Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 22: Vũ khúc phong thổ biến ảo




“Cô muốn chết a! Hôm qua cô đã chạy đi đâu, gọi điện thoại cũng không tiếp” Mông Thái Nhất vẫn nhịn đến giữa trưa, đem tôi xách ra giữa sân trường học hét lớn

“Tôi………tôi………” Tôi nói không được. Nếu nói cho hắn tôi vì Kim Ánh Minh mà cho hắn leo cây, không chừng sẽ còn bị chết thảm hại hơn

“Tôi nói rồi nếu cô chạy trốn sẽ làm cho cô chết thật khó coi! Đầu heo của cô có còn nhớ rõ lời này hay không a!” Mông Thái Nhất tức giận nói, rõ ràng còn hướng lên đầu tôi định vỗ 1 cái. Tôi rụt cổ chuẩn bị nhận lấy cú vỗ, thế nhưng cú vỗ này so với trước kia đã nhẹ đi rất nhiều

“Ắc….xì……..” Mông Thái Nhất đột nhiên đánh cái hắt xì kinh thiên động địa “Đều là do cô hại”

“Anh……………anh ngày hôm qua………..luôn chờ tôi?”

“Làm sao có thể? Sẻ con, cô đừng mơ tưởng nữa được không? Cho đến bây giờ chỉ có người mới phải chờ Mông Thái Nhất tôi, làm gì có chuyện tôi chờ người” Mông Thái Nhất hất mũi lên trời “Ngày hôm qua cô xấu như vậy, hại tôi cả buổi tối gặp ác mộng đá chăn”

“……………….”

“Đúng rồi, điện thoại của cô đâu?” Mông Thái Nhất đột nhiên không đầu không đuôi hỏi

“Trong……….trong túi…………………”

“Ngày hôm qua sao không tiếp điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời!”

“Bị mẹ……………tịch thu,..nên…………..không thấy…………………….”

“Lấy ra!” Mông Thái Nhất hung tợn nói

Tôi ngoan ngoãn đem nó đưa ra, Mông Thái Nhất cầm lấy nó, tích …tích…bấm tin nhắn trong điện thoại tôi

“Ngày hôm qua gọi di động cho cô , cô vẫn không tiếp, tôi phải kiểm tra xem có vấn đề gì hay không. Thuận tiện xem cô gần đây có làm chuyện gì có lỗi với tôi……………..a….tổ chức của chúng ta!”

Lúc Mông Thái NHất nói đến chữ “Tôi” mặt hơi đỏ một chút! Tôi sợ tới mức tê rần cả da đầu khi nhớ đến một việc!

Trong điện thoại của tôi còn tồn lại ảnh chụp của Kim Ánh Minh ở Hotline

“Mông………..”

“Sẻ con! Đây là cái gì!!” Tôi ngay cả tên của Mông Thái Nhất cũng chưa kịp nói ra, Mông Thái Nhất đã gắt lên

Tôi nhìn điện thoại Mông Thái Nhất đưa ra trước mặt…..Tiêu rồi! Hắn đã phát hiện ra ảnh chụp của Kim Ánh Minh ở Hotline

“Kim Ánh Minh sao lại ăn mặc như vậy? Đây là ở nơi nào? Hắn đang làm gì?” Mông Thái Nhất dồn dập hỏi, nhưng tôi một mực vẫn cắn chặt môi, một chữ cũng không nói

“Ma Thu Thu! Tôi đang hỏi cô, cô dám không trả lời?!”

Tôi không dám…………..thật ra là tôi không thể!! Tôi sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại

“Ma Thu Thu!” Mông Thái Nhất đã muốn giận dữ không thể kềm chế

Miệng của tôi vẫn khép chặt như cũ

“Cô không muốn cho tôi biết phải không? Tôi sẽ đem cái này ra nơi khác hỏi, luôn luôn sẽ có 1 người biết!” Mông Thái Nhất cười gian

“Không………..không được!” Tôi căng thẳng kêu to

“Vậy cô phải thành thật nói cho tôi biết!”

“Tôi……….nói, anh sẽ không…………….hỏi người khác chứ?”

