì , không khí trở nên cực kì ngượng ngịu

“Linh khỏe lắm.” Kim Ánh Minh đột nhiên mở miệng

“Ừ.Tôi……………biết” Tôi có chút kích động mở miệng “Anh……..anh thường ở đây hát?”

“……………….” Kim Ánh Minh vô biểu tình nhìn tôi nói “Không được nói……….cho người khác……..”

“Đổi lại…….một vấn đề” Trời ạ, lá gan của tôi thật sự càng lúc càng lớn, vậy mà cũng dám uy hiếp Kim Ánh Minh

“Cái gì?” Kim ÁNh Minh tỏ ra không vui hỏi lại

“Sinh…………..sinh nhật?”

“ngày 25 tháng 10″

“Thích nhất cái gì?” Không biết vì sao tôi đột nhiên nhớ tới sô cô la Việt Mỹ nhờ tôi đưa đến

Kim Ánh Minh nghĩ nghĩ nói “Bánh sừng bò”

Bánh sừng bò? Tôi không nghe lầm chứ! Bánh sừng bò?! Cái bánh bình thường như vậy lại là thứ hắn thích nhất! Tôi lại vì hắn cảm thấy kinh ngạc

“Vậy…………” Tôi bị đòn “ánh sáng đông lạnh” từ ánh mắt của Kim Ánh Minh làm cho tất cả lời nói như mắc nghẹn ở cổ

“Tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho người khác!” Tôi nói thêm

“Ừ……….” Kim Ánh Minh đứng dậy, hắn có vẻ như đã hòa hoãn lại tâm tình, khôi phục lại bộ dạng như cũ

Thời điểm về nhà đã hơn 12 giờ, may mắn có Việt Mỹ gọi đến bênh vực, mẹ mới không bùng nổ bão cấp 20

Ánh mắt từ từ nhắm lại, di động chợt vang lên. Tôi sợ tới mức giật bắn người, trời ạ! Là Mông Thái Nhất gọi đến!

“A lô………..” Tôi nơm nớp lo sợ tiếp điện thoại

“Ma Thu Thu! Cô muốn chết a! Trễ như vậy còn không gọi điện thoại cho tôi!” Mông Thái NHất ở đầu dây bên kia nạt nộ

“Thực xin lỗi…………quá trễ rồi”

“Hôm nay có phát hiện cái gì không?”

“À……à, có…………….”

“Được lắm, ngày may đến trường học nói sau!” Mông Thái Nhất nói xong đột nhiên nhớ đến cái gì đó “Nhớ rõ phải mang bữa sáng cho tôi”

“Hả? Vì……….”

Tôi nghi trong di động truyền ra tiếng “tút tút” , hết cách đành thở dài, mà hình ảnh Kim Ánh Minh làm người lóa mắt khiến tôi không dám nhìn thẳng vào hắn lại luẩn quẩn thật lâu trong đầu.