“Tôi đã biết thì còn hỏi người khác làm gì chứ!? Cô là đầu heo a!”

“Anh………..anh cũng không được…………nói cho người khác!”

“Ma Thu Thu! Cô thật to gan! Dám uy hiếp tôi!”

Tôi kiên định nhìn Mông Thái Nhất

“……..được rồi, được rồi! Cô nói đi”

Tôi vì sợ đòn uy hiếp hỏi chuyện người xung quanh của hắn, đã đem chuyện tình Kim Ánh Minh làm việc ở Hotline nói thẳng ra. Bất quá tính khí nóng nảy của hắn đã cùng với câu chuyện phiếm kia tự động hạ hỏa

Mông Thái Nhất nghe xong, trong lòng đầu tiên nhất định sẽ mừng thầm, hắn rốt cuộc cũng nắm được bím tóc (*điểm yếu) của Kim Ánh Minh!

Nhưng mà, ngược lại không như tôi dự đoán, hắn lại tỏ ra không vui hỏi tôi:

“Vì sao ngày hôm đó, cô không sớm nói cho tôi biết?!”

“Tôi…………tôi quên…………”

“Cô là đầu heo a! Dùng loại lý do này lừa tôi! di động tôi sẽ lấy lại!” Mông Thái Nhất đen mặt nghiêm nghị nhìn tôi “Sẻ con, cõng tôi!”

“A………..” Tôi vưa nghĩ đến tình huống bi thảm ngày hôm qua, không tủ chủ được lui xuống

“Sẻ con thối!! Cô còn dám bỏ chạy!!!!” Mông Thái Nhất thu nắm tay kêu to

“Thực xin lỗi!! Tha cho tôi đi!!” Tôi sợ hãi kêu lên, chạy trốn nhanh hơn

Nhưng mà, tôi đây chỉ cao một thước sáu làm sao chạy nhanh hơn cái tên Mông Thái Nhất cao hơn một thước tám kia! Rất nhanh, tôi đã bị hắn bắt lại

Tôi lấy tay che mặt, kiên trì chờ đợi một quyền khiển trách của hắn giáng xuống

Nhưng mà………….nhưng mà…………..tôi dù cho có bị ngã hư đầu cũng không ngờ đến…………..

Mông Thái Nhất lại một phen đem tôi ôm vào lòng!!!

Trời ạ!! Đây là chuyện gì??

Ầm…………….

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi biến thành pho tượng điêu khắc đờ người đúng ngây tại chỗ, động cũng không dám động. Tim thình thịch đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt nóng bừng như bị lửa thiêu đốt

“Sẻ con…………….”

“Cái gì……cái gì……….”

“Tôi……….” Đầu của Mông Thái Nhất khoác lên vai tôi, thoáng điều chỉnh vị trí một chút

Luồng tóc Mông Thái Nhất lười biếng chạm lên trán , làm cho tôi càng thấy rõ diện mạo tuấn lãng của hắn

Tim đập ngày càng mạnh………….bầu không khí như thế này, hành động như vậy…………hắn……….hắn không phải là muốn tiếp tục chuyện ngày hôm qua đi……………

Sao……..làm sao có thể…………..làm………..làm sao bây giờ…………….

“Cuối cùng cũng làm sạch sẽ!” Mông Thái Nhất ngẩng đầu, buông tay ra, cười xấu xa nói

Làm ………..làm sạch sẽ? Tôi đột nhiên bị sự thay đổi của hắn là cho hồ đồ, qua một hồi lâu lấy lại tinh thần, mới hướng về bả vai của mình nhìn nhìn

Trời ạ! Đồng phục trắng như tuyết của tôi cư nhiên bị dính vài vết dầu mỡ, loáng thoáng bay ra mùi cơm

Tên kia ngang nhiên đem quần áo của tôi làm khăn ăn!!

Mông Thái Nhất hai tay đúc vào túi quần, tỏ ra không có việc gì cứ thế đi lên phía trước. Đột nhiên, hắn quay đầu lại thòng thêm một câu:

“Đúng rồi!! Sẻ con! Bộ ngực của cô nằm ở đâu a!